Đoàn người từ cửa hang lục tục bước ra, Văn Tử Lăng vội quay lại nhìn chàng rất đỗi vui mừng. Trong số mười mấy vị vừa đến, có ba vị là bạn cố tri:
Hiệp Lê Tửu Tẩu Thời Thượng Viễn, Thần Mật Khách Đặng Công Huyền và lão già lùn Nhất Thóc Dã Tẩu.
Còn những vị kia đều là những cụ già tóc bạc như sương, trong ấy có một cụ già tuổi trạc thất tuần. Trông những bước đi vững chắc của cụ già, cũng hiểu lão là một tay cao thủ thượng thặng.
Thần Mật Khách Đặng Công Huyền bước đến trước mặt Giang Tâm Mỹ vòng tay vái chào:
- Đa tạ cô nương đã có công dẫn lộ, bằng không chúng tôi không tài nào đặt chân đến đây được!
Văn Tử Lăng cảm thấy ngạc nhiên vô cùng. Chàng còn nhớ rõ, trong ngôi cổ tự dưới chân đỉnh Cao Sơn, bên bờ sông Huỳnh Hà, đối với Giang Tâm Mỹ, Thần Mật Khách Đặng Công Huyền đã biểu lộ một sắc thái không ưa. Không ngờ hiện nay, thái độ của lão ta lại có vẻ khách khí và vô cùng thân mật.
Giang Tâm Mỹ vội vàng chắp tay đáp lễ:
- Lão tiền bối! Cách biệt đã lâu, vẫn mạnh giỏi chứ?
Quay sang Nhất Thóc Dã Tẩu và Hiệp Lê Tửu Tẩu, vòng tay thi lễ rồi tiếp:
- Hôm nay không ngờ lại gặp lưỡng vị tại chốn này, thực là hân hạnh vô cùng.
Nhất Thóc Dã Tẩu ôn tồn đáp:
- U Minh Giáo dã tâm gây hấn định hùng bá giang hồ, bọn già chúng tôi thấy bất bình chẳng ngồi yên, nên quyết đến đây cùng bọn chúng so tài một trận!
Hiệp Lê Tửu Tẩu đưa mắt nhìn quanh, đoạn buông tiếng thở dài:
- Lão phu cư trú nơi đây đã hơn mười năm, thường nhật đều có đến viếng thăm mộ phần của Túy Tâm Tiên Tử, nhưng ... bấy lâu nay nào có thấy gì đâu. Có ai ngờ rằng, trong khoảng thời gian ấy, bọn U Minh Giáo đã từ trong lòng đất, kiến trúc lên một căn cứ vĩ đại như thế này! Thực là hổ thẹn thay cho tài do thám của lão!
- Lão phu suốt đời không khứng xuất hiện nơi chốn giang hồ, nên được thiên hạ tặng cho danh hiệu Thần Mật Khách, từ đây danh hiệu ấy chắc phải thủ tiêu rồi!
- Lão phu đã giới thiệu và thuật rõ lại tài nghệ siêu quần của Văn tiểu hiệp cho mấy vị đạo hữu nghe qua, họ đều thán phục cậu hết mình đấy.
Văn Tử Lăng đỏ ửng mặt:
- Tại hạ tài thô học thiển, có gì đâu mà lão tiền bối phải tâng bốc đến tận mây xanh, làm tại hạ không có lối để bước xuống!
Nhất Thóc Dã Tẩu bật cười ha hả:
- Ồ ... Văn tiểu hiệp quá khiêm nhường! Lão phu vừa nghe được, sau một trận thư hùng vừa rồi U Minh Giáo Chủ đã bị Văn tiểu hiệp đánh cho một trận nên thân, ôm chiếc mắt chột lẩn chạy như chuột kia mà ...!
