Túy Ngọa Hồng Trần

Chương 5: Thanh đế Chức Cẩm



“Y chết? Sau đó thì sao?” Câu hỏi của Liễm xao tỉnh Mặc Trần đang trầm tư.

“Sau đó… ta xuống hạ giới tìm y.” Quay đầu lại cười khẽ, dung nhan tuyệt sắc tĩnh lặng mà ưu nhã, không gợn chút sóng. “Bởi vì, ta còn nợ Dương Tranh một thứ.”

“Là gì?”

“–––––nước mắt. Một giọt nước mắt của ta.” Giữa hồng trần thế tục đôi mắt kia dù đã nhiễm vài phần phong trần nhưng cũng không làm mất đi sự trong trẻo cùng chấp nhất của năm đó.

“Buồn cười, Mặc Trần a Mặc Trần, ta còn tưởng ngươi siêu phàm thoát tục thế nào. Không ngờ cũng không khác phàm nhân là bao.”

“Đó là bởi vì ngươi còn chưa hiểu…” Mặc Trần ngoảnh đầu nở nụ cười. “Kỳ thực điều ta muốn nhất là làm một phàm nhân, một phàm nhân ở bên cạnh y. Nguyện vọng của ta chỉ có vậy…”

“Phàm nhân? Ta nghĩ nguyện vọng của ngươi vĩnh viễn không có khả năng thành hiện thực.” Dung nhan thanh lãnh dưới ánh trăng nở nụ cười khuynh thành, nháy mắt lại khôi phục vẻ lạnh lẽo như sương thu. “Vấn đề cuối cùng, nói cho ta biết Chức Cẩm ở đâu?”

“Chức Cẩm? Lão sư của thiên đế, người dưới một người trên vạn tiên, Thanh đế Chức Cẩm?” Mặc Trần thật sự có chút kinh ngạc.

“Đúng vậy… Ta nhớ ngươi đã từng gặp qua y.”

Con ngươi thâm thuý như sóng nước nổi lên một mạt ý cười nhàn nhạt. “Đúng, ta từng ở Thiên tường tế gặp y một lần.” Vị đế quân ôn tồn lễ độ, đoá hoa lan không nhiễm chút âm u được thiên giới nuôi dưỡng.

Thiên tường tế, là lễ tế ba ngàn năm mới có một lần của thượng tiên nơi thiên giới.

Sơ tinh tiểu tuyết.

Trước Linh Tiêu Điện, điểm điểm thiên chi vạn thụ phi diễm, phồn hoa tuyệt đẹp hơn cả giấc mộng hoang đường nhất chốn hồng trần. Quỳnh ngọc đầu cành, mỗi đoá hoa, mỗi cánh hoa đều mang vẻ kiêu ngạo mà thanh lệ, ẩn ẩn lộ ra ngạo khí đã từ lâu tuyệt tích nơi nhân gian.

Hoa mai lững lờ, mùi hương của năm cánh hoa xuyên thấu hàn khí đạm mạt nơi thiên giới, tràn ngập khắp mọi nơi, tựa hồ ngay cả trên nền đất đọng tuyết cũng bị nhuộm đầy hương thơm như có như không.

Chúng tiên tụ hội, hắn nổi bật giữa rừng bạch y vũ quan.

Huyền y, mặc phát, trâm cài bạch ngọc lỏng lẻo gài nơi suối tóc đen tuyền, đằng sau dung nhan như tuyết như nguyệt là một đôi mắt, nhìn vào trong đó, đôi con ngươi sâu tựa biển cả, lãnh lệ đến mức vô ý cũng khiến kẻ khác thất hồn lạc phách trong nháy mắt.

Dương Mặc Trần, lúc hắn lấy thân phận Hồ thần vương lên Linh Tiêu Điện đã là năm thứ một ngàn bảy trăm từ khi hắn đắc đạo thành tiên.

Ngoảnh đầu nhìn lại, phảng phất như đã cách bao nhiêu kiếp, ngày ngày đêm đêm nhẹ nhàng trôi qua khoé mắt đầu mi, không mang đi thứ gì cũng không hề để lại dấu vết tháng năm trên dung nhan non trẻ của hắn.

Nhưng thiên xích trầm đàm, dù cho có phẳng lặng như gương thì thỉnh thoảng khi có gió thổi qua, mặt nước sẽ gợn sóng làm cho người ta thoáng thấy được nét tang thương chôn giấu nơi sâu thẳm.

Trái tim dần dần chai sạn ẩn trong thân thể thanh cao đã trằn trọc rên rỉ qua vô vàn đêm nguyệt lãng tinh truỵ. Đêm đêm chất vấn hắn vì sao lại quên, quên đi cái tên êm tai tựa như tuyết lạc hồng trần kia.

Con đường tu tiên từng bước tiến tới trước, đi theo phía sau chính là hình ảnh nhạt nhòa của ký ức.

Việc xưa nhớ lại mà kinh.

Hồ tộc tu hành có ba đạo: thiên hồ đạo, mị hồ đạo và huyền hồ đạo.

