Aiz, thật sự là không rõ. Sổ thu chi này của ta sao khó tính
như vậy chứ? Mua bông cải ba mươi bảy lượng sáu tiền ba phân, sau đó...
“Bà chủ!”
Hạt châu trên bàn tính lại rối loạn, phải tính một lần nữa.
Tha cho ta đi. Ta nhìn chằm chằm tên hỗn đản thình lình kêu ta kia. “Gì hả,
Khách Hành!”
Khách Hành cười, “Rảnh rỗi không có việc gì làm, đánh mã điếu
đi, bà chủ! Ba thiếu một a!”
Xế chiều, việc buôn bán trong điếm vắng vẻ. Cũng khó trách
bọn này không có người nào tán gẫu.
“Không thấy ta đang bận sao? Tìm người khác đi!” Ta suốt bàn
tính, tiếp tục tính.
“Như vậy à.” Khách Hành thở dài, “Khách Lộ, ngươi nghe chưa.
Không biết cũng không sao, chơi thôi!” Hắn đi qua, nói với Khách Lộ đang sắp
xếp bàn ghế.
Khách Tùy Khách Ức sớm ngồi cạnh bàn chờ bắt đầu, thấy tình
hình như vậy, Khách Ức cũng phụ họa nói: “Khách Lộ ca ca, không biết có thể học
a! Ta thật sự rất ngứa tay a.”
“Đúng đó, ngươi coi như là làm việc tốt đi.” Khách Hành không
nói nhiều kéo Khách Lộ đi qua, ấn hắn xuống ghế.
“Nhưng mà...” Khách Lộ có chút lúng túng.
“Được rồi được rồi, xúc xắc đâu?” Khách Hành không để ý tới
bắt đầu đổ xúc sắc.
Aiz. Đám người này thật lạ! Rõ ràng là khi
dễ người ta mà!
“A, đúng rồi. Trù mã (thứ để thay
tiền trong khi đánh bạc).” Khách Tùy đột nhiên nghĩ tới cái gì, nhắc nhở nói.
“Ha ha, sớm có chuẩn bị rồi!”
Khách Ức lấy ra một nắm đậu tương, “dùng cái này đi.” Hắn lại giảo hoạt cười
cười, “Người thua phải chẻ củi một tháng!”
Thật sự là không có biện pháp với
đám người này! Mặc kệ, tiếp tục tính toán sổ sách!
“Ai nha, Khách Lộ ca ca, không
thể ra bài như vậy đâu!”
“Đợi chút, ta chạm!”
“Khách Hành ca ca, sao có thể như
vậy chứ! Ta muốn ăn!”
“Các vị, thật ra thì, ta ù rồi!”
...
Thật sự là nghe không nổi nữa!
Tay đánh bàn tính của ta bất giác nắm chặt.
“Vừa rồi là thuần nhất sắc, cho
nên chung gấp đôi nha! Tổng cộng là mười hạt đậu, Khách Lộ.”
Ta hiên ngang lẫm liệt đi qua,
đứng sau lưng Khách Lộ.
“Aiz, Đinh tỷ tỷ muốn làm gì?”
Khách Ức một bên để ý bài một bên hỏi.
“Còn phải nói sao!” Mánh khóe
nhìn bài quá tệ, ta thở dài, giúp Khách Lộ để ý bài, “Phòng ngừa các người bắt
nạt người yếu!”
“Chúng ta có sao?” Khách Ức vẻ mặt
vô tội nhìn phía Khách Hành.
“Không nghiêm trọng như vậy chứ!”
Khách Hành nhẹ nhàng bâng quơ, “Đúng không, Khách Tùy!”
Khách Tùy cười, không phát biểu ý
kiến gì.
“Tam vạn.” Khách Hành thản nhiên
đánh ra một cây bài.
“Chạm!” Ta không chút do dự nói. “Tứ điều!”
Khách Ức nhìn nhìn ta, nhỏ giọng nói: “Cửu vạn.”
