Túy Nhược Thành Hoan

Quyển 1 - Chương 2



Trên điện Kim Loan, sắc mặt vị vua trẻ tuổi đã trầm xuống.

“Nhan tả thừa tướng, theo ý kiến của ngươi thì nếu khoa cử lần này không bỏ vòng đầu tiên thì Hoàng thượng sẽ trở thành hôn quân ư?”.

“Lời ấy của Hầu gia sai rồi, ý tứ của hạ quan là, thiên hạ này là của Thương Lan, con dân nào cũng là con dân của Thương Lan, tổ chức khoa cử là để tuyển người hiền tài, vì sao trước khoa cử lại phải tổ chức một vòng thi, mà chủ yếu là nhằm vào người Phượng Lâm? Thiên hạ vừa mới thống nhất, đúng ra thời điểm này nên trấn an nhân tâm, làm như vậy, không phải là làm cho dân chúng Phượng Lâm không tin phục sao?”.

“Hiện tại người đang trấn thủ ở Phượng Lâm là Liên vương, đề nghị này chính là do Liên vương đưa ra. Liên vương cho rằng dân chúng Phượng Lâm vẫn còn chưa phục Hoàng thượng, trước khoa cử tổ chức sàng lọc qua một lần là kế sách vẹn toàn, Bản hầu cho rằng cách này là hợp tình hợp lý, chẳng lẽ Nhan tả thừa tướng cho rằng không đúng sao?”.

“Hầu… …”.

“Đủ rồi!”. Phượng Thương vỗ án, trầm giọng quát một tiếng, bên dưới đại điện liền im lặng ngay tức khắc. Đương triều Tả thừa tướng cùng với An Quốc hầu đồng thời quỳ xuống.

“Thần có tội”.

Phượng Thương lạnh mắt đảo qua hai người đang quỳ gối bên dưới, thanh âm hòa hoãn nói: “Hai vị ái khanh tranh cãi đều là vì Thương Lan, làm sao lại có tội?”.

“Thần không dám”. Hai người lại đồng thanh nói.

“Chỉ là, trong triều không giống với bên ngoài, hai vị ái khanh tranh cãi như vậy không sợ những người bên ngoài chê cười hay sao?”.

Phượng Thương từng câu từng chữ nói ra, nghe không rõ nóng lạnh, nhưng mà bên dưới đại điện mỗi người đều cảm thấy bất an, ai cũng không dám lên tiếng.

Phượng Thương lướt qua từng người từng người đang cúi đầu bên dưới, lại nói: “Các vị ái khanh khác nghĩ thế nào?”.

Tất cả đều im lặng, không một ai trả lời. Tả thừa tướng là do Hoàng thượng khâm điển làm ngự tiền trọng thần, trọng thần đương triều, An Quốc hầu có công định quốc, họ đều là những người không ai dám đắc tội, vì vậy không có ai dám mở miệng.

“Vi thần nghĩ rằng, Liên vương đang ở Phượng Lâm, so với các vị đại nhân trong triều đương nhiên hiểu biết hơn. Đề nghị của Liên vương, Hoàng thượng cũng nên xem xét”. Một người bước ra, cất cao giọng nói, không có một tia nao núng.

Những người còn lại vừa nghe thấy giọng nói kia, không nhịn được mà thầm thở dài, xem ra lần này Tả thừa tướng thất bại rồi.

Người bước ra là một thanh niên khoảng hai mươi tuổi, trên người mặc mãng bào triều phục màu xanh, lộ rõ thân phận tôn quý. Hắn khom người trước Hoàng đế, không kiêu ngạo không siểm nịnh, cả người tỏa ra khí độ khiến người khác tin phục.

Phượng Thương nhìn về phía người thanh niên kia, một lúc sau gật đầu nói: “Tĩnh vương nói phải, hiện giờ nếu nói đến Phượng Lâm, trong triều không có ai có thể hiểu rõ bằng Liên vương được, nếu hắn đã đưa ra đề nghị này, ắt phải có đạo lý của hắn, việc này tạm thời cứ làm theo ý hắn đi”.

