Tùy Hứng - Mễ Nháo Nháo

Chương 28



Chương 28: Chia tay thì chia tay
Đang giờ cao điểm nên có thể nghe được những tiếng xe cộ ồn ào ngoài cửa sổ.
Mà những âm thanh xa xôi ấy lại càng làm cho hành lang ấy trở nên yên tĩnh hơn, giống như thể không có âm thanh nào có thể lọt vào đây, tất cả đều bị hất văng ra ngoài, tứ phía yên tĩnh đến lạ thường.
Hai người họ đã không nói gì trong một phút đồng hồ.
Điều này với tôi giống như chuẩn bị tới giờ lĩnh án tử.
Không biết đầu đuôi câu chuyện, nên tôi chỉ có thể đoán, hoặc có thể Ngô Xuyến bị kích động thần kinh* mà nhắc tới tôi.
(Nguyên văn tác giả sử dụng thuật ngữ "hysterical" - một trạng thái của tâm thức, biểu hiện là sự kích động thái quá, không thể điều khiển được các cảm xúc)
Mỗi phút mỗi giây trôi qua, thời tiết đầu xuân lại khiến trán tôi lấm tấm mồ hôi, không biết là do không gian này quá chật hẹp hay vì điều gì khác.
Cuối cùng tôi nghe Cố Đồng nói.
Giọng điệu trầm thấp, tôi không nhìn thấy biểu cảm của em ấy, không có cách nào đoán được suy nghĩ của em ấy.
Em ấy nói: "Cô đi đi."
Ngô Xuyến nghe xong đột nhiên cười, vang vọng cả hành lang, tiếng cười của cô ấy vô cùng ngứa tai.
"Được." Cuối cùng cô ấy thu lại nụ cười, chậm rãi nói: "Cố Đồng, chị cứ muốn làm một kẻ ngờ nghệch thì tùy chị."
Nói xong cô ấy liền quay người bỏ đi, nhưng vừa đi được một bước, lại quay đầu nói tiếp: "Em không hiểu Cố Ninh có gì tốt, ba năm trước chị ta bỏ chị đi không lời từ biệt, không có cách nào liên lạc, làm trò hề gì chứ? Chị ta muốn làm trò gì chứ." Cô ấy ngừng lại: "Bây giờ nói về liền về, nói muốn làm hòa với chị thì làm hòa, chị có từng nghĩ chị ta thật lòng với chị không?" Cô ấy lại ngừng lại hai giây, giọng điệu nhẹ nhàng hơn: "Lại lùi một bước, chị ta có thật lòng với chị không? Có thật lòng không? Bây giờ chị ta vẫn lừa dối chị. Cố Đồng, xin chị dùng não mà nghĩ xem, nghĩ xem rốt cuộc tình cảm chị ta dành cho chị là gì, là để lấp đầy khoảng trống hay là gì. Chị cũng nghĩ xem, tình cảm của chị với chị ta là gì, rốt cuộc chị yêu người đó hay là yêu khoảng thời gian trước kia."
Cố Đồng không trả lời cô ấy.
Hành lang lại lần nữa rơi vào yên lặng, rất lâu, tiếng bước chân của Ngô Xuyến lại lần nữa vang lên.
Cùng với tiếng bước chân, tôi nghe thấy cô ấy nhẹ nhàng nói với Cố Đồng: "Cố Đồng, không đáng đâu."
Cuối cùng, tôi nghe thấy câu trả lời của Cố Đồng.
Sự bất đắc dĩ trong lời nói, đi kèm một tiếng thở dài, thốt ra từ miệng em ấy.
Em ấy nói: "Tôi biết."
Ngô Xuyến đi rồi, hành lang lại yên lặng như tờ.
Trái tim đập loạn nhịp khác thường của tôi lúc bắt đầu, đến giờ cũng đã bình tĩnh trở lại.
Thực ra tôi rất muốn ra mắt, tôi muốn hỏi Ngô Xuyến, cô là cái thá gì, chuyện của tôi và Cố Đồng, cô có quyền gì mà xen vào.