“Giang!” Đánh bài chính là cần quyết đoán! “Tự mó, thuần nhất
sắc, cang đầu nở hoa, chạm chạm ù! Không cần nhiều lời, đưa tiền đây!”
Mọi người hình như đều ngây ngẩn cả người. Thế nào, nhớ năm
nào, ta nổi danh là sát thủ sòng bạc nha! Ha ha ha!
“Tỷ tỷ, đây là Khách Lộ ca ca đánh bài hay là tỷ đánh bài
hả!” Khách Ức không tình nguyện đem đậu đưa qua.
Aiz, đúng nhỉ. Ta ngượng ngùng nhìn Khách Lộ. Khách Lộ lại
nhẹ nhàng nở nụ cười.
Hứ, cười cái gì? Ta đang giúp ngươi nha!
“Ta sớm đã nghĩ!” Khách Hành đau lòng đếm đậu, “Bà chủ từ
trước đã thiên vị cho Khách Lộ!”
“Nói bậy!” Ta bất mãn nói. Ta có sao? Trời đất chứng giám, ta
đối xử mọi người bình đẳng mà!
“Có nói bậy đâu chứ!” Khách Hành vẻ mặt ủy khuất, “Đúng
không, Khách Tùy!”
Khách Tùy vẫn cười, không trả lời.
Mặc kệ các người! “A, Khách Lộ, ngươi tự mó một con bài đi!”
Ta lập tức đưa tay lấy thay hắn, chờ chút, đây là... ta không khỏi nở nụ cười.
“Làm sao vậy?” Khách Lộ khó hiểu nhìn ta.
“Ha ha, chúng ta nên kết bạn xông pha giang hồ đi, tuyệt đối
là đổ biến thiên hạ vô địch thủ (đánh bạc thiên hạ không có đối thủ =.=”)!” Ta
cầm lấy con bài, vui hết sức.
Khách Lộ thoáng sửng sốt một chút, không rõ dụng ý của ta.
“Làm sao vậy thôi, tỷ tỷ?” Khách Ức nhịn không được nói.
“Hừ!” Ta đứng lên, “Không cần hoài nghi! Thiên hòa! Tự mó
thập tam yêu!”
“A... không phải chứ!”
“Aiz, quả thật là người ngốc mó bài lớn!” Khách Hành thở dài.
“Huynh đang nói ai đó?” Ta nhìn chằm chằm Khách Hành.
“Ta cái gì cũng chưa nói!” Khách Hành lập tức giả vờ vô tội.
Quên đi, không cùng ngươi so đo. Nhìn đống đậu tương trước
mặt, thật sự là có cảm giác thành tựu nha! “Chúng ta tiếp nha, Khách Lộ!” Ta
cười nói.
Khách Lộ nhìn ta, lập tức nở nụ cười, “Ừ.” Hắn quay đầu
chuyên tâm sắp bài. Không biết như thế nào, lại cảm thấy nụ cười của hắn có cảm
giác quen thuộc, ấm áp mà thân thiết... Cảm giác này hình như tên là “dung
túng”...
“Bà chủ!” Đang vui vẻ, thình lình có người đến.
“Aiz!” Ta ấn Khách Lộ chuẩn bị đứng dậy xuống, đáp. “Huynh
tiếp tục chơi đi!” Thủnh thoảng cũng phải cho tiểu nhị nghỉ ngơi một chút.
“Khách quan muốn dùng gì?” Ta nở nụ cười nghề nghiệp, đi qua
nói.
Đại bá thoạt nhìn có vẻ nho nhã a, còn có, tên hạ nhân thoạt
nhìn so với chủ nhân còn muốn lợi hại hơn! Ta nhìn tổ hợp kỳ dị trước mặt,
không khỏi cảm thấy là lạ.
“Trước cho bình trà đi!” Tên hạ nhân kia lớn giọng nói.
“Được. Nhị vị ngồi xuống trước đi.” Ta xoay người
vào pha trà.
