Túy Mộng

Chương 10



Ta cuối cùng cũng đợi được đến ngày rời khỏi Kỳ Châu. Dù cho về lại kinh thành, cả ngày bị nhốt trong phủ của Văn Thanh Dương, ngồi bên cạnh bàn cờ đá dưới gốc cây hồng si si ngốc ngốc mà chờ hắn cũng vậy, ở đây cũng thế cả thôi.

Thế nhưng khi thật sự phải rời đi ta vẫn thấy luyến tiếc, liền vô thức rời khỏi phòng.

Mấy ngày này đều không chú ý, nguyên lai thành Kỳ Châu vào ban ngày vốn không có thuyền hoa, ca kĩ cùng đèn lồng giấy bạc, cũng chỉ là thành trấn bình thường, xa xa có tiếng người hò hét, rao bán, chuyện trò, mời mọc. Âm thanh của cuộc sống bình thường. Ta đi tản bộ, vốn là muốn mua một ít gấm lụa gửi về Cao gia cho mẫu thân, cùng một ít trà. Thư hương thế gia thường thích uống trà, thế nhưng ta lớn lên lại chỉ biết uống rượu. Hương trà qua một lớp giấy bọc, dù chưa pha vẫn ám lên đầu ngón tay, ngoài một mùi dịu ngòn ngọt, ta cũng chẳng cảm nhận được gì. Ngoài mỹ nữ ra thì trà Xuyên Ngữ chính là đặc sản của Kỳ Châu, hôm trước Văn Thanh Dương có kể ta nghe, phỏng chừng chỗ này cũng gửi về Cao gia đi. Ở đó khắc có người biết thưởng trà.

Khí trời hôm nay đặc biệt tốt, nắng cũng sáng nhẹ, ấm áp và thư thái hơn hẳn. Ta thả bộ, đi thật chậm, đi thêm một đoạn nữa rồi rẽ trái là về đến khách điếm. Phỏng chừng buổi tối có thể kéo tên béo Đinh Nhất Tần đi ra ngoài chơi một chút, dù gì cũng là ngày cuối cùng.

Đang nghĩ thế, ta lại thả tâm trí mình đi lơ lửng, ngay cả phía trước có người đang hò hét cũng không biết. Cho đến khi có một tiểu cô nương đâm sầm vào người ta. Ta bị bất ngờ, loạng choạng, theo bản năng đẩy nàng ấy ra, cuối cùng, chính bản thân lại ngã ngồi trên đất.

“Huynh… huynh là…”

Nàng ta thở gấp, luống cuống nói, mắt phức tạp nhìn ta, bộ dạng cuống tới sắp khóc rồi. Ta nhíu mày gạt bàn tay nhỏ nhắn đang muốn đỡ mình kia, còn chưa kịp hỏi đã thấy ba bốn tên cao to, mặt mũi dữ tợn xúm lại, một tên tóm lấy tóc nàng ta kia, ra sức giật.

“Con oắt, dám chạy à? Ông đây đánh què chân mi.”

“Khốn khiếp! Con chuột con này làm bọn ta tốn không biết bao nhiêu công sức rồi.”

“Nhanh đưa nó về không muộn mất!”

Tiểu nữ tử bị lôi đi mặt mũi trắng bệch, tóc bị thô bạo kéo hiển nhiên ăn đau không ít, liền ra sức giãy giụa.

“Bỏ ra, bỏ ra, ta không đi đâu hết!”

Ta vừa nhìn qua là biết xảy ra chuyện gì. Tiểu nữ tử kia chắc khoảng mười ba, mười bốn, chắc chắn là thiếu nợ trả người, nhà nghèo thì có cái gì mà trả, chỉ có con gái thôi. Tuy vẫn còn nhỏ nhưng vài năm nữa sẽ là một cô nương động lòng người, số kiếp nàng ta là vậy không phải sao.

Những chuyện như vậy có rất nhiều, ta dù thông cảm với các nàng nhưng làm sao có thể cứu được hết, hơn nữa ta vốn là một kẻ thờ ơ, tình cảm nhợt nhạt, có thể trông mong ta cứu ai.

Thế nhưng vào khoảnh khắc nàng ta bị lôi đi, chẳng hiểu sao lại có sức mạnh đến thế, giằng ra khỏi cánh tay của tên hộ pháp kia, ngay lập tức chạy đến chân ta, quỳ xụp xuống.

“Huynh, cầu xin huynh cứu muội đi mà! Cứu muội đi.”

“Là …muội à?”

Tiểu muội tử nước mắt giàn dụa, ngẩng mặt, tuyệt vọng nhìn ta. Ta cũng nhìn nàng chằm chằm, thế nào lại quen vậy, chẳng phải là tiểu tử tặng ta đèn lồng… Đánh giá người trước mặt, vài ngày không gặp nàng đã gày đét vào, tóc bết rối, mắt sưng húp lên, chẳng trách ta không thể nhận ra nổi tiểu tử có tiếng cười lanh lảnh như chuông bạc kia.

