Bầu không khí ngột ngạt đè nặng lên tâm tư của hai người trẻ tuổi.
Giây lâu, Văn Tử Lăng thốt:
- Ân cứu tử của cô nương, ngày sau nếu có dịp, tại hạ sẽ nguyện kết cỏ ngậm vành để mong báo đáp! Hiện tại nếu cô nương không có điều chỉ giáo, tại hạ xin có lời cáo từ!
Tiếng gọi nghẹn ngào như nức nở của Giang Tâm Mỹ làm Tử Lăng giật mình quay lại.
Nàng cắn chặt đôi răng để khỏi bật thành tiếng khóc:
- Tối thiểu, Văn tiểu hiệp cần phải hỏi tôi về tin tức của một người!
Văn Tử Lăng vụt buông tiếng thở dài:
- Cô nương định nói đến Thu Lăng đấy phải không? Ồ! Đối với nàng, tự nhiên tôi phải quan tâm hơn ai hết, nhưng mặc dù là một mẹ sanh ra, nếu tôi không lầm thì đối với nàng, cô nương có một thành kiến không hay, tất nhiên cô nương chắc không ra tay giải cứu cho nàng. Thực ra, sự liên hệ giữa tôi và nàng là một cây gai trước mắt cô nương, nếu đem sự an nguy của nàng ra đây để bàn cãi, tôi e chỉ rước lấy sự không vui đấy thôi!
Sắc diện của Giang Tâm Mỹ đột nhiên xanh xám lại:
- Văn tiểu hiệp đã đem lương tri của con người tôi ra mà đánh giá quá nhẹ!
- Giữa Văn tiểu hiệp và cô nàng thực ra có một sự liên hệ gì?
Không chút do dự, Tử Lăng đáp nhanh:
- Tại hạ cùng nàng đã làm lễ đính hôn từ lâu rồi!
Giang Tâm Mỹ vụt cười gằn:
- Thảo nào ... gặp nhau lần đầu, thoạt nom cử chỉ của hai người, tôi đã đoán ra rồi! Văn tiểu hiệp tuy có một thiên tư xuất chúng, nhưng một đôi khi cũng có lúc kém thông minh, tôi ... tôi sẽ ... giúp hai người được hưởng trọn đời hạnh phúc.
Câu sau cùng của nàng làm Tử Lăng không hiểu gì ráo, chàng ngơ ngẩn nhìn nàng, đoạn hỏi tiếp:
- Thu Lăng hiện giờ ra sao, cô nương hãy cho tại hạ được rõ?
Trên môi điểm một nụ cười chua chát, Giang Tâm Mỹ rơm rớm nước mắt:
- Thương thế của nàng hơi nặng hơn tiểu hiệp, nhưng ... cơn nguy đã qua rồi!
Nàng đưa tay chỉ ngọn đồi xa, rồi tiếp:
- Bên kia đồi có cụm trúc lâm, giữa rừng một gian nhà trúc mới vừa được xây cất tạm, còn những việc trong gian nhà ấy, Văn tiểu hiệp hãy đi xem rồi sẽ rõ!
Văn Tử Lăng nhìn thiếu nữ tỏ vẻ kinh ngạc:
- Cô nương! Thu Lăng đang ở trong đấy phải không?
Giang Tâm Mỹ không để ý đến ý đến câu hỏi của Tử Lăng nữa, nàng ôm mặt khóc nức nở:
- Văn tiểu hiệp! Hành động mà chàng gây ra, làm cho tôi ôm hận suốt đời! Tôi không muốn gặp mặt chàng nữa! Nguyên do vì đâu? Tại sao? Tiểu hiệp sau này sẽ rõ!
Như trút được tất cả nỗi lòng, nàng đau đớn quày quả tung mình bay vụt đi ...
Một mối bâng khuâng cảm hoài tự đáy lòng chàng trai trẻ bỗng nhiên dâng trào lên, chàng không dằn được cơ xúc động, nghẹn ngào gọi to:
- Giang cô nương! Hãy khoan! Cô nương!
Nhưng Giang Tâm Mỹ không buồn để ý đến tiếng gọi, nàng mải miết dùng thuật khinh công bay thẳng, trong phút chốc, bóng nàng đã khuất sau ngọn đồi xa tít ...