Quay sang Giang Tâm Mỹ, lão già cảm khái tiếp:
- Chiếu theo thường tình mà luận, với tình quyến thuộc thì Giang cô nương hình như không nên bội phản U Minh Giáo Chủ và tiếp tay với bọn già này để gây tổn hại cho U Minh Giáo mới phải. Đằng này ... hành động của Giang cô nương hoàn toàn trái ngược lại làm cho lòng lão phu không khỏi thắc mắc và hồ nghi ...
Nghe nhắc đến chuyện gia đình, Giang Tâm Mỹ bất giác buông tiếng thở dài:
- Từ dạo trước, tôi đinh ninh rằng U Minh Giáo Chủ là mẹ ruột, đến lúc gần đây tôi mới rõ ra thân thế của tôi vẫn còn bí mật và mơ hồ!
Hiệp Lê Tửu Tẩu vội xen vào hỏi:
- Cô nương đã chẳng từng bảo với tôi rằng ... một gia đình thợ săn cư trú gần đây đem cô nương về nuôi dưỡng từ tấm bé đấy à?
- Thân thế của tôi còn có nhiều cách để giải thích, nhưng hoàn toàn đều do U Minh Giáo Chủ bịa ra để phỉnh gạt thiên hạ đấy thôi. Bà ấy bảo rằng chính bà mới là mẹ ruột của tôi ... những giả thuyết được bà ta đưa ra, cốt ý là lợi dụng chuyện thần kỳ của Túy Tâm Tiên Tử để mê hoặc người đời!
Nói đến đây, nàng cảm động đến nghẹn ngào:
- Sau này tôi mới rõ ra, Túy Tâm Tiên Tử mới thực là mẹ ruột của tôi, cho nên đối với U Minh Giáo Chủ, sự lường gạt của bà ta làm tôi hận đến căm gan!
Nhất Thóc Dã Tẩu bất giác buông tiếng thở dài.
- Nhất ẩm nhất trác, sự do tiền định! Mấy ai cải nổi số trời ... Nếu đương lúc ấy, lão phu cố gắng đem hai người đồng đi một lượt, thì ngày nay đâu đến đỗi nảy sanh ra cớ sự này!
Giang Tâm Mỹ kinh ngạc hỏi:
- Ồ! Lão bá bảo sao? Thế ra lão bá có mặt trong lúc mẹ cháu sanh cháu ra đấy à ...?
Biết mình vừa nói lỡ lời, Nhất Thóc Dã Tẩu vội ấp úng đánh trống lảng:
- À! Đâu có việc gì! Việc đã qua rồi, nhắc chi vô ích!
Giang Tâm Mỹ trợn trừng đôi mắt phượng:
- Thế thì đối với câu chuyện về chúng tôi, lão bá đã biết rõ tường tận, tại sao lại giấu giếm chẳng chịu nói ra?
Nhất Thóc Dã Tẩu ôn tồn đáp:
- Nói ra cũng chẳng ích chi ... vả lại nó liên quan đến danh dự của một người đã mất ...
sự thật cũng khó điều tra, vì người ấy đã đem tất cả sự bí mật xuống chốn tuyền đài rồi, trừ phi ... U Minh Giáo Chủ thành thật thú nhận, bằng không, khó mà tìm ra chứng cớ!
Đôi mày của Giang Tâm Mỹ vụt khóa chặt lại, nàng nóng ruột thốt:
- Lão bá đã biết rõ tất cả, hà tất chẳng nói hết ra, còn giấu mãi trong lòng để làm gì?
Không thể giấu giếm được nữa, Nhất Thóc Dã Tẩu trầm ngâm giây lâu, đoạn hỏi:
- Cô nương đã biết Túy Tâm Tiên Tử là mẹ ruột, thế cô nương có biết phụ thân là ai không?
- Ồ ...! Việc ấy, mãi đến giờ cháu vẫn không thể hiểu rõ được, vì đã có ai từng mách với cháu câu chuyện hầu như chìm trong quên lãng bao giờ!