Lời vừa nói ra, trên mặt An Quốc hầu tràn đầy vẻ vui sướng, còn khuôn mặt Tả thừa tướng lại không giấu được vẻ tức giận.

Phượng Thương nhìn một lát, nói: “Nhan ái khanh”.

“Có thần”.

“Lời ái khanh nói cũng rất có đạo lý, hiện giờ thiên hạ mới ổn định, thật sự không nên làm những việc làm lung lạc dân tâm. Nhưng mà, chọn lựa nhân tài, chỉ cần sai một bước, có thể sẽ gây nguy hiểm cho xã tắc, cho dân chúng, hai cái hại này cần phải xem xét cẩn trọng, chỉ có thể an bài tốt hơn một chút. Vì vậy việc trấn an dân chúng Phượng Lâm phải nhờ vào Nhan ái khanh rồi”.

Hoàng đế đã nói đến nước này rồi, Tả thừa tướng đành phải khom lưng đáp: “Thần sẽ cố gắng hết sức để không phụ sự tín nhiệm của Hoàng thượng”.

“Cứ như vậy đi”. Phượng Thương cho Tả thừa tướng lui xuống: “Nếu không còn việc gì khác bẩm báo thì bãi triều”.

Đại điện không có ai lên tiếng, Phượng Thương xoa xoa mi tâm rồi đi vào trong. Chờ y đi xa, trong đại điện mới có tiếng nói chuyện, quan viên các cấp bắt đầu trò chuyện, rồi từng nhóm từng nhóm lần lượt rời khỏi đại điện.

Nam nhân lúc nãy nói giúp An Quốc hầu cười nhẹ nhìn những người kia đi xa mới thản nhiên men theo hành lang yên tĩnh của cung điện mà rời đi.

Có người trông thấy, không nhịn được mà hỏi thăm An Quốc hầu: “Hầu gia, ngài không cảm ơn Tĩnh vương sao?”.

An Quốc hầu cười thành tiếng nói: “Tĩnh vương mở miệng, khẳng định là có tư tâm của hắn, có liên quan gì tới ta sao? Biết rõ Hoàng thượng sẽ nghe theo lời hắn nói, nếu là chuyện vô dụng với hắn, hắn sẽ không nhiều lời như vậy đâu”.

Những người khác liên tục gật đầu, trong triều có rất nhiều người trước đây từng giúp đỡ Hoàng thượng, nhưng nếu nói trong số đó ai là người được Hoàng thượng coi trọng cũng không thể bằng được Tĩnh vương Tố Hòa Dục Trăn, những việc lớn nhỏ trong triều, chỉ cần Tĩnh vương mở miệng, Hoàng thượng lập tức đáp ứng.

“Lại nói, Tĩnh vương là con trai thứ ba của Ngụy đế, không bị đuổi cùng giết tận như những người khác thì cũng thôi đi, nay lại được phong vương, Hoàng thượng lại còn tin tưởng hắn như thế, hạ quan thật sự không hiểu được”.

Sắc mặt An Quốc hầu cứng lại, làm động tác bảo hắn đừng lên tiếng, một lúc sau mới cười nhẹ một tiếng: “Dục Dặc đó chẳng phải cũng là con trai của Ngụy đế sao? Hắn cũng phản kháng vài lần, thậm chí ở Phượng Lâm còn bắn chết Lạc vương, hiện tại không phải vẫn an an ổn ổn ở Phượng Lâm mà làm Liên vương của hắn sao? Vị Tĩnh vương này tốt xấu gì trước kia cũng từng chăm sóc huynh trưởng của Hoàng thượng nhiều năm như vậy, lưu lại cho hắn một cái mạng, ân sủng hắn nhiều hơn vài phần cũng không phải là chuyện gì kỳ lạ”. Ngừng một lát, hắn lại hạ giọng nói nhỏ: “Những lời này chúng ta nói với nhau thì được, không nên để những kẻ khác nghe thấy. Trong triều luôn luôn biến động, chỉ cần sơ sẩy một chút cũng đừng mong có thể trở mình”.

