Trong hai ngày cuối tuần, Hoắc Mộ Vân cùng với Lương Tuệ đi dạo và ngắm cảnh khắp Bắc Kinh. Cô và mẹ ở lại nhà Trang Chu, vốn định đến nhà Hoắc Quỳnh nhưng lại bị ông từ chối.
Hoắc Mộ Vân mỗi khi nghĩ đến câu nói “Quên đi, tôi sợ thấy người đó không thể kiềm chế được ” của Hoắc Quỳnh liền không nhịn được mà bật cười. Sau đó, Trang Chu lại còn cố tình nói một câu: “Nếu như vậy, anh vẫn nên ở khách sạn đi”.
Ừm… Cô nghĩ về sau, Trang Chu nên sửa tên là “Trang lớn mật” thì đúng hơn.
Lương Tuệ đang thử váy với soi gương, bà tiếc nuối nói: “Mẹ cảm thấy màu sắc và hoa văn của cái váy này quá tối, con thấy thế nào?”
Cô gái nhỏ bên cạnh không đáp lại, vì thế, Lương Tuệ quay đầu nhìn qua, thấy cô đang ngồi một mình ở kia ngây ngốc cười. Bà duỗi tay quơ quơ trước mắt Hoắc Mộ Vân: “Bé? Bé??”
“A?” Hoắc Mộ Vân bỗng dưng hoàn hồn: “Sao vậy ạ?”
Lương Tuệ ngờ vực nhìn cô: “Suy nghĩ đi đâu vậy?”
“Không có.” Hoắc Mộ Vân mở to mắt nói dối: “Con vừa suy nghĩ, mẹ mặc quần áo nào trông cũng rất đẹp, màu sắc và hoa văn cực kì hợp với mẹ.”
Lương Tuệ: “……”
Khẳng định mặc vào sẽ không già chứ??
Bà nghi ngờ nhìn Hoắc Mộ Vân. Còn cô lại có vẻ bình tĩnh, nhìn kỹ vào một cái váy, sau đó, lấy nó từ trên giá xuống, cười khẽ nói: “Con cảm thấy cái này càng thích hợp với mẹ hơn.”
Lương Tuệ: “……”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Con bé vừa nhìn là biết!!
Lương Tuệ mới vừa vào phòng thử đồ thì Hoắc Mộ Vân nghe thấy tiếng điện thoại vang lên. Khi nhìn thấy số gọi đến, cô sững sờ, do dự vài giây rồi trực tiếp tắt tiếng.
Người ở đầu bên kia rất cố chấp, màn hình điện thoại sáng lên hết lần này đến lần khác. Hoắc Mộ Vân muốn kéo vào danh sách đen, nhưng lại có chút tò mò. Cô muốn biết đối phương rốt cuộc muốn làm gì, vì thế, cô cầm điện thoại sang một bên.
Mới vừa ấn nghe, giọng nói gấp gáp của Đường Diệu Diệu từ bên kia truyền tới: “Mộ Vân, chúng ta có thể nói chuyện một chút được không?”
Hoắc Mộ Vân nâng khóe miệng, giọng nói lạnh lùng: “Chúng ta? Nói cái gì? Tôi không cho rằng chúng ta còn có chuyện gì để nói cả.”
Hiện tại, cô chỉ muốn lột lớp mặt nạ đang ngụy trang của cô ta xuống.
“Nói về Trang Chu. Tôi biết, việc của tôi và Khương Dịch nhất định là do một tay anh ta làm.” Đường Diệu Diệu nói rất chắc chắn.
Hoắc Mộ Vân bỗng nhiên cười một cái: “Cô thì có chứng cứ gì chứ? Tôi khuyên cô một câu, cơm có thể ăn bậy nhưng lời nói thì không thể nói bậy đâu.”
Đường Diệu Diệu ở đầu bên kia bỗng nhiên trầm mặc. Cô ta cắn môi, thấp giọng hỏi: “ Có thể nói chuyện chứ? Xem như là gặp mặt với bạn cũ.”
“Xin lỗi, chỉ sợ gần đây tôi không có thời gian.” Cô không chút do dự mà từ chối.
