Tuý Quỳnh Chi

Chương 7: Khó xử



Sống những ngày tràn ngập khói lửa nhân gian cùng với Sở Lâm Lang tuy cũng có chút tư vị, nhưng lâu dần khiến người ta luôn cảm thấy thiếu thứ gì đó.

Mãi đến khi tiếp xúc với Doãn tiểu thư, hắn mới bừng nhận ra, hóa ra là thiếu thứ tri âm tao nhã này.

Trong mắt Chu Tùy An, giao lưu bằng thơ sao có thể dùng tình riêng nam nữ để hình dung? Dù sau này hắn thỉnh thoảng thư từ qua lại với Doãn tiểu thư cũng toàn là đàm luận thơ ca, chỉ là giao lưu thuần khiết nhất của những người bạn văn nhân mặc khách mà thôi!

Còn tâm tư của trưởng bối hai nhà đều do bậc đằng trên quyết định, thì có liên quan gì đến người có tâm tư thuần khiết như hắn?

Mà tình nghĩa tri âm cao sơn lưu thủy này muốn giải thích với một phụ nhân không thông thạo văn chương, quả thật có hơi hao tâm tổn sức.

Nghĩ vậy, sự áy náy vô cớ trước đó của Chu Tùy An bỗng chốc tiêu tan: "Lời nàng nói là có ý gì? Ta suốt ngày bận rộn công vụ đến mức sứt đầu mẻ trán, còn phải dọn dẹp đống lộn xộn của nàng, nàng nói xem ta có tâm trạng rảnh rang gì mà tính toán?"

Lúc này Sở Lâm Lang chỉ còn lại cảm giác bực bội vì bị che mắt - hóa ra không phải là bà bà để ý, mà là Chu Tùy An khó quên tình xưa, muốn tái hợp lại duyên cũ!

Nghĩ vậy, khóe mắt nàng ngấn lệ, trừng mắt nhìn Chu Tùy An mà không nói gì.

Tuy Sở Lâm Lang sinh ra mảnh mai lãnh đạm, nhưng bình thường luôn là gương mặt tươi cười, chào đón ngườ kháci, rất ít khi sầu xuân thương thu. Chu Tùy An cũng không nhớ nổi lần cuối cùng nàng khóc là khi nào.

Chu Tùy An vốn rất yêu thương Lâm Lang, vừa thấy nàng hiếm khi yếu mềm mà rơi lệ, hắn không khỏi đau lòng, không nhịn được mà ôm lấy nàng vỗ về sau lưng: "Chỉ là mẫu thân ta giao thiệp với cố nhân, nàng cũng cần gì phải nổi giận như vậy?"

Sở Lâm Lang thấy Chu Tùy An không định nhận, nàng cũng không ép, chỉ ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn: "Mẫu thân có ý định gì, chẳng lẽ chàng còn không biết? Ta đã đi chùa xin quẻ rồi, cao tăng nói mệnh ta có hai trai hai gái, có thể ghép thành hai chữ "tốt"! (*) Ta lại mới cầu được phương thuốc bồi dưỡng thân thể, chàng gấp gáp như vậy, không thể cho ta thêm ít ngày sao?"

(*Chữ "好" (hảo) được cấu tạo từ 2 bộ phận. Bên trái là chữ "女" (nữ) có nghĩa là con gái, phụ nhân. Bên phải là chữ "子" (tử) có nghĩa là con trai, đứa trẻ.)

Chu Tùy An ghét nhất là khi Sở Lâm Lang mê tín những thứ thần thần quỷ quỷ này, nghe vậy, hắn có chút mất kiên nhẫn: "Nàng cũng nên thương xót mẫu thân một chút, bà ấy hàng ngày bị người ta hỏi chuyện con cháu trong nhà, cũng là nóng lòng nên cách nào cũng muốn thử vậy thôi. Còn ý định của bà ấy, ta không đồng ý là được rồi! Nhưng thái độ của nàng là sao, vừa nãy suýt nữa đã lật bàn bỏ đi rồi!"

Nếu là mấy năm trước, nghe quan nhân nói chàng không đồng ý, Sở Lâm Lang nhất định sẽ lòng đầy mật ngọt, tình nồng.

Nhưng bây giờ, trải qua mấy lần cầu tự mệt mỏi bất thành, nàng nghe ra, câu "không đồng ý" của Chu Tùy An cũng mang theo chút bất đắc dĩ.

Sở Lâm Lang im lặng một lúc, lau khô nước mắt, hít sâu một hơi rồi không định dây dưa chuyện Doãn Tuyết Phương nữa, nàng lời ít ý nhiều mà nói: "Nếu mẫu thân nhất định cho chàng nạp thiếp, ta làm tức phụ cũng không thể phản đối, nhưng... không thể là Doãn Tuyết Phương!"