Văn Tử Lăng định cất bước đuổi theo ... nhưng sau giây phút do dự, chàng trai trẻ âm thầm thu bước dừng lại.
Chàng tần ngần đứng lặng giây lâu, đoạn lê đôi chân nặng nề, với một tâm hồn tràn ngập bởi bao ưu tư, chàng nhắm trúc lâm thẳng tiến.
Xuyên qua một con đường mòn khúc khuỷu, Tử Lăng đến trước một ngôi thảo lư, vừa được dựng lên một cách đơn sơ với sườn nhà bằng trúc.
Tim chàng đập lên thình thịch ...
Phải rồi ... đây là nơi dưỡng bệnh của Thu Lăng. Tất cả ... đều do bàn tay của Giang Tâm Mỹ sắp đặt an bài! Nàng ... chính là người mà xưa kia chàng cho là một cô gái có những hành động lăng loàn trắc nết ...
Không ... Không phải thế! Hoàn cảnh và cuộc đời đã tạo cho nàng có một tánh tình hơi khắc nghiệt đôi chút, nhưng thực ra là một người toàn thiện, xuyên qua hành động vừa qua, và nàng cũng có một con tim như bao thiếu nữ cùng lứa tuổi, đang ôm ấp một hoài bão yêu đương!
Tử Lăng chậm rãi bước đến bên vách nứa, đưa tay gõ nhẹ vào phên cửa ...
- Lăng muội! Lăng muội!
Trong nhà vẫn im lìm, không có tiếng trả lời.
Hồ nghi, Tử Lăng cất tiếng gọi to:
- Lăng muội! Em có nghe thấy không? Chính anh ... tiểu huynh đây mà!
Vẫn không có tiếng trả lời, vạn vật đều im lìm, chỉ có luồng gió nhẹ, thoảng đưa cành trúc gây nên tiếng động xào xạc ...
Tử Lăng hồ nghi tự nhủ:
"Chẳng lẽ thương tích của nàng nặng đến nỗi không nghe tiếng gọi, hay là ...?".
Chàng đưa tay đẩy mạnh cửa ...
Cánh cửa chỉ khép sơ sài, nên vừa đẩy nhẹ, cánh cửa tự động mở toang ra.
Chiếc giường tre trên có phủ cỏ khô đặt giữa gian nhà đang trống trơn, lò bếp, nồi, với những chén dĩa, đặt trên một chiếc bàn gỗ dựa bên chứng tỏ rằng đã có người vừa ăn, nấu nướng ở đấy!
Thu Lăng đã biến đi đâu?
Lo sợ, bồi hồi ... chàng thất thanh gọi to tên nàng ...
Gọi mãi không thấy trả lời, chàng bèn rảo quanh sục sạo tìm kiếm ...
Sau một hồi lục lạo cùng khắp, chẳng thấy bóng hình nàng. Mệt mỏi, thất vọng, chàng thui thủi trở về căn nhà trống trơn, lạnh lẽo. Chàng lảo đảo bước đến ngồi phịch bên giường, tay ôm trán như kẻ mất hồn!
Bỗng nhiên, một tấm vải lớn, với những dòng chữ còn ướt đẫm những máu nằm nơi góc bàn, đập vào mắt chàng ...
Tử Lăng vội vã đem lên xem, thì ra đấy là một bức huyết thư ...
Chàng vội vã đưa lên đọc.
"Văn tướng công!".
Câu xưng hô mở đầu làm Tử Lăng bàng hoàng ngơ ngác, chàng lặng lẽ đọc tiếp:
"Gia tỷ (thực ra trong hai người chưa biết ai là chị, ai là em, vì lòng kính mến nên hiện giờ tôi gọi nàng là chị) ngoài mặt tuy lạnh lẽo khắc nghiệt, nhưng ... nội tâm nàng chứa đầy nhiệt tình, ngoài mặt tuy giả như không quan tâm đến, thực ra, trong tâm người đối với tôi có một lòng thương yêu nồng nhiệt của tâm dạ một người chị đáng kính!
