Tùy Thân Không Gian Ở Thế Giới Ma Pháp

Chương 1: Tân Sinh



Tịch dương lặn về phía tây, ở một góc sáng sủa của 1 căn phòng u ám, 1 tiểu nam hài trên mặt dính đầy vết máu chậm rãi mở mắt, đáy mắt lộ vẻ mê mang lại hoang mang. Cậu nâng bàn tay lên trước mắt quan sát, lại nắm tay thành quyền mà huơ huơ nghiên cứu, cuối cùng 1 quyền tự tay đánh lên khuôn mặt thũng xanh của mình, mặt mũi nhăn thành 1 đoàn.

Lâm Hoài không nghĩ tới chính mình có thể tỉnh lại, cậu rõ ràng nhớ mình đi máy bay gặp dòng chảy xiết (aka dòng không khí), thân máy bay kịch liệt rung động rồi phát sinh nổ mạnh, chẳng lẽ chính là 1 hồi nằm mơ?

Nhưng khi cậu nhìn đến cái bọc nhỏ nhìn giống nắm tay này, tay chân ngắn ngủn giấu trong quần áo bị xé rách bươm này, cậu mờ mịt trừng mắt nhìn, thản nhiên chấp nhận chính mình trùng sinh, hơn nữa lại còn biến thành 1 tiểu tử bị đánh đến thê thảm.

Lâm Hoài giãy dụa đứng lên, thân thể này khắp nơi đều bị thương, lại đã lâu không được xử lí qua, hiện đã phát sốt nhẹ, tay chân vô lực, không khống chế được. Chỉ một động tác đứng lên đơn giản cũng tốn sức vô cùng, lảo đảo 1 cái tí nữa ngã xuống đất. May mà cậu nhanh tay bám vào vách tường mới tránh được một hồi lại cùng mặt đất thân mật tiếp xúc.

Không đợi cậu vui vẻ, chợt cách đó không xa truyền đến 1 tiếng kêu kinh ngạc:

“Xem kìa! Thằng ngốc kia đứng lên! Tao cá thắng rồi, bài tập hôm nay của tao do chúng mày viết!”

“Mày nói bậy bạ gì đầy? Tao đi xem có phải nó thật sự đứng lên được hay không!”

Tiếp theo vang lên tiếng bước chân đá đá đạp đạp của trẻ con.

Lâm Hoài mắt có thương tích, nhìn không rõ lắm các vật thể ở xa, cậu cố mở to mắt, đầu liền truyền đến 1 trận đau nhức, thì ra có người lấy đá ném vào đầu cậu.

Lâm Hoài lay động 1 chút chống đỡ để không ngã xuống.

Một tiểu quỷ đá vào ngực cậu, tức giận hung hăng nói: “Ta đã bảo mày phải nằm trong này 1 ngày thế mà dám đứng lên! Có phải là tao nói cũng dám không nghe?”

Lâm Hoài cảm thấy 1 cước này đá đến miệng vết thương, vươn tay định đem chân bỏ ra, nhưng khí lực của cậu làm sao đủ?

Tiểu quỷ kia trào phúng nói: “Còn dám phản kháng? Mày thật sự không biết kiên nhẫn, về sau đừng nghĩ ở trước mặt tao mà có ăn, xem thường tao cho mày đói chết! Đồ ma khí phế tài!” Dứt lời lại nhấc chân lên đá xuống.

Lâm Hoài cảm thấy muốn hôn mê.

Trẻ con khí lực không lớn nhưng thân thể cậu suy yếu, 1 tí đau đớn cũng bị phóng đại vô hạn, cậu nhịn không được kêu rên ra tiếng. Cắn răng nuốt vào những lời chửi đổng vừa đến bên miệng, cậu đè chặt vết thương không ngừng ho khan. Cậu xem như hiểu bọn tiểu quỷ này là coi cậu làm món đồ chơi để đùa giỡn, nếu cậu khiêu khích chỉ sợ lại bị đánh.

Tuy rằng ngày thường không biết nhưng cậu vẫn muốn sống.