Mặc Trần đã chọn cái cuối cùng.

Thiên hồ đạo, tu hành dựa vào việc hấp thụ nhật nguyệt tinh khí, năm trăm năm thành tinh, một ngàn năm thành tiên. Nhưng sau đó tu hành sẽ dừng lại không thể tiến.

Mị hồ đạo, dùng thuật âm dương tương bổ, tu chính là mị tà chi đạo, năm trăm năm thành tinh, nhưng trọn đời không thể thành tiên.

Còn thứ gọi là huyền hồ đạo, tổng phân thành chín tầng. Mỗi tầng là chín trăm năm, tổng cộng là tám ngàn một trăm năm. Tu hành huyền hồ đạo cấm chế người tu luyện cực kì hà khắc, phải vô dục, vô cầu, vô tư, vô niệm. Trong lúc tu hành chỉ cần tâm có mảy may dao động liền sẽ khiến việc tu hành đổ sông đổ biển. Nhẹ thì công lực tiêu tán trở thành phế nhân, nặng thì tẩu hoả nhập ma tính mạng khó giữ.

Thiên hồ đạo ngàn năm thành tiên, huyền hồ đạo lại cần vạn năm mới đắc đạo. Vậy nên huyền hồ đạo là vương giả chi đạo, một khi luyện thành liền có thể tuỳ tâm sở dục, trong lúc hít thở cũng có thể tăng tiến công lực, tu vi tiến triển một ngày ngàn dặm.

Nhớ lại có một đêm trăng sáng sao thưa, Dương Tranh ôm một con hắc hồ ở trước ngực, dưới ánh trăng sáng thanh âm trong veo như nước chảy vang lên: “Mặc Trần, ngươi về sau ngàn vạn lần không được rơi vào ma đạo, không cần vì tham lam một khắc lạc thú mà huỷ đi tu hành cả đời.”

Khi đó hắn thực còn rất nhỏ, còn chưa hiểu cái gì là tham hoan mộ sắc, cái gì là yêu ma tà đạo, nhưng vẫn đem lời nói kia khắc sâu trong tâm khảm. Sau này hàng đêm nhớ lại, mới hiểu được tâm ý trong lời nói.

Mặc Trần cuối cùng chọn huyền hồ đạo. Là đạo tu hành tuyệt tình, tuyệt dục, tuyệt niệm.

Ngàn vạn đêm không ngủ, quyết tâm đem tư niệm đã cắm rễ sâu trong lòng rút bỏ tận gốc, làm cho một góc ấm áp mỏng manh trở thành nơi hoang vu vắng lặng, làm cho cái tên êm tai kia vô pháp hiện ra giữa trời đất tràn ngập tuyết trắng.

Hắn biết mình có thể, tuyệt đối có thể làm được.

Trên đời này, nếu ngay cả người hắn lưu luyến nhất cũng có thể cho biến mất trong ký ức, thì còn có gì hắn không thể làm được?

Công thành danh toại.

Một vạn năm sau vào ngày hôm nay, hắn được ngự phong Hồ thần vương.

Hắn ngạo nghễ đứng trên Linh Tiêu Điện tụ hội chúng tiên, một thân quang hoa lãnh lệ đến loá mắt.

Hắn lạnh nhạt nhìn lại, đường về mênh mông tuyết trắng.

Tuyệt tình, đoạn dục, diệt niệm, táng tư. Nên quên đều đã quên, không nên quên cũng đã quên.

Hắn là người đầu tiên tu thành huyền hồ đạo trong ngàn vạn năm qua.

Hắn là Hồ thần vương–––––––– Dương. Mặc Trần.

Trên Linh Tiêu Điện, hắn vốn nên tuỳ ý vui thích, tận sức thoải mái, nhưng hắn lại không có. Hắn trầm tĩnh như nước, ưu nhã như sen. Hắn yên tĩnh nhìn sự phồn hoa mình đã từng đeo đuổi, trong mắt chỉ có một mảnh tịch mịch và mỏi mệt.

Thiên tường tế chẳng qua cũng chỉ có thế.

Lúc này hắn thật sự có chút mệt mỏi.

Đột nhiên bên cạnh truyền đến tiếng ca thán của một vị tiên nhân xa lạ: “Kia là Thanh đế Chức Cẩm a!”

Thoáng chốc, mọi âm thanh đều lắng đọng, trong không khí vốn phảng phất hương hoa mai như có như không lúc này lại bị một cỗ hương khí u nhã kì lạ che lấp. Hơn cả thanh lệ của phù dung, cô lãnh của hoa mai, cao ngạo của hoa cúc. Thiếu vài phần quý khí của mẫu đơn lại hơn một phần nhàn tĩnh và xa cách của hoa lan.

Là tuyệt đỉnh hương khí làm cho vạn vật có hương đều trở nên vô vị –––––– vương giả chi hương.

