Túy Nhược Thành Hoan

Quyển 2 - Chương 33



Dục Trăn đứng trong bóng đêm, trong phòng đã yên tĩnh trở lại, ánh sáng hắt ra, giống như tất cả chỉ là một giấc mộng.

Trong lòng phát lạnh, Dục Trăn giương mắt, thật lâu mới thử suy nghĩ những gì vừa nghe được.

Hắn chung quy cũng coi như là ca ca của ta… Khi cần thiết, cũng chỉ có thể giết hắn.

Hắn cho rằng Phượng Thương sẽ nhớ kỹ tình huynh đệ, dù cho hắn tin chắc rằng Phượng Thương thật sự đem Liên Canh nhốt lại, cũng chưa từng nghĩ tới Phượng Thương sẽ thương hại đến Liên Canh.

Thế nhưng, hắn lại nghe được những lời như vậy từ miệng Phượng Thương phát ra.

Rõ ràng, thanh thanh sở sở*.

(*) Thanh thanh sở sở: rõ ràng.

Cắn răng nín thở rời khỏi Phượng Uyên cung, vẫn nhảy khỏi tường để ra ngoài, ẩn vào trong hẻm nhỏ âm u ngoài hoàng cung, Dục Trăn mới chậm rãi thở ra một hơi, cả người thiếu chút nữa mềm nhũn mà ngã xuống.

“Phượng Lâm… Cẩn, rốt cuộc ngươi muốn làm gì đây?”. Câu hỏi nhỏ đến mức ngay cả hắn cũng không nghe rõ, Dục Trăn mờ mịt dựa vào tường, trong lòng hỗn loạn.

Trời sắp sáng, trong ngoài đại điện quan viên đã đứng đầy, Phượng Thương ngồi trên long ỷ, chậm rãi đảo qua những người đứng dưới, thấy Dục Trăn đứng ở dưới, hơi ngẩn ra, sau đó liền thu liễm nét mặt, thu hồi ánh mắt.

Hành lễ xong, thấy phía dưới không có người bước ra, Phượng Thương trầm ngâm một chút, chậm rãi mở miệng: “Mấy ngày trước, Trẫm nhận được một phong mật hàm của Liên vương từ Phượng Lâm truyền tới”.

Chỉ một câu nói như vậy, quan viên dưới điện trong lòng âm thầm suy đoán, ai cũng không đáp lại. Chỉ có Dục Trăn hơi chấn động một chút, không nhịn được mà nắm chặt tay lại.

Chỉ thấy Phượng Thương dừng một chút, đổi giọng, hơi lãnh đạm nói: “Ba ngày nữa là ngày giỗ của Lạc vương, năm nay Trẫm sẽ đích thân tế tự*, Thái bảo, khanh không có ý kiến gì chứ?”.

(*) Tế tự: cúng tế, lễ bái.

Thái bảo Thành Thúc Duyên ngẩn ra, vội vã ra khỏi hàng: “Thần không dám”.

“Như vậy việc này coi như đã định, Lễ bộ nên sớm chuẩn bị, phải nhanh chóng hoàn thành”. Phượng Thương chỉ nhìn hắn một cái liền không lưu tâm đến nữa, hơi ngẩng đầu một chút, “Qua ngày giỗ của Lạc vương, Trẫm sẽ rời kinh, đi Phượng Lâm một chuyến”.

Lời nói vừa dứt, dưới điện liền ồn ào, Thành Thúc Duyên biến sắc: “Hoàng thượng đi tuần, tới nơi nào cũng được, chỉ là Phượng Lâm… vẫn còn lại loạn đảng, vì an nguy của Hoàng thượng, hay là…”.

“Không phải là đi tuần, chỉ là vi hành mà thôi”. Phượng Thương mặt không đổi sắc nói.

Mọi người trong điện cả kinh, chỉ có Dục Trăn vẻ mặt xám trắng, bàn tay nắm chặt cũng trở nên trắng bệch.

“Hoàng thượng! Việc này…”.