Chúng tôi sanh ra dưới một ngôi sao xấu, vừa mở mắt chào đời đã gặp phải cảnh thiên nan bách chiết, mẫu thân ngộ nạn, cốt nhục phân ly, quảng đời thơ ấu của chúng tôi sớm đã bị mất đi mối tình mẫu tử thiêng liêng, nương dựa người thân, sống cô đơn cho đến lúc trưởng thành.
Cho đến một ngày kia, hai chị em đoàn viên tái ngộ, bao ước mơ của tôi mong đợi cái ngày đoàn viên ấy vụt tiêu tan theo mây khói! Trời hỡi! Cảnh ngộ sao quá trớ trêu! Chợt thoáng qua, tôi đã phát giác ra rằng:
gia tỷ cũng một tâm một dạ yêu anh!
Sự quen nhau của hai người đã có trước khi gặp em, chiếu lý mà luận, anh nên cưới chị ấy!
Tuy rằng em rất yêu anh, nhưng ... em cũng quý mến người chị thân yêu của em!
Em không muốn người chị thân yêu ấy thất vọng, thương tâm, suốt đời thống khổ, cho nên sau nhiều ngày suy nghĩ, em nhất định nhường mối tình của em cho chị ấy, mong hai người sớm thành duyên giai ngẫu, đồng hưởng hạnh phúc trọn đời!
Lăng ca! Đừng tìm em nữa! Hai người sẽ không tìm gặp em đâu! Hãy nhớ kỹ! Lúc nào em cũng yêu mến anh, nếu anh chị hưởng được hạnh phúc tức là em cũng được chia phần rồi đấy!
Văn tướng công! Em nguyện hy sinh, để khỏi giẫm lên con đường tội lỗi của mẹ và dì em!
Rất có thể chúng mình còn có ngày tái ngộ, và cũng có thể chúng mình sẽ vĩnh biệt!
Nếu anh có thật dạ yêu em, hãy chấp nhận điều em thỉnh cầu ... Hãy cùng chị Giang Tâm Mỹ kết hợp!
Người em gái suốt đời tưởng nhớ đến anh!
Giang Thu Lăng ký.".
Đôi tay rung rung, mắt mờ vì lệ, Văn Tử Lăng giậm chân than dài:
- Lăng muội! Em quá hồ đồ! Tại sao em lại có hành động dại khờ thế? Trên thế gian này, những việc khác còn có thể nhường nhịn chia sớt, chứ tình yêu có thể thay thế được sao?
Chàng vội vã thu huyết thư cất kỹ vào lòng, đoạn tiếp tục rảo quanh vùng trúc lâm tìm kiếm, hy vọng sẽ gặp, hoặc tìm được dấu vết của nàng.
Sau một hồi ra công lục lạo, nhưng bóng của Thu Lăng đã là hạc nội mây ngàn ...
Hơn nửa ngày trời lùng kiếm cho đến lúc bóng ngã về tây, Tử Lăng mới đành chịu dừng bước, chàng ôm trán thở dài, lựa một tảng đá bên vệ đường ngồi nghỉ ...
Chàng ngồi ngây người như pho tượng gỗ, mặc cho thời gian lắng đọng ở tâm tư, tất cả sự việc trên trần này đối với chàng trở thành vô nghĩa!
Không biết trải qua bao nhiêu thời gian, chàng buồn bã đứng dậy nhắm con lộ trước mặt, không một mục tiêu hay định hướng gì, chàng lặng lẽ cất bước ...
- Hãy đứng lại!
Một tiếng quát to từ trong mé rừng vang vọng ra, kéo Tử Lăng từ cơn mộng ảo, trở về thực tại.
Chàng ngẩng mặt nhìn lên, một toán người đã bay vụt đến cản ngăn trước mặt.
Một giọng quen thuộc vang lên:
- Văn đại hiệp! Cách biệt đã lâu! Mạnh giỏi chứ?
Thì ra không ai xa lạ, chính là Nam Bắc Nhị Quái Long Đại Mộc và Tề Tinh Hỏa, và những người đứng bên tuy quen, hình như chàng mang máng nhớ gặp họ nơi đâu một lần!