Chúng tiên đều quay lại nhìn, hắn mơ hồ trông thấy từ trong tầng tầng lớp lớp hoa mai có người chậm rãi đi tới, một thân ảnh màu xanh nhạt, tay áo tung bay nhè nhẹ, còn thêm trầm hương tỏa ra bốn phía.

Lẽ nào??

Mặc Trần trong lòng rùng mình.

Phi diễm của thiên chi vạn thụ, phồn hoa của mộng tỉnh hồng trần cũng không sánh được nụ cười nhẹ xa xăm đơn thuần giữa rừng hoa của y. Đủ để làm hoa mai đánh mất vẻ cô lãnh, phù dung trút bỏ nhan sắc thanh lệ, hoa cúc thu lại nét thanh cao lãnh ngạo.

Trong thiên hạ, cũng chỉ có một người như thế, có thể khiến cho các tiên hoa kiêu ngạo của thiên giới thẹn đến không còn nhan sắc, ngượng đến không nơi giấu mặt.

Thanh đế, Chức Cẩm. Thiên thần cai quản các loài hoa.

Ta đã tưởng rằng…

Sóng mắt Mặc Trần vượt qua cản trở của chúng tiên, khi chạm đến dung nhan của thiên nhân đó thì bỗng trở nên ảm đạm. Không phải y… Tuy rằng cũng là một thân thanh y, cũng là tư dung ưu nhã đoan lệ, nhưng không phải y…

Mỉm cười, gật đầu.

Thanh đế dường như ở chỗ khuất phát giác được tâm tình nhỏ bé của hắn, đáp lại bằng một nụ cười ôn hoà tao nhã.

Khoảnh khắc mỉm cười, người trước mắt và khuôn mặt trong mộng như chồng lên nhau.

Rất giống… Lúc y mỉm cười, rất giống người đó…

Mặc Trần đang muốn tiến nhanh về phía trước thì thấy phía sau Thanh đế bước ra một thiên nhân. Bạch y chấm đất, tóc tựa suối chảy. Dáng người cao gầy thanh tú, trên mặt mang mặt nạ bạch ngân. Tuy rằng không thấy rõ dung mạo nhưng lại cảm giác được đằng sau mặt nạ là ánh mắt sắc bén như kiếm, kỳ hàn như băng, nhắm mở đều toát lên vẻ uy nghi không nói nên lời.

Những tiên nhân đang cùng Thanh đế cười nói hành lễ chuyện trò vui vẻ đều thu tay lảng tránh, dường như là bị khí thế của người nọ uy hiếp.

Nhưng Mặc Trần không hề né tránh, ngược lại còn nổi lên lòng hiếu kì. Từ xa nhìn chăm chú vào hai người trong rừng mai.

Bên này Thanh đế nhìn các vị tiên nhân tứ phía vì sự xuất hiện của hảo hữu mà đều im lặng như hàn thiền (ve sầu mùa đông), không khỏi thở dài: “Liên à, ngươi không cần lúc nào cũng mang bộ dạng hung thần ác sát, cứ mang cái mặt nạ gì đó hù dọa mấy vị thượng tiên như vậy.”

“Hừ.” Bạch y thiên nhân không thèm ý kiến, dưới mặt nạ lãnh liệt sinh uy truyền ra thanh âm trầm thấp dễ nghe: “Để ý loại người nhàm chán này làm gì?”

“Ha ha… Đúng rồi, người một thân huyền y, khí chất cao hoa bên kia chính là Hồ thần vương à?”

“Đúng vậy. A Chức ngươi đừng đối mắt với y, ánh mắt của y có khả năng nhiếp hồn đoạt phách, phi thường yêu dị.” Bạch y thiên nhân nghiêng mình, chắn trước mặt Thanh đế.

“Đừng lo, đôi mắt của Hồ thần vương điện hạ thật xinh đẹp nha. Hồng trần tam giới, ta chưa từng gặp qua đôi con ngươi khuynh thành tuyệt sắc đến như thế.” Không ngừng tán thưởng, Thanh đế ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng cười: “Xem ra danh hiệu của ngươi ở thiên giới phải đổi chủ rồi.”

“Danh hiệu gì? Ngự thuỷ đế quân? Cửu huyền Long đế?”

“Không phải, không phải… Là danh hiệu “Thiên giới đệ nhất mỹ nhân” kìa.” Thanh đế không khỏi bật cười.

“Hoang đường! Là tên đáng chết nào nói? A Chức, ngươi lại đùa giỡn nữa. Một chút cũng không buồn cười!” Bạch y thiên nhân phi thường tức giận.

“Ta giống người hay nói giỡn sao? Chúng tiên trên thiên giới đều truyền nhau như vậy, cũng đã lọt đến tai thiên đế rồi.” Thanh đế khó khăn lắm mới nhịn được cười, giả vờ một bộ dáng đứng đắn nghiêm túc.

“Đáng chết!!”

