Tùy Hứng - Mễ Nháo Nháo

Chương 59



Chương 59: Chị cầu hôn qua loa như thế thôi hả?
Tửu lượng của tôi không quá tốt nên Cố Đồng chỉ mua một chai, tiện mua thêm hai chiếc ly.
Đợi đến khi về phòng khách sạn, em ấy đặt chai rượu lên bàn, kéo tôi vào phòng tắm chung với em ấy.
Căn phòng này được thiết kế cửa kính chạy suốt từ sàn đến trần, phía trước được trang trí một khu hình bán nguyệt, trải thảm bên trên, trên thảm còn đặt một chiếc bàn tròn và hai chiếc ghế mây.
Sau khi chúng tôi tắm rửa xong, trời đã tối đen, ánh đèn từ khắp nơi ngoài cửa sổ chiếu xuyên qua lớp cửa kính, Cố Đồng mặc đồ ngủ lanh màu xanh nhạt, chân trần bước ra, thuận tiện bật luôn đèn ngủ.
Đèn ngủ ở hai bên sáng lên, không những thế, khu hình bán nguyệt cũng sáng lên, những ánh sáng lọt qua những lỗ hổng trên thảm.
Cố Đồng hài lòng ừm một tiếng, bước nhanh đến, thoải mái dựa vào ghế mây.
Tôi theo bước chân em ấy ra ngoài, ngồi đối diện với em ấy, lấy chai rượu vang trong hộp ra, vừa mở nắp vừa nói: "Em muốn hỏi tôi chuyện gì hả?"
Em ấy ngẩng đầu nhìn tôi, lấy hoa quả trên bàn chúng tôi vừa mua lúc chiều, cho vào miệng, trả lời không đúng trọng tâm: "Chúng ta đặt ra quy định cho trò chơi này nhé."
"Pằng" một tiếng, nắp rượu bị tôi mở ra.
"Trước đây em chưa từng chơi sao?" Tôi hỏi.
Em ấy lắc đầu: "Chưa."
Nói xong em ấy cầm chiếc hộp trống không vứt vào thùng rác cách đó một mét, nhưng kĩ thuật không tốt nên không vào, em ấy cũng mặc kệ, tiếp tục ăn hoa quả đang cầm trên tay.
Tôi thấy thế liền đi tới, đem chiếc hộp rỗng bỏ vào thùng, nghe em ấy nói: "Hôm đó chợt nghĩ ra, nhưng đã là trò chơi, chẳng phải đều do con người nghĩ ra sao."
"Ừ hứ." Tôi đáp lại một tiếng, ngồi xuống chiếc ghế mây đối diện: "Em muốn chơi thế nào?"
Em ấy nghĩ một lát, ngồi thẳng người, rót vào hai chiếc ly của chúng tôi một chút rượu, nói: "Em nhường chị, mỗi lượt em đến uống gấp đôi chị." Bởi miệng vẫn còn ngậm trái cây, lúc em ấy nói xong, liền hung hăng nuốt nước bọt.
Tôi cười: "Ăn xong đi đã."
Em ấy lắc đầu: "Không sao." Nói xong em ấy tiếp tục: "Bắt đầu từ bây giờ, mỗi câu hỏi đều trở thành câu hỏi của trò chơi, nếu không cẩn thận hỏi 'ngày mai mấy giờ dậy?', cũng tính là câu hỏi, cho nên phải cẩn thận nhé." Em ấy sụt sịt một hồi cũng ăn xong, rồi lại nói: "Chỉ cần chị hỏi một câu thì sẽ phải uống một ly, còn đối phương, nếu trả lời được sẽ được tha, không trả lời được sẽ bị phạt một ly, thế nào hả?"
Tôi ồ một tiếng thật dài, nhướng mày nói với em ấy: "Em uống đi, vừa nãy em hỏi tôi rằng, thế nào hả?"
Em ấy sững người, một giây sau cười cười đưa tay ra, dường như muốn làm gì tôi nhưng bị tôi tránh được.
Em ấy cắn răng nhìn tôi: "Chị đợi đấy."
Nói xong liền đem cốc rượu trước mặt uống cạn.
Tôi cười: "Do ban nãy em nói, phải cẩn thận lời nói."
Em ấy hừ một tiếng, rót thêm rượu vào ly của mình.
Đợi em ấy rót xong, tôi đột ngột đứng dậy, mới đi được hai bước, lại bị em ấy gọi.
"Đi..."
Em ấy đột nhiên ngậm miệng, tôi nhìn em ấy cười một tiếng, cô gái này, hình như đang muốn hỏi tôi "đi đâu?"
Tôi đột nhiên cảm thấy trò chơi này vô cùng thú vị.
