Túy Ngọa Hồng Trần

Chương 2: Cúc ảnh thu phong



“Đã lâu không gặp, Mặc Trần.” Dưới bóng đêm, thiếu niên một thân áo trắng đứng trong gió, dáng người mảnh khảnh như hoa cúc, một đôi con ngươi xám bạc lạnh lùng trong trẻo lại lấp lánh như giọt sương trên đoá mai.

Hắn hiểu ý mỉm cười nói: “Gió đêm lạnh lẽo, sương đêm lại dày, Ánh Liên điện hạ vào trong đi.”

Như một cơn gió lạnh lướt qua bên người Mặc Trần, thiếu niên khẽ cau mày, nói: “Ta không thích ngươi gọi ta như thế. Ta hiện giờ là Liễm.”

Hắn không khỏi bật cười: “Ngươi vẫn hay để ý cách người khác gọi mình như vậy, thế nhưng Ánh Liên là một cái tên rất hay, tuy rằng có hơi nữ nhi…” Đang nói thì cảm thấy ánh mắt lạnh thấu xương mãnh liệt phóng tới, hắn liền im bặt.

“Ta thật không ngờ ngươi lại xuống hạ giới mở thanh lâu, kinh doanh loại sinh ý buôn hoa bán phấn này.” Thiếu niên ngồi xuống, từ tốn nói.

Thực sự là nợ tháng chạp hồi báo a. Miệng lưỡi sắc bén như tên này chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội lật ngược thế cờ. Huống chi, y chính là loại người có thù tất báo.

Mặc Trần thầm than trong lòng, ngồi xuống nhuyễn tháp đối diện. Tìm một tư thế thoải mái xong liền tinh tế quan sát y.

Da thịt như tuyết, mi mục như hoạ, tố y ngân phát quấn quít nhau, quả là một dung mạo như mai như cúc. Người này trước đây là đế vương của bộ tộc thiện chiến tôn quý nhất thiên hạ, nhưng giờ nghĩ tới thì lại sở sở động lòng người. Mặc Trần không khỏi cười trộm.

“Ngươi lại thi triển Nhiếp hồn thuật với ta?” Liễm bỗng nhiên nói.

“A?” Mặc Trần ngẩn ra, tiếp theo nói: “Không có. Pháp thuật của ta đối với ngươi không có tác dụng.”

“Hừ, biết là tốt rồi.” Liễm có chút bất mãn. “Trong tam giới, chỉ có ánh mắt của ngươi là tuyệt đối không được nhìn. Yêu tinh đạo hạnh kém cỏi nếu cùng ngươi đối diện, không tới một cái chớp mắt tâm thần sẽ bị ngươi tước đoạt. Nếu là phàm nhân bị ngươi nhìn thoáng qua, ba hồn phải đi mất bảy phách.”

“Chính vì đôi mắt của ta trời sinh có khả năng nhiếp hồn đoạt phách nên ở nhân giới ta vẫn không dám đối diện với bất kì kẻ nào, trốn tránh đến mệt luôn.” Mặc Trần cười khổ.

“Vì vậy hiện tại có thể không kiêng nể gì nhìn ta sao?” Liễm lạnh lùng nói.

Mặc Trần ha ha cười: “Ta thực rất may mắn có thể nhìn ngươi như thế. Dù sao người có thể cùng ta đối diện không nhiều lắm. Trong thiên hạ cũng không quá mười người.” Lại cố ý nhìn y lần nữa. “Huống chi bộ dáng bây giờ của người thật sự làm người khác không nhịn được muốn nhìn…” Hắn cười càng sâu.

“Ngươi vừa vừa phải phải thôi. Muốn nhìn như thế thì đi mà nhìn phi tử thiên kiều bá mị ở Du Hồ Cung của ngươi.” Liễm như nhớ tới một chuyện, lại nói: “Nhớ năm đó muội muội của ta bị ánh mắt ngươi mê hoặc, dù chết cũng phải theo ngươi, thế nhưng ngươi lại biến mất, đi tiêu dao nơi chân trời góc biển, khiến cho tộc ta không còn mặt mũi. Cuối cùng muội muội trong cơn tức giận bèn đi lấy người khác. Món nợ này ta còn chưa tính sổ với ngươi.”

“Ngươi nói Thủy Minh công chúa, nàng hiện tại không phải cùng Đông Thần Quân trải qua những ngày tháng nguyện làm uyên ương không làm tiên sao. Ta coi vậy mà đã tác hợp cho hai người nha.” Mặc Trần khẽ thở dài nói. “Chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng chút nào. Vô Tâm lúc đó cũng đối với ngươi một tấm chung tình, đáng tiếc ngươi tâm cao khí ngạo không quan tâm đến người ta, làm nàng tổn thương sâu sắc. Muội muội của ngươi bây giờ đã có được lang quân như ý, nhưng nàng thì vẫn còn theo ta lưu lạc trần gian.”