Những người xung quanh liên tục bảo phải, mau chóng thay đổi đề tài, nói đùa vài câu rồi nhanh chóng đi xa.

Dục Trăn chậm rãi bước đi, bên môi bất giác gợi ra nở ra một nụ cười trào phúng nhàn nhạt. Lời nói của những kẻ trong triều quay đi quay lại cũng là những chuyện này, cũng chẳng có ý gì mới mẻ, kẻ nói người nghe không ít, nhưng khi nhìn thấy hắn lại luôn kính cẩn, đúng là khiến cho người ta khinh thường.

Bất tri bất giác đã đi đến cửa cung, Dục Trăn nhìn xung quanh muốn tìm xe ngựa của phủ mình lại nghe thấy có tiếng bước chân phía sau, theo bản năng quay đầu lại thì thấy một tiểu thái giám đang vội vàng chạy đến, vừa thở hổn hển vừa hành lễ, xem bộ dáng thì dường như là người trong cung Hoàng đế.

“Vị công công này, Hoàng thượng có gì phân phó sao?”.

“Mời Tĩnh vương quay lại, Hoàng thượng ở Ngự hoa viên thiết yến, muốn mời Tĩnh vương quay lại, cùng Hoàng thượng nếm thử Thất sắc nhưỡng hai ngày trước Hồng Liên tiến cống”.

Dục Trăn hơi nhíu mày, thấy tiểu thái giám kia ngẩng đầu lên nhìn mình liền mỉm cười bảo: “Vậy làm phiền công công dẫn đường”.

Trong Ngự hoa viên tiếng đàn trầm bổng, đương kim thiên tử Tố Hòa Phượng Thương nửa dựa vào bàn đá, tay mân mê cái chén lưu ly, trong chén còn chứa một phần Thất sắc nhưỡng, lay động dưới ánh mặt trời. Y nhẹ nhàng lắc lắc cái chén trên tay, có chút lơ đễnh đưa đến bên môi, tay áo rộng thùng thình che đi nửa gương mặt, đôi mắt câu hồn của y như vô tình mà nhìn lên, nhưng khi tầm mắt chạm đến người bên cạnh lại lập tức thu về, trong mắt thủy chung mang theo ý cười say mê.

Dục Trăn ngồi ngay ngắn bên cạnh, cũng cầm một chén rượu tương tự, vẫn chưa phát hiện ra ánh mắt của Phượng Thương, nở một nụ cười ấm áp, nhìn như hết sức tập trung nghe tiếng đàn nhưng thực ra tâm trí không biết đã bay đến tận nơi nào.

Khúc nhạc kết thúc, cô gái kia đứng dậy, đi đến trước mặt hai người, nhẹ nhàng khom người, cười nói: “Nô tì vụng về”.

Phượng Thương nhìn nàng một cái, lại quay đầu nhìn người bên cạnh: “Ngươi cảm thấy thế nào?”.

Dục Trăn lúc này mới từ trong trầm tư tỉnh lại, trên mặt vẫn là nụ cười ôn nhu say lòng người như trước, dùng giọng nói êm ái nói: “Cầm kỹ của Nhan Sơ cô nương sớm đã vang danh kinh thành, hôm nay được nghe thấy cũng là nhờ hồng phúc của Hoàng thượng, Dục Trăn trong lòng chỉ có bốn chữ”.

“Là gì vậy?”. Phượng Thương có chút hứng thú hỏi.

Nhan Sơ cũng theo bản năng ngẩng đầu lên, ánh mắt xấu hổ mang theo chút tò mò, làm cho dung nhan vốn đã xinh đẹp lại càng động lòng người.

Dục Trăn mỉm cười, nói ra đáp án: “Danh bất hư truyền”.

Khuôn mặt Nhan Sơ đỏ lên, cúi đầu liên tục nói: “Tĩnh vương chê cười”.