“Cô nương,” Vị đại bá kia mở
miệng, giọng nói nhu hòa hữu lễ.
“Chuyện gì? Khách quan?” Ta mang
theo ấm trà đi qua nói.
“Ngươi chính là bà chủ của tửu
lâu này?”
Vì sao lại hỏi việc này? “Đúng
vậy.”
“Thật sự là không dễ dàng a.”
Sao phải dùng ánh mắt này nhìn ta
chứ? Làm bà chủ tửu lâu là chuyện rất không dễ dàng sao? Không biết à nha.
“Gần đây vùng Giang Chiết có nạn
hồng thủy, cô nương có biết không?”
“Không biết.” Ta sảng khoái trả
lời. Con người kỳ quái, ta phải biết việc này sao?
“Cô nương nếu gặp gỡ nạn dân sẽ
làm thế nào?”
Người ta kiên nhẫn có hạn nha!
“Không gặp, làm sao mà biết!” Ta tức giận nói.
“Vô lễ!” Hạ nhân kia lớn giọng
quát ta.
Trong nháy mắt, ta nghe thấy
tiếng đánh bài ngừng lại.
Hừ, hung hăng cái gì chứ? Ta là
bà chủ nơi này, sợ một người ngoài như ngươi à?
“Cô nương,” Đại bá kia ngăn cản
hành động của hạ nhân, lại nhẹ nhàng nói, “Ta không có ý gì khác... Trên đường
ta tới đây, gặp được không ít nạn dân, có người nhắc tới cô nương với ta.”
Hả? Ta rất nổi danh sao?
“Cô nương tặng bạc nghĩa cử lưu
truyền rất rộng đó.” Đại bá kia cười thật hiền lành a.
Tặng bạc? Có việc như vậy sao? A!
Đúng rồi, đại thúc lần đầu đi cướp kia! Thì ra là nạn dân a! Ta bừng tỉnh đại
ngộ.
“Không thể tưởng được cô nương
tuổi còn trẻ đã có tấm lòng như thế, thật sự là đáng kính đáng phục...”
Được ông khen như vậy, ta thực sự
có chút ngượng ngùng. Có vĩ đại như vậy sao?
“Tỷ tỷ, lại đây một chút!” Khách
Ức đi tới, kéo ống tay của ta áo.
“Làm sao vậy?” Ta đi đến một bên,
nhỏ giọng hỏi.
Khách Ức thở dài, “Hai người kia
trong quan phủ...”
“Sao ngươi biết?” Việc này cũng
có thể nhìn ra, không khỏi cũng quá lợi hại đi.
“Aiz, tỷ tỷ,” Khách Ức lại thở
dài, “Đại bá kia mang theo quan ấn! Rõ ràng là không tốt.”
Ồ, phải không?
“Tuy rằng không biết bọn họ tới
chỗ này có mục đích gì, nhưng tỷ tỷ vẫn nên cẩn thận một chút cho thỏa đáng.”
Khách Ức liếc liếc hai người kia, thấp giọng nói.
“Được.”
“Bà chủ. Gọi món ăn.” Hạ nhân thô
giọng kia thình lình quát.
“A. Đến ngay...” Ta vừa định đi
qua, lại phát hiện Khách Hành đã sớm xuất hiện bên cạnh bàn kia.
“Trước đem mấy món rau đi.” Người
nọ khinh thường nói.
“Vị tiểu ca này, xin hỏi các
người ở nơi này có biết nhà nào họ Giang, cũng mở tửu lâu không?” Đại bá kia
không hề ép buộc ta, bắt đầu hỏi việc khác, nhưng mà sao nghe cũng có liên quan
tới ta vậy?
“Trấn nhỏ này của chúng ta, chỉ
có một tửu lâu này a.” Khách Ức đi lên nói. Không biết vì cái gì, hắn đến đây
không lâu, nhưng đối với mọi chuyện của trấn này đều nắm trong lòng bàn tay.
