Tuý Quỳnh Chi

Chương 13: Tự mình đến cửa



Nàng mơ hồ nhớ phụ nhân điên kia sau đó chết bệnh, nhưng tiểu tử kia sau này thế nào, Sở Lâm Lang lại không nhớ ra.

Nàng hỏi, Tôn thị nghĩ một lúc rồi nói: "Hài tử mất mẹ, hình như bị bà con tìm đến đón đi thì phải. Lúc đó con còn hay chạy qua sân đó, phụ thân con mắng con cũng không nghe!"

Sở Lâm Lang quả thật không nhớ rõ lắm. Nhưng nàng nhớ mình từng thương hại tên tiểu tử kia mà lén đưa đồ ăn cho nó mấy lần.

Tiếc là đối phương những không cảm kích mà còn úp một bát đồ ăn lên cái váy đẹp mới mà nàng khó khăn lắm mới có. Nàng tức giận khóc òa lên, đè tiểu tử kia xuống đất đánh cho một trận...

Nghĩ lại bây giờ, quả thật quá ấu trĩ!

Mà giờ đây, sự phẫn nộ lúc đó đã bị thời gian nghiền nát không còn một mảnh vụn, mẹ con tán gẫu không đầu không đuôi rồi lại nói sang chuyện khác.

Sở Lâm Lang sợ Sở Hoài Thắng hút xong thuốc nước lại đến tìm chuyện của nàng nên lén nhét tiền cho mẫu thân, từ biệt mẫu thân về trước.

Khi về đến nhà, Sở Lâm Lang nghe lão bộc quét nhà nói đại quan nhân đã về sớm rồi, liền vội vàng về phòng xem.

Chỉ thấy Chu Tùy An ngay cả quan phục cũng chưa thay mà đang phanh áo nằm vật trên giường.

Sở Lâm Lang chưa đến giường đã ngửi thấy mùi rượu chua thối.

Nàng thay thường phục rồi đi qua, sờ trán Chu Tùy An hỏi: "Uống nhiều vậy sao, mấy nha hoàn trong phòng cũng thế, sao để chàng không thay quan phục đã lên giường?"

Gò má trắng nõn của Chu Tùy An ửng hồng, nhíu mày hé mắt ra, lại nâng cái cằm nhọn mang chút phần trẻ con của thiếu niên, mím môi dỗi: "Ta là người đã có nương tử! Cần gì người khác?"

Sở Lâm Lang cũng quen với tính trẻ con của Chu Tùy An lúc ở riêng, chỉ thuận theo mà vuốt lông cho hắn: "Đúng đúng đúng, chàng có nương tử, nô gia đây sẽ thay quần áo cho quan nhân chàng!"

Chu Tùy An nhìn Sở Lâm Lang cúi mắt cười nhẹ, hai gò má hồng hào, trong lòng cũng có hơi ngứa ngáy.

Tuy hắn và Lâm Lang thành thân bảy năm nhưng dung nhan Lâm Lang lại không tàn phai trong việc chăm lo việc nhà rườm rà, ngược lại lại như mẫu đơn nở rộ còn đẹp hơn lúc hai người mới quen.

Nhưng men rượu lên đầu, dù trong lòng nóng ran thì thân thể vẫn mềm nhũn, hắn lười biếng nắm tay Sở Lâm Lang, gối đầu lên đầu gối nàng, đột nhiên nhớ ra người hầu nói buổi chiều nàng rời nhà liền hỏi: "Nàng đi đâu vậy?"

Sở Lâm Lang biết chuyện phụ thân đến cũng không giấu được nên liền nói ra.

Chu Tùy An vừa nghe đã tỉnh rượu hơn nửa, bật dậy ngồi thẳng, trợn mắt nói: "Ông ta sao lại đến!"

Nếu nói Chu đại nhân lúc nãy là con mèo lười uống rượu, thì bây giờ là con chuột kêu chít chít bị đè dưới móng mèo.

Đời hắn chán ghét và sợ hãi nhất chính là vị nhạc phụ thương nhân th ô tục không biết xấu hổ kia.

Lúc trước hắn tình cờ gặp Sở Lâm Lang, bị sắc đẹp của nàng làm kinh diễm, lại nghe cảnh ngộ thê thảm của nàng, nhất thời trái tim nhiệt huyết tuổi trẻ bỗng nổi gan to, nóng vội đi cứu Lâm Lang sắp bị ép gả.