Tiểu quỷ giơ tay lên thủ thế: “Đánh—cho tao!”

Vừa dứt lời, mấy thằng nhóc phía sau đều ném ra hòn đá nhỏ trong tay, nhằm hướng Lâm Hoài đã ngã không dậy nổi. Tiểu quỷ kia còn 1 bên lạnh lùng nói: “Hôm nay cho mày chút giáo huấn, về sau còn không nghe lời tao sẽ không có kết cục đơn giản như vậy!”

Lâm Hoài nghẹn khuất che chở đầu, tận lực cuộn tròn lại, không tự chủ hướng góc sáng sủa trốn tránh.

Trong lòng lửa giận bốc lên, con cái nhà ai mà giáo dưỡng kém như vậy, nếu sinh ở nhà mình không đánh cho 1 trận mới là lạ. Bị bọn nhóc đánh chết còn gì quá đáng hơn! Cậu đường đường là 1 thanh niên tiền đồ rộng mở vừa mới đến đây đã bị khi dễ, quả thật cự kì uất ức, chỉ có thể nói hổ xuống đồng bằng bị chó khi dễ.

“Dừng tay! Không được bắt nạt tiểu thiếu gia nhà ta!”

Lâm Hoài nhìn thấy 1 bóng người thật lớn cầm chổi bay nhanh lại đây, lấy tư thế quét ngang ngàn quân mà che ở trước mặt cậu.

Thấy không rõ người trước mặt nhưng thân thể đã thả lỏng.

Hoàn toàn mất đi ý thức.

Thời điểm Lâm Hoài tỉnh lại toàn bộ miệng vết thương trên người đều được rửa sạch, 1 tầng băng gạc thật dày quấn trên người trông như xác ướp.

“Thần quang minh phù hộ! Tiểu thiếu gia, cậu đã tỉnh lại rồi.” Một lão nhân vui sướng quá hoá khóc chạy nhanh tới, đem cậu ôm đến trong lòng, “Tiểu thiếu gia đáng thương, đều do tôi không tốt, nếu sớm 1 chút tìm được cậu thì cũng không bị thương nặng đến vậy!”

Lâm Hoài đẩy ra 1 chút, nhìn đến lão mặt đầy nếp nhăn, tóc hoa râm, ánh mắt sắc màu xanh da trời. Trong trí nhớ tựa hồ có cái gì rục rịch, cậu nhắm mắt lại, mặt mày nhăn lại, mới bình phục thì thình lình lại bị đau đầu. Trong đầu Lâm Hoài lúc này dù có 1 vạn câu vì sao cũng không hỏi ra những vấn đề kinh khủng kiểu như: “Ông là ai” “đây là đâu”… cậu nhíu mày oán giận nói: “Khát nước, muốn uống.”

“Không được đâu tiểu thiếu gia, cậu vừa mới dùng thuốc xong, bây giờ mà uống nước sẽ làm dược tính chậm lai, lại thật lâu mới có thể xuống giường”. Lão nhân buông Lâm Hoài ra, vuốt xuôi mái tóc cỏ tranh bình thường sợi dài sợi ngắn của cậu, “Nhịn 1 tí nữa, Elena tỷ tỷ biết cậu bị thương đã cố ý chuẩn bị trúc quả ăn ngon cho cậu đó.”

Tuy không biết chị Elena là ai nhưng Lâm Hoài vẫn nhẹ nhàng nói: “Thay cháu cảm ơn chị ấy.”

