Cả buổi sáng mọi người liền một mực bận việc luyện võ trường.
Nhược Ngâm làm huấn luyện viên. Lý Phúc ở bên ân cần bưng trà đưa nước cho Nhược Ngâm. Ngay cả Liệt ( con chó của Thế Công đóa, nhớ hông!!) cũng bị hạ lệnh ở đây chạy ngược chạy xuôi nhặt tên ta bắn lệch.
Nhẹ nhàng nhất đại khái chính là Tông Thế Công, chỉ phụ trách giám sát thét to vài tiếng.
Thống khổ nhất tự nhiên là ta, kéo cung kéo đến tay đều sắp rút gân.
Sắp đến buổi trưa thì Lý Phúc đề nghị nói: “Mọi người mệt mỏi vừa đến ngọ, nếu không buổi trưa đến Vạn Hoa lâu vừa nghe nhạc vừa dùng bữa, thoải mái a.”
“Tốt!” Ta người thứ nhất phụ họa nói.
“Vẫn là tiểu Thọ hiểu chuyện.” Lý Phúc vui rạo rực nói, “Ca cơ ở Vạn Hoa lâu là Trường An đệ nhất danh cơ. Thử nữ phong tư dịu dàng, xướng một khúc 《 hậu đình hoa 》càng nhiễu lương ba ngày, tuyệt không để các ngươi thất vọng!”
Hậu đình hoa? Này không phải nhắc đến cái bình không ra cái bình kia sao? Ta mặc kệ xướng cái gì hậu đình hoa, dù sao ta cũng lập tức nghĩ đến “Hậu đình hoa” trên người chính mình.
Lý Phúc cũng không phải người ngu, thấy sắc mặt ta thoáng cái âm trầm, lập tức minh bạch ý tứ, sửa lời nói: “Vừa mới lên ngọ lại nghe nhạc trái lại có chút phiền muộn. Vẫn là, hôm nào, hôm nào có nhàn tình dật chí (*) thì đi đi.”
Cuối cùng bốn người chính là an an phận phân ở Tông phủ dùng bữa.
Nhưng thấy trên bàn chủng loại thức ăn nhiều hơn so với bình thường, hơn nữa đa số đều là món ăn ta thích.
Một buổi sáng tiêu hao ca-lo-ri, lúc này bụng đói kêu vang. Ta khẩn cấp vươn chiếc đũa gắp thức ăn.
Không ngờ một buổi sáng kéo cung, tay cư nhiên đau nhức ngay cả chiếc đũa cũng cầm không ổn, run nhè nhẹ.
Tông Thế Công ngồi ở bên cạnh thấy ta cầm chiếc đũa trong tay cũng không ăn, hỏi: “Thế nào không ăn? Không ăn no một chút buổi chiều sao có khí lực luyện tiếp.”
“Ngươi không phát hiện tay ta run thành như vậy thế nào ăn a!” Nghe xong liền đại hỏa! Chỉ biết là luyện tập! Luyện tập! Luyện tập!
“Hanh. Lực cánh tay đại nam nhân cư nhiên kém như vậy, mới luyện tập có chút như thế tay đã không được.” Người cả buổi sáng chỉ động khẩu không động thủ thực sự là đứng thẳng nói chuyện không đau thắt lưng.
“Đúng vậy a, lực cánh tay ta chính là không tốt, vậy thì thế nào? Ta hiện tại ăn không vô, thân thể sẽ bất hảo. Thân thể bất hảo, sẽ không thể luyện tập. Không thể luyện tập, sẽ không thể đến chỗ hoàng thượng biểu diễn. Không thể biểu diễn, sự tình sẽ bị vạch trần. Bị vạch trần xong, sẽ bị chém đầu. Đến lúc đó ta chết các ngươi đến mai táng không nói, còn làm cho đại Đường Khiết Đan bang giao vỡ tan. Ai nha nha, ngươi biết đánh một trận chiến sẽ chết bao nhiêu người a, Tông đại nhân!”
“Ngươi!” Tông Thế Công trừng mắt ta.