Một tên to béo giật nàng ra khỏi tay ta kéo đi, tiện tay cho nàng một cái tát, trên gò má phấn nộn hiện rõ năm đầu ngón tay, miệng vẫn mắng nhiếc.

“Ranh con, đi mau lên!”

Một tên khác quay sang ta hầm hè.

“Biến đi, ta khuyên đừng có xen vào chuyện người khác.”

Ta hết nhìn đám người xung quanh xúm vào xem kịch vui, mà không một ai có ý định đứng ra can thiệp, lại nhìn đến cô nhóc kia bị kéo đi, cả người rách nát như búp bê vải, chỉ có ánh mắt vẫn ngang bướng, thẳng tắp hướng ta.

“Muội không muốn mà! Cứu muội!”

Tên to béo lại giơ tay lên, định giáng xuống mặt nàng một cái tát nữa, ta vô thức tiến lại, cầm chặt cổ tay hắn. Tên đó ngạc nhiên sững người trừng mắt nhìn ta.

“Nói! Nàng ấy nợ các người bao nhiêu?”

Lúc đó ta cũng nhìn lại chằm chằm. Hắn ngạc nhiên trợn trừng mắt, lại lúng túng quay qua những tên còn lại, lén lút trao đổi cùng thăm dò.

Trong đây còn ẩn tình gì à? Không phải truyện này rất đơn giản, là dùng tiền chuộc người sao?

“Đưa hắn đi gặp Đông gia!”

Một trong ba tên nói, chính là cái tên nhìn có vẻ là cầm đầu. Ta cũng không cố kị gì, có lẽ bọn chúng cũng chỉ là đám lâu la không tự quyết định được. Chỉ là không biết vị “Đông gia” trong lời bọn chúng kia liệu có dễ thương lượng?

Bọn chúng dẫn ta cùng tiểu muội kia đi, len qua mấy ngóc ngách nhỏ, càng ngày càng thưa người, khiến ta cũng khẩn trương. Tiểu muội đi bên cạnh ta sợ đến run cầm cập. Ta âm thầm tính toán, có lẽ Văn Thanh Dương sẽ không đồng ý để ta dẫn người về phủ, phỏng chừng về kinh thành tìm A Phúc rồi nhờ hắn sắp xếp thôi.

“Đi nhanh lên!”

Tên to béo đằng sau thúc vào lưng chúng ta giục, ta liền trừng mắt nhìn hắn, tiểu muội bên cạnh len lén nói.

“Huynh… huynh định chuộc muội thật à?”

“Chẳng phải là muội cầu xin ta cứu sao?”

Ta nhìn nàng cười khổ đáp.

Đúng lúc đó đột nhiên ta bị đánh mạnh vào đằng sau gáy, lúc này mới cảm giác được không ổn thì đã quá muộn, ý thức dần trở lên mơ hồ, ngã bịch xuống. Chỉ loáng thoáng nghe được tiểu muội muội bên cạnh hoảng hốt gọi, trong mơ hồ được người khiêng đi.

Khi ta tỉnh dậy, không biết là đã qua bao lâu rồi, cả người đau ê ẩm, bị trói cứng, nằm trên mặt đất, mắt cũng bị bịt lại. Là có chuyện gì? Gáy của ta ẩn ẩn đau. Ta choáng váng, lại cảm nhận được dưới thân chòng chành, xung quanh có không ít người chen chúc, đều nhỏ giọng rên rỉ khóc lóc. Ý thức được bản thân có lẽ được đưa lên khoang thuyền, nhưng đây là tình huống nào? Đúng là cả đời làm chuyện xấu, vừa nảy sinh ý niệm làm việc tốt thì liền gặp quả báo, ta ngẩn ngơ suy nghĩ không biết tiểu muội kia có sao không. Nhưng xem chừng chính bản thân ta cũng khó mà thoát nổi.

Không rõ ràng, ta liền giả bộ như vẫn bất tỉnh, thầm trách bản thân quá xui xẻo. Đúng lúc này, ta nhận ra giọng một người, chính là giọng tên hộ pháp cầm đầu khi nãy, cùng với mấy giọng nói nữa.

“Tại sao lại mang hắn về? Không phải chỉ là đánh ngất rồi vứt lại sao?”

“Nhưng mà… nhưng hắn để ý chúng ta rồi, còn biết việc chúng ta làm…”

“Biết thì thế nào? Hắn làm gì được…”

Giọng nói ngày càng nhỏ, càng lo sợ, có một tên tiến tới đá đá vào người ta, ta nhịn đau tiếp tục bất động, cả người khó chịu.

“Xử lý con nhóc kia chưa?”

“Xong rồi ạ, đã cho nó uống thuốc, phỏng chừng về đến kinh thành cũng sẽ không quậy gì nữa. Nhưng… nhưng còn tên mặt trắng này thì làm thế nào?”

“Còn thế nào nữa, ném xuống sông đi.”