Từ trong hành lí, lấy ra loa mini, đặt ở một bên, rồi chọn vài ca khúc, âm thanh từ từ phát ra từ chiếc loa ấy, tôi cởi dép bước vào, nhưng còn chưa ngồi xuống, đã nhìn thấy em ấy ngửa cổ ruống ly rượu trước mặt.
Em ấy nhìn tôi nói: "Muốn hỏi chị từ rất lâu rồi, chị thích em từ lúc nào?"
Tôi nhìn em ấy một cái, giả vờ đến bàn lấy rượu của mình nhưng bị em ấy cướp lại, tôi cười cười, trả lới: "Cấp ba."
Em ấy nhíu mày nhìn tôi: "Không cho phép lấp liếm."
Tôi ngồi xuống, lấy tay chống đầu nhìn em ấy.
"Thật ra tôi cũng không rõ đã thích từ lúc nào, nhưng tôi có thể cho em một phạm vi nhất định." Tôi nghĩ nghĩ: "Có lần em cùng tôi làm bài tập, lúc làm bài tập xong, em đột nhiên kể chuyện lúc nhỏ của mình, nói em không hiểu chuyện, mấy ngày trước khi bố qua đời vẫn còn ham chơi, không ở bên cạnh chăm sóc ông, chắc là từ khi đó." Tôi thật lòng: "Hôm đó lúc em chuẩn bị về, tôi rất muốn ôm lấy em, lần đầu tiên muốn ôm em, cho dù là vì đáng thương hay cái gì khác, nhưng tóm lại từ khi đó, tôi có cái nhìn khác về em."
Em ấy chăm chú lắng nghe, không chép miệng, chỉ nhìn tôi, nghe tôi nói.
"Về sau, lúc tôi bị ốm lại hi vọng có em ở bên, thỉnh thoảng em không đến tìm tôi khiến tôi bắt đầu chờ đợi, còn có lúc khi ở trên lớp không tự chủ quay đầu nhìn em, lúc đó tôi biết, có lẽ tôi thích em." Tôi nghiêng đầu nhìn em ấy: "Nói xong rồi."
Sau đó em ấy lại nhanh chóng uống thêm một ly, bộ dạng như không chờ kịp nói: "Nói xem, thích em vì điều gì?"
Tôi nghĩ nghĩ: "Tôi có thể trả lời là không biết không?"
Em ấy phì cười một tiếng: "Chị hỏi rồi, uống rượu đi."
Tôi bật cười, đem ly rượu trước mặt uống cạn, nghe em ấy nói: "Có thể chứ, cảm xúc mà. Nhưng thời cấp ba, em thực sự rất khó tưởng tượng được chị sẽ thích em, cho nên, chắc chắc sẽ có điều gì đó khiến chị động lòng với em, chắc chắn có."
Cả mặt làm vẻ mong chờ của em ấy.
"Được rồi." Tôi thở dài: "Thực ra em cũng biết, tôi luôn ghét em, sau đó em lại tìm cách tiếp cận tôi, tôi phát hiện ra thực ra con người em cũng rất tốt, sẽ ra mặt vì bạn bè, cũng có lúc rất nghiêm túc, khoảng thời gian đó, bên cạnh tôi không phải là Tiểu Nhu thì cũng chỉ có em, nên tôi luôn nói với bản thân không nên đối xử với em như trước, hơn nữa em lại không ngừng làm phiền tôi, cộng thêm việc yêu thích một người lại là chuyện vô cùng kì lạ, cho nên thích là thích thôi."
Em ấy ồ một tiếng nhìn tôi: "Nhưng chị vẫn chưa trả lời câu hỏi của em."
Tôi lắc đầu cười: "Được rồi, Cố Đồng vừa xinh đẹp, lại là hoa khôi của lớp, làm người lương thiện, vui vẻ giúp đỡ người khác, chỗ nào trên người cũng đều hấp dẫn, tôi thích một người như thế, là điều hết sức bình thường."
Em ấy nhìn chằm chằm tôi, sau đó cười thành tiếng: "Được rồi, bỏ qua cho chị."
Cố Đồng rất thích hỏi tôi những câu hỏi vụn vặt, giống như sự thích thú giữa các cặp đôi yêu nhau, trước đây tôi không thích trả lời, bởi cảm giác khi nói ra những lời này rất ngại ngùng, mà đêm nay...
Có thể không khí này, có thể do thái độ em ấy, đã khiến tôi không ngại ngùng, cứ thế nói ra miệng, vô cùng tự nhiên.
Tôi lấy chiếc ly trước mặt em ấy, uống gấp đôi lượng rượu phải uống.
Em ấy nhìn tôi, tôi hỏi: "Hai câu hỏi, đầu tiên, lúc em biết mình thích tôi, em có sợ không? Ý tôi là chuyện đồng tính. Câu thứ hai, có từng hối hận bao giờ không?"
Em ấy cười: "Tại sao chị không hỏi câu hỏi giống như em hỏi chị?"