Chu Tùy An khẽ hơi nhíu mày, nhìn Sở Lâm Lang với vẻ không thể hiểu nổi: "Tiểu thư Doãn gia đâu có đắc tội gì với nàng, sao nàng lại buông lời gièm pha người ta như vậy?"

Người một nhà đã sớm có định ý, chỉ giấu mỗi mình nàng. Hai người đã lén lút thư từ qua lại riêng với nhau, Chu Tùy An lại còn hỏi Doãn tiểu thư đã làm gì đắc tội nàng?

Nàng chỉ là ghen tuông không dung được một ai khác! Không thể nhìn nổi hắn ta trước mặt nàng liếc mắt đưa tình với nữ tử khác, làm thơ phú cái mẹ phụ thân nhà hắn ta!

Nghĩ vậy, nàng trừng mắt nhìn Chu Tùy An: "Vốn tưởng chỉ là cố nhân tình cờ gặp, mẫu thân chủ động nảy sinh ra ý định này thì cũng thôi. Nhưng giờ xem ra lại là Doãn gia gấp gáp tìm nhà tiếp theo cho nhi nữ, chủ động nối lại tình xưa với Chu gia. Ta chỉ muốn hỏi, nếu hai người các người là trời sinh một cặp, vậy sao trước kia lại không có kết quả?"

Chu Tùy An sững người, hắn hơn Doãn Tuyết Phương tám tuổi, hồi đó hai nhà hình như đúng là có từng bàn chuyện đính hôn từ nhỏ, nhưng sau khi phụ thân hắn gặp chuyện, đương nhiên là không có kết quả rồi!

Hắn không nói gì, nhưng Sở Lâm Lang đã suy đoán ra đại khái từ mấy lời tán gẫu của bà bà với Doãn phu nhân: "Chẳng phải là Chu gia hồi đó gặp nạn, công công bị kiện tụng làm liên luỵ đến mất chức, người ta tránh còn không kịp sao? Lúc ta mới gả vào Chu gia, cuộc sống khó khăn muôn phần, đâu thấy ai gửi nữ nhi đến cửa chơi. Giờ thì những ngày cực khổ rốt cuộc cũng qua, chàng cũng làm đến thông phán, đột nhiên lại liên lạc đến tình nghĩa tỷ muội. Là sao vậy? Là vì Chu gia giờ đây đã khá giả, đủ tư cách bù đắp thiếu sót cho Doãn gia rồi sao? Chu đại nhân, ngài đúng là không biết ghi thù! Nếu lòng dạ rộng lượng như vậy, sao riêng với Trương Hiển thì lại không nhân nhượng, cứ không chịu nhận thua cúi đầu?"

Nghĩ đến việc nàng khuyên Chu Tùy An đến cửa bồi tội mà hắn ta cứ cứng đầu không chịu, Sở Lâm Lang càng tức giận đến sôi máu.

Chu Tùy An không nói lại được Sở Lâm Lang, qua lại mấy câu như vậy đã bị Sở Lâm Lang nói đến mức không chống đỡ nổi, lại càng bị kích động khi nhớ lại cảnh Chu gia gặp nạn khắp nơi bị từ chối.

Lúc đó Doãn gia đúng là lấy cớ về quê thăm thân nhân nên không có ở phủ mà trốn tránh góa phụ cô nhi bọn họ.

Trong lúc nhất thời, nỗi khốn khổ phẫn nộ ngày xưa bỗng trào dâng trong lòng, hắn đột nhiên đứng dậy, giọng điệu không kiên nhẫn: "Tuy nàng chưa từng đọc sách nhưng cũng hiểu lý lẽ. Giờ lại vì chuyện không đầu không đuôi mà ghen tuông, còn liên hệ lung tung đến công vụ! Nàng không ngại mất mặt nhưng ta không muốn tiếp tục. Mấy lời không có hoang đường này của nàng nói cho mẫu thân nghe đi. Ta công vụ bận rộn, hôm nay sẽ ngủ ở thư phòng!"

Nói xong, hắn không thèm ngoảnh đầu lại mà bước ra khỏi cửa phòng.

Chu Tùy An vốn luôn như vậy, hắn chưa bao giờ có lúc đuối lý.

Nếu nói không lại liền lấy thái độ quân tử không tranh luận với nữ tử mà dọn đến thư phòng ngủ. Sau đó Sở Lâm Lang còn phải hạ mình, bồi tội với hắn một phen, mới có thể mời được kim tôn đại giá xuất sơn.

