Túy Nhược Thành Hoan

Quyển 1 - Chương 10



Nghe xong câu nói của Lưu Hỏa, Phượng Thương nhất thời cả kinh, hừ một tiếng: “Có ý gì?”.

Lưu Hỏa sờ sờ cánh mũi, chỉ cười cười: “Ngày hôm qua sau khi Hoàng thượng triệu kiến, Lưu Hỏa cùng với công công bên người Hoàng thượng đi ra cửa cung, vừa vặn đụng phải Tĩnh vương bộ dạng khả nghi đi về phía tẩm cung của Hoàng thượng”.

Sắc mặt Phượng Thương trầm lại: “Đem mọi chuyện nói cho rõ ràng”.

Lưu Hỏa cười cười: “Hoàng thượng cũng biết, trước đây hoàng tộc Phượng Lâm đối với hai chữ ‘nam phong’ coi như rắn rết”.

“Thì sao?”. Nghe ra trong câu nói của nói của hắn còn có hàm ý khác, trong lòng Phượng Thương càng thêm cân nhắc.

“Trong hoàng tộc Phượng Lâm, nếu có Hoàng tử Thế tử tham luyến nam phong, sau khi bị tước bỏ thân phận còn phải chịu rất nhiều hình phạt”.

Lưu Hỏa thấy trong mắt Phượng Thương đã dần hiện lên hàn khí, cũng không dám thừa nước đục thả câu nữa: “Việc tranh giành quyền lực trong hoàng tộc rất khốc liệt, cho nên có thể phân biệt được một người có ham nam phong hay không, ánh mắt tự nhiên càng phải mẫn tuệ sâu sắc. Thần nói như vậy Hoàng thượng có hiểu được hay không?”. Hắn nhẹ nhàng cười, không nói nữa.

Phượng Thương nheo mắt nhìn hắn, một lúc sau cũng cười theo Lưu Hỏa: “Ngươi thật là thành thực. Ngươi đã nhìn ra vậy thì Trẫm cũng không phủ nhận, nhưng mà việc này ngươi chỉ cần biết trong lòng là được”. Thấy Lưu Hỏa gật đầu, Phượng Thương cũng không lo lắng, y vốn không để ý ánh mắt của người khác, nhưng mà Dục Trăn không muốn vậy, y cũng chỉ có thể thu liễm lại. Dừng một chút, Phượng Thương chậm rãi đánh giá Lưu Hỏa, mở miệng hỏi: “Ngươi là hậu duệ của hoàng tộc Phượng Lâm?”.

Riêng chuyện Lưu Hỏa có thể giải thích rõ ràng việc người của hoàng tộc Phượng Lâm rất lợi hại trong việc nhận ra một người có ham nam phong hay không, lại vừa nói rằng biết chuyện của Phượng Thương và Dục Trăn, ý trên mặt chữ, có thể thấy rõ thân phận của hắn.

Lưu Hỏa lại lắc lắc đầu: “Không, Lưu Hỏa chẳng qua chỉ là một thảo dân bình thường, tuy rằng phụ thân và huynh trưởng đều từng làm quan trong triều nhưng cũng đã là chuyện xưa rồi. Chẳng qua…”, hắn cười cười, “rất không may mắn cùng với một vị Hoàng tử Phượng Lâm có một đoạn nghiệt duyên thôi”.

Nói là nghiệt duyên, nhưng trong mắt Lưu Hỏa lại dao động quang mang, có thể hiểu được không đơn giản chỉ là nghiệt duyên. Ánh mắt Phượng Thương ngưng lại: “Ngươi muốn báo thù cho hắn?”.

Từ sau khi Phượng Lâm đầu hàng, Liên vương Dục Dặc ở lại Phượng Lâm, liên tiếp thu phục các nơi, hoàng tộc Phượng Lâm nên bắt nên giết đều đã làm khá sạch sẽ.