Nãy giờ đứng lặng thinh theo dõi câu chuyện của hai người, vụt nghe nhắc đến vấn đề ấy, Tử Lăng bèn xen vào thốt:
- Vấn đề ấy tại hạ xin phép đáp thay, phụ thân của Giang cô nương tức là Văn Gia Bảo Chủ Văn Tín Hùng, vị ân sư của tại hạ đấy!
Nhất Thóc Dã Tẩu khẽ gật đầu:
- Văn tiểu hiệp nói rất đúng. Kỳ nhiên đã có thêm một người biết được, lão phu không ngại đem câu chuyện cũ thuật lại cho chư vị nghe, để tham khảo và suy đoán, chứ lão phu cũng không dựa vào đấy để quả quyết buộc tội, vì đấy là một việc có liên hệ đến danh dự của một người quá cố!
Đưa tay lên bóp chiếc trán nhăn nheo, lão Nhất Thóc Dã Tẩu cố moi óc để ghi lại những hình ảnh xa xưa của mười bảy năm về trước.
Lão bắt đầu kể:
- Lão phu và Giang Nam Hạt là đôi bạn tâm giao rất mực thân yêu, khi được tin Túy Tâm Tiên Tử tự vẫn, và thi thể phơi bày trên triền núi Hiệp Lê Sơn, lão phu vội vã vượt núi băng rừng đến đấy! Khi vừa đến nơi, thì Bát Đại Môn Phái đã tề tụ đông đủ và đang tổ chức lễ an táng cho nàng rất trọng thể. Vì biếng nhác với vấn đề thù tạc cho nên lão phu tạm cư trú nơi một bạn hữu ở dưới chân đồi gần đấy ...
Ba hôm sau, trước khi giã biệt Hiệp Lê Sơn, lão phu định lên tế mộ nàng một lần cuối cùng, để tỏ chút tình luyến thương một bậc tài hoa xấu số!
Lúc ấy trời đã về khuya, vừa đặt chân gần đến trước mộ thì một bóng đen đã đến trước lão phu và nhanh nhẹn theo cửa bí mật chui vào mộ huyệt.
Bóng đen vừa đến đối với lão phu rất quen, với hình vóc khôi ngô tuấn tú ấy, thoạt nom lão phu đã nhận ra ngay là Văn Gia Bảo Chủ Văn Tín Hùng.
Lòng hoài nghi bị kích thích mạnh, lão phu bèn vội vã núp sau một tảng đá gần đấy rình xem.
Giây lâu, có tiếng khóc trẻ con từ cửa bí mật của mộ huyệt văng vẳng truyền ra, tiếp theo đấy là Văn Bảo Chủ ôm một gói to chậm rãi chui khỏi mộ huyệt.
Tiếng khóc xuất phát từ chiếc bọc ở tay chàng.
Với vẻ mặt đau thương, tay ôm con thơ, Văn Bảo Chủ chốc chốc lại buông tiếng thở dài, rảo bước mải ở trước mộ huyệt, lòng như lưu luyến không nở bỏ đi.
Có tiếng nức nở khóc òa lên, thì ra Giang Thu Lăng không nén được cơn xúc động khi nghe nhắc đến cái chết đau thương của mẫu thân nàng!
Toán người có mặt ai nấy đều cảm động buông tiếng thở dài ...
- Khi Văn Bảo Chủ vừa định giã từ cất bước thì một bóng đen từ xa bay vụt đến. Người ấy đối với lão phu cũng không xa lạ mấy, chính là Giang Mỹ Quân chị ruột của Túy Tâm Tiên Tử và đương kim là U Minh Giáo Chủ.
Việc làm lão phu rất đỗi ngạc nhiên là sự xưng hô của hai người ...
Vừa gặp mặt Văn Bảo Chủ, Giang Mỹ Quân bèn thân mật gọi:
- Tín Hùng! Ồ! Anh đến đây làm gì?
Nào ngờ Văn Bảo Chủ đột nhiên nổi xung, cất tiếng mắng:
- Mỹ Quân! Em thật là một người vô liêm sỉ, chẳng lẽ em chẳng tự cảm thấy hổ thẹn cho hành động đê hèn của mình hay sao?