Trước kia làm gì nhỉ? “Không biết ông chủ Giang ngài tìm kia là người như thế
nào.”
Ta biết Khách Ức cẩn thận kiêng
dè, cũng không nói ra việc ta cũng họ Giang. Ta bất giác nhìn đại bá kia, cẩn
thận nghe hắn nói mỗi một câu.
“Hắn là một người bạn của ta, đã
qua đời nhiều năm... Aiz, ta vốn định tới chỗ này tìm xem, nếu tìm người nhà
của hắn...”
“Khách quan nói tên người đó xem,
có lẽ có người biết.” Khách Ức cắt ngang hồi ức của hắn, hỏi.
“Giang Thành...”
Ta nhịn không được đi qua. “Ngài...
quen gia phụ?”
Đại bá kia mở to hai mắt, “Ngươi
là... Đinh nhi?”
...
Ta vẻ mặt nghi hoặc nhìn đại bá
kia dâng hương trước bài vị cha mẹ. Bạn bè của cha? Chức vị? Không phải chứ...
“Ha ha, không nghĩ tới Đinh nhi
đã lớn như vậy.” Hắn cười vẻ mặt hiền lành, “Thời điểm ta gặp con lần đầu tiên
con vẫn là một đứa trẻ.”
“Ách...” Ta chỉ có thể cười cười.
“A, đã quên giới thiệu. Ta là Thạch bá
bá của con.” Hắn cười.
“Thạch là tảng đá?” Ta khờ ngốc
hỏi, bởi vì không biết như thế nào ta có một dự cảm xấu.
“Đúng.” Ông gật gật đầu.
Nói đến cũng lạ. Không biết vì
cái gì, hạ nhân thô giọng kia bắt đầu có lễ phép hơn rồi. “Người cùng cha ta...”
Đại bá kia cười, “Cha con không
nhắc qua với con sao? Năm đó chinh Tây, chúng ta cùng ở dưới trướng ngoại công
con.”
“Ngoại công?” Mờ mịt a...
“Ngoại công con từng là Kiêu Kỵ đại tướng quân triều đình ngự
phong. Nương con họ Diệp, khuê danh Tri Huệ?”
“Phải.”
“Vậy không sai được.” Đại bá kia cười vui vẻ, “Năm đó chiến
sự chấm dứt, cha con tuy có phong thưởng, nhưng hắn trời sanh tính không ham
danh lợi, vẫn trở về trấn nhỏ này. Ta vào triều làm quan, nhoáng cái cũng đã
hai mươi mấy năm...” Trong giọng nói của ông đượm vẻ tang thương khó hiểu.
Nhà của ta có bối cảnh hiển hách như vậy sao? Hoàn toàn không
nghe cha nói qua... Về phần gia gia thì, hình như là rất phản đối hôn sự của
cha nương ta, đối với bối cảnh thông gia cũng không đề cập tới. Ta mỗi lần hỏi
chuyện ông bà ngoại, người liền chửi ầm lên, đương nhiên, là mắng cha ta...
“Thân thể lão gia tử còn mạnh chứ?” Đại bá kia hỏi.
“Dạ...” Kỳ thật ta cũng không biết, người ít nhất đã ba năm
không có tin tức.
“Lão gia tử tính tình nóng nảy năm đó ta cũng từng lĩnh giáo
qua, vì ta là người trong quan phủ, ta cũng chưa từng thấy qua sắc mặt tốt của
ông, ha ha.”
Bởi vì ghét quan gia, cho nên gia gia mới phản đối hôn sự cha
mẹ sao? Nhưng mà, cũng không sao. Cha mẹ vẫn thành thân. Gia gia đối với nương cũng
không tệ, đối với ta cũng tốt. Sức mạnh của tình yêu thật sự rất vĩ đại.
“Mấy năm nay, con thật sự quá vất vả...” Đại bá kia mở miệng,
cắt ngang suy nghĩ của ta.