“Bây giờ, danh tiếng của tôi đều bị hủy hoại, vua cũng thua thằng liều đấy. Hoắc Mộ Vân, cô đừng có mà quá đáng!”
Hoắc Mộ Vân nhíu mày: “Cô muốn làm gì?”
“Không làm cái gì cả, tôi chỉ là muốn gặp cô mà thôi.”
Cô do dự trong chốc lát: “Gần đây tôi thật sự không có thời gian.”
Buổi tối còn phải ra sân bay đón ba mẹ. Ngày mai cũng bắt đầu đi làm, lấy đâu ra thời gian rảnh rỗi mà đi gặp cô ta.
Đường Diệu Diệu: “Tôi cũng không làm mất nhiều thời gian của cô. Bây giờ thì sao, có thể chứ? Chúng ta gặp nhau ở nhà ăn gần ký túc xá cũng được, thế nào?”
Hoắc Mộ Vân nhíu mày. Cô biết rõ, hiện tại Đường Diệu Diệu đang tính toán cái gì đó, nhưng vẫn đồng ý: “Được, 5 giờ gặp nhau ở đó.”
Cô chỉ sợ Đường Diệu Diệu và Khương Dịch sẽ thật sự làm cái gì bất lợi đối với Trang Chu.
Hoắc Mộ Vân và Lương Tuệ quay về dọn hành lý trước. Lúc cô đến nhà ăn thì đã thấy Đường Diệu Diệu đang chờ ở đó, cô rất dứt khoát mà mở miệng: “Tôi chỉ có nửa giờ thôi.”
Đường Diệu Diệu cười cười: “Cô thay đổi rồi. Trước kia, cô nói chuyện chưa bao giờ nói những câu sắc bén như vậy.”
Hoắc Mộ Vân cong khóe môi: “Nếu không thay đổi, có phải hôm đó tôi và Khương Dịch sẽ xảy ra chuyện gì không?”
Cô nhìn Đường Diệu Diệu, hỏi lại: “Chẳng lẽ có người muốn hại tôi, sau đó tôi phải làm như không có chuyện gì mà tiếp tục làm bạn với người ta sao?”
Đường Diệu Diệu không trả lời mà nhìn cô một cách thẳng thắn.
Hoắc Mộ Vân: “Đừng nhìn tôi như vậy. Thật ra, cô và tôi rất giống nhau. Trong lòng cô bây giờ hẳn là rất muốn giết tôi.”
Sắc mặt Đường Diệu Diệu có chút khó coi: “Cô biết không? Hiện tại, tôi đã bị các công ty hủy bỏ hợp đồng rồi.”
Đương nhiên studio sẽ không chủ động hủy hợp đồng. Dù sao, số tiền vi phạm hợp đồng cũng không ít. So với việc hủy hợp đồng thì việc bị chặt đứt tài nguyên còn đáng sợ hơn.
“Phải không?” Hoắc Mộ Vân gật gật đầu: “Tôi cũng biết chuyện này rồi.”
Vẻ mặt cô lạnh nhạt, giọng điệu cũng không để ý nói: “Mong cô nói vào trọng điểm, thời gian của tôi rất quý giá.”
Đường Diệu Diệu thu hồi cảm xúc của chính mình, nhìn cô mà châm chọc cười: “Như thế nào? Bây giờ cô đi theo Trang Chu, nói chuyện cũng ngang ngược phải không?”
“Cô cứ nói những điều mà cô thích đi.” Hoắc Mộ Vân nhìn qua, cười nói: “Tôi không muốn so đo, không phải vì tôi ngốc và dễ bị ăn hiếp, mà vì tôi lười suy nghĩ đến những việc lòng vòng đó.”
Hiện tại, cô bị bắt nạt một cách trắng trợn. Cô không phản kháng, nhưng đó không phải là bản tính thật sự của nhà họ Hoắc.Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Hoắc Mộ Vân nghiêng người về phía trước, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Đường Diệu Diệu hay thay đổi sắc mặt, nhẹ giọng nói: “Tôi cũng không phải dễ chọc, cô cũng đừng đem chuyện này mà uy hiếp tôi.”
