Mặt đất dưới chân địa đạo cũng bắt đầu rung chuyển mạnh ...
Giang Tâm Mỹ thất thanh gào to:
- Hãy tiến tới nhanh lên! Nguy cơ sắp đến!
Văn Tử Lăng chỉ kịp kéo tay Giang Thu Lăng nhắm phía trước mặt cắm đầu chạy thục mạng. Nhưng vừa chạy được vài trượng thình lình một tiếng "ầm" như trời long đất lở, mặt nền đá nhẵn bóng trước mặt chàng đột nhiên sụp mất, đường hầm bỗng chốc mờ mịt vì một luồng hơi từ khoảng lỗ trống bốc lên, luồng hơi đượm mùi tanh hôi khó ngửi, hiển nhiên là chứa đầy độc tố.
Văn Tử Lăng thầm nhủ:
"Số phận mình thực là tấn thối lưỡng nan, phía sau hầm đã sụp đổ, trước mặt là vực sâu thăm thẳm, biết thoát ngã nào?".
- Văn tiểu hiệp! Hãy nhanh vượt qua lỗ trống, kẻo nguy đến nơi!
Chàng nghe rõ mồn một, đấy là tiếng gọi của Giang Tâm Mỹ, nhưng tai biến xảy đến quá nhanh, chàng vừa kéo tay áo của Giang Thu Lăng định lấy đà nhảy vọt lên, nào ngờ trong lúc lấy đà, mặt nền đá thình lình sụp mất, chân chàng đạp nhằm cõi hư không. Chàng và Thu Lăng vừa bốc khỏi mặt đất độ một trượng, lại lộn nhào xuống rơi mạnh vào vực thẳm; mảnh tay áo đánh "soạt" một tiếng, thân hình của Thu Lăng vụt tách rời khỏi tay chàng.
Không một chỗ nắm víu, thân hình của cả hai dần rơi ... rơi mãi xuống!
Tử Lăng còn thoáng nghe từ xa vọng đến tiếng kêu văng vẳng:
- Lăng ca! Lăng ca!
Chàng có cảm giác như tiếng sét đánh bên tai, rồi từ từ chàng không còn nghe thấy gì nữa, tất cả sự vật đều đảo lộn và quay cuồng dữ dội và tâm trí chàng dần dần lặng chìm vào cõi hư vô!
oo Không biết đã trải qua bao nhiêu thời gian, Văn Tử Lăng từ từ hồi tỉnh lại.
Chàng cảm thấy đầu nhức như búa bổ, thân hình mệt mỏi, cứ chi rã rượi. Cố gắng ngồi dậy, nhưng ... chàng cảm thấy sức mình không thể làm nổi!
Bỗng nhiên ...
Chàng cảm thấy có bàn tay nhỏ êm dịu và ấm áp đang xoa bóp khắp châu thân mình ...
Cử động của bàn tay sao êm ả quá! Lúc ấy, vì quá mệt mỏi nên chàng không cần biết đến chủ nhân của nó là ai, một cảm giác đê mê lại ru hồn chàng vào trong cõi mộng, trí óc chàng lại từ từ chìm vào cảnh mờ ảo mông lung.
Thời gian lại lặng lẽ trôi qua.
Ánh dương quang vừa lên làm chàng chói lòa cả mắt, đưa tay dụi đôi mắt ngáy ngủ, chàng lồm cồm bò dậy.
Trước mặt chàng một bãi cát trắng mịn thoai thoải phơi mình bên bờ suối, vầng thái dương vừa lên khỏi ngọn đồi thông, đưa ánh sáng rực rỡ chiếu rọi lên lớp sương đêm còn phủ nhẹ trên ngàn cây nội cỏ. Ngọn thu phong hây hây phớt nhẹ, tiếng ca riu ríu của đàn sơn ca hòa lẫn với tiếng nước chảy róc rách qua khe đá của con suối vòng quanh dưới chân đồi, hợp thành một bản tình ca bất tuyệt.
Chàng khoan khoái hít một hơi dài không khí trong lành, khẽ đưa mắt nhìn quanh.
Thung lũng, đồi thông, ngọn tiểu khê, cồn cát trắng, cảnh vật có một vẻ đẹp như tranh, nhưng im lìm, vắng lạnh, không tìm lấy đâu ra một bóng người!
Chậm rãi đứng thẳng dậy, định lần mò bước tới, nhưng ... chàng vụt cảm thấy quá yếu, đầu váng mắt hoa, chàng cố gắng gượng để khỏi ngã quỵ xuống đất!