“Kỳ thật cũng không có gì...” Ta gãi gãi đầu, hiện tại quan
tâm cũng quá muộn rồi.
“Giang hiền đệ có nữ nhi tâm địa hiệp nghĩa như vậy, dưới cửu
tuyền cũng có thể mỉm cười.” Đại bá kia thở dài, “Chỉ là ta bận việc… quan
trường khúc mắc, nhiều năm như vậy cũng không có làm tròn trách nhiệm bạn bè,
thật sự là hổ thẹn...”
“Kỳ thật cũng không có gì...” Thật không biết như thế nào an
ủi loại chuyện giống như trong sách viết này, trên lưng ta mồ hôi lạnh túa ra.
“Đinh nhi con sau này có dự tính gì không?” Đại bá mở miệng.
Tính? Tiếp tục mở tiệm a. Bằng không phải làm gì? Vấn đề kỳ
quái.
“Thạch bá bá là hỏi con... Có vị hôn phu chưa?” Đại bá thoáng
có chút xấu hổ hỏi.
“Hả?” Ta sửng sốt, “Ngài không phải muốn nói cho ta, hai nhà
chúng ta có chỉ phúc vi hôn...”
“Thế thì không phải.” Đại bá nở nụ cười, “Ta năm đó tuy có ý
này, nhưng cha con nói loại việc này phải xem ý của con.”
Cha thật tốt... cảm động a...
“Thạch bá bá chỉ là hỏi một chút ý của con thôi. Khuyển nhi
kia của ta cũng có đọc qua chút thư văn, võ công mặc dù không dám xưng cao
cường, giữ nhà hộ viện cũng là có dư. Năm nay vừa tròn hai mươi, cùng tuổi con
cũng tương đương. Nếu con có tâm, không bằng...”
Lạnh! Không phải chứ! Này coi là bạn cũ sao? Như thế
nào vậy! Cha ta không phải nói muốn xem ý của ta sao!
“Việc đó, trưởng bối vắng mặt, ta
cũng không tự mình quyết định...” Ta tận lực lễ phép nói.
“Ồ. Đương nhiên đương nhiên. Ta
có phần thất thố. Việc này còn phải chờ lão gia tử trở về...”
Chờ gia gia trở về, vậy thì không
sao rồi. Xem cha ta bị gia gia mắng bao nhiêu năm, cũng biết gia gia cơ bản
thuộc loại không có sắc mặt hoà nhã...
Tên hạ nhân kia đột nhiên thì
thầm vài câu với đại bá. Đại bá gật gật đầu. “Đinh nhi, việc này con tạm thời
để ở trong lòng đi, chờ lão gia tử trở về, ta lại chính thức đăng môn bái
phỏng. Ta còn có chút công sự phải xử lý, trước xin cáo từ.”
Vừa xuống dưới lầu đã thấy Trương
Liêm dẫn một đội bộ khoái nhanh tiến vào, lớn tiếng nói: “Bà chủ, mau đem rượu
đồ ăn. Việc tuần tra là muốn làm người ta đói chết hay sao?”
Ta không tự giác cười theo.
Tên bộ khoái tên Thạch Chước kia
vẫn như cũ chỉ dùng ánh mắt khinh thường nhìn ta, nhưng mà, khi tầm mắt hắn
nhìn đến đại bá, đột nhiên liền thay đổi. Hắn có chút kinh ngạc mở miệng:
“Cha?”
“Chước nhi?” Đại bá cũng có chút
kinh ngạc.
Ta chết đứng tại chỗ. Cha Thạch
Chước là hộ bộ thượng thư Thạch Bỉnh Văn; Đại bá có người văn võ song toàn, năm
nay hai mươi tuổi... Không phải chứ, chuyện như vậy cũng có?
Vì thế, Thạch bá bá vốn tính đi
lại một lần nữa trở lên lầu.
“Ngươi không phải đang ở Cẩn Hiên
thư viện sao? Sao lại đến nơi đây?” Trong giọng nói của Thạch bá bá có chút tức
giận.