Đường Diệu Diệu: “……”
Lúc trước; cô ta nghĩ ra nhiều kế hoạch hãm hại cô, nhưng lại hoàn toàn không nghĩ tới, Hoắc Mộ Vận có thể thay đổi bản thân, và cũng không nghĩ tới, chuyện này lại nằm ngoài kiểm soát của cô ta.
Đường Diệu Diệu bình tĩnh lại, dứt khoát hỏi: “Việc của tôi và Khương Dịch, có phải người đứng sau là Trang Chu không? Anh ta có phải muốn chúng tôi thân bại danh liệt không?”
Hoắc Mộ Vân nhíu mày, vừa định mở miệng thì màn hình điện thoại trong tay sáng lên. Cô rũ mắt nhìn nội dung tin nhắn WeChat thì có chút sững sờ.
Ánh mắt cô nhìn lướt ra ngoài cửa sổ, sau đó nhanh chóng thu lại cảm xúc, không hoảng không loạn nhìn thẳng Đường Diệu Diệu: “Cô bị mắc chứng bệnh hoang tưởng mình là người bị hại à? Chẳng lẽ không phải tại cô một bên bỏ thuốc vào trong ly của tôi, một bên lại yêu thầm Khương Dịch không bỏ được, cho nên mới bò lên giường anh ta hay sao?”
“Cô nói bậy!” Đường Diệu Diệu bỗng nhiên có chút mất khống chế: “Cảnh sát và bác sĩ kiểm tra cho chúng tôi, trong cơ thể đều còn sót lại thuốc kích dục, chắc chắn là do Trang Chu động tay động chân.”
Hoắc Mộ Vân bỗng nhiên bật cười: “Có khi là các người vì để sung sướng hơn mà tự cho thêm thuốc cũng nên.”
Nhưng rất nhanh lại mặt trầm xuống, thấp giọng nói: “Nói chuyện chú ý một chút, lời này mà để Trang Chu nghe thấy thì tôi sẽ tố cáo cô tội phỉ báng!”
Đường Diệu Diệu nháy mắt trở nên rất kích động: “Cô nói bậy, tôi căn bản không phải người như cô nói. Cô là bạn gái của Trang Chu, nhất định là vì anh ta mà nói dối.”
“Cô có chứng cứ sao?” Hoắc Mộ Vân nhíu mày nhìn cô ta: “Mọi việc nói ra phải có sách mách có chứng, cô như vậy chỉ làm cho tình huống của bản thân trở nên khó xử hơn mà thôi.”
Cô quét mắt nhìn nhà ăn lục tục đến xem náo nhiệt, nhắc nhở cô ta: “ Bây giờ cô đang ở đầu sóng ngọn gió, chú ý đến lời ăn tiếng nói của mình chút đi.”
Nói xong, Hoắc Mộ Vân liền xách túi lên đứng dậy: “Đã hết nửa tiếng, tôi còn có việc, đi trước.”
Cô nhìn về phía Đường Diệu Diệu, hít sâu, tự đáy lòng khuyên nhủ: “Tự giải quyết cho tốt.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Nhìn bóng dáng Hoắc Mộ Vân xoay người rời đi, Đường Diệu Diệu nháy mắt nổi trận lôi đình. Cô ta nhìn một vòng người dần dần vây lại đây xem náo nhiệt, chỉ chỉ trỏ trỏ. Thậm chí còn liên tiếp bị người ta chụp ảnh, cô ta không vui, lạnh giọng gầm nhẹ: “Nhìn cái gì mà nhìn, chưa gặp minh tinh bao giờ sao?”
Hai con người hoàn toàn khác nhau, mọi hành động tao nhã của người trên màn hình kia với người ở ngoài đời thực hoàn toàn bất đồng.
Hoắc Mộ Vân bước đi điềm tĩnh, nhưng tim đập nhanh đến mức phảng phất muốn từ cổ họng nhảy ra. Cô túm chặt lấy dây túi xách, mang theo tâm trạng bất ổn đi ra ngoài.
Cô bước chân nhanh hơn, đi đến ven đường thì thấy một chiếc xe màu đen. Cô vội vàng kéo cửa ghế phụ ra chui vào.
Lúc nhìn đến khuôn mặt quen thuộc của Trang Chu, cô mới nhẹ nhàng thở ra, giọng nói khẽ run, lòng còn sợ hãi: “Làm em sợ muốn chết, em căn bản không nghĩ tới cô ta sẽ ghi âm lại.”