Đại khái là đoán được trong lòng Phượng Thương đang nghĩ gì, Lưu Hỏa lại lắc đầu: “Hoàng thượng đoán sai rồi. Hắn cũng không có rơi vào tay Liên vương, hắn vốn là một Hoàng tử không được sủng ái, người biết hắn tồn tại cũng không nhiều. Nhưng mà hắn một lòng đoạt lại Phượng Lâm, còn Lưu Hỏa lại không có ý này”.

“Sao?”.

“Thiên hạ dù có là của ai thì có quan hệ gì? Chỉ cần người ngồi trên đế vị là minh quân, dưới chân thiên tử là hiền thần, ai làm Hoàng đế, thiên hạ chia làm mấy phần thì có gì liên quan? Nếu lại tiếp tục chiến loạn cũng chỉ làm cho sinh linh đồ thán thôi”. Lưu Hỏa cười một tiếng: “Hắn lại không hiểu điều đó”.

Phượng Thương nhịn không được nở nụ cười: “Ngươi nói như thế, không sợ Trẫm lệnh Liên vương gia tăng truy bắt sao?”.

Lưu Hỏa cúi người: “Thần thề sẽ nguyện ý trung thành, vĩnh viễn không phản bội. Chỉ mong nếu có một ngày hắn rơi vào tay Hoàng thượng, cầu Hoàng thượng cho hắn một cơ hội”.

“Vậy phải xem tình huống như thế nào”. Phượng Thương không thích đồng ý suông như vậy, nếu đến lúc đó lỡ tay giết chết người kia thì hiện tại cần gì phải lừa Lưu Hỏa.

Lưu Hỏa chỉ cần y đồng ý, nhướn mi nhìn y, ánh mắt mơ hồ có chút làm càn, nhưng vẫn không nói lời nào.

Phượng Thương nhíu nhíu mày: “Muốn nói cái gì?”. Lần đầu tiên gặp mặt, Lưu Hỏa là một tên thư sinh ôn nhã, đến khi Lưu Hỏa ngẩng đầu nói câu đầu tiên, Phượng Thương liền cảm thấy hắn là một tên vô lại.

“Là do Hoàng thượng ưu ái, chọn Lưu Hỏa làm Trạng nguyên, nhưng mà trong triều lại không có ai ủng hộ. Cho dù hôm nay Lưu Hỏa có được làm Trạng nguyên, ngày khác cũng sẽ bị mọi người gạt bỏ, vậy thì làm rồi cũng chỉ là uổng công”.

Một câu nói đã đâm trúng vết thương trong lòng Phượng Thương.

Không có ai ủng hộ.

Về tình, Dục Trăn là tình nhân của y, về lý, Dục Trăn là cận thần y giữ bên người, vô luận nói như thế nào, Dục Trăn đều nên đứng về phía y, nhưng lúc lên triều, Dục Trăn cũng không hề giúp đỡ y, chỉ làm qua loa lấy lệ.

Nhìn thấy gương mặt Phượng Thương không chút thay đổi, ý cười của Lưu Hỏa càng đậm: “Quân thần bày mưu đặt kế, không ngoài ân uy cùng sử dụng, nhưng nếu là một loại thân phận khác, thuyết phục hắn cũng không phải là biện pháp tệ”.

Phượng Thương ngẩn người, một lát sau khuôn mặt lộ ra vẻ rét lạnh, thật lâu sau mới cắn chặt răng chỉ Lưu Hỏa, nửa ngày mới thốt ra một câu: “Chẳng lẽ ý ngươi là muốn Trẫm, muốn Trẫm… …”.

“Lời này là do chính Hoàng thượng nói”. Lưu Hỏa cười đến vô hại.

Vung tay một cái, Phượng Thương không thèm nhìn đến Lưu Hỏa, một lúc sau mới bất mãn nói: “Trẫm có biện pháp làm Tĩnh vương xác định lập trường, từ nay về sau ở trong quan trường hắn tất nhiên sẽ bảo vệ ngươi”.

Lưu Hỏa cười cười cúi đầu: “Như vậy, những lời vừa nãy của Lưu Hỏa cũng đủ để Hoàng thượng tin cậy chứ?”.