Thạch Chước đứng im, không biết
nói gì.
Hm, ta mừng thầm đưa trà. Thuận
tiện liếc hắn một cái, khẽ thở dài.
Hắn nhìn nhìn ta, vẻ mặt lạnh như
băng.
“Không có gì để nói?” Thạch bá bá
đại khái là e ngại ta, chưa nổi bão.
“Con chỉ là cảm thấy...” Thạch
Chước rốt cục mở miệng, “Đại trượng phu không vì quốc gia xuất lực, không đáng
sống trên thế gian...”
“Cái gì?!” Cái bàn bị hung hăng
vỗ, phát ra tiếng rên rĩ đáng thương.
“Thạch bá bá người đừng nóng
giận, thân thể quan trọng hơn.” Ta lập tức tiến lên an ủi. May mắn không phải
gia gia, trước kia thời điểm ông cùng cha nổi bão, bàn ghế đều tan xương nát
thịt.
“Ngươi... không đọc sách thánh
hiền, có thể làm gì chứ?” Thạch bá bá áp chế tức giận, nói.
“Chui vào đống giấy lộn có thể
làm được gì?” Thạch Chước không cam lòng yếu thế.
Mắt thấy bạo lực sắp thăng cấp,
ta cẩn thận mở miệng: “Ta thấy ta nên tránh một chút...”
“Không cần. Cũng không phải người
ngoài.” Thạch bá bá giữ chặt ta, “Đứa con bất tài này, con sớm muộn gì cũng
biết nó là dạng người gì!”
Ách... Này... Kỳ thật ta không
biết cũng không sao mà...
Thạch Chước có chút khó hiểu nhìn
ta.
Thạch bá bá mở miệng, “Đây là nữ
nhi của Giang thúc thúc ngươi, nhìn xem bộ dáng của ngươi, sao có thể xứng đôi
với người ta!”
Thạch Chước sững sờ đương trường.
Ta cũng sững sờ tại chỗ.
Chuyện này không phải còn phải
xem bát tự sao? Không đúng, việc này không có thực mà!
“Giang thúc thúc...” Thạch Chước
phục hồi tinh thần lại, mở miệng, thêm vài phần khí thế, “Chỉ đọc sách thánh
hiền, thi lấy công danh, làm quan vô dụng có ích lợi gì? Giống đám lão nhân cổ
hủ kia đệ tấu chương nhàm chán như vậy, cùng hoàng thân quốc thích ngâm thơ
ngắm trăng? Con chính là lập chí muốn thành nam nhân như Giang thúc thúc vậy!”
Ngoài dự đoán mọi người. Thạch bá
bá câm ngay tại chỗ. Ta cũng câm họng đương trường. Cha ta... Lực sát thương
thật lớn...
“Giang thúc thúc ngươi...” Thạch
bá bá mở miệng, ngữ khí vi hoãn.
“Không vì danh lợi vướng chân, có
thể dũng cảm mà đi, làm gương cho binh sĩ... Người không phải thường xuyên dạy
bảo con như vậy sao?” Thạch Chước giọng điệu cũng dịu xuống.
“...” Thạch bá bá khẽ thở dài.
“Cha ta đã chết...” Không biết vì
cái gì, ta chính là muốn đả kích Thạch Chước, “Đến cuối cùng, cũng là cát vàng
che lấp, thi cốt không được đầy đủ... khổ tâm của Thạch bá bá, ngươi biết được
bao nhiêu...” Cha ta nếu chịu dâng tấu chương nhàm chán, cùng hoàng thân quốc
thích ngâm thơ ngắm trăng, có thể sẽ không có số chết trận đâu.
Thạch bá bá nhìn ta, lại khẽ thở
dài.
Đúng vậy... Cha ta làm người ta
kính nể, là nam nhi đỉnh thiên lập địa... Nhưng mà, nếu là người nhân của mình,
có mấy người nguyện ý nhận số mệnh như vậy? Có lẽ, gia gia cũng vì chuyện này
mà cùng cha bất hòa...