Cô suýt chút nữa đã nhảy xuống cái hố Đường Diệu Diệu đào sẵn cho cô.
Trang Chu nghiêng người ôm cô, vỗ nhẹ phía sau lưng, nhẹ giọng trấn an: “Không cần sợ, có anh ở đây.”
Hoắc Mộ Vân ôm lấy cổ anh, cọ cọ gương mặt vào đó. Chờ đến khi nhịp tim đập vững vàng, cô mới nhỏ giọng hỏi: “Làm sao anh biết cô ta có ghi âm thế?”
Trang Chu khẽ nâng cằm cô nhìn về phía nhà ăn, Hoắc Mộ Vân liếc mắt một cái liền nhìn thấy rõ ràng. Vừa rồi, cô cùng Đường Diệu Diệu ngồi ở vị trí đó, cô sửng sốt một chút, quay đầu nhìn về phía Trang Chu.
“Anh vừa dừng xe tại vị trí mà em gửi cho anh thì vô tình nhìn thấy cô ta cầm một cây bút ghi âm ở dưới bàn.”
Vì để đảm bảo sẽ đạt được mục đích, anh vẫn là nên nhắc nhở một chút.
“Anh không sợ em sẽ không đọc tin nhắn của anh à?” Hoắc Mộ Vân cảm thấy, anh hẳn là nên gọi điện thoại.
Trang Chu cười khẽ: “Em không phải người nói chuyện mà không suy nghĩ, lại nói, cho dù cô ta có nói gì đó thì cũng không sợ.”
Hoắc Mộ Vân cũng cười một cái, đặc biệt tự hào mà nhìn anh: “Anh không biết đâu, em cảm thấy bản thân mình vừa rồi rất tốt. Anh không nhìn thấy sắc mặt của Đường Diệu Diệu đâu, quả thực rất là đặc sắc.”
“Phải không?” Trang Chu khởi động xe: “Là như thế nào?”
“Chính là đối đầu trực diện! Em cũng không sợ cô ta.” Eo Hoắc Mộ Vân bỗng thẳng lên, không kiêu ngạo không được.
Trang Chu cong nhẹ khóe môi: “Ừm, không sợ Đường Diệu Diệu thì anh biết, nhưng mà, lát nữa em có sợ ba em không thì anh cũng không biết?”
Hoắc Mộ Vân sửng sốt: “Ừm? Có ý gì?”
“Ba của em đang đợi ở nhà anh.” Trang Chu có tâm nhắc nhở cô: “Nhìn có vẻ rất tức giận.”
Cô liếc mắt nhìn Trang Chu một cái, không cho là đúng, “Nếu ba em tức giận thật, chân của anh sớm đã bị phế đi rồi.”
Trang Chu: “……”
Anh sờ sờ chóp mũi, bình tĩnh nói: “Không đâu, anh sẽ dẹp hết mấy thứ có thể gây ra thương tật trong nhà.”
Hoắc Mộ Vân ‘phụt’ một tiếng bật cười, trêu chọc anh: “Yên tâm đi, sẽ không đánh anh tàn phế thật đâu.”
“Chắc chắn như vậy?”
“Ông ấy cũng không muốn về sau con gái gả cho một người tàn tật đâu.”
Trang Chu: “……”
Nói rất có đạo lý, anh thế mà lại không có lời gì để nói.
——
Trên đường đến sân bay, Hoắc Quỳnh cố tình nói với Trang Chu: “Lát nữa cậu đưa bé đến chỗ bạn của nó đi.”
Trang Chu thoáng nhìn thấy động tác nhỏ của cô thì khẽ cong khóe miệng, đồng ý, “Được, ngày mai anh phải đến nơi khác quay phim, để em ở nhà anh cũng không yên tâm.”
Hoắc Mộ Vân bỗng dưng ngẩn ra, quay đầu ngơ ngác hỏi, “Đi nơi khác quay phim? Đi nơi nào? Đi bao lâu? Sao anh lại không nói gì với em?”
Mấy vấn đề liên tiếp được hỏi ra khiến Hoắc Quỳnh nhíu mày, “Phụ nữ thì ít hỏi chuyện của đàn ông thôi.”