“Không nên tức giận, phát nộ ở Thiên tường tế không phải điềm lành.” Tuy nói chọc ghẹo hảo hữu từ thuở nhỏ là sở thích cá nhân của vị Thanh đế tính cách ôn hoà này, nhưng nếu chọc quá cũng không tốt. Nhìn bộ dáng tức giận đến phát run của hắn, Thanh đế vội chuyển đề tài. “Nghe nói vị Hồ thần vương này là ý trung nhân của Thuỷ Minh?”

“Muội muội trẻ người non dạ, bị đôi mắt yêu mị của y mê hoặc, ngày nhớ đêm mong, quên cả chuyện ăn uống. Làm cho mẫu hậu thực lo lắng.” Long đế cho rằng có vài người trời sinh đã khiến người khác chán ghét, giống như tên Hồ thần vương kia, chính là loại người làm hắn cực kì chán ghét, vừa nhìn đã thấy không vừa mắt.

Đôi mắt kia mỹ lệ xinh đẹp nhưng lại không chút kiêng dè. Tầm mắt như có điều suy nghĩ vẫn đang dừng trên người của hắn và Thanh đế, thật khiến người khác khó chịu.

Vì thế vừa chạm đến ánh mắt Mặc Trần hắn liền hung hăng trừng lại.

Hảo thú vị, ánh mắt hung tợn của người kia thật sự rất đáng yêu.

Mặc Trần nhìn hai người Thanh đế nói chuyện thì phát hiện bạch y tiên nhân được xưng là “Long đế” đang dùng ánh mắt khiêu khích nhìn mình, bèn lịch sự cười đáp lễ.

Long đế lại hung hăng trừng lại.

Mặt Trần lại dùng nụ cười ưu nhã hồi đáp. Ngưng mắt, lần này dùng chút Nhiếp hồn thuật.

Hừ, dám dùng phép thuật với ta. Ngươi cũng quá coi thường ta rồi.

Long đế lại trừng…

Trừng –––––––––––––––––––––––––––––––––––––––––

Thanh đế nhìn Hồ thần vương vẻ mặt tươi cười lại nhìn hảo hữu bên cạnh đang đằng đằng sát khí, hai người cứ như vậy trước mặt mọi người mắt to trừng mắt nhỏ. Hắn không khỏi lắc đầu cười khổ.

Tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp, tâm niệm vừa động, hắn vung tay áo, lưu vân liền chắn ngang tầm mắt đang đối chọi gay gắt của hai người.

“Được rồi Liên, không cần dùng ánh mắt hung tợn như vậy đối đãi tiên hữu, thiên đế sắp giá lâm, gỡ mặt nạ của ngươi xuống đi, chúng ta tiến điện bây giờ này.”

“Hảo.” Tuy rằng có chút bất mãn nhưng Long đế vẫn nghe theo lời hắn, không cùng người khác đấu nhãn triền miên không dứt nữa, giơ tay tháo mặt nạ bạch ngân trên mặt.

Nguyên tưởng rằng Long đế được phong là thiên giới đệ nhất chiến thần dưới lớp mặt nạ sẽ là dung mạo đường đường, anh tư hùng dũng.

Nào ngờ khi nhìn đến khuôn mặt kia, Mặc Trần liền bị doạ đến kinh ngạc, ngây người một lúc.

Dung nhan của Long đế, dùng kinh diễm hai chữ thực không đủ để hình dung, chỉ có thể nói là:

––––– U độc không lâm sắc, tĩnh ẩn khuynh thành tư. Thuỷ sắc liên thiên diễm, biên tiên phi tuyết trì.

(sắc như khoảng không trầm tĩnh giữa rừng, tư dung tĩnh tại ẩn nét khuynh thành, diễm như sắc nước liền trời, làm tuyết rơi cũng phải ngừng)

Vẻ mỹ lệ như thế nếu là sinh ở trên người một vị tiên nữ thiên giới tuyệt đối là một loại phúc phận nhưng Long đế thân là một võ tướng lại có gương mặt khiến kẻ khác mất ngủ, đúng thật không phải chuyện để mừng.

Mặc Trần thầm cười. Có thể hiểu được lý do tại sao Long đế ban đầu không chịu lấy diện mạo thật để gặp người khác.

Thật sự là nhân vật phi thường thú vị, xem ra lần này Thiên tường tế sẽ không nhàm chán đến kinh người nữa. Tâm tình nguyên bản còn chán chường trong nhất thời tươi tỉnh không ít.

Lập tức, hắn liền theo sau hai thân ảnh trác tuyệt bước vào Lăng Tiêu Điện.

“Có nhớ chuyện lúc đó thiên đế muốn ta múa kiếm còn ngươi đánh đàn không?”

“Đương nhiên là nhớ, chuyện đáng xấu hổ như thế sao có thể quên?”

“Ha ha… Ngươi còn để ý như vậy sao?”

“Ngươi căn bản không biết ta sau đó phải trả giá lớn như thế nào…” Liễm nghĩ tới chuyện năm đó, mặt liền tái đi.

Tiệc xong.

Thiên đế như chưa hết hứng, liền nói với Hồ thần vương đang ngồi: “Nghe nói thánh khanh kiếm thuật cao tuyệt, có thể vì trẫm múa một màn được không?”