Nhưng mấy phần chí khí tuổi trẻ này không đủ để chống lại sự quấy rối vô lý của Sở Hoài Thắng. Khi Sở Hoài Thắng gây rối dữ dội nhất, trong lòng Chu Tùy An cũng từng sinh lòng hối hận.

Giống như mẫu thân anh từng nói, dụ dỗ nữ tử nhà lương thiện bỏ trốn, đây là chuyện vô liêm sỉ đến mức nào! Nếu Sở gia gây chuyện, thanh danh hắn bị huỷ, làm sao qua nổi kỳ thi hương?

May mà Sở Lâm Lang có tài, cuối cùng cũng dẹp yên Sở gia được yên ổn vô sự.

Sau đó hắn một mực gian khổ học hành, ngoài vì làm rạng danh cửa nhà, càng vì Lâm Lang từng nói, nếu hắn thi đỗ ra làm quan nơi khác thì có thể đi thật xa, không cần kiêng dè vị nhạc phụ này nữa.

Như vậy, động lực treo cổ lên xà nhà, chọc vào bắp đùi lại vô cớ tăng thêm mấy phần.

Chu Tùy An có thành tựu như bây giờ kỳ thực nên cảm ơn nhạc phụ đại nhân đã cho hắn vô vàn động lực.

Chỉ là phiền phức vốn nên ở tận chân trời,đột nhiên nhảy ra trước mắt, men rượu lúc trước đều biến thành mồ hôi lạnh chảy ra hết.

Sở Lâm Lang thấy phản ứng của Chu Tùy An mà trong lòng hơi chua xót.

Nàng tất nhiên biết phụ thân mình gây cho phu quân nhiều phiền phức, vừa giúp hắn thay áo ngủ, vừa mở miệng an ủi: "Chúng ta thành thân bảy năm rồi, ông ấy gây rối nữa cũng vô nghĩa. Chuyện bên đó cứ để ta ứng phó, khi ông ấy về Giang Khẩu, chàng đi tiễn một chút là được."

Chu Tùy An nghe xong mới thở phào, buồn bã nói: "Ta khuyên nàng cũng ít qua lại với nhà ngoại thôi. Phụ thân nàng trước nay cái gì cũng dám há mồm, tham lam vô độ lắm! Ta giờ bận công vụ, không thể ứng phó nổi!"

Nói xong, hắn ngẩng đầu nhìn vẻ mặt hơi lúng túng của Sở Lâm Lang, cảm thấy mình nói vậy đã khiến nàng khó xử. Hắn đưa tay vỗ vỗ lưng Sở Lâm Lang, vội vàng chữa cháy: "Nàng nói đúng, ta giờ không phải như A Mông nước Ngô khi xưa(*), không có lý do gì phải sợ ông ta! Nếu ông ta làm khó nàng... ta sẽ đứng ra chống đỡ!"

(*A Mông nước Ngô học cách giết rồng với Chi Li Ích, tiêu hết nghìn lạng vàng của nhà, ba năm thành tài nhưng không có chỗ dùng tài năng. Câu chuyện mang ý nghĩa nói một người dùng hết tiền bạc và thời gian để làm điều gì đó cuối cùng không thể phát huy, sử dụng.)

Lời này cuối cùng cũng khiến Sở Lâm Lang nở nụ cười, chỉ dỗ A Mông nước Ngô của nàng mau giải rượu đi ngủ.

Chu Tùy An uống quá nhiều nên lại lăn người nằm xuống, chẳng bao lâu đã ngủ thiếp đi.

Chỉ chốc nữa là đến bữa tối, Sở Lâm Lang làm sao có thể ngủ được? Nàng thấy hơi bực trong lòng, thừa lúc tiếng ngáy của Tuỳ An một tuổi dần lớn liền đứng dậy đi dạo trong hoa viên nhỏ bên cạnh.

Lúc này là xế chiều mặt trời sắp lặn, gió cũng hiếm khi ấm áp, chăm sóc hoa cỏ cũng không thấy lạnh lẽo.

Nhà này là Sở Lâm Lang chọn mua sau khi Chu Tùy An nhậm chức. Vì tiền bạc trong tay đều đã thu xếp nên tiền để mua nhà không mấy dư dả.

Căn nhà này ưu điểm là gọn gàng, nhưng chiều sâu không đủ rộng rãi, hoa viên cũng chỉ bé bằng lòng bàn tay, dựng một nhà ấm nhỏ (*), dùng để đặt hoa Lâm Lang chuyển từ phương Nam đến.