Tôi cũng rất muốn nói, nói Ngô Xuyến không hiểu tôi thì tại sao cô ấy lại nói tôi như thế.
Nhưng bước chân của tôi nặng trịch, tôi không làm gì hết.
Tôi chỉ có thể để cô ấy đơm đặt trước mặt Cố Đồng, đem những vấn đề và mâu thuẫn của chúng tôi nói ra hết tất thảy.
Tôi nghĩ Cố Đồng em ấy có phải đang suy nghĩ, chúng tôi không ai muốn động đậy chỉ yên lặng chờ đợi.
Không biết bao lâu điện thoại trong túi tôi đột nhiên rung lên, nhạc chuông còn chưa kịp vang lên đã bị tôi tắt đi.
Là điện thoại của Cố Đồng, chỉ cách nhau một bức tường, em ấy lại gọi điện thoại cho tôi.
Chậm chạp cầm điện thoại, mở wechat, giả bộ như không hề biết chuyện gì, tôi hỏi em ấy: "Sao thế, tôi đang họp."
Ngoài âm thành từ ngoài cửa, tôi không nghe thấy âm thanh nào từ phía em ấy, hình như còn chưa vào nhà.
Em ấy rất nhanh trả lời tôi, nhưng lại viết ra hai chữ không có ý vị gì, là tên tôi.
"Cố Ninh."
Nhìn tới tên mình, tôi nghe thấy tiếng đóng cửa.
Cuối cùng tôi thở phào một hơi, tôi cũng không có tâm trạng trả lời, sau khi cất điện thoại đi, tôi vòng qua cửa cầu thang bộ tiến về phía hành lang, nhưng không ngờ, vừa quay đầu, tôi liền nhìn thấy Cố Đồng.
Em ấy cả người mặc quần áo ngủ, là đôi dép chúng tôi cùng nhau mua, trên tay còn cầm điện thoại, tóc xõa trên vai, mặt không biểu cảm gì nhìn tôi.
Sự bất ngờ này làm tôi giật mình, tâm trạng của tôi ra rơi xuống đáy vực, cúi đầu hoang mang, tôi thật ngu ngốc khi bị chiếc bóng trên sàn bán đứng.
Em ấy nói: "Hôm nay tan làm sớm sao?"
Tôi gật đầu ừ một tiếng.
Sau đó không nói gì nữa.
Mang theo ngổn ngang cảm xúc bước vào nhà, nhìn thấy túi rác vẫn còn để bên cửa chưa vất, bên trong ẩn ẩn hiện hiện chiếc cốc Ngô Xuyến tặng Cố Đồng.
Những suy nghĩ về cuộc gặp mặt giữa hai người họ vốn đã vứt sau đầu nay lại hiện ra, vừa vào tới phòng khách, cả cơ thể như mệt mỏi rã rời, không muốn nói không muốn nghe bất kì chuyện gì.
Bữa tối gọi đồ ăn ngoài, chúng tôi ăn xong phần của mình thì Cố Đồng chủ động thu dọn.
Đợi em ấy từ dưới nhà trở lên, âm thanh bật đèn tách một tiếng vang lên, tôi mới phát hiện không gian vừa rồi u ám đến chừng nào.
Nằm trên sô-pha, tôi ôm gối ôm vào lòng với tâm trạng nặng nề, khó chịu nói: "Tắt đèn đi."
Em ấy không làm theo, đi thẳng đến chỗ tôi, ngồi trước mặt tôi, cúi xuống nhìn tôi nói: "Chúng ta nói chuyện đi."
Tôi ngẩng đầu lên nhìn em ấy, thở dài một tiếng.
"Ừ."
Chúng ta nói chuyện đi.
Mấy ngày gần đây tôi không muốn thừa nhận, không dám thừa nhận, quan hệ giữa chúng tôi tồn tại vấn đề rất lớn, tôi biết mình sai, tôi biết em ấy cũng biết em ấy sai.
Chúng tôi cứ lần theo sự sai lầm của đối phương, thăm dò, rồi lại phạm sai, lại thăm dò, rồi lại tiếp tục sai lầm.
Chúng tôi đối diện với sự sai lầm của bản thân, gần mà không thấy, trước giờ chưa từng sửa sai.