Phượng Thương nhìn nàng, thản nhiên nói: “Ngươi đừng khiêm tốn, hiếm khi Tĩnh vương khen ngợi ai, có thể thấy được cầm kỹ của ngươi quả thực rất cao”. Buông chén lưu ly trong tay, Phượng Thương nhìn sắc trời: “Sắc trời cũng không còn sớm, giữ ngươi ở trong cung cũng đã lâu, cũng nên trở về thôi”. Dừng một chút, lấy từ trong ngực ra một miếng ngọc bội trong suốt, đưa cho Nhan Sơ: “Ngọc bội tuy rằng tinh xảo nhưng vẫn không sánh được với cầm kỹ của ngươi, nơi này cũng không có gì đáng giá nên đành ban thứ này cho ngươi vây”.

Nhan Sơ cúi người nói: “Tạ ơn Hoàng thượng”.

Một cung nhân bước đến đưa Nhan Sơ xuất cung, Phượng Thương cười hỏi Dục Trăn: “Thế nào?”.

“Nàng sao? Thiên kim của Nhan tả thừa tướng, biến tiến biết lùi, thông minh mẫn tuệ, cầm kỹ có thể nói là đệ nhất kinh thành, tuy rằng chỉ là con vợ lẽ nhưng từ nhỏ đã được nhận nhiều sủng ái yêu thương, nếu Hoàng thượng muốn lập nàng làm Hậu, thần tất nhiên sẽ hết sức ủng hộ”. Dục Trăn nhìn theo bóng dáng của cô gái, mỉm cười nói.

“Ngươi cảm thấy nàng… … rất tốt sao?”. Phượng Thương nhìn Dục Trăn: “Ý ngươi là ngươi thích nàng?”.

Dục Trăn cười, chắp tay thi lễ nói: “Hoàng thượng nói đùa, người mà Hoàng thượng coi trọng, Dục Trăn không dám vọng tưởng”.

Sắc mặt Phượng Thương trầm xuống: “Trẫm đang hỏi ngươi, ngươi thích nàng hay không?”.

“Bẩm Hoàng thượng”, Dục Trăn chậm rãi trả lời, nhìn cung nhân đưa cô gái kia rời khỏi Ngự hoa viên, ánh mặt cũng lạnh dần: “Đối với thần mà nói, mặc dù nàng trí tuệ nhưng vẫn kém Lạc vương, tuy có mỹ danh trong kinh thành, nhưng dung mạo không sánh kịp Lạc vương, thần chỉ thưởng thức những điều tốt đẹp của nàng, chứ chưa hề nói thích nàng”.

Phượng Thương không quan tâm đến sự vô lễ trong lời nói của hắn, chỉ nhẹ nhàng nở nụ cười: “Đó là vì ca ca lớn lên bên cạnh ngươi từ nhỏ, tất nhiên ngươi sẽ cảm thấy so với ai huynh ấy cũng đều tốt hơn. Nhưng nữ tử này, cũng có thể coi là một trong ngàn người, không phải sao?”.

“Hoàng thượng đã nói vậy thì đúng là như vậy rồi”. Nụ cười trên mặt Dục Trăn đã biến mất, lạnh lùng nói.

Phượng Thương ngẩn người, quay đầu nhìn lại, Nhan Sơ đã đi rất xa. Thời điểm này trong Ngự hoa viên chỉ còn lại hai người bọn họ. Y nở nụ cười, ngồi xuống: “Ta chỉ là muốn xem thử ngươi có thích hay không, nếu ngươi thích, hai ngày sau ta liền tứ hôn cho ngươi”. Những câu nói này, đến chữ “Trẫm” cũng không dùng.

“Việc riêng của thần, không cần Hoàng thượng nhọc lòng quan tâm”. Dục Trăn cũng thu lại tất cả sự cung kính.

Phượng Thương khó hiểu ngẩng đầu, nhìn người trước mặt: “Nàng không đủ tốt hay sao? Ta biết trong lòng ngươi vẫn còn nhớ đến ca ca, nhưng mà ca ca đã chết, mà cho dù còn sống, chung quy ngươi vẫn phải lập Vương phi. Luận dung mạo, luận tài năng văn chương, bọn ta đã chọn ra một nhân tài trong vạn người, tuy rằng nàng là con vợ lẽ, nhưng cũng không hề thua kém các thiên kim khác, quan trọng hơn là thái độ làm người của nàng nhu thuận, am hiểu nữ tắc, tương lai xuất giá, sẽ xem chồng là trời, nếu ngươi lấy nàng, tương lai cho dù gặp gỡ được người ngươi yêu thương thực sự, nàng cũng sẽ không đố kỵ, như vậy không tốt sao?”.