“Được bệ hạ ưu ái, Mặc Trần không dám khước từ, chính là thần cũng được nghe cầm nghệ của Thanh đế đứng đầu trong thiên hạ, có thể thỉnh ngài ấy gảy đàn cho màn kiếm vũ của thần được không?”

Thiên đế chuyển sang hỏi Thanh đế đang ngồi cạnh mình: “Ý Chức Cẩm thế nào?”

Thanh đế trong lòng biết Mặc Trần ý không tại lời, nhẹ nhàng cười chuẩn bị đáp ứng thì nghe có người đẩy bàn đứng dậy.

“Chậm đã!” Chỉ thấy Long đế mặt lạnh như băng, bước từng bước lớn về phía trước. “Hồ thần vương điện hạ chỉ là muốn một người đánh đàn trợ hứng, cần gì phải phiền đến Chức Cẩm, ta đây đàn cho ngài là được.”

“Vậy… Được ưu ái của Long đế thật không còn gì tốt bằng. Làm phiền, làm phiền.” Mặc Trần không ngừng cười trộm trong lòng. “Ta ở ngoài điện chờ.”

Sự tình ngày càng trở nên thú vị…

Thanh đế biết rõ tâm ý lo lắng bảo hộ của hảo hữu nhưng nhìn đến không khí đối chọi gay gắt giữa hai người không ai nhường ai, lại hiểu rõ tính nết lãnh ngạo của Long đế, hắn liền thấy có chút nhức đầu. “Liên, ngươi biết đánh đàn sao?”

Người hảo hữu này từ nhỏ chỉ thích múa đao cầm giáo, cho tới giờ cũng chưa từng đụng đến bất kì thứ đàn sáo ca lạc nào.

“Trong thiên hạ này không có thứ gì có thể làm khó được ta, A Chức, cho ta mượn cây cầm của ngươi một chút.” Long đế nhướng mày, vẻ mặt kiêu ngạo.

“Được, nhưng ngươi phải cẩn thận…” Thanh đế không quên dặn dò.

“Yên tâm, người cần lo lắng chính là y!” Tiếng nói chưa dứt, thân hình của hắn đã chợt biến mất, nháy mắt đã hiện lên ngoài điện.

“Ta muốn ngươi cẩn thận là cẩn thận ái cầm của ta kìa.” Thanh đế bất đắc dĩ nói hết lời mặc dù người cần nghe đã đi mất.

Dáng mai sơ tuyệt, ý tuyết nồng đậm. Y trước hoa múa kiếm, hắn dưới hoa gảy đàn.

Kiếm trong tay Mặc Trần tên “Sơ tình”, lấy từ ý “Tiểu tuyết sơ tình”.

Cầm trong tay Long đế tên “Hồi tuyết”, ứng với cảnh “Khởi vũ hồi tuyết”.

Vài cánh hoa mai từ từ rơi xuống, Mặc Trần xử kiếm múa nhẹ một cái, tàn hoa liền vỡ thành điểm điểm phi sắc. Múa thêm một đường, phi sắc cũng tan thành vô ngân.

“Hảo kiếm pháp.” Long đế nói, tiếp theo hai tay lướt trên dây đàn, tiếng nhạc như nước chảy vang lên. Tiếng đàn lưu luyến u yết, như đá rơi xuống thanh tuyền, ám ức không nghe thấy, lại như thanh phong minh nguyệt, bình đạm không dấu vết.

Kiếm vũ của Mặc Trần lại đạt đến mức thiên ngoại phi tiên, mũi kiếm giao thoa cùng những cánh mai đang run rẩy, nhưng kiếm thế lại dịu dàng không hề kinh động bướm trắng đang dừng trên hoa.

Thoáng chốc, tiếng đàn của Long đế biến đổi, thanh âm mạnh mẽ như phong như vũ, tựa như gió lớn thổi qua đại mạc hoang vắng, hai đạo quân đang giao chiến, đao quang kiếm ảnh, trống trận trỗi lên. Vô số tướng sĩ chém giết nơi sa trường, nhiệt huyết nhiễm đỏ áo giáp. Ánh tà dương đỏ tươi như máu, tiếng vó ngựa vỡ tan, chiến kỳ phần phật bay giữa trời gió lớn rốt cuộc cũng bị bẻ gãy, rơi xuống dòng sông không ngừng chảy xiết…

Kiếm thế của Mặc Trần cũng theo đó biến đổi, từ nhẹ nhàng chuyển sang ngưng trọng, đại khai đại hạp, như đang phóng ngựa trên đồng tuyết mênh mông, rời xa cung xạ thương nguyệt.

Gió từ thân kiếm của y kích khởi tầng tầng băng tuyết, một mảnh cảnh vật ảo mộng tràn ngập khắp nơi.