Thấy Thành Thúc Duyên còn muốn nói, Phượng Thương cũng không chờ hắn nói xong, chỉ cười nhạt, cắt đứt lời hắn: “Thái bảo không cần nhiều lời, việc này Trẫm đã quyết, sẽ không thay đổi”.

“Vâng”. Thành Thúc Duyên bị chặn họng như vậy, chỉ có thể buồn bực đáp ứng, sau đó vẫn chưa từ bỏ ý định, hỏi: “Vậy Hoàng thượng sẽ mang những ai theo?”.

Phượng Thương hơi nhướn mày, tựa tiếu phi tiếu quét khắp điện, thấy vẻ mặt quan viên đều túc mục*, không khỏi cười cười: “Cung nữ thiếp thân của Trẫm Miên Hạ, Đình úy Chiếu Lô, ba mươi cấm quân, cùng với… Tĩnh vương đi theo”.

(*) Túc mục: nghiêm túc và trang trọng.

Mọi người cả kinh, từng đó người, cho dù là vi hành cũng là quá ít. Đó là bọn họ không biết, Phượng Thương đã từng một mình rời cung đi đến Hoài Châu. Nếu so sánh, hơn ba mươi người đã là rất nhiều.

Chờ chúng quan im lặng lại, Phượng Thương mới cười cười, nhìn về phía Dục Trăn: “Tĩnh vương, có thể chứ?”.

Trong lòng Dục Trăn run lên, tay càng nắm chặt hơn, ra khỏi hàng quỳ xuống: “Thần sợ rằng không được, hôm nay tiến cung, vốn là muốn xin Hoàng thượng cho thần nghỉ hai tháng, để đi làm chút việc riêng”.

Phượng Thương hơi ngẩn ra, sắc mặt thay đổi, trong nháy mắt liền nở nụ cười: “Không biết ‘việc riêng’ của Tĩnh vương có bao nhiêu gấp gáp, có thể hoãn lại vài ngày không? Lần này Trẫm xuất hành, bất quá cũng chỉ một tháng, cũng sẽ không đình lại lâu lắm”. Trong lời nói, xen lẫn vài phần ý tứ thương lượng, lại làm cho người khác trong lòng phát lạnh, đều thầm nghĩ, ai dám nghịch ý thiên tử?

Dục Trăn tất nhiên cũng nghe ra được, trong lòng không hiểu vì sao có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn dập đầu: “Việc này của thần rất khẩn cấp, tốt nhất là hôm nay có thể đi, xin Hoàng thượng ân chuẩn!”.

Lời nói vừa cất lên, những người xung quanh liền âm thầm nhìn về phía Phượng Thương, không biết vị thiếu niên thiên tử này sẽ bắt hắn đi cùng, hay là vẫn thuận theo ý Tĩnh vương như trước.

Phượng Thương không nói lời nào, trên mặt cũng không có chút biểu tình, chỉ nhìn Dục Trăn, một lúc lâu, trong đại điện là một mảnh tĩnh lặng.

“Đã như vậy, Trẫm cũng không miễn cưỡng”. Phượng Thương nhàn nhạt nói một câu, không nhìn Dục Trăn nữa, quay đầu đi nói: “Vậy, ai muốn xin đi giết giặc với Trẫm?”.

Dục Trăn đứng dưới điện, nhìn Phượng Thương tiếp tục lãnh đạm phân phó, tựa như mình không tồn tại, trong ngực không nói lên được là khó chịu hay bực bội, cuối cùng cắn chặt răng, cất giọng nói: “Tạ ơn Hoàng thượng ân chuẩn!”.

Phượng Thương đảo mắt nhìn hắn một chút, hơi cười lạnh, nói: “Mà thôi, thêm ba mươi cấm quân nữa, các khanh không cần đi theo, các thành trấn dọc đường cũng không cần thông báo, Trẫm không muốn nhiễu dân. Cứ như vậy đi, bãi triều”. Dứt lời, không hề liếc mắt xuống dưới điện nữa, đứng lên vung tay, xoay người đi vào nội điện.