Lần này cũng không ngoại lệ, hắn ra tay trước, trốn đến thư phòng rồi tránh xa mấy chuyện hậu trạch phiền lòng này.

Sở Lâm Lang không ngăn hắn, chỉ ném kim chỉ trong tay sang một bên, mở cửa sổ, vốc một nắm tuyết bỏ vào miệng.

Hạ Hà và Đông Tuyết sớm đã từ nhà bếp trở về khi hai người cãi nhau rồi.

Hạ Hà là nữ nhi thuyền phu của Sở gia, trước khi làm nha hoàn hồi môn của Sở Lâm Lang đã lớn lên cùng Sở Lâm Lang, tất nhiên nàng hiểu rõ tật xấu của Lâm Lang.

Nàng vội lấy áo khoác dày choàng lên cho Sở Lâm Lang, phủi tuyết trên tay nàng, đóng cửa sổ nói: "Gió lạnh thế này, không thể tham lạnh được... Nếu người thấy trong lòng bực bội, lát nữa ta bảo nhà bếp nấu chén canh quýt cho người giải giải... Người lớn rồi mà còn ăn tuyết! Người quên khổ sở khi bị tiêu chảy rồi à?"

Sở Lâm Lang thuận thế ngã vào lòng Hạ Hà, dựa vào vai nàng, thấp giọng nói: "Trước kia luôn nghĩ đợi đến khi thành thân rồi rời khỏi Sở gia sẽ có thể đóng cửa sống cuộc đời yên ổn của mình. Nhưng cố gắng vật lộn đến hôm nay, mọi thứ dường như cũng chẳng thay đổi nhiều, ta vẫn thân bất do kỷ. Hạ Hà, ngươi nói xem... có phải ta đã tham lam quá độ, đòi hỏi quá nhiều không?"

Hạ Hà đau lòng ôm chặt lấy nàng, cũng không gọi nàng đại nương tử nữa, chỉ nhỏ giọng nói: "Sao cô nương có thể nghĩ như vậy? Người không phải đã nói rồi sao, bây giờ chúng ta tốt hơn trước nhiều rồi. Hồi đó ta suýt bị phụ thân đẻ gả cho lão què làm vợ, nếu không phải lúc người xuất giá mua ta từ phụ thân ta, cả đời này ta cũng chỉ là sống dở chết dở như vậy. Chỉ là cãi nhau với cô gia một trận, sao người lại chán nản, thất vọng như thế?"

Sở Lâm Lang cười tự giễu, nàng ăn tuyết lạnh dường như đã bình tâm trở lại, lại lên tiếng: "Tuyết vừa rơi, thư phòng ấy ắt hẳn rất lạnh, ngươi đem chậu than đến thư phòng kẻo Tùy An bị cảm lạnh."

Đông Tuyết bên cạnh lại hừ lạnh: "Nhà rõ ràng có khách đến, cô gia lại cứ đòi ở thư phòng, đây không phải rõ ràng là làm mất mặt đại nương tử của chúng ta trước mặt người ngoài sao? Để ngài ấy chịu lạnh một chút cũng tốt, đỡ phải ở lì trong thư phòng như chuột làm tổ!"

Đông Tuyết khác với Hạ Hà, nàng là nha hoàn nhà nông mà Sở Lâm Lang mua về. Tuy gia cảnh nghèo khó nhưng được phụ mẫu yêu chiều, nàng chỉ bán mình mười năm, tích cóp đủ của hồi môn, vài năm nữa là có thể ra khỏi phủ gả chồng đàng hoàng. Tính nàng thẳng thắn, nói chuyện cũng cứng rắn hơn Hạ Hà.

Sở Lâm Lang bị lời của Đông Tuyết chọc cười, chọt chọt lên trán nàng.

Cuối cùng chậu than kia cũng không đưa qua, Sở Lâm Lang tự mình đi thư phòng một chuyến. Vì Đông Tuyết đã nhắc nhở đúng, dù Chu Tùy An giờ giận dỗi lạnh mặt cũng không nên là lúc này.

Chu Tùy An muốn giữ thể diện, chẳng lẽ mặt Sở Lâm Lang là đế giày để người ta tùy ý giẫm lên sao?

Đến thư phòng, Sở Lâm Lang cũng không khách khí, chỉ nói với Chu Tùy An rằng nhà có khách, nếu hắn cố tình làm mất mặt nàng, thì cứ thẳng thắn viết hưu thư, nàng sẽ cầm lấy mà đi, không dám làm chậm trễ hắn cưới thanh mai trúc mã.