(*Nhà ấm (暖房 - nuǎn fáng) là một loại phòng được thiết kế đặc biệt để bảo vệ cây cối, hoa màu khỏi thời tiết lạnh giá.)

Lâm Lang thấy mặt trời sắp lặn liền dời tấm cỏ trên nhà ấm, để hoa cỏ thoải mái tắm nắng chiều cuối cùng.

Mấy cây hoa cỏ này không như nàng mà thích ứng được trong mọi tình cảnh. Thực vật sinh trưởng ở vùng nước ấm áp yểu điệu lắm, chuyển đến nơi khắc nghiệt lạnh lẽo này, cũng nhờ bàn tay khéo chăm hoa cỏ của Lâm Lang, cộng thêm sự chăm sóc tỉ mỉ mới không héo tàn.

Nàng vào nhà ấm, nhổ cỏ dại dưới gốc hoa, tiện thể nghe Hạ Hà dò la từ tiểu thị của Tùy An.

"Lục điện hạ nghe bản trình bày của đại quan nhân chúng ta trong tiệc rượu rất vui mừng, khen ngợi ngài ấy thông minh lanh lợi, là nhân tài đáng dùng. Đại quan nhân cũng rất vui mừng nên mới uống thêm mấy chén."

Xem ra tin tức Sở Lâm Lang dò la đã có tác dụng, ít nhất cũng giúp Chu Tùy An giữ được thể diện trước mặt Lục hoàng tử, không đến nỗi gây ra tội lơ là bổn phận.

Sở Lâm Lang nghe lời Hạ Hà, lại nghĩ đến vẻ đắc ý của Chu Tùy An khi nàng vừa vào phòng - rốt cuộc vẫn là mình đã làm hỏng bầu không khí, nói đến chuyện Sở Hoài Thắng đến khiến hắn mất hứng.

Nghĩ đến chuyện bà bà giục nàng mau nạp thiếp cho Chu Tùy An, trong lòng Sở Lâm Lang thấy hơi bực bội.

Nhưng nàng cũng thầm tự an ủi mình, đâu còn là phu thê mới tân hôn nữa đâu, sao có nhiều nhi nữ tình trường vậy? Thay vì mong phu thê tôn trọng nhau như khách, chi bằng mong lang quân thăng quan tiến chức còn có ích hơn.

Chu Tùy An từng nói, hắn sớm muộn gì cũng sẽ thăng chuyển, rời khỏi nơi quỷ quái Liên Châu này.

Đến lúc đó mấy cây hoa cỏ của nàng cũng không cần co rúm trong nhà ấm chật hẹp, có thể thoải mái nở rộ dưới ánh nắng... mà đến nơi ấm áp, biết đâu thân thể nàng cũng được điều dưỡng, như lời đã bói toán vậy, ghép lại thành hai chữ "tốt".

Đang nghĩ vậy thì đột nhiên phía trước có người đến báo, nói thiếu sư Tư Đồ đại nhân của Lục điện hạ đến bái phỏng Chu đại nhân.

Tiệc rượu vừa mới tan, sao Tư Đồ Thịnh lại đuổi theo đến tận phủ? Vậy chắc chắn là có chuyện không tiện nói trên bàn tiệc, nhất định phải nói riêng.

Nàng không khỏi hơi bồn chồn, nghi ngờ người này đến gây chuyện thị phi nên nàng nghĩ một lúc rồi nói với tiểu thị truyền lời: "Đại quan nhân còn rất say rượu, ngươi nói với Tư Đồ đại nhân hỏi xem ngày mai có được không?"

tiểu thị nghe xong quay người đi báo lại. Không ngờ hắn ta chưa ra khỏi hoa viên, Tư Đồ Thịnh đã đứng ở cửa hoa viên.

Sở Lâm Lang ngẩng đầu lên, vừa khéo chạm phải ánh mắt Tư Đồ Thịnh.

Nam nhân này vẫn mặc một thân áo trắng, áo choàng đen nửa mới nửa cũ, chỉ là dáng vẻ hắn ta rất tốt, mặc những quần áo bình thường này lại toát ra khí chất tao nhã khác biệt.

Không rõ vì sao, thật sự tưởng hắn ta sẽ là một thư sinh yếu ớt. Lúc này ánh chiều tà rọi lên đôi mày Tư Đồ Thịnh, chói mắt khiến Sở Lâm Lang khó nhìn rõ vẻ mặt của hắn ta.

Hóa ra phủ đệ quá nhỏ, Tư Đồ Thịnh lúc đợi tùy ý rẽ một cái liền đến dưới tường hoa viên, vừa khéo nghe được lời Sở Lâm Lang dặn dò tiểu thị.