Một lòng quyết tâm cảnh cáo Mặc Trần, Long đế đánh đàn càng lúc càng nhanh, huyền phong và chân khí đều tập trung vào bảy dây đàn, mỗi nốt nhạc đều lợi hại như kiếm, đao phong vô hình lại chém ra khí thế lãnh tịch, đánh vào người đang múa kiếm.

Ngưng khí thành kiếm, dùng phong như đao, hảo lợi hại.

Đối mặt với võ tướng đệ nhất thiên giới, Mặc Trần không dám khinh suất, kiếm thế của y càng thêm mềm mại tinh xảo, kiếm khí bạo trường, bạch quang sóng sánh, cả người như đang múa trong gió tuyết, nhìn rất đẹp mắt.

Tiếng đàn của Long đế như sóng dữ cuộn sương tuyết, mạnh mẽ mà kịch liệt kiếm chiêu của Mặc Trần lại như chim yến đang phiêu vũ, tĩnh lặng giương cánh trong gió tuyết, xoay lượn tung bay.

“Hảo kiếm pháp, hảo cầm nghệ, thật sự là phấn khích! Phấn khích!” Thiên đế không khỏi lên tiếng khen ngợi.

Thanh đế lại âm thầm lo lắng: Liên tựa hồ là đang dùng Ngự phong thuật, nếu tiếp tục đấu, sợ là ngàn khoảnh rừng mai ngoài Linh Tiêu Điện sẽ bị phá huỷ trong phút chốc.

Đang lúc tâm tư bất định thì chợt nghe “Hồi tuyết” phát ra một tiếng nứt giòn vang, bảy dây đàn đứt đoạn.

Mà danh kiếm “Sơ tình” trong tay Mặc Trần cũng keng một tiếng gãy làm hai đoạn.

Đoán là bảo kiếm danh cầm cũng chịu không nổi khí thế hai người bọn họ tập trung lên mình nên đồng thời gãy đoạn.

Rừng mai nhất thời một mảnh thảm thương, cành gãy lá rụng phủ kín mặt đất, mai rơi như tuyết loạn.

Còn phi tuyết bị kiếm khí canh phong cuộn khởi giờ phút này vẫn tung bay đầy trời mãi không dứt.

Trong tay nắm nửa thanh kiếm gãy, đứng giữa thiên địa tràn ngập tuyết bay, Mặc Trần như bừng tỉnh khỏi một giấc mộng lưu thuỷ lạc hoa.

Đã rất lâu không còn mơ như thế, kể từ khi tự mình đem mộng cảnh chôn giấu vào nơi hoang vu vắng vẻ.

Mà người trong mộng nay lại ở hiện thực của một vạn năm sau, đứng tại nơi tuyết mịn tung bay, từ xa mỉm cười với y, tịch mịch như tuyết…

Đại mộng sơ tỉnh.

“Dương Tranh…” Trải qua hàng vạn ngày đêm, hắn rốt cuộc lại có thể gọi ra cái tên này.

Dương Tranh, Dương Tranh…

Hắn nhỏ giọng gọi. Có một nơi lạnh lẽo như băng trong lòng đang dần tan chảy, chất lỏng không biết là huyết hay lệ bắt đầu lưu động.

Tâm, cũng không phải lạnh.

Giương mắt hướng Thanh đế và Long đế đã ở cách đó không xa đang chăm chú nhìn mình từ lâu, hắn thu lại tâm tư, cười đáp lễ: “Long đế cầm nghệ cao tuyệt, Mặc Trần bội phục.”

“Hừ, kiếm pháp của ngươi cũng không kém.” Vẫn là thanh âm lãnh liệt như trước, có điều trong con ngươi xám bạc có thêm một mạt tán thưởng.

“Liên, cầm nghệ của ngươi quả thật là đệ nhất thiên giới.” Thanh đế không khỏi đối hảo hữu bên cạnh cười nói: “Nhưng là đệ nhất sát thương.”

Ba người cùng trông cảnh tượng rừng mai thảm thương phía sau, nhìn nhau cười.

Cuối cùng Thanh đế như nhớ tới một chuyện, nói với Long đế: “Liên, ngươi hình như đã phá huỷ cây cầm ta yêu mến nhất.”

“Này, này… Ta nhất thời lỡ tay…” Người mới vừa rồi sắc mặt còn tự nhiên bây giờ đã trở nên cực lúng túng. “A Chức, là lỗi của ta…”

“Ha? Vậy ngươi muốn bồi thường ta thế nào đây?” Thanh đế mỉm cười liếc nhìn y.

“A Chức muốn gì cũng được.” Long đế sảng khoái trả lời.

“Này sao…” Thanh đế mỉm cười, ghé vào tai y khẽ nói một câu, sau đó Mặc Trần thấy Long đế cao cao tại thượng thoáng chốc mặt như tro tàn.

“A Chức, ngươi lại đùa giỡn với ta rồi?”

“Ta giống đang giỡn sao?”

Hướng Mặc Trần thi lễ cáo từ, Thanh đế ưu nhã bước vào trong điện, ở phía sau là hảo hữu đang không ngừng truy hỏi: “A Chức, A Chức, ngươi sẽ không làm thật chứ… A Chức…”

“Có gì không thể…” Thanh đế khí định thần nhàn.