Nếu không thì thẳng thắn về phòng, đỡ phải lãng phí thêm một chậu than - lần trước hắn đánh Trương Tẩu Mã, tên Tẩu Mã đó vu khống khiến nhà họ phải đền đủ năm mươi lượng tiền thuốc thang, giờ cả nhà phải tính toán chi li, không thể phung phí được!

Chu Tùy An vốn vào thư phòng cũng vì bị hỏi đến mức chột dạ. Hắn biết tính tình Sở Lâm Lang, đó là nói được làm được. Nếu thật sự ầm ĩ đến mất mặt cũng khó mà giải quyết êm đẹp.

Sở Lâm Lang cho hắn một bậc thang đi xuống, hắn cũng đành phải xuống, lẽo đẽo theo sau Sở Lâm Lang trở về phòng.

Nhưng đêm đó, phu thê hai người cũng quay lưng về phía nhau, cả đêm không nói gì, tiếp tục phần giận dỗi riêng của mình.

Vốn Triệu thị định hôm sau tìm Chu Tùy An nói chuyện, sắp xếp mở từ đường, đem chuyện đưa Doãn Tuyết Phương vào gia phả.

Nhưng bà vừa mở lời đã bị Chu Tùy An ngăn lại.

Triệu thị nghe nhi tử đột nhiên cứng rắn từ chối, không khỏi hơi nóng vội: "Con làm sao vậy? Không phải đã đồng ý nạp thiếp rồi sao?"

Chu Tùy An có chút mất kiên nhẫn: "Con đồng ý khi nào? Là mẫu thân luôn tự làm chủ! Lúc này con còn bận công vụ, Lục điện hạ còn đến châu này, mẫu thân nói xem con đâu còn có tâm trí lo mấy chuyện hậu trạch này? Lâm Lang giờ nghi ngờ con và Doãn tiểu thư âm thầm tư thông, mẫu thân mà nhắc chuyện này chẳng phải là đúng như nàng ấy nghĩ sao?"

Triệu thị ghét nhất là tức phụ (*) luôn nắm thóp nhi tử, giờ đây thấy Chu Tùy An muốn đổi giọng, bà lập tức tức giận đập bàn: "Dù hoàng thượng có đích thân đến cũng không cản trở chuyện cưới xin tang ma của dân gian! Hơn nữa đúng như nàng ta nghĩ thì sợ gì chứ? Chính nàng ta không thể sinh nở được, lại muốn đứt tuyệt hương khói nhà ta sao?

(*Tức phụ: Con dâu)

Chu Tùy An nhớ lời Sở Lâm Lang đã nói, buồn bã lặp lại: "Nếu Doãn gia coi trọng con như vậy, sao trước kia không đến? Không phải giờ thấy con làm quan lại đến nịnh bợ sao? Chu Tùy An con đây đã chờ không được cảnh đưa than ngày tuyết, giờ cũng không cần người khác thêu hoa trên gấm nữa rồi! Theo con thấy, mẫu thân cũng đừng nên nhắc nữa..."

Triệu thị cảm thấy nhi tử không thể nói ra mấy lời quanh co này, chắc chắn là do Sở Lâm Lang xúi giục, lập tức tức giận nói: "Con thì biết gì! Doãn gia lúc đó quả thật là về quê rồi, đợi khi quay trở lại, Lưu phu nhân lại ốm một trận, ốc còn không mang nổi mình ốc (*). Con giờ tuy làm thông phán nhưng căn cơ chưa vững, Doãn lão gia tuy chỉ là văn lại nhỏ nhưng huynh đệ muội phu của ông ta lại làm quan ở nha môn Kinh thành, có tầng quan hệ như vậy với con sau này rất có lợi!"

(*Câu nói mang ý thân mình còn không lo xong.)

Chu Tùy An nghe xong lời này đột nhiên thấy chói tai, hắn vốn thanh cao, ghét nhất là loại quan hệ thông gia này, bất đắc dĩ mà thở dài: "Thôi được rồi, mẫu thân cứ gây sự với Lâm Lang! Nhà nàng chỉ là buôn muối chứ đâu phải sơn tặc, cướp đường! Sao phải coi thường nàng như vậy? Với lại nàng nói rồi, nàng sẽ không ngăn mẫu thân nạp thiếp, nếu mẫu thân cứ khăng khăng như vậy, nàng sẽ chủ động chọn một người, nàng sẽ không để Chu gia thực sự tuyệt tự đâu."

Kỳ thực nửa đoạn sau này là Chu Tùy An bịa ra.

Nương tử của hắn ghen tuông lắm, loại lời chủ động nạp thiếp này sợ là phải bị hồn ma chiếm xác mới nói ra được.

Hắn nói vậy cũng là muốn trấn an mẫu thân, đừng để hắn khó xử kẹt ở giữa nữa.

______

Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.