Bắc Quái Long Đại Mộc với chiếc chân tàn phế, và Nam Quái với bàn tay xuyên trống một lỗ, buông thõng một bên, đồng giương đôi mắt đầy máu hận châm hẩm nhìn chàng. Nhớ sực việc xưa, Văn Tử Lăng tỏ vỏ ngượng ngùng, ôn tồn thốt:
- Lúc trước nơi Ngoại Hoang Sơn, lúc tại hạ còn đang nhiễm độc nặng mê man bất tỉnh, nhờ ơn lưỡng vị tương trợ ra công đưa tại hạ lên tận đỉnh núi. Sau khi hồi tỉnh lại, vì sự ngộ nhận để đến đỗi gây tổn thương cho nhị vị, thực ra tại hạ đã làm một việc hết sức điên rồ!
Sau khi rõ ra mới biết nhị vị là ân nhân, thì việc đã rồi. Mong nhị vị niệm tình tha thứ!
Nam Quái Tề Tinh Hỏa nổi giận quát to:
- Hừ! Văn Tử Lăng! Đến bây giờ ngươi mới biết điều, lúc đương thời, nhà ngươi đối với anh em chúng ta tại sao chẳng lưu lại chút ân tình! Vả lại Vạn Niên Kim Lý là vật sở hữu của Liên Tâm Lão Ni, nó đối với ngươi có sự can hệ gì ... mà nhà ngươi đành tâm vì nó mà đánh đập hai lão?
Tử Lăng bẽn lẽn đáp:
- Sau khi được Liên Tâm Sư Thái trị lành độc thương, cho nên được lệnh của người, trừng trị kẻ trộm cá, tại hạ đương nhiên sẵn sàng ra sức, nào có ngờ đâu!
Nam Quái Tề Tinh Hỏa quay sang sáu vị đứng cạnh bảo:
- Kẻ mà chư vị muốn tìm, chính là gã này phải không?
Người đứng đầu khẽ gật đầu, rồi đáp:
- Phải rồi! Chính hắn đấy! Một gã vô tình vô nghĩa!
Tề Tinh Hỏa cười chua chát:
- Trên chốn giang hồ, mang danh là anh hùng hào hiệp, chẳng ngờ hắn lại có những hành động táng tận lương tâm như thế!
Một vị tiếp:
- Hừ! Đã cùng tiểu thơ nhà tôi hứa hôn, lại đem nàng ra chặt đứt một cánh tay, dùng độc công giết thác gia chủ, thực là một hành động mà kẻ sĩ nghe qua phải rùng mình rởn óc!
Chúng tôi nguyện vì chủ nhân mà rửa sạch mối huyết cừu này!
Tử Lăng vụt nhớ sực lại những vị này đều là thuộc hạ của Ngũ Độc Thần Quân!
Những lời buộc tội ác nghiệt làm Tử Lăng rất làm khó chịu, chàng cười nhạt:
- Oan gia nên giải, không nên kết. Những chuyện đã qua, lỗi đều do nơi Ngũ Độc Thần Quân tự chuốc lấy vào thân, tại hạ đâu có lòng lang dạ thú như lời buộc tội của chư vị. Hiện tại chư vị có điều kiện gì, xin nói ra xem thử?
Nam Bắc Nhị Quái cười gằn:
- Hai anh em chúng ta muốn nhà ngươi tự chặt lấy một tay một chân để lại, rồi muôn việc đều êm!
Văn Tử Lăng cười nhạt đáp:
- Điều kiện của hai vị quá khắc nghiệt, tại hạ khó thể chìu theo ý muốn ấy được!
Nam Quái Tề Tinh Hỏa quát to:
- Chúng mình đừng nói dài dòng vô ích, hãy dùng võ lực để giải quyết cho xong!
Văn Tử Lăng kinh ngạc vô cùng. Hơn tháng trước, lúc ở Ngoại Hoang Sơn, Thất Xảo Thiền Viện, Nam Bắc Nhị Quái đã bị chàng đánh cho một trận tơi bời, kẻ chân người tay, được chàng để lại cho mỗi người một vết tàn phế làm quà kỷ niệm suốt đời. Thế mà hôm nay, hai lão già ấy chẳng chút sợ hãi, còn ngang nhiên cương quyết muốn cùng chàng giao đấu!