Giang Mỹ Quân vẫn giữ giọng dịu dàng:
- Tín Hùng! Anh nên nghĩ lại, hành động ấy chẳng qua xuất phát từ trong tâm của lòng yêu mến anh mà ra!
Văn Bảo Chủ điên tiết lên vì tức giận:
- Đừng giả đạo đức nữa, hôm nay ta thề sẽ lấy mạng sống của ngươi để bù vào cái chết của Thanh Quân!
Cuộc ấu đả khởi diễn từ đấy, trong khi ấy chiếc bọc trẻ con được đặt ngay ở trước mộ huyệt ...
Giang Mỹ Quân vừa chiến vừa thối. Trong giây lát, chàng đã đánh đuổi nàng thối lui cách mộ huyệt một quãng khá xa ... Lão phu thừa biết rằng Giang Mỹ Quân thối lui vì nhường nhịn tình nhân của nàng, chứ so về tài nghệ, Văn Bảo Chủ hãy còn kém nàng một bậc. Lão phu cũng biết thêm rằng cảnh tình của Giang Mỹ Quân giống hệt với tánh của bà Tiết Hoa Diễm mẹ nàng, cho nên sau giây phút suy nghĩ, lão phu nhất định không để đứa bé lọt vào tay nàng ... Trong lúc họ đang mải mê giao chiến cách đấy khá xa, lão nhanh nhẹn bước ra nhảy đến bên chiếc bọc. Vừa giở miếng vải và bồng một đứa bé lên thì lão kinh ngạc vô cùng, trong bọc có đến hai đứa bé và đứa còn lại vụt thình lình khóc thét lên! Tiếng khóc của đứa bé làm kinh động đến hai người đang giao chiến. Lão phu chỉ kịp ôm đứa bé trên tay nhanh nhẹn chuồn êm, trong khi ấy hai người đã ngưng tay và đồng chạy đến bên đứa bé. Sau khi mang đứa bé về đến nơi cư trú ở chân đồi, lão phu mới phát giác ra đấy là một cháu gái. Lão vội vã quay lại và tìm mãi nhưng không thấy đứa bé kia đâu và đành ôm cháu gái ấy đến giao lại cho bạn cố tri Giang Nam Hạt.
Giang Thu Lăng vội xen vào hỏi:
- Cô bé ấy chính là tôi đấy à?
Lão già buông tiếng thở dài:
- Đúng như thế ...! Chuyện đáng tiếc là lúc ấy lão phu không thể mang hai cháu cùng đi một lượt ...
Giang Tâm Mỹ mơ màng nhìn vào cõi mông lung, đoạn thốt:
- Tất cả đều do số mạng an bài, tôi không ân hận, vì tiếng khóc của tôi lúc ấy đã đảo lộn cả một cuộc đời ...
Nhất Thóc Dã Tẩu ngạc nhiên hỏi gặng:
- Thế ra cô nương cùng Giang Mỹ Quân vẫn còn giữ một mối tình thân thiết đấy chứ ...?
Giang Tâm Mỹ khẽ cười nhạt:
- Thực ra từ thuở tấm bé, người dì ruột và cả đến tổ mẫu của tôi ít khi săn sóc đến tôi.
Cho nên giữa tôi và hai bà ấy không có một tình cảm gì, đến khi rõ dã tâm của hai người tôi mới bắt đầu thống hận họ từ đấy ...! Tôi mến nhất là hai người bảo mẫu, họ săn sóc tôi từ tấm bé ... nhưng hai người đã bị trúng độc ở Hồng Phong Cốc của lão Nam Cung Minh và táng mạng dưới tay của bọn Lao Sơn Tam Đạo mất rồi.
Giang Thu Lăng vội vã bước tới bên Tử Lăng cất giọng âu yếm:
- Còn một việc mà Nhất Thóc lão bá chưa rõ! Lăng huynh ...! Anh hãy thuật lại cho lão bá và tất cả mọi người nghe đi!