Lời đồn đại huynh trưởng chưa chết, trong triều rục rịch xuất hiện thế lực phản đối,
Trong khi đó Phượng Thương và Dục Trăn vẫn không thể đối đãi một lòng với nhau.
Không dám dễ dàng tin tưởng, không dám cầu quá nhiều quyến luyến,
Phượng Thương chỉ có thể không ngừng thử, lại không ngừng bị tổn thưởng.
Quý vi thiên tử, cũng gập ghềnh nửa cuộc đời, không ai có thể nói hết thống khổ,
Ước mong có được tình yêu, lại nhiều lần âm thầm thất vọng kết thúc.
Yêu cùng hận làm cho tâm mục nát, Phượng Thương đã vô lực thừa nhận, chỉ có thể chấp nhận buông tay.
Nhưng độc dược sâu tận xương tủy, thì sao có thể tiêu trừ?
Chấp nhất si mê, chỉ có lúc tỉnh say trong chén rượu, thất vọng mới thành vui mừng…
Trích đoạn:
Chờ Lưu thái y lui ra ngoài, Dục Trăn nhìn về phía Phượng Thương, thấy y vẫn cười xán lạn như trước, nhưng ánh mắt lại trống rỗng.
Phượng Thương không nhìn hắn, chỉ từng chút thu lại nụ cười, cuối cùng chậm rãi mở miệng: “Dục Trăn, ta từ bỏ”.
Dục Trăn cứng đờ, nói không nên lời, chỉ có thể ngây ngốc nhìn Phượng Thương.
Chỉ nghe Phượng Thương khó khăn nói hết: “Ta nợ ca ca, cả đời cũng không trả hết, vì vậy ta căn bản không nên tranh giành với ca ca, không nên vọng tưởng thay thế được ca ca…”.
Thanh âm của y càng trầm hơn: “Ta từ bỏ, không dám đòi hỏi nữa, ngươi trở về đi, đem nương ngươi mang về, bà muốn ta tứ hôn, ta sẽ tứ hôn, ta từ bỏ, ta từ bỏ”.