Ta nghe mà rùng mình, biết chắc bọn này không phải là dạng vừa, không biết mình còn có thể rời khỏi đây tòn mạng. Một tên nữa nói vào

“Khoan, hình như hắn cũng có chút vai vế, giết đi nhỡ có chuyện gì thì sao? Thân cô thế cô thì dễ giết, nhưng nhỡ …”

“Chuyện gì là chuyện gì? Giết rồi hủy thi diệt tích, trời không biết, đất không hay. Chỉ ngày mai thôi chúng ta cũng rời khỏi chỗ này rồi.”

Lại thêm một tên nữa nói.

“Đúng vậy. Ngươi sợ cái gì?” Dừng lại một chút, tựa như đang đánh giá ta, tên này lại nói tiếp. “Mà các ngươi bắt được một tên nhìn cũng không tồi đâu, hay là bán đến quân doanh làm quân kĩ?”

“Chủ ý thối tha gì vậy? Còn chưa loạn sao, ngươi im đi!”

Đúng lúc này lại nghe có tiếng cười khùng khục, một bàn tay dâm loạn vươn tới nâng cằm ta, sờ soạng đánh giá. Ta nhịn một trận ghê tởm muốn nôn ra, so với Văn Thanh Dương, động chạm của người khác nguyên lai lại kinh khủng vậy.

“Ta nói thật mà. Gương mặt này cũng khá đấy, giết đi thì tiếc quá, chi bằng để ta chơi chết hắn.”

Ta cảm nhận thấy nguy hiểm bốn phía. Xem ra đây không phải là nơi buôn bán người thông thường, xem chừng có phần lớn là bị bắt cóc, bán đến đâu còn không biết, hơn nữa, đến tám phần là có buôn bán thêm cả thuốc. Hôm nay ta rơi vào tay chúng, liệu có thể toàn mạng, nhưng, nhưng …

Ta đột nhiên nghĩ đến Văn Thanh Dương, ta không trở lại, có khi nào hắn đã bỏ ta một mình, rồi rời khỏi Kỳ Châu rồi. Có khi nào hắn cũng không biết ta ở đâu, ngay cả khi ta chết rồi cũng không biết. Rất không cam lòng.

Tên kia vẫn không ngừng dùng bàn tay dâm loạn trên mặt cùng ngực ta, hơi thở cũng kề sát vào tai ta, thở ồ ồ như tiếng lợn đực. Ta kinh hoảng, không chịu được liền cố giãy ra khỏi bàn tay hắn. Mắt không nhìn thấy, miệng cũng bị bịt chặt, thế nên cảm giác lúc này của ta lại càng kinh hoảng. Vì sao ta lại phải rơi vào tình cảnh này?

Văn Thanh Dương, Văn Thanh Dương. Một cái tên lướt qua trong đầu, ngay lúc này, vì có thể không gặp lại hắn nữa mà ta yên lặng rơi lệ.

“A, hóa ra mỹ nhân đã tỉnh rồi, lại còn rơi lệ.”

Một cái lưỡi dâm loạn liếm lên mặt ta, kèm thêm một tràng cười khả ố, tay cũng không ngừng ở trong y phục ta vẽ loạn. Ta chán ghét nghiêng người tránh.

Văn Thanh Dương, cứu ta!

Ta không muốn.

Đúng lúc này, ta nghe phanh một tiếng, cửa bị đá ra. Lại một tiếng động cực lớn, ta không nhìn thấy gì, không rõ tình huống gì, chỉ cảm thấy con lợn trên người mình bị đá văng ra, xung quanh tiếng hô hào toán loạn.

“Đông gia! Đông gia!”

“Tiểu nhân biết tội! Đừng … đừng…”

Tiếng người kêu thét, kèm theo tiếng hét thảm thiết, chính là của tên lúc nãy. Ta tinh tường nhận thấy trong không khí có mùi tanh của máu, có mấy giọt chất lỏng bắn trên mặt ta. Mọi chuyện phát sinh quá nhanh.

“Đông gia, cầu người tha cho hắn! Cầu người tha cho hắn!”

Một bàn tay tiến tới, có lẽ là của người gọi là Đông gia kia, to lớn, kèm theo tức giận lau đi vệt máu cùng nước mắt còn dính trên mặt ta. Ta vô thức run rẩy. Hắn vươn đầu lưỡi cách một lớp vải che liếm lên lông mi cùng cầu mắt của ta, nhẹ nhàng, tỉ mẩn. Ta cố gắng mở to mắt nhưng vẫn không nhìn thấy gì, xung quanh tràn đầy âm thanh hỗn loạn cùng kêu gào. Người đằng trước này tỏa ra khí tức vô cùng quen thuộc.

Văn Thanh Dương…

Thời gian trôi qua bao lâu rồi, ta bỗng nhiên cảm thấy một thứ xực vào mũi, đầu óc thật nặng nề mà ngã xuống, dần dần trống rỗng. Cuối cùng chỉ còn lại ảo ảnh về một người đang ôm ta…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.