Bụng chàng co thắt lại. Phải rồi, chàng mệt lả vì quá đói!
Bỗng nhiên ...
Từ cạnh rừng thông xa tắp dưới chân đồi, một bóng người vận áo màu xanh biếc đang dùng thuật khinh công nhắm chàng thẳng tiến ...
Trong nháy mắt người ấy đã đến gần. Xem kỹ lại, chính là Giang Tâm Mỹ!
Trên môi điểm một nụ cười tươi như hoa, nàng âu yếm nhìn Tử Lăng hỏi:
- Văn tiểu hiệp đã tỉnh từ lâu đấy à?
Văn Tử Lăng tỏ vẻ hơi khó chịu:
- Giang cô nương! Tại hạ mê man bất tỉnh đã bao lâu rồi nhỉ?
Giang Tâm Mỹ mỉm cười duyên dáng:
- Cũng không lâu đâu! Chỉ độ mười ngày thôi!
- Trời! Mười hôm! Từ khi xảy ra tai biến ...
Tử Lăng kinh ngạc kêu lên, thảo nào chàng đói lả người ra, chàng như sực nhớ lại một việc, khẽ lắc đầu buông tiếng thở dài.
- Thế ra cô nương đã cứu tôi đấy à?
Với một giọng chua chát, Giang Tâm Mỹ gật đầu đáp:
- Thực ra tôi không định cứu Văn tiểu hiệp, nhưng ... vì một phút cầm lòng không đậu, rốt cuộc tình cảm thắng lý trí và tôi đã ra tay giải cứu cho tiểu hiệp thoát nạn!
Nàng lặng lẽ trao cho Tử Lăng một gói thực phẩm, rồi tiếp:
- Văn tiểu hiệp hãy nhét cho đầy dạ dày, rồi hãy nói chuyện cũng không muộn!
Tử Lăng tiếp lấy gói thực phẩm qua tay. Chàng vội vã mở ra, hương vị của thịt gà và bánh dầu bay lên thơm phức.
- Đa tạ ân cứu tử và công săn sóc của cô nương trong những ngày qua!
Chàng không ngần ngại đưa thịt và bánh lên miệng nhai ngấu nghiến. Trong nháy mắt, gói thực phẩm đã được chàng cất kỹ vào bụng.
Chàng lau sạch miệng, đoạn chậm rãi thốt:
- Bất luận là hành động của cô nương độc ác mấy đi nữa, tôi cũng có đôi lời đa tạ cô nương đã ra tay cứu tôi thoát nạn!
Chàng trầm ngâm suy nghĩ giây lâu, rồi tiếp:
- U Minh Lộ đột nhiên xảy ra đại biến, phải chăng cô nương là kẻ chủ mưu của vụ biến cố này?
Giang Tâm Mỹ vụt nhảy dựng lên, tức tối hét to:
- Trời hỡi! Văn tiểu hiệp đã xem tôi như một người lòng lang dạ sói không bằng!
Nói xong, nàng ôm mặt khóc nức nở!
Văn Tử Lăng tỏ vẻ hối hận vì lời buộc tội của chàng:
- Thế thì cô nương phải có một giải thích hợp lý mới được!
Giang Tâm Mỹ quay đầu lại nhìn chàng với đôi mắt van lơn:
- Nếu tôi có lầm lỗi chăng là do sự quyết đoán lầm lẫn, chứ không phải ở chỗ cố tình!
Trong U Minh Lộ, chỗ nào cũng có sắp sẵn cơ quan, rất có thể vì sức va chạm cực mạnh của pho tượng bị tiểu hiệp quật ngã động đến cơ quan mà gây ra tai họa!
Tử Lăng khẽ gật đầu:
- Lời nói của cô nương rất hữu lý! Trong lúc ấy, nếu tại hạ hoàn toàn sử dụng Thực Vật Thần Công thì không đến đỗi xảy ra tai họa thảm khốc như vậy!
Giang Tâm Mỹ ngắt lời:
- Việc ấy không thể phiền trách Văn tiểu hiệp được, vì chiêu Thực Vật Thần Công không thể đồng một lúc phân khai phóng ra hai phía, vả lại dưới sự tấn công vũ bão của hai pho tượng cùng một lúc, nếu chậm trễ còn gì là mạng!
- Nhưng tại sao Giang cô nương lại chọn một tử lộ để dẫn chúng tôi làm vật thử thách với tử thần!