Nói liên tiếp không ngừng, nhưng Dục Trăn vẫn một mực im lặng, Phượng Thương càng không giải thích được, trong lòng có chút không xác định được, nhưng mà vẫn tiếp tục nói: “Cho dù, cho dù tương lai ngươi không muốn giữ nàng lại nữa, ngươi cũng có thể hưu nàng, nàng là con vợ lẽ, gả cho ngươi là phúc khí của nàng, bị hưu cũng không có gì oán hận, nếu ngươi ngại bị trói buộc, giết nàng cũng không phải không thể… …”.

Sau khi nói xong câu cuối, cuối cùng nghe “choang” một tiếng, Dục Trăn cầm chén lưu ly trên tay ném mạnh lên bàn, ánh mặt lạnh lẽo, Phượng Thương nhất thời á khẩu, chỉ có thể ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Dục Trăn hít sâu một hơi, chậm rãi nói: “Hoàng thượng, mong người chú ý thân phận của mình, cưới vợ mà không hoàn thành trách nhiệm, lại có suy nghĩ vứt bỏ, tùy ý sát hại, đây không phải là điều quân vương nên nói”.

Ánh mắt Phượng Thương ngưng lại, hơi nhíu mày, nói nhỏ: “Nếu ngươi đã không thích nàng, bây giờ ta giết nàng thì sao?”.

“Hoàng thượng vì sao phải quan tâm đến việc chung thân đại sự của thần như vậy? Thiên hạ mới vừa thống nhất, mọi việc đều cần Hoàng thượng quan tâm, những việc đó so sánh với việc của thần, không cần Hoàng thượng phải phí công”.

Không thèm để ý sự cự tuyệt của Dục Trăn, Phượng Thương chỉ nhẹ nhàng cười cười: “Nhưng mà gần đây không phải nương ngươi luôn bắt ngươi cưới vợ sao? Vì việc này mà ngươi và nương ngươi tranh cãi liên tục, sao không trực tiếp tìm một người nhu thuận nghe lời cho qua chuyện?”.

“Việc này thần tự có chừng mực”. Dục Trăn trực tiếp đáp lại, thấy Phượng Thương  dường như còn muốn nói tiếp, cười lạnh một tiếng, dứt khoát nói thêm một câu: “Nếu Hoàng thượng còn muốn nói gì thì cứ nói ra, không cần phải ủy khuất chính mình lấy lòng hạ thần”.

Phương Thương hơi nhếch môi, trên mặt cũng dần chuyển lạnh: “Dục Trăn, ngươi không sợ Trẫm giết ngươi sao?”.

“Chém đầu cũng chỉ là bị chém một đao, cũng coi như là chết thống khoái. Hoàng thượng làm như vậy, người khác khó có thể đoán được người đang nghĩ gì, họ lại nghĩ rằng Người máu lạnh ác tâm”.

Phượng Thương nhướn mày, tận lực áp chế sự tức giận trong đáy mắt, gằn từng tiếng: “Ai ai cũng mong muốn có được sự tín nhiệm cùng ân sủng của Trẫm, ngươi lại không muốn sao?”.

“Tạ ơn Hoàng thượng ưu ái, Dục Trăn không nhận nổi”. Dục Trăn bĩu môi, cười lạnh nói: “Hoàng thượng muốn thần làm gì thì cứ nói thẳng, không cần phải như vậy… …”.

“Nếu Trẫm muốn ngươi đối xử với Trẫm như đối xử với ca ca thì sao?”.

Không đợi Dục Trăn nói hết câu, Phượng Thương liền cắt lời hắn. Trong mắt Phượng Thương dường như xẹt qua một tia hốt hoảng.

“Nói như vậy, ngươi còn muốn ta hạ chỉ hay không?”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.