Cảm giác mới mẻ của cuộc tương phùng này sớm đã không thấy tăm hơi, trong tâm trí của bạn vốn chỉ đọng lại những kí ức năm xưa về người đang ngồi đối diện mình.
Nhưng những kí ức của quá khứ, bạn yêu nó được mấy phần.
Tôi cũng không biết.
Em ấy vĩnh viễn sẽ không giống như bạn tâm niệm, cũng vĩnh viễn không thế trở lại thành con người bạn hoài niệm, con người mà bạn sẵn sàng bỏ qua mọi khuyết điểm của cô ấy.
Cuộc sống chính là như vậy, nó khiến bạn thất vọng đến tuyệt vọng rồi lại cho bạn chút hi vọng, sau đó lại nói với bạn rằng, nhìn xem, những thứ bạn hi vọng, nó chính là thế này đây.
Em ấy cũng cầm một chiếc gối ôm, chúng tôi ngồi đối diện nhau.
Có quá nhiều thứ chúng tôi muốn nói với nhau.
Không chỉ là Ngô Xuyến, thực tế là còn rất nhiều thứ...
Em ấy là người muốn nói chuyện, nên tôi sẽ đợi em ấy mở lời.
Cuối cùng chúng tôi nhìn nhau rất lâu, em ấy nhẹ giọng gọi tên tôi.
"Cố Ninh."
Tôi nhìn em ấy cười.
Em ấy thở dài: "Đừng cười với em nữa."
Tôi nói: "Lẽ nào nên khóc à?"
Em ấy bật cười: "Ừ, rất muốn khóc."
Nói xong em ấy nhìn thẳng vào mắt tôi nói: "Em có từng nói với chị, lúc trước gặp chị ở nhà chị, em thực sự rất vui không."
Tôi không trả lời.
Em ấy tìm một chỗ thoải mái để dựa vào, nói tiếp: "Tại sao lại thấy vui đây." Em ấy nhìn tôi: "Thực ra em tính rồi, nếu Gia Vĩ Đông không xử lí ổn thỏa, chắc có lẽ em cũng cứ thế mà kết hôn thôi." Em ấy nhún vai: "Chẳng qua là kết hôn thôi mà, có gì to tát chứ, bọn họ có thể kết hôn, tại sao em lại không thể chứ."
Em ấy cười: "Nhưng thực tế chứng minh, em không làm được."
Tôi ừ một tiếng.
Em ấy nói: "Chị về rồi."
"Tối đó sau khi gặp chị, em mất ngủ, em nghĩ rốt cuộc mình có cảm xúc như thế nào, nếu là trước đây, có thể em sẽ kích động, nửa đêm lôi chị từ giường dậy, sau đó siết chết chị."
Tôi cười: "Dường như là chuyện em có thể làm."
Em ấy cười, cuối cùng lắc đầu: "Em siết chết chị làm gì, nhưng em thực sự ghét chị, sau đó lại nghĩ, em thực sự ghét chị sao? Cuối cùng cũng có đáp án, chính là em thấy vui. Tuy rằng niềm vui này có chút phức tạp."
"Sau đó, em cảm thấy chị vẫn còn quan tâm em, em càng vui hơn, em nghĩ chí ít không phải chỉ có một mình mình đang khổ sở, tuy rằng câu chuyện của chúng ta giống như một trò chơi, từng màn từng màn để đến hiện tại, sau những ngày mong chờ, giống như được lập trình, chúng ta làm lành với nhau, nhưng em phát hiện, vấn đề giữa chúng ta, không phải cứ làm lành là có thể giải quyết."
Tôi cười cười, đáp lời em ấy: "Không phải chứ."
Em ấy nhại lại lời tôi: "Không phải chứ."
Tôi học dáng điệu của em ấy, nói: "Em cũng biết, thế giới hiện tại của em và thế giới hiện tại của tôi hoàn toàn không thể dung hòa cùng nhau, trước đây chúng ta ở hai nơi, chúng ta đều dựa vào cảm xúc của hai bên, nhưng bây giờ thì sao?