“Vậy không bằng nói rằng là ngươi liên lụy nàng.” Liễm không cho là đúng. “Trước không nói mấy chuyện cũ năm xưa, giữa hai chúng ta có nhiều vướng mắc lắm, nhất thì nửa khắc cũng nói không hết. Ta hôm nay là có chuyện tìm ngươi.”

“Ta biết, ngươi không đến mức vạn bất đắc dĩ chắc chắn sẽ không đến tìm ta.” Mặc Trần mỉm cười. “Lần này ngươi tìm ta vì chuyện gì?”

“Ta muốn ngươi…” Đang nói chuyện, thân mình Liễm bỗng nhiên đứng dậy, ngân quang chợt hiện lện. Mặc Trần không kịp đề phòng, tức thì chỉ thấy bạch ảnh trước mắt chợt lóe, trên trán mát lạnh, người kia đã trở về chỗ ngồi.

Giương mắt nhìn lại, vẻ mặt như băng tuyết kia lần đầu tiên nở một nụ cười nhạt: “Ta muốn ngươi nói cho ta biết một việc.”

Mặc Trần vươn tay sờ sờ trán, phát hiện trên ấn đường bị dán một vật mỏng manh như tờ giấy nhưng lại dính rất chặt, nhất thời nửa khắc không lấy ra được. Hắn rất nhanh từ bỏ nỗ lực, nói: “Liễm, ngươi nhờ vả người khác là như thế này sao?”

“Ta đã dán ngân long lân (vảy rồng bạc) trên trán ngươi, ta không cho phép ngươi chắc chắn không lấy ra được. Khi ta hỏi, nếu ngươi cố ý gạt ta, long lân sẽ hoá đen.” Con ngươi lãnh triệt của Liễm toát ra một tia giảo hoạt. “Kỳ thực ta cũng bất đắc dĩ thôi.”

Mặc Trần bất đắc dĩ nói: “Ngươi thật sự dám đem pháp thuật thi triển lên người ta. Được rồi, ngươi hỏi đi, ta không biết sẽ không nói.”

“Tục danh của ngươi?” Liễm nhanh nhẹn hỏi.

Hắn đáp không chút hoang mang: “Dương Mặc Trần, tự Địch Yên, phong hào Hồ thần vương.”

“Năm nay bao nhiêu tuổi?”

Mặc Trần có chút buồn cười: “Ngươi đang kén rể à?”

“Trả lời.” Liễm nghiêm mặt nói.

“Một vạn bảy ngàn ba trăm tám mươi lăm tuổi.” Mặc Trần nhịn không được nói thêm một câu. “Ngươi đang thử ta?”

“Ngươi vì sao phải xuống nhân giới?”

“Này… không liên quan đến ngươi.” Ánh mắt Mặc Trần vừa động, trong con ngươi kinh mộng thoáng hiện lên thần quang, như cháy lên sự quyến rũ của bóng đêm, thanh diễm của ánh trăng.

“Trả lời thật tình.”

“Ha ha, là vì ta muốn thử làm lão bản thanh lâu nên mới xuống hạ giới.”

“Ngươi cho rằng ta tin ư?” Liền chỉ vảy rồng trên trán Mặc Trần. “Nhìn đi, long lân đã biến đen.”

“Liễm, không gạt ngươi.” Hắn bất đắc dĩ nói. “Ta xuống hạ giới là vì tìm một người, một cố nhân.”

Thanh âm của hắn xa xăm tựa như thanh tuyền trong khe núi. Con ngươi thâm sâu đen như mực như xuyên qua đêm tối, thắp sáng bóng đêm xa xưa.

“Ồ? Ngươi cũng có người để chấp nhất à?” Liễm có một tia kinh ngạc.

“Ta từng nợ hắn một thứ. Qua bao nhiêu kiếp vẫn còn.” Nụ cười yếu ớt đạm nhiên xuất hiện trên mặt hắn, đôi mắt kinh mộng kinh diễm kinh thế khuynh thành từ mỉm cười trở nên có chút phong trần. “Đây là việc riêng, ta không nói được không?”

“Không được, ta không thể bỏ qua cơ hội tìm hiểu “hảo hữu” như thế này.” Trong mắt Liễm hiện lên một tia tiếu ý như có như không, Mặc Trần phát hiện vị “hảo hữu” này của hắn tuy bề ngoài lạnh lùng nhưng có lúc lại rất giảo hoạt.

“Lòng hiếu kỳ của ngươi thật không tốt.” Mặc Trần than nhẹ. “Đó là chuyện khi ta chưa đắc đạo thành tiên…”

Hắn đưa ánh mắt hướng ngoài cửa sổ, trong lúc nhất thời trầm mặc không nói, thần tình xa xăm.

Liễm cảm thấy bộ dáng trầm tư của hắn rất đẹp, có một loại tao nhã hoa lệ mà trầm tĩnh, đôi con ngươi khuynh thành tuyệt sắc kia như tự tuý phi tuý, tự tỉnh phi tỉnh, rất giống tên thanh lâu của hắn: Túy Ngọa Hồng Trần.

Quả thực là một đôi mắt khiến thế gian say mê.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.