“Ta? Ta thế nào? Tông đại nhân không phải bảo chứng với hướng Hoàng thượng sẽ hảo hảo chiếu cố ta sao? Ta hiện tại không thể ăn. Tông đại nhân có đúng hay không nên uy ta ăn a. A –” ta cố ý đưa miệng về phía hắn.
“Tam ca, tục ngữ nói một đêm gì đó gì đó trăm ngày gì đó gì đó, nhìn vào tình cảm và thể diện điểm ấy, ngươi cũng nên chiếu cố chiếu cố tiểu Thọ a.” Lý Phúc ở bên xen mồm nói.
Nếu như có thể lấy ánh mắt sát nhân, Lý Phúc ngày hôm nay nhất định không chỉ chết một lần.
Tông Thế Công đắn đo cầm chiếc đũa hồi lâu, mới nhanh gắp một viên thịt chậm rãi thả trong miệng ta.
“Hảo hảo ngoạn, Công ca ca, Nhược Ngâm cũng muốn.” Nhược Ngâm giống như nhìn thấy thứ đồ chơi mới mẻ, hét lên.
“Nhược Ngâm ngoan, đừng làm phiền bọn họ vợ chồng son. Đến, ngươi há miệng, ta cùng ngươi ngoạn a.”
Vợ chồng son, ba chữ này quả thực giống như có người dán bên tai rõ ràng hét lên, chói tai!
Ta mặt đỏ lên, chỉ cảm thấy chiếc đũa Tông Thế Công đưa tới bên mép cũng là run lên, viên thịt kia tới miệng rồi còn rơi xuống một chút lặn mất.
“Các ngươi chậm dùng.” Không biết Tông Thế Công có đúng hay không cũng xấu hổ, rốt cuộc thông suốt một chút đứng lên, bước nhanh thoát khỏi hiện trường.
Ta ngồi ở chỗ kia, hồng sắc trên mặt cũng thối lui, nhưng vẫn còn rất xấu hổ. Nhìn Lý Phúc có dụng ý khác cười cười, nhịn không được cũng đứng dậy nói: “Ta, ta cũng ăn no. Các ngươi chậm dùng, ta về phòng trước.”
Trở về phòng hướng lên giường than thở, nghe cái bụng cũng không chịu thua kém kêu lên, bắt đầu có chút hối hận.
Không phải chỉ là một trò đùa sao! Ta cùng Tông Thế Công tuy rằng thân thể phạm vào sai lầm, nhưng tinh thần vẫn là thanh thanh bạch bạch a! Vừa rồi hà tất phải rời đi? Quả thực là giấu đầu lòi đuôi! Còn xin lỗi cái bụng của mình.
Càng nghĩ lại càng ảo não, cái bụng cũng càng đói.
“Công tử, có thể tiến vào không?” Bên ngoài truyền đến thanh âm tiểu Nhất.
“Vào đi.” Nhượng tiểu Nhất đến trù phòng tìm chút đồ ăn đi.
Chỉ thấy tiểu Nhất trên tay bưng một cái mâm tiến đến. Mặt trên đặt rất nhiều đồ ăn. Thật hợp ý ta.
“Tam gia nói, nếu công tử chưa ăn cái gì để tiểu Nhất hầu hạ ngài ăn.”
Hanh. Tính hắn còn có lương tâm.
Không đúng, hơn phân nửa là bởi vì ta còn có giá trị lợi dụng hắn mới có thể có tâm với ta.
Vừa nghĩ như thế ngực khó tránh khỏi có chút thất lạc, lần đầu tiên của mình thực sự chỉ là thân thể quan hệ…..
※※※※z※※y※※b※※g※※※※
Xét thấy tay của ta thật sự là không chịu nổi lăn qua lăn lại, thời gian buổi chiều liền sửa đi kỵ mã.
Ta ở chuồng ngựa chọn một con tảo hồng mao sắc rất đẹp, một đầu so với các con khác hơi nhỏ hơn một ít, vừa lúc thuận tiện cho người mới học như ta bò lên bò xuống.
“Ti.” Vừa mới được Tông Thế Công đỡ lên lưng ngựa, con ngựa trước sau đạp mạnh vài bước. Ta cảm thấy tiểu cúc hoa bởi vì xóc nảy mà có chút đau đớn.