Mọi người trong điện nín thở nghe tiếng bước chân của y xa dần, mới thở phào nhẹ nhõm, có người có giao tình tốt với Dục Trăn, nhịn không được quay đầu lại nhìn hắn, cười trêu ghẹo nói: “Vừa rồi Vương gia ngài đúng là dọa mọi người một trận”.

Dục Trăn nghe xong, cũng chỉ có thể cười khổ trả lời vài câu, trong ngực như bị cái gì quấy rầy, đâm đâm đến khó chịu.

Ngày hôm qua Tiểu Liễu hỏi, “Lúc trước đại ca thích Lạc vương sao? Vậy hiện tại thì sao? Vẫn là Lạc vương, hay là đã thay đổi?”.

Hắn không trả lời, không phải là không muốn nói, mà là phát hiện mình không nói nên lời.

Tựa hồ vẫn là Liên Nhi, nhưng mà lúc này, đã không thể phân rõ đó là gương mặt của Liên Nhi, hay là gương mặt của Phượng Thương, giống nhau như vậy, lại cũng khác biệt như vậy.

Nếu như đêm qua không nghe được những gì Phượng Thương nói, hôm nay hắn sẽ tiến cung, hảo hảo mà dỗ dành Phượng Thương, xin lỗi y, đồng thời nghiêm túc nói về chuyện của hai người.

Chỉ là, hắn không thể coi như chưa từng nghe qua. Cho dù hắn thực sự yêu Phượng Thương, cũng không có khả năng buông Liên Canh xuống được, đó là người mà hắn nuôi hắn sủng suốt mười năm, hắn không có khả năng nhìn Phượng Thương muốn giết Liên Canh mà lòng không chút thay đổi.

Cho dù có bao nhiêu chuyện muốn nói cho rõ ràng, cũng chỉ có thể coi như chưa từng phát sinh. Nếu như Phượng Thương giết Liên Canh, vậy yêu cũng vậy mà không yêu cũng vậy, hắn và Phượng Thương, suốt đời này cũng không có khả năng lại ở bên nhau.

Phượng Thương muốn đi Phượng Lâm, hắn cũng chỉ có thể đi trước cản trở, mong rằng có thể đến trước một bước.

Phượng Thương đi vào trong cung, một đường đi thẳng về Phượng Uyên cung, mới vừa vào cửa, liền thấy Miên Hạ đi tới, nói: “Hoàng thượng, Hàn Lâm Viện Tu soạn Lưu Hỏa cầu kiến”.

Sự chật vật trên mặt còn chưa kịp thu hồi, thấy Miên Hạ cúi đầu liếc nhìn mình, Phượng Thương bật cười, lại thở dài nói: “Bảo hắn đến trung đình gặp Trẫm. Lưu Hỏa này, nhân duyên không tốt, nhưng tin tức lại rất linh thông”.

Miên Hạ cũng nở nụ cười theo y, nói: “Hoàng thượng có chỗ không biết, Lưu Hỏa đại nhân có quan hệ rất tốt với Chiếu Lô, một ít chuyện râu ria, Chiếu Lô đều nói với hắn”.

“Thì ra là thu mua Đình úy của Trẫm”. Phượng Thương bật cười, “Ngươi đi truyền hắn đi”.

“Vâng”.

Chờ Miên Hạ đi xa, Phượng Thương mới thu lại nụ cười, đi vào trong.

Đầu hạ ở trung đình có rất nhiều loài hoa rực rỡ, Phượng Thương đứng ở trong đình, đợi một lúc, liền nghe thấy tiếng bước chân dồn dập,quay đầu lại, liền thấy Lưu Hỏa vẻ mặt ngưng trọng bước nhanh đến, đến trước mặt y, không nói lời nào liền quỳ xuống.

Phượng Thương nhướn mày: “Ngươi đúng là biết rất rõ”.

“Hoàng thượng cố ý cường điệu là mật hàm của Liên vương, có thể thấy được là việc về loạn đảng, loạn đảng gần đây ở Phượng Lâm, nổi bật nhất, là hắn”. Lưu Hỏa cười khổ một tiếng, nói.