Tôi nhìn em ấy: "Em thậm chí còn nói dối tôi."
Em ấy lạnh lùng hừ một tiếng: "Chị thì không sao?"
"Hôm đó sau khi từ nhà chú trở về, em đã đoán được chú đã nói gì với chị, ông ấy muốn chia rẽ chúng ra, cho dù bên ngoài chúng ta cố tỏ ra không có quan hệ gì, nhưng ông ấy sẽ không từ bỏ, ông ấy gặp Ngô Xuyến, Ngô Xuyến và chị đối diện với nhau, làm sao ông ấy có thể bỏ qua cơ hội này. Còn chị thì sao hả Cố Ninh, em cứ nghĩ chị sẽ nói với em, chị vừa về, em liền ngoan như cún làm nũng cầu xin chị tha thứ, nhưng đổi lại được gì, đổi lại chị lại thăm dò em."
Tôi cảm thấy rất nực cười.
Chuyện này rốt cuộc lại thành lỗi của tôi.
Được, xem như là lỗi của tôi đi.
"Còn em thì sao, em có chỗ nào tốt hả, em hỏi tôi từng có bạn gái hay chưa, lẽ nào không phải vì Ngô Xuyến nói với em về việc ở New Zealand của tôi."
Lời vừa thốt ra, cả hai bên cùng im lặng.
Đây là lần cãi nhau đầu tiên sau khi chúng tôi làm lành.
Không ai chịu thua kém nhưng ngữ khí lại yên bình đến lạ.
Tôi hiểu, tôi vẫn cần em ấy, tôi vẫn muốn cùng em ấy nắm tay đi hết quãng đời còn lại, nhưng có những chuyện, không thể nào gượng ép, tôi nghĩ em ấy cũng có cùng suy nghĩ với tôi, chúng tôi đã không còn là những cô bé ngày nào, cuộc sống của chúng tôi không chỉ xoay quanh người kia, thỏa hiệp hay nhượng bộ, dường như chúng tôi không làm được.
Cuộc sống không chỉ là bề nổi, mà đến hôm nay, ngay cả bề nổi chúng tôi cũng không thể giữ nguyên vẹn.
Tôi nhớ lại ánh mắt em ấy nhìn tôi những khi ý kiến chúng tôi bất đồng, tôi nhớ lại những chuyện vặt vãnh khiến tâm trạng không mấy vui vẻ, tất cả những thứ nhỏ nhặt ấy lần lượt hiện lên trong đầu tôi.
Cố Đồng trước mắt tôi, tôi lại không nghĩ ra em ấy có gì tốt, khiến tôi cảm thấy, tại sao chúng tôi vẫn còn bên nhau.
Còn tôi nữa, rốt cuộc tôi có điểm nào tốt đẹp.
Giống như Ngô Xuyến từng nói, ba năm trước tôi không từ mà biệt, hôm nay lại vô duyên vô cớ tìm về đòi làm lành.
Cuối cùng chuyện này cũng nên có một cái kết, chúng tôi nhìn đối phương, rất lâu, vẫn là tôi can đảm mở lời.
Tôi gọi một tiếng: "Cố Đồng."
Em ấy ngẩng đầu nhìn tôi.
Tôi nói: "Chúng ta quả thật không hợp nhau."
Em ấy cười rồi hừ một tiếng: "Em biết."
Tôi tiếp tục: "Chúng ta..."
Tôi còn chưa nói hết em ấy đã ngắt lời.
Em ấy nói: "Muốn chia tay sao?"
Tôi im lặng.
Em ấy lạnh lùng hừ một tiếng, rồi lại thở dài, chuyển tầm mắt vô định xuống nền nhà: "Thì chia tay thôi."
Giống như một lời giải, nhưng lại giống như sự trói buộc, khiến tôi từ trên đỉnh mà rơi thẳng xuống đáy vực.
Tôi đem gối ôm đặt qua một bên, nhỏ giọng đáp: "Ừ."
Chúng tôi đã không còn bóng dáng của ban đầu, thậm chí chúng tôi càng ngày càng trở nên tồi tệ.
Chia tay.
Chia tay thì chia tay.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.