Tôi nhìn em ấy nhướng mày: "Uống rượu."
Em ấy cắn răng: "Chị này."
Tôi cười: "Quy định do em đặt ra nhé, Cố nhị tiểu thư, xin hãy tuân thủ."
Em ấy hừ một tiếng, uống hết ly rượu.
Tôi nói: "Em từng nói với tôi nhưng có lẽ em đã quên rồi."
"Cố Ninh, chị biết tại sao em thích chị không? Thật kì lạ, chị đối xử với em lạnh lùng như thế, không thèm liếc mắt lấy một cái, nhưng em lại bị chị hấp dẫn, lúc đó cảm thấy chị cười lên thật xinh đẹp, liền nghĩ tới làm cách nào mới khiến chị cười, cứ nghĩ mãi nghĩ mãi, khiến bản thân mình chìm trong đó."
Cảnh tượng diễn ra trong một lần Cố Đồng say rượu trước mặt tôi.
Em ấy nghi ngờ nhìn tôi hỏi: "Em đã nói gì hả?" Nói xong em ấy ý thức được, tự giác uống rượu, đợi tôi trả lời.
Tôi giản lược câu từ: "Em nói em thích nhìn thấy tôi cười."
Em ấy ợ một tiếng, không có lời nào bào chữa, nói: "Được rồi." Sau đó bất đăc dĩ nói tiếp: "Được rồi."
Tôi nhìn bộ dạng em ấy, nhắc lại câu hỏi ban nãy của tôi: "Trả lời câu hỏi của tôi nào."
Em ấy lười nhác, đột nhiên đứng lên đến cạnh tôi, chen chúc với tôi trên nghế, tôi ngồi lui sang một bên nhường chỗ cho em ấy, lại lo lắng đến chất lượng của chiếc ghế mây này.
Em ấy kéo lấy tay tôi, gối lên: "Sau khi biết mình thích chị, lúc đầu em cũng rất sợ, rất hoang mang, cảm thấy bản thân thích con gái, là chuyện không đúng đắn, trước giờ chưa từng nghĩ người yêu mình là một cô gái, nhưng sau đó nghĩ lại, con gái cũng tốt, con gái rất mềm mại, cũng biết cách chăm sóc người khác." Em ấy cười: "Tóm lại em cứ an ủi bản thân, an ủi tới cuối cùng thản nhiên tiếp nhận. Thực ra khi đó cũng không nghĩ tới chuyện sẽ ở bên chị, em cảm thấy dù em có theo đuổi chị, chị cũng không đồng ý, cho nên chỉ nghĩ là, lớp 12 năm ấy, phải hòa thuận với chị."
Em ấy ngừng lại một lát: "Còn hối hận hả." Em ấy ngẩng đầu nhìn tôi: "Em chưa từng hối hận. Tuy ban đầu chỉ muốn thử thôi, nhưng lại rất thích ở cạnh chị." Nói xong em ấy cọ cọ mấy cái lên tôi.
"Chà chà." Tôi cười: "Ngấy quá đi mất."
Em ấy cười hô hô.
Dường như đây cũng không phải vấn đề gì quá to tát, khoảng thời gian sau đó, Cố Đồng để trả thù tôi, dồn hết tinh lực để nghĩ kế sách, muốn tôi lỡ lời hỏi em ấy.
Đương nhiên, tuyến phòng bị của tôi cũng không quá vững chắc, sau cùng hai chúng tôi lưỡng bại câu thương*.
(Lưỡng bại câu thương: Hai bên cùng thương tích)
Khi chai rượu đã không thấy đáy, cuộc chơi cũng chấm dứt.
May mà tôi còn tỉnh táo, còn Cố Đồng thì không phải bàn, tửu lượng của em ấy vốn rất tốt.
Hai chúng tôi cùng nằm trên ghế mây, chốc chốc lát lát lại nói tới một số chuyện chẳng liên quan.
Em ấy chơi đùa với ngón tay tôi, nhìn mặt trăng đã treo lơ lửng trên bầu trời đêm tự bao giờ, nói: "Trước đây trong một chương trình giải trí có câu nói rất nổi." Em ấy đột nhiên quay đầu nhìn tôi: "Cố Ninh, chị cũng nói thử xem."
Tôi hỏi: "Nói gì?"
Em ấy cười: "Bảo bối, có thể gả cho em được không?"
Tôi nhìn vào mắt em ấy, bởi ánh trăng chiếu rọi, trong đôi mắt ấy in bóng tôi, tôi nhỏ giọng, nhìn em ấy nói: "Bảo bối, gả cho tôi nhé."
Cố Đồng cười, đáp: "Ừ."
Tôi vẫn nhìn em ấy, vẫn giữ giọng điệu ấy: "Tôi nói thật đấy."