“Được, Elena tỷ còn chưa đi xa, tôi cảm ơn cô ấy giúp cậu. Cô ấy nghe được nhất định sẽ rất vui.” Lão nhân nhìn tiểu thiếu gia nhà mình yếu ớt như vậy càng thêm đau lòng. “Lão gia Adrian thực sự nhẫn tâm, đem tiểu thiếu gia của chúng ta đuổi khỏi gia môn cả 1 người hầu cũng không cho. Nếu không gặp ta cũng không biết sẽ lạc đến địa phương thê thảm nào. Thiếu gia lúc nhỏ rất nhu thuận, mấy thiếu gia tiểu thư ngày thường ngang ngược làm sao sánh được! Nghĩ đến tiểu thư cũng là được nuông chiều từ bé, gả cho đồ bỏ lão gia kia không đến 2 năm liền hương tiêu ngọc vẫn –“

“Đừng khóc” Lâm Hoài nhìn lão nhân khoé mắt lại chảy ra nước mắt, muốn lấy tay lau đi, cánh tay lại đau đớn lịch liệt.

“Ai u, đừng nhúc nhích, cẩn thận tay cậu đó”. Lão nhân thật nhanh ngừng lệ, nở 1 nụ cười nhợt nhạt. “Vậy cậu nằm ở chỗ này, tôi đi ra ngoài trước.”

“Vâng” Lâm Hoài nghe lời nhắm 2 mắt lại.

Lão nhân trong lòng đau xót, giúp cậu dịch góc chăn xong, lặng lẽ li khai.

Lâm Hoài tựa hồ vẫn luôn nửa tỉnh nửa mê du đãng, thế nên cậu không biết những điều diễn biến trước mắt là chân thật hay là 1 hồi hư ảo diễn biến.

Cậu nhìn thấy quá trình 1 đứa nhỏ lớn lên.

Đứa nhỏ tên là Luxi Andrian, có vẻ là thiếu gia anh hào nhưng trên thực tế cuộc sống cũng chẳng dễ dàng gì. Nó phản ứng trì độn, nói chuyện thong thả, cả ngày bẩn hề hề, người khác luôn gọi nó thằng ngốc thằng ngốc. Kì thật nó cũng không ngu si, chỉ là đều nghe được hiểu được mới càng thêm khổ sở, chỉ nguyện ý trốn 1 bên xem người khác chơi đùa mà không có dũng khí cùng bọn họ nói 1 câu.

Thời điểm mẫu thân còn sống còn có người ngẫu nhiên ôm nó 1 cái. Sau bà mất rồi nó càng trở nên cô độc, cũng càng thêm trầm mặc. (tự bế, tự kỉ a~)

Từng đứa nhỏ vào lúc 5 tuổi đều phải tiến hành trắc nghiệm thức tỉnh ma pháp lực cùng đấu khí. Mà nó lại không hề có phản ứng, lại bị gắn thêm danh hiệu ma khí phế tài. Đêm đó bị đuổi ra khỏi nhà ngay cả 1 bộ quần áo cũng chưa kịp lấy.

Nếu không có Clyde gia gia tìm được chỉ sợ nó đã chết đói. Dù vậy trong nhà thật sự rất nghèo, dù gia gia đem tất cả thứ có thể ăn được cho nó thì cũng rất ít khi được ăn no. Này cũng không có cách nào khác, 1 nhà lớn bé (có 2 ông cháu thôi) đều dựa vào sức Clyde, bọn họ không bị chết đói đã là rất may rồi.

Cho nên nó thường xuyên trên đường lên thị trấn trên xin chút thức ăn trở về, có khi nhiều, có khi ít, có lúc còn bị đánh, nhưng cũng coi là giảm chút gánh nặng cho Clyde. Clyde không đồng ý tiểu thiếu gia nhà mình làm loại chuyện không hình tượng này, thà rằng nó ở nhà không làm gì cũng được. Điểm này ông đặc biệt kiên quyết.

Về sau thì Luxi Andrian lại trở thành Lâm Hoài.

Lâm Hoài có chút hoảng hốt, dần cũng hiểu được những điều mơ hồ vừa thấy là chuyện xưa của khối thân thể này.

Chẳng qua, cậu cũng không phải là kẻ yếu đuối trước kia, ai dám khi dễ cậu cậu nhất định sẽ trả lại. Cho dù bây giờ cậu không làm được nhưng mối nhục này sẽ vẫn nhớ kỹ.

Quân tử báo thù, mười năm không muộn. Cậu tin tưởng vững chắc như thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.