“Nhưng, chính là… A Chức…”

Người mới vừa rồi còn vẻ mặt oai phong hiện tại lại đang cúi đầu ủ rũ theo sau người khác.

Có thể nhìn ra vị Long đế cao ngạo bất quần kia đối với hảo hữu của mình một chút biện pháp cũng không có, thật giống như một con rồng kiêu ngạo xoay tròn quanh một đoá hoa.

Mặc Trần không khỏi bật cười.

“Ta vẫn luôn muốn hỏi ngươi, sau đó ngươi bồi thường cho Thanh đế điện hạ cái gì?” Mặc Trần trêu đùa hỏi.

“Không muốn chết thì đừng hỏi!” Liễm hung tợn trừng mắt liếc hắn một cái, xoay đầu. “Ta quên mất rồi.”

Đây mà là lời nói của người đã quên sao? Rõ ràng là kiếm cớ.

Mặc Trần cũng không vạch trần y, tiếp tục nói: “Thế thì ngươi tại sao lại hỏi ta vị trí của Chức Cẩm?”

“Chuyện Chức Cẩm bị giáng xuống trần ngươi biết không?” Liễm thần sắc ngưng trọng.

“Biết, chuyện đó đã lan truyền huyên náo khắp thiên giới. Nghe nói thiên đế là vì một hoa tiên dưới trướng y nên mới đem Thanh đế điện hạ giáng xuống trần gian…”

“Không chỉ thế, hắn còn lệnh Chức Cẩm phải chịu trừng phạt của thập thế luân hồi rồi mới được trở về thiên giới. Thật sự là hoang đường!” Trong lời nói của Liễm mang đầy ý phẫn hận tức tối. “Lúc A Chức hạ phàm ta còn đang ở dục giới chiến đấu với quỷ tộc tây phương, đến khi xong việc trở về thì A Chức đã hàng thế được nhiều năm. Phù Dung Thành người đi lầu trống, vô cùng thê lương…”

Nói đến đây, ngay cả Long đế luôn luôn lãnh ngạo cũng không khỏi thần tình ảm đạm.

“Ta nghe nói giữa Thanh đế điện hạ và đương kim thiên đế có quan hệ rất thâm sâu.” Mặc Trần trầm ngâm nói.

“Đúng vậy, đương kim thiên đế là Nguyệt Chiêu, lúc hắn còn làm thái tử, Chức Cẩm là lão sư của hắn, sau khi Nguyệt Chiêu kế vị, hắn phong Chức Cẩm làm thừa tướng dưới một người trên vạn tiên. Không nghĩ tới hắn xưng đế chưa được ngàn năm đã đối đãi với ân sư của mình như vậy.”

“Nhân gian không như thiên giới, thiện ác phân tranh hơn nhiều, Thanh đế điện hạ phải trải qua thập thế luân hồi thực không dễ.” Đoá hoa tiên sinh trưởng nơi thiên giới, chưa bao giờ trải qua hỗn loạn của phàm trần thế tục, bây giờ lại lưu lạc chốn hồng trần, nếm qua tư vị yêu hận sinh tử, quả thật khiến người ta lo lắng. Trách không được Long đế bất chấp luật trời hạ phàm tìm hoa.

Mặc Trần tựa hồ có thể lý giải tâm tình của hắn.

“Nếu tìm được y, ngươi định thế nào?”

“Ta tuyệt đối sẽ không để A Chức phải chịu nỗi khổ luân hồi, ta muốn giúp y thoát khỏi luân hồi.” Liễm quả quyết nói. “Ta tìm kiếm đã lâu nhưng đều không thấy tung tích của y, cho nên lần này mới tới tìm ngươi, ta nghĩ ngươi có lẽ biết A Chức đầu thai nơi nào…”

“Thật xin lỗi, ta cũng không biết hành tung của Thanh đế điện hạ.” Mặc Trần thoáng áy náy, nói.

Liễm khó nén thất vọng, lông mi tiêm dài rũ bóng xuống con ngươi lạnh lẽo trong vắt. Mặc Trần lúc này mới phát hiện, cơ thể Long đế tựa hồ có chút không ổn, màu da của hắn rất trắng, trắng đến trong suốt, tóc màu bạc, ánh mắt cũng màu bạc, cả người trắng thuần như một đoá thủy tiên. Nhưng trên thân thể đang nói nói cười cười này lại không cảm nhận được một tia hơi thở.

Mặc Trần kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ, cơ thể này đã…”

“Cơ thể này đã chết.” Liễm gật đầu, thản nhiên nói. “Để không kinh động thiên giới, ta dùng di hồn thuật, bản thể của ta vẫn còn ngủ ở Thuỷ Tinh Cung, chỉ có nguyên thần bám vào phàm nhân tên Liễm này thôi.”

“Phàm nhân trong thiên hạ nhiều vô số kể, ngươi cần gì phải chọn một cơ thể đã chết?”

