Tùy Thân Không Gian Ở Thế Giới Ma Pháp

Chương 40



Bởi vì thay đổi chủ nhân, gần đây tốc độ sinh trưởng của thực vật trong không gian không nhanh như lúc trước nữa, giống như xuống máy bay đi bộ vậy. Mà không gian đối với tu vi tinh thần lực tăng lên của cậu không có tiến triển gì, làm Lâm Hoài cảm thấy rất thất bại. Cho nên, 1 chút trưởng thành nhỏ bé trong không gian cũng làm cậu vui vẻ ngủ ngon.  Càng có nhiều hiểu biết với không gian—— biết người sáng tạo ra nó là Pháp thần trong thời kì mạnh nhất, bên trong đều là tư liệu Pháp Thần nhiều năm tích tụ, trên thế giới tạm thời không có thần khí thứ 2 có phong cách như thế —— cho dù từ trước tới giờ thầm nghĩ chỉ muốn đơn giản sống sót, giờ phải bắt đầu định vị lại bản thân 1 lần nữa.

Chỉ có kẻ mạnh mới có thể tự bảo vệ mình và bảo vệ thứ mà mình muốn bảo vệ, cậu sẽ không cho bất kì ai cơ hộ thương tổn mình.

Duy nhất làm cho Lâm Hoài đau đầu lại là con chuột nhỏ kia.

Chuột kiên cường cả ngày ăn ngủ, ngủ ăn, so với trước kia không khác mấy. Nhưng dù lúc ăn cơm cũng không dậy nổi tinh thân, vẻ cãi nhau hoạt bát trước kia biến mất sạch sẽ. Thấy bộ dạng suy sút lười nhác này, căn bản không thể tưởng được nó cũng từng có lúc nghịch không hết việc.

Chuột kiên cường tthấy có ánh mắt săm soi mình liền mê mang mở to mắt chớp vài cái, lại ngủ tiếp. Lúc đó như hình với bóng với ếch thông minh, giờ lại cô đơn bóng chiếc giống như bị vứt bỏ.

Làm chủ nhân cậu thật sự không xứng chức, cho dù trong lòng biết rõ ràng chuột kiên cường đang nhớ về cuộc sống trước đây, nếu không thể bắt ếch thông minh trở về, vậy tìm cho nó 1 người bạn khác thì sao nhỉ? Dù sao thì mình cũng mong nó sớm ngày khôi phục, ở trong không gian ác liệt như phòng phế liệu mà vẫn sinh tồn được thì nhất định không có vấn đề .

Lâm Hoài âm thầm cỏ vũ nó.

Ngày hôm sau, Lâm Hoài cùng Frey đến tháp truyền tống.  Tháp truyền tống rất nổi tiếng, có 7 toà tháp cao nhất đúc từ vàng ròng mà thành, bởi vì trình độ truyền tống không giống nhau nên các tháp cap thấp cũng không như nhau.

Hôm nay xung quanh truyền tống tháp thực náo nhiệt, đại khái