“Ta nếu lựa chọn con đường này,
sẽ không hối hận.” Thạch Chước nhìn ta, nói. Rõ ràng hẳn là nói cho Thạch bá bá
nghe... Nhìn ta nói làm cái gì?
“Tùy ngươi vậy...” Thạch bá bá sờ
sờ cái trán, “Ta già rồi... tâm tư người trẻ tuổi...”
...
Thật vất vả giải quyết xong đôi
phụ tử tranh cãi này, cũng thuận lợi tiễn bước Thạch bá bá siêu khó chịu. Ta
không khỏi thở ra.
“Cô thật sự là nữ nhi của Giang
thúc thúc?” Thạch Chước nhìn Thạch bá bá rời đi, hỏi ngược lại ta.
“Cha ngươi không phải nói cho
ngươi rồi sao!” Ta xoay người đi trở về trong điếm.
“Một chút cũng không giống a...”
Hắn nhỏ giọng nói thầm.
“Thật xin lỗi đã phá hủy hình
tượng tốt đẹp trong cảm nhận của ngươi.” Ta cau mày, tức giận nói.
Hắn đuổi kịp ta, có chút câu nệ
mở miệng: “Cha ta có nói với cô cái gì không?”
Ta lúc này dừng lại, “Nói gì
chứ?”
Hắn lập tức khôi phục thái độ
bình thường, vẻ mặt khinh thường. “Trước đây ta có đề cập qua với cha ta nhất
định phải lấy nữ nhi Giang thúc thúc làm vợ.” Hắn thở dài, “Nhưng mà xem ra là
không cần. Nếu cha ta có nói qua chuyện này, phiền cô coi như là chưa nói.”
Thú ta? Bằng ngươi? Nằm mơ đi! Ta
lập tức chống nạnh hai tay, “Không cần khách khí, ngươi vốn không có cơ hội
này.”
Hắn nhăn mặt, “Tao nhã dịu dàng
của a di có vẻ cô một chút cũng không học được a.”
“Thật ngại, nương ta chết sớm.
Nếu có oán hận đi nói với gia gia ta.” Không bị gia gia một chưởng đánh chết,
là hắn gặp may mắn rồi!
Hắn nhìn ta, trong ánh mắt có
chút áy náy. Đại khái là việc của nương ta. Sao phải vậy a! Khi nói không suy
nghĩ, đến khi biết nói sai mới hối hận sao? Ta cũng không cần ngươi đồng tình
với ta.
“Ta đói bụng.” Hắn đột nhiên mở
miệng.
“Ngươi đói bụng liên quan gì ta...”
Ta cố gắng đem lời thô tục nuốt vào.
“Cô mở tiệm để buôn bán mà!” Hắn
bất mãn.
“Không làm cho ngươi, được
không?” Ta chống nạnh ngăn ở cửa điếm.
“Ta là bộ khoái nha!” Hắn cũng chống
nạnh, lớn tiếng nói.
“Ta còn là hậu nhân của Kiêu Kỵ
đại tướng quân!” Ầm ĩ như vậy có phải thực không có phong độ hay không?
“Tướng quân cũng phải cho người
ta ăn cơm chứ!”
“Ngươi đến nơi khác ăn đi!”
“Trấn này chỉ có một tửu lâu này
a!”
“Việc này không có quan hệ gì với
ta!”
“Phiền một chút đi. Ta muốn ăn
cơm!”
“Không cho!”
“...”
...
Hôm nay là cái ngày gì a! Ta vì cái gì mà đen đủi như vậy a!
Hừm! Chẳng lẽ là đổ trường đắc ý, tình trường thất ý (giống
câu đỏ bạc đen tình)? Hình như không có quan hệ gì! Ta dùng từ thật lộn xộn a!
Mặc kệ! Ngủ ngủ!