Nghe vậy, Lương Tuệ bất mãn nhìn Hoắc Quỳnh liếc mắt một cái, nói thầm, “Chủ nghĩa đàn ông!”
Trang Chu nhìn mắt Hoắc Quỳnh, chuyên tâm lái xe đồng thời không quên trở về câu, “Điều này chứng tỏ cô ấy quan tâm tôi.”
Anh không cảm thấy này có cái gì, ngược lại rất hưởng thụ, vì thế, cười khẽ nhìn về phía Hoắc Mộ Vân, “Đi Tân Thị, quay phim một tuần.”
Triệu Việt chính là nữ chính của bộ phim này, cũng không nghe thấy cô ấy nhắc tới nha.
“Đúng vậy, bộ phim của Tân Thị đẩy lên quay trước thời hạn, cho nên hơi đột ngột.”
Cô gật gật đầu, hơi dẩu miệng, “Vậy cũng được, dù sao Trần Phương Phỉ cũng sắp về rồi, Triệu Việt đi thì còn có cậu ấy ở cùng em.”
Ngữ khí thấp thoáng vẻ mất mát kia khiến Lương Tuệ âm thầm thở dài. Con gái của bà, ba mẹ sắp đi cũng không thấy cô như vậy.
Trang Chu liếc mắt nhìn cô một cái, bật cười, “Được rồi, em cũng đừng kéo thêm thù hận cho anh.”
Anh có thể cảm nhận được ánh mắt đầy uy lực đến từ ba mẹ cô.
Hoắc Mộ Vân hoang mang chớp chớp mắt to phản ứng trong chốc lát, sau đó vẻ mặt thương tâm quay đầu lắc cánh tay Lương Tuệ, khuôn mặt nhỏ cọ cọ khuỷu tay bà, làm nũng, “Hu hu, con rất không nỡ xa hai người nha.”
Lương Tuệ, Hoắc Quỳnh: “……”
Ha hả.
——
Hoắc Mộ Vân chăm chỉ làm việc, trong khoảng thời gian hai người xa nhau này đều rất bận, Trang Chu ngày đêm bận bịu đóng phim, Hoắc Mộ Vân thì càng là toàn bộ thể xác và tinh thần đều tập trung vào công việc.
Đến thời gian rảnh rỗi hai người trò chuyện WeChat một chút cũng phải vội vàng kết thúc.
Tuần thứ hai, Trang Chu vẫn chưa trở về.
Hoắc Mộ Vân bận việc không có thời gian nghĩ đến anh, buổi sáng mở hội nghị thường kỳ, sau đó lại ghi hình một kỳ tiết mục, bữa trưa cũng bận đến muộn mới ăn.
Cô cùng đồng nghiệp vội vàng giải quyết xong cơm trưa ở nhà ăn, vừa đến văn phòng, biên kịch Ngô Tiêu kêu cô qua đó.
“Ngồi đi.” Ngô Tiêu Tiêu là điển hình của nữ cường nhân, Hoắc Mộ Vân thật lòng rất khâm phục.
Hoắc Mộ Vân ngồi xuống, lễ phép hỏi, “Cô Ngô luôn có cái gì muốn phân phó sao?”
Ngô Tiêu Tiêu cười, “Phân phó thì chưa có, chỉ là muốn tâm sự với cô.”
Cô ấy nhìn Hoắc Mộ Vân, “Công việc thế nào? Đã quen chưa?”
Hoắc Mộ Vân gật gật đầu, cười khẽ trả lời, “Khá tốt, mọi người đều rất chiếu cố tôi.”
Mới nhậm chức, mọi người đều khiến cho cô cảm nhận được ấm áp của gia đình, không có trò anh lừa tôi gạt đấu đá nhau, ngược lại là ở chung rất hòa hợp.
“Vậy là tốt rồi, có vấn đề gì cô có thể tới tìm tôi.” Ngô Tiêu Tiêu cười thần bí, “Có lẽ là cô không biết, kỳ thật, tôi cũng là người Nguyên Thủy [1].”
[1]: Nguyên Thủy là tên địa danh, quê của Hoắc Mộ Vân. Không phải người nguyên thủy thời cổ đâu nha mng:3
Hoắc Mộ Vân: “???”