Phượng Thương ngẩng phắt đầu lên, không dám tin nhìn Lưu Hỏa, hắn ngay cả chuyện của chính mình và hoàng tộc Phượng Lâm cũng đã nói ra, không hề nghĩ đến lao ngục tai ương họa sát thân, cũng không tránh được nơi chốn bị nghi kỵ, đó là thế tục đạo đức, không chấp nhận được hắn nửa phần. Bí mật như vậy cũng dám thẳng thắn nói ra, thật sự là đủ làm cho người ta tin tưởng.

Nhưng mà một khi đã như vậy, sao Lưu Hỏa lại còn đi một vòng lớn, đem cả chuyện Dục Trăn cũng nói ra, thậm chí bức chính mình cho hắn một cơ hội, bức mình đi đối phó với Dục Trăn, làm cho hắn sau này có một chỗ dựa vững chắc…

“Ngươi dám tính kế Trẫm? Lưu Hỏa à Lưu Hỏa, ngươi vậy mà cũng dám!”. Phượng Thương nghiến răng nói.

Lưu Hỏa lúc này lại thật sự đứng đắn, quỳ hai chân xuống: “Hoàng thượng thứ tội!”.

Phượng Thương nheo mắt nhìn hắn một lúc, sau đó mới phun ra một câu: “Đứng lên đi. Lần này không tính, nếu còn có lần sau, Trẫm sẽ đem cả lần này tính chung luôn”.

Dường như đã sớm đoán được kết quả như vậy, Lưu Hỏa nở nụ cười, dập đầu nói: “Tạ ơn Hoàng thượng!”.

Phượng Thương nhìn người trước mặt, tên thư sinh ôn nhã với nét cười lưu manh, cuối cùng thở dài: “Lưu Hỏa à Lưu Hỏa, ngươi cho rằng Trẫm vì sao lại dung túng ngươi?”.

Lưu Hỏa ngẩn người, nhất thời không biết đáp gì.

Phượng Thương cười cười nhìn hắn lần đầu tiên phát ngốc: “Bởi vì một cố nhân”.

Người đó nói: “Thế tử phải nhớ, sẽ có một ngày, Thương Lan là của ngươi, không chỉ Thương Lan, cả thiên hạ này cũng là của ngươi. Đến lúc đó, ngươi không được vì một câu nói của kẻ khác mà lộ ra vẻ sợ hãi, cũng không thể vì kẻ khác mà làm tâm thần rối loạn”.

Nhiều năm trôi qua, những điều khi đó đồng ý với hắn, chính mình lại vẫn chưa làm được.

Lưu Hỏa cùng người kia rất giống nhau, đều là thư sinh ôn nhã, bộ dạng tao nhã, nhưng mà ngôn hành cử chỉ, cách sống lại chính là một tên vô lại.

Dung túng Lưu Hỏa, cũng giống như bình thường dung túng người kia, để cho lòng mình vơi đi chút ít áy náy.

“Quân thần bày mưu đặt kế, không ngoài ân uy cùng sử dụng, nhưng nếu là một loại thân phận khác, thuyết phục hắn cũng không phải là biện pháp tệ”.

Phượng Thương ngồi trong Phượng Uyên cung, càng nghĩ càng cảm thấy lời Lưu Hỏa không phải là không có lý.

Thấy Phượng Thương cắn cắn môi, Dục Trăn nhìn theo một lúc, đi qua cười hỏi: “Có chuyện gì phiền lòng hay sao mà ngươi lại ngược đãi môi của mình vậy?”.

Phượng Thương ngẩng đầu liếc hắn một cái, lại cúi đầu, một lúc sau mới dùng ánh mắt mờ mịt hỏi: “Dục Trăn, ngươi cũng nghĩ rằng Lưu Hỏa không thích hợp làm Trạng nguyên sao?”.

Dục Trăn hơi sửng sốt, bước qua một bên, thay y lấy một quyển tấu chương mới, cười nói: “Không phải chỉ là Trạng nguyên thôi sao? Tiểu quan lục phẩm, ngươi cần gì phải phí công như vậy. Nếu kiêng kị hắn là người Phượng Lâm, sau này không cần trọng dụng là được, nếu là người có thể dùng, không cho hắn là Trạng nguyên sau này vẫn có thể sử dụng”.