“Cung Hàn Ly, đúng là không phải người bình thường”.

“Thần chỉ cầu Hoàng thượng, chớ quên lời hứa”.

Phượng Thương nhìn Lưu Hỏa quỳ dưới đất, khí chất lưu manh hàng ngày đã biến mất, vẻ mặt thận trọng, trong vẻ tao nhã hiểu biết lại có ba phần tái nhợt. Trong lòng hơi mỉm cười, Phượng Thương chậm rãi mở miệng: “Ngươi cũng nhớ rõ những gì Trẫm nói lúc đầu, đến lúc đó đừng oán Trẫm”.

Sắc mặt Lưu Hỏa liền thay đổi, nhưng chỉ cúi đầu: “Lưu Hỏa nhớ kỹ”.

“Nhưng mà…”, Phượng Thương dừng một chút, “Trẫm có thể hứa với ngươi, cho dù Trẫm muốn giết hắn, cũng nhất định cho ngươi gặp hắn lần cuối”.

“Tạ ơn Hoàng thượng”. Thanh âm của Lưu Hỏa đã có chút run rẩy, nhưng mà trong lòng hắn cũng hiểu rõ, Phượng Thương đồng ý điều này, đã là sự ban ân lớn nhất rồi. Phạm nhân tội càng nặng, càng nên xử quyết sớm, nhất là phản tặc, lùi lại một ngày, nói không chừng sẽ có người đến cứu, càng nguy hiểm hơn. Nghĩ tới đây, trong lòng Lưu Hỏa khẽ động, nói: “Hoàng thượng, thần to gan, xin Hoàng thượng cho phép thần đi theo”.

Phượng Thương sửng sốt, nhìn Lưu Hỏa, sau đó bật cười: “Lưu Hỏa a Lưu Hỏa, ngươi nói ngươi buông xuống, là buông xuống chỗ nào chứ? Ngươi muốn đi theo, không ngoài hai việc, giúp hắn, hoặc là chết cùng hắn, Trẫm vẫn không muốn mất người tài như ngươi đâu. Hơn nữa, nếu ngươi giúp hắn, Trẫm có thể thực sự nguy hiểm”.

Trong lòng liền biết trong lúc xung động liền nói sai, Lưu Hỏa chỉ có thể cúi đầu: “Là Lưu Hỏa quá xúc động”.

“Mà thôi. Ngươi có lời gì muốn nói hay thứ gì muốn đưa cho hắn, Trẫm thay ngươi chuyển”.

Lưu Hỏa lấy từ trong ngực ra một vật nhỏ, buồn bã cười: “Có gì muốn nói, đã sớm nói hết. Nếu như Hoàng thượng thấy hắn, thay thần đưa vật này trả lại cho hắn. Như vậy cũng coi như hai bên không thiếu nợ nhau”.

Phượng Thương cầm lấy, mới nhìn rõ là một con chuồn chuồn thắt bằng cỏ, hạ mắt cười: “Nhất định sẽ đưa”.

Lưu Hỏa cúi người: “Tạ ơn Hoàng thượng”.

Phượng Thương cười cười, đảo mắt nhìn bầu trời, sắc trời trong xanh, Lưu Hỏa thấy y không nói lời nào, khẽ ngẩng đầu, liền nghe thấy Phượng Thương thấp giọng hỏi: “Lưu Hỏa, ngươi nói xem, hôm nay Dục Trăn rời kinh, Trẫm chờ qua ngày giỗ của Lạc vương mới khởi hành, tới chỗ nào có thể vượt qua hắn?”.

Trong lòng Lưu Hỏa khẽ động, nhìn về phía Phượng Thương, trên khuôn mặt như ngọc không nhìn ra bất cứ dấu vết nào, lặng yên một lúc, cuối cùng Lưu Hỏa nói: “Nếu dùng khoái mã, đại khái là đến Yến Châu phủ”.

“Yến Châu phủ…”. Phượng Thương rũ mắt cười, nhẹ giọng lặp lại, trong giọng nói chất chứa bao tiêu điều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.