Hắn ta đành đi vào gần hơn, miễn cho tiểu thị phải nói lời đuổi khách.

Thấy Tư Đồ Thịnh đứng ở hoa viên với vẻ ôn văn nho nhã, Sở Lâm Lang vội đứng dậy ra khỏi nhà ấm, hướng về hắn ta mà thi lễ.

Tư Đồ Thịnh trước tiên hỏi han tình hình say rượu của Chu Tùy An, sau đó chậm rãi bước đến trước nhà ấm, nhìn hoa Sở Lâm Lang trồng.

Đi theo Lục hoàng tử làm công vụ hẳn phải trăm công nghìn việc, vậy mà vị Tư Đồ tiên sinh này lại có vẻ rảnh rỗi đến mức ngao du trong cái nhà ấm bằng lòng bàn tay mà đi vòng vòng mấy vòng, thong thả thưởng hoa, cứ mãi không chịu đi.

Sở Lâm Lang không đoán được ý đồ của hắn ta, lại không tiện trực tiếp đuổi khách nên liền hỏi: "Tư Đồ tiên sinh có muốn vào trong sảnh uống một chén trà không?"

Vốn tưởng thiếu sư đại nhân sẽ cự tuyệt, không ngờ hắn ta gật đầu vui vẻ, còn phất tay mời Sở phu nhân đi trước dẫn đường.

Vị này đã không khách sáo như vậy, Sở Lâm Lang đành phải mời hắn ta vào phòng khách uống một chén trà nhạt.

Quý khách duỗi tay áo rộng ngồi xuống, kèm theo hơi trà nóng hổi chính là sự lúng túng vì chủ khách đều im lặng một hồi lâu.

Sở Lâm Lang ở những trường hợp giao tế như vậy rất ít khi lúng túng, nhưng đối mặt với vị thiếu sư của hoàng tử có dung mạo tuấn tú này, nói giọng kinh thành, lại nắm được nhược điểm của nàng, Sở Lâm Lang thật sự không biết nên nói gì cho qua.

Nghĩ đến việc hắn ta không chịu nhận lễ của mình, Sở Lâm Lang nghi hắn ta sợ để lại chứng cớ nên tự mình đến cửa lấy tiền.

Nhưng vừa mở miệng thăm dò mấy câu, Tư Đồ Thịnh đã ngắt lời: "Phu nhân chẳng phải đã giải thích rồi sao, chỉ là chuyện luyện bút viết vô thưởng vô phạt của phụ nhân thôi mà? Đã vậy, phu nhân cần gì phải hối lộ tại hạ?... Chuyện này coi như... nuốt vào bụng rồi."

Cái gì gọi là "coi như", nàng thật sự đã nuốt vào bụng rồi đấy!

Sở Lâm Lang không ngờ hắn ta lại nhẹ nhàng cho qua như vậy, tất nhiên là cảm kích đến rơi lệ, biết điều không nhắc lại nữa.

Cân nhắc một chút, Sở Lâm Lang quyết định nhặt mấy chuyện phiếm vô thưởng vô phạt để quý khách uống một chén trà an ổn, rồi xem hắn ta có biết điều rời đi không.

Nghĩ vậy, Sở Lâm Lang từ tay nha hoàn nhận lấy một đ ĩa bánh hạt dẻ, cười cười hỏi: "Thiếu sư phong hoa tuấn tú, không biết phu nhân tôn quý là người có phẩm mạo thế nào, là thiên kim tiểu thư nhà ai?"

Tư Đồ Thịnh duỗi ngón tay dài, lựa trong đ ĩa một lúc rồi chọn một cái hơi lộ nhân, hờ hững đáp: "Tại hạ vẫn chưa thú thê."

Điều này lại ngoài dự đoán của Sở Lâm Lang. Tư Đồ Thịnh sinh ra rất tuấn tú, tuy không phải quan to quyền lớn gì, nhưng hắn ta ở nơi phú quý như hoàng thành, so với trên thì không đủ, so với dưới thì đã coi là dư dả rồi, sao lại vẫn là một tên độc thân?

Vốn đề tài này có thể kéo dài vô biên vô hạn, có thể từ phu nhân nói đến con cái, rồi từ phương pháp dạy con vô thưởng vô phạt nói đến khi Tư Đồ đại nhân uống no nước.

Nhưng Tư Đồ Thịnh chỉ nói một câu đã chặn đứng đề tài an toàn như vậy.

______

Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.