“Nguyên thần của ta rất lớn, người bình thường không thể chịu được áp lực lớn như vậy, hơn nữa tìm được một cơ thể phù hợp với nguyên thần của ta rất khó. Năm đó khi tìm được Liễm, hắn đã sắp chết, nhưng chỉ có thân thể của hắn mới hợp với nguyên thần của ta, cho nên không còn cách nào khác ngoài việc bám vào trên người hắn.” Liễm khẽ thở dài nói.

“Cơ thể yếu ớt như vậy, ngay cả năm thành pháp lực cũng đều phát huy không được đi.” Mặc Trần như có điều suy nghĩ nói.

“Chưa được đến ba thành, một khi dùng quá ba thành pháp lực, cơ thể này sẽ bị hủy.” Liễm lẳng lặng trả lời.

“Nói như vậy…” Mặc Trần chợt mỉm cười, tới gần ghé vào tai y thấp giọng nói: “Chỉ có chưa đến ba thành pháp lực, tình cảnh của ngươi là rất nguy hiểm nha.” Ngón tay của hắn nhẹ nhàng cầm một lọn tóc bạc bên vai Liễm nghịch, cực kỳ ái muội.

“Ba thành đã đủ làm cho yêu tinh bình thường không thể tới gần, chỉ cần không gặp tên gia hỏa nào như ngươi là tốt rồi.” Liễm hung hăng đẩy tay Mặc Trần đang đùa giỡn tóc của y ra, khôi phục ánh mắt lãnh liệt trừng người trước kia.

Thật thú vị… Mỗi lần gặp y, Mặc Trần liền nhịn không được muốn dùng lời nói chọc y tức giận, điểm ấy hắn và vị Thanh đế thích chọc ghẹo hảo hữu đều giống nhau.

Bỗng, ánh mắt Liễm trở nên lạnh lùng, nhìn ra ngoài thuyền liếc mắt một cái, nói: “Có một người ta không muốn gặp đang đến, cáo từ.”

“Từ từ, ngươi còn chưa giúp ta đem long lân gỡ xuống mà…”

Mặc Trần không kịp giữ lại, chỉ thấy Liễm thân hình nhoáng một cái đã hóa thành một đạo bạch ảnh phiêu dật lướt khỏi thuyền hoa, phiêu lạc trên mặt nước tĩnh lặng xa xa, tiếp đó triển khai thân pháp ngự thủy đạp sóng, lướt như kinh hồng, thoáng chốc bạch ảnh đã cách thuyền rất xa.

Mặc Trần đang đuổi theo ra ngoài thuyền, thân hình bỗng nhiên ngừng lại, hắn phát hiện cách thuyền hoa không xa có một thân ảnh màu đen, lẳng lặng đứng trên mặt nước, giống như đã chờ ở đó rất lâu.

Dưới ánh trăng sáng trong, Mặc Trần thấy đó là một thanh niên mi mục tuấn tú, thân hình cao gầy rắn rỏi, tuổi còn rất trẻ, ánh mắt trầm ổn sắc bén, mà ánh mắt sắc bén kia tựa hồ đang dõi theo thân ảnh trắng thuần của Liễm từ xa.

Đứa nhỏ này, có sát khí thật lớn, là loại sát khí bài sơn đảo hải khiến kẻ khác phải nín thở. Mặc Trần mơ hồ cảm thấy y có chút khác biệt với thường nhân, trên trán y tựa như có ấn long lân tam sắc, chắc là cửu huyền long vương ấn của Liễm.

Chẳng lẽ là Liễm ra tay? Nếu Liễm gặp phải nhân vật như vậy, vậy thì phiền toái rồi.

Đang lúc suy nghĩ, Mặc Trần phát hiện y lạnh lùng liếc nhìn về phía bên này một cái, mục quang như điện, rồi sau đó liền đuổi theo thân ảnh như ẩn như hiện phía trước.

Làm Mặc Trần kinh ngạc chính là thân pháp lướt nước của thanh niên kia giống y như Liễm. Uyển chuyển như nhau, nhẹ nhàng ưu nhã như nhau, nhưng của Liễm khi thi triển có thêm vài phần tiên khí toả ra, còn của thanh niên kia thì mạnh mẽ hơn.

Không bao lâu, hai thân ảnh một đen một trắng tựa như hồ điệp đang đuổi nhau đã nhập vào bóng đêm phía bờ bên kia.

Nhìn về phía xa, trên bầu trời đen như mực rơi xuống vài ngôi sao, Mặc Trần không khỏi thầm than: Thanh đế hàng thế, Long vương hạ phàm, thời buổi loạn lạc, hồng trần tam giới sợ là rất nhanh sẽ nổi lên bão táp mưa sa.

Xoay người, chỉ thấy tay áo rộng của hắn vừa vung lên, thân hình ngay lập tức biến mất.

Chỉ còn thuyền hoa hoa lệ khổng lồ lưu lại, yên tĩnh nằm đây, dập dờn theo sóng nước…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.