Vẫn là qua loa lấy lệ với mình, hai đầu mày của Phượng Thương càng nhíu chặt hơn, nhịn không được hỏi một câu: “Nếu ta vẫn chọn hắn là Trạng nguyên thì sao? Trong triều dị nghị nhiều như vậy, ngươi vẫn đứng về phía ta?”.

“Tất nhiên rồi”. Dục Trăn trôi chảy đáp lời.

Lòng Phượng Thương không nhịn được mà lạnh đi. Hôm nay lâm triều, còn chưa đủ rõ ràng sao? Ngươi rõ ràng là lấy lòng cả hai bên.

“Cẩn?”. Thấy Phượng Thương xuất thần, Dục Trăn cũng không cười nữa, thấp giọng gọi một tiếng.

“Mệt mỏi, không xem nữa”. Bên ngoài vừa lúc truyền đến tiếng trống canh, Phượng Thương bỏ bút trong tay xuống, một bên cởi quần áo, vừa đi đến bên giường.

Dục Trăn nhất thời cười đến không có hảo ý, cởi quần áo trên người, rón ra rón rén theo sát Phượng Thương, thừa lúc Phượng Thương cúi đầu, liền chặn ngang người y đặt lên giường.

Phượng Thương để mặc cho hắn đè lên người, không có nửa phần giãy dụa, quay người lại nhìn Dục Trăn.

Dục Trăn giật mình, buông tay ra, mềm giọng hỏi: “Làm sao vậy? Không từ chối?”.

“Cho ngươi đến”. Phượng Thương thản nhiên nói.

Càng lúc càng cảm thấy không hợp lý, ngày thường Dục Trăn ngủ lại trong cung, hai người chỉ vì chuyện ai là người chủ động mà tranh cãi cả nửa ngày, mãi đến khi Phượng Thương bị Dục Trăn hôn đến nhũn cả người mới bỏ qua. Một bên nhiệt tình hùa theo một bên lại kiên định nói lần sau phải là người chủ động mà hôm nay lại cư nhiên không từ chối.

Thấy Dục Trăn sững sờ bất động, Phượng Thương có chút bực mình, kéo vạt áo của Dục Trăn hỏi: “Ta để cho ngươi chủ động ngươi không vừa lòng sao?”.

“Không dám không dám!”. Con mèo nhỏ muốn phát hỏa, Phượng Thương nhanh chóng hôn lên đôi môi hồng kia, để tránh bị người kia cắn.

“Ưm…”. Tiếng rên rỉ ẩn nhẫn từ yết hầu phát ra, phi thường hấp dẫn, Phượng Thương hơi nheo mắt, tay theo bản năng túm lấy quần áo Dục Trăn, tùy tiện kéo xuống, quần áo trên người Dục Trăn nhất thời rơi gần hết.

Thấy quần áo bị y kéo lung tung, Dục Trăn dứt khoát động thủ kéo hết những món đồ còn lại xuống, một bên xoa xoa thân thể Phượng Thương, hơi do dự nhìn điểm nổi lên trên ngực y, cuối cùng cúi người cắn lên, nghe thấy Phượng Thương hừ một tiếng.

“Hôm nay sao lại ngoan vậy?”. Dục Trăn cúi người bên tai Phượng Thương nói nhẹ.

Phượng Thương khó chịu vặn vẹo thân thể, hai chân không tự giác mà quấn lấy eo Dục Trăn.

“Được rồi được rồi, ngươi sao lại gấp như vậy chứ…”. Dục Trăn một bên cố gắng kiềm chế chính mình, một bên hôn hôn trấn an người đang không an phận dưới thân, đưa tay tìm lọ cao bôi trơn dưới gối: “Nếu không chuẩn bị tốt, ngày mai ngươi đứng lên đi lại sẽ bị đau”.

“Ta không sợ đau…”. Phượng Thương buồn bực nói một câu.

Dục Trăn chỉ là cười cười lắc đầu: “Vì sao hôm nay lại nhường ta?”.