Em ấy nghi hoặc: "Gì cơ?"
Tôi hỏi: "Có phải em không xem kĩ kế hoạch của tôi?"
Em ấy: "Hả?" Nói xong cầm điện thoại: "Kế hoạch gì cơ?"
Tôi không đáp, yên lặng chờ đợi, nhìn em ấy tìm được tệp văn bản, kích vào, mở ra.
"Hả?" Em ấy kinh ngạc nhìn tôi: "Cái gì đây? Chị viết lúc nào thế hả, tại sao chứ? Tại sao trên đó lại có cái này?" Em ấy giơ điện thoại tới trước mặt tôi, rồi chỉ vào chữ trên màn hình.
Văn bản bị em ấy phóng lớn, trên đó có viết:
1. Bữa sáng.
2. Kết hôn.
"Tại sao lại có cái này?" Em ấy đứng lên, lật người, ngồi lên đùi tôi, cúi đầu nhìn tôi: "Chị, chị thật đáng ghét."
Tôi cười: "Tôi biết em không xem cẩn thận mà."
Em ấy mơ màng 'a' một tiếng, sau đó nói: "Em xem rồi, nhưng, tại sao không thấy cái này?" Em ấy chỉ vào tôi: "Chị cố ý."
Tôi gật đầu: "Tôi cố ý đó."
Em ấy lại kêu loạn mấy tiếng, hung hăng rúc vào lòng tôi, ôm lấy tôi, tôi thuận thế giữ lấy đầu em ấy nói: "Ngày mai phải đi làm giấy đăng kí kết hôn với một số chuyện lặt vặt nữa, lúc nào xong chúng ta lại đi chơi." Tôi vỗ vỗ lên đầu em ấy.
Em ấy đột nhiên ngẩng đầu nhìn tôi: "Chị cầu hôn qua loa thế thôi sao?"
Tôi giả bộ ấm ức: "Ban nãy em đồng ý rồi."
Em ấy mơ màng: "Tại sao em lại nhắc đến chuyện này chứ?" Em ấy làm bộ mất mát nhìn tôi: "Nếu em không nhắc tới chị sẽ làm thế nào hả?"
Tôi trả lời: "Kế hoạch của tôi là bữa sáng ngày mai sẽ nói cho em biết."
Em ấy nghi hoặc: "Dùng cái giọng lạnh lùng ban nãy hả?"
Tôi gật đầu, lại lắc đầu, ôm lấy cổ em ấy, hôn lên môi em ấy: "Thực ra tôi rất kích động."
Em ấy nhịn cười nhìn tôi: "Thật sự nhìn không ra."
Cho dù em ấy có nhìn ra hay không, quả thật tôi rất kích động, ban nãy khi em ấy bảo tôi nói những lời ấy, tim tôi bỗng đập rất nhanh, chỉ sợ bị em ấy phát hiện, còn lấy tay ngăn giữa chúng tôi, đợi đến khi em ấy hiểu và tiếp nhận sự thực này, tôi mới có chút thả lỏng.
Tuy tôi biết khả năng em ấy từ chối rất thấp nhưng tôi vẫn rất căng thẳng.
Cố Đồng lại đọc lại tệp tin đó mấy lần, sau đó vứt điện thoại trên sàn, cúi đầu hôn tôi.
Bởi ban nãy uống rượu, cơ thể tôi rất nóng, mà điều hòa lại khiến lòng bàn tay em ấy có chút lạnh, chút lạnh lẽo ấy từng chút từng chút động chạm vào cơ thể tôi.
Trên không gian chật hẹp của ghế mây, chúng tôi yêu nhau một lần, như thể nó rất phù hợp với chủ đề thư thả của chuyến đi này, lần này vô cùng chậm rãi, cho dù có chậm như thế, nhưng tôi vẫn bị vùi sâu trong sự thành thục của em ấy, không tình nguyện thoát ra.
Nghỉ ngơi một lúc, chúng tôi cùng về lại giường, lần này, tôi đè em ấy dưới cơ thể mình.
Em ấy cố ý yêu mị cười tôi, khiến mạch máu trong tôi như kích động, tôi đè tay em ấy xuống, hôn lên khắp cơ thể em ấy, không thể khống chế bản thân trong từng hơi thở của em ấy, đắm mình trong một loại rượu mang tên Cố Đồng.
Em ấy mơ màng đến mức không kiểm soát được âm thanh, bởi giây phút kích tình mà ôm chặt lấy vai tôi, cắn lung tung vai tôi, nhưng tất cả khiến cho tôi hưng phấn không thôi.
Mấy tiếng trôi qua, chúng tôi đều thấy mệt, lười biếng nằm trên giường nói chuyện phiếm.
Trước khi ngủ còn xem dự báo thời tiết ngày hôm sau, đột nhiên trong lòng có chút mong chờ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.