Giang Tâm Mỹ mỉm cười đáp:
- Đấy chẳng qua là chìu ý kiến của tất cả mọi người, nếu rời khỏi động, tự nhiên có ngả khác tương đối an toàn hơn ... đằng này, các vị ấy đều có ý định đến Hiệp Lê Mật Cung để tìm U Minh Giáo Chủ, tất cả những địa đạo khác đều được đóng kín, duy chỉ còn U Minh Lộ để trống mà thôi.
- Các người ấy hiện tại ở đâu? Đã chết mất cả rồi ư?
Giang Tâm Mỹ lắc đầu:
- Thực ra khó mà đoán chắc được cơ quan của tầng dưới! Vả lại năng lực của tôi không thể cứu hết ngần ấy người nổi, cho nên hiện tại số phận của họ chưa biết ra sao!
Văn Tử Lăng khẽ "hừ" một tiếng:
- Nhưng tại sao cùng chung số phận như chúng tôi, cô nương lại được an toàn thoát hiểm?
Giang Tâm Mỹ khẽ buông tiếng thở dài:
- Tôi cũng thừa biết Văn tiểu hiệp sẽ nghi ngờ tôi về điểm ấy, thành thực mà nói, tối thiểu tôi cũng biết ít nhiều về môn Thổ Mộc kiến trúc. Vả lại tôi được may mắn hơn, thân hình rơi vào một nơi mà mặt đất tương đối mềm nhũn, và nhờ đấy mà số phận tôi mới được an toàn, kể luôn cả tánh mạng của Văn thiếu hiệp!
- Giang cô nương! Địa điểm chúng mình đang đứng đây là đâu nhỉ?
Giang Tâm Mỹ dịu dàng đáp:
- Chúng mình hiện tại vẫn còn ở trong địa phận Hiệp Lê Sơn, từ đây đến nơi xảy ra tai nạn khoảng cách độ ba mươi dặm đường.
Văn Tử Lăng ngập ngừng hỏi tiếp:
- Thế ra ai đã mang tôi từ chỗ xảy ra tai nạn đến tận nơi đây?
- Chính tôi đã vác tiểu hiệp xuyên qua mấy cụm rừng và hai dãy núi, vì mấy con lộ chính bọn chúng vẫn còn canh giữ rất nghiêm nhặt.
Nói đến đây, mặt Giang Tâm Mỹ vụt đỏ ửng lên như gấc chín. Nàng cảm thấy thẹn thùng khi nhớ sực lại sự tiếp xúc mật thiết giữa cơ thể nàng và chàng trai trẻ tuổi.
Tử Lăng cũng cảm thấy một niềm bâng khuâng tự đáy lòng dâng trào lên, nhưng trách nhiệm đè nặng lên vai, đánh bạt hẳn tư tưởng đen tối ấy, chàng hỏi tiếp:
- Tình hình của Tổng Đàn U Minh Giáo hiện tại ra sao? Và U Minh Giáo Chủ hiện giờ ở đâu? Chắc cô nương hiểu rõ?
- Tổng Đàn thì tôi không được rõ, nhưng về U Minh Giáo Chủ, bà ta đã rút về Lũng Tây Phân Đàn.
- Còn số phận hơn trăm vị cao thủ võ lâm ra sao? Cô nương có gặp họ chứ?
- Một số người đã truy theo dấu bà ta, còn một phần lớn, tôi không được rõ.
Sau giây phút im lặng, Tử Lăng vụt cho tay vào lòng rút thanh Túy Tâm đoản kiếm ra trao tận tay Giang Tâm Mỹ, đoạn trịnh trọng thốt:
- Thanh đoản kiếm này là vật sở hữu của cô nương, tại hạ xin trao trả lại.
Giang Tâm Mỹ đôi mắt ướt đẫm những lệ, nghẹn ngào đáp:
- Nếu tiểu hiệp vừa ý, tôi xin tặng thanh đoản kiếm này cho tiểu hiệp làm vật kỷ niệm.
Văn Tử Lăng xua hai tay với một giọng cương quyết:
- Túy Tâm Kiếm là một vật quý giá nhất đời, vả lại nó là vật kỷ niệm của mẫu thân cô nương, cô nương phải có phận sự để giữ gìn lấy nó.
Giang Tâm Mỹ bất giác buông tiếng thở dài:
- Thôi được! Văn tiểu hiệp không đành thâu nhận, tôi không biết làm sao hơn!
Nói xong, nàng tiếp đón lấy thanh Túy Tâm Kiếm qua tay, cất kỹ vào lòng ...