Phượng Thương nhắm mắt lại, mặc cho Dục Trăn nâng chân y lên, lưng chậm rãi mềm xuống, chờ đợi cảm giác đau đớn khi bị tiến vào, hừ giọng nói: “Bởi vì… muốn ngươi… a ưm… giúp, giúp ta…”. Một câu nói ra lại mang theo rên rỉ nhiễm đầy xuân sắc.

Động tác của Dục Trăn chậm lại, rồi lại nhanh lên, vừa thở vừa hỏi: “Giúp cái gì?”.

“Ta muốn Lưu Hỏa làm Trạng nguyên… …. A!”. Đau đớn thình lình làm cho Phượng Thương kinh hãi hét lên, mở to mắt.

Dục Trăn cắn vành tai y, nhìn khuôn mặt như ngọc của y hiện lên vài tia đau đớn, nhẹ giọng cười: “Lúc này mà còn nghĩ đến người khác?”.

Phượng Thương trừng hắn, nhưng trong mắt y nhiễm đầy tình dục lại chỉ đổi lấy Dục Trăn co rút nhanh hơn, làm cho Phượng Thương đau đến nhếch miệng mà rên rỉ ra tiếng, đầu ngón tay không nhịn được mà bấu chặt lưng Dục Trăn.

“Đau thì kêu ra đi”. Thanh âm rên rỉ nho nhỏ làm lòng hắn ngứa ngáy, chỉ có sự đau đớn trên lưng làm cho hắn biết y đau đến mức nào, trong lòng có chút thương tiếc mờ nhạt, Dục Trăn cúi đầu nỉ non bên tai Phượng Thương.

Phượng Thương há miệng thở dốc, càng dùng sức ôm chặt lấy Dục Trăn, hai thân thể chặt chẽ tương liên truyền đến độ ấm trên cơ thể Dục Trăn, bên tai là thanh âm mềm nhẹ của Dục Trăn, chỉ trong nháy mắt như vậy, Phượng Thương cảm thấy rằng mình cũng được yêu thương.

Cái gì cũng không cần hỏi, cái gì cũng không cần che dấu.

Đến lúc cao trào, Phượng Thương cuối cùng cũng kêu thành tiếng.

Tình cảm mãnh liệt dần dần tan đi, hai người nằm trên chăn đệm hỗn độn, hô hấp đan vào nhau, Phượng Thương mở to mắt, trong mắt lại là vô thần. Rất lâu sau, mới cúi đầu gọi một tiếng: “Dục Trăn”.

“Ừm…”. Thanh âm của Dục Trăn mơ hồ, dường như đã rất buồn ngủ.

“Ngươi có thể đứng về phía ta hay không?”. Phượng Thương nhẹ giọng hỏi, nhịn không được rùng mình một cái, thật cẩn thận mà xích đến gần Dục Trăn: “Hừng đông lâm triều, ta nhất định phải làm cho Lưu Hỏa thành Trạng nguyên”.

“Được”. Rất lâu sau mới nghe được câu trả lời của Dục Trăn.

Lại trộm xích lại gần hắn một chút, đã có thể cảm giác được độ ấm gần trong gang tấc. Phượng Thương thỏa mãn nhắm mắt lại, âm thanh mờ mịt trầm thấp như đang nói mơ: “Con đường sau này Lưu Hỏa đi sẽ rất gian nan… ngươi có thể giúp hắn được không?”.

Phượng Thương đợi thật lâu, mới chậm rãi đưa tay ra ôm lấy thắt lưng hắn. “Coi như ngươi đã đáp ứng”.

Vẫn như trước không có hồi âm, thật lâu sau mới nghe thấy Dục Trăn “ừ” một tiếng, Phượng Thương cười nhẹ, dựa vào lưng Dục Trăn chậm rãi thả lỏng.

Dục Trăn dường như đã hơi tỉnh táo, hơi chuyển mình, mông lung nói: “Đúng rồi… Lưu Hỉ kia hai ngày nay đều luẩn quẩn trước cổng Tĩnh vương phủ… muốn ta khuyên ngươi… mau quyết định…”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.