Cô kinh ngạc trong chốc lát, “Đồng hương?”
“Đúng vậy, không nghĩ tới sao?”
Hoắc Mộ Vân quả thật có chút không tưởng được, cô gật đầu, “Đột nhiên cảm thấy tôi cũng không cô đơn.”
Ngô Tiêu Tiêu bật cười, như có suy nghĩ gì mà đánh giá cô vài giây, đột nhiên hỏi, “Cô và Trang Chu đang yêu nhau sao?”
Tuy rằng hỏi là hỏi như vậy, nhưng ngữ khí của Ngô Tiêu Tiêu lại rất chắc chắn.
Hoắc Mộ Vân sửng sốt hai giây, bình tĩnh hỏi lại, “Vì sao lại hỏi vậy?”
Ngô Tiêu Tiêu có chút ngượng ngùng, “A, ngày hôm qua, tôi đi ngang qua cầu thang, không cẩn thận nhìn thấy cô và Trang Chu gọi video.”
Hoắc Mộ Vân: “……”
Cô cười, ý đồ ngăn chặn cơn sóng dữ, “Không phải, cô nghe lầm rồi.”
“Cũng có khả năng.” Ngô Tiêu tiêu nghiêng đầu nhìn cô, “Nhưng là, theo tôi được biết, ở Nguyên Thủy cũng không có một Hoắc gia thứ hai.”
Quan hệ của hai nhà này ở Nguyên Thủy thì ai ai cũng biết.
Hoắc Mộ Vân: “……”
Xem ra Ngô Tiêu Tiêu là có chuẩn bị mà đến.
Cô cong khóe miệng, thừa nhận, “Không sai, tôi với anh ấy quả thực đang yêu nhau.”
Ngô Tiêu Tiêu nháy mắt ngồi thẳng, ánh mắt nhìn thẳng vào cô, đầu Hoắc Mộ Vân tê dại một trận, cảnh giác nhìn lại cô ấy.
“Đừng nhìn tôi như vậy, trông rất kỳ lạ đấy.” Bị cô ấy nhìn chằm chằm như vậy, Hoắc Mộ Vân có chút hoảng.
Ngô Tiêu Tiêu chớp mắt một cái, dứt khoát làm rõ, “Tiết mục kỳ sau của chúng ta muốn mời Trang Chu làm khách quý.”
“Trang Chu chưa bao giờ tham gia chương trình tống nghệ, lúc trước tổ tiết mục đã mời rất nhiều lần, đều bị từ chối.”
“Cho nên??” Cô bỗng nhiên có loại dự cảm không tốt.
Ngô Tiêu Tiêu nghiêm túc, “Muốn cô cho tổ tiết mục của chúng ta đi cửa sau.”
Hoắc Mộ Vân: “……”
Cô sờ sờ mặt, nhỏ giọng hỏi, “Cô là cảm thấy mặt tôi lớn [2] đến vậy sao?”
[2]: Ở đây có thể hiểu là thể diện.
Ngô Tiêu tiêu cười, “Mặt cô đúng là rất nhỏ, nhưng là, thể diện lớn.”
Hoắc Mộ Vân trầm mặc.
Ngô Tiêu Tiêu: “Cô đừng hiểu lầm, đây không phải mệnh lệnh, mà là thỉnh cầu.”
Cô cười khổ, “Vậy còn không bằng cô ra lệnh cho tôi đâu.”
Như vậy thì cô mới có lý do đúng hợp tình để từ chối.
“Sao có thể, hiện tại chúng tôi đều ký thác hy vọng vào cô.” Ngô Tiêu Tiêu trêu chọc.
Hoắc Mộ Vân suýt chút nữa đỡ trán, “Tôi nghĩ là, phải khiến cô thất vọng rồi.”
“Thử xem, chưa thử thì sao có thể dễ dàng từ bỏ được.”
Hoắc Mộ Vân: “……”
Cô có thể nói căn bản là không cần thử không?
Hoắc Mộ Vân không thể tưởng tượng nổi khi cô và Trang Chu cùng đứng trên một sân khấu rồi còn phải cố gắng làm bộ không quen biết nhau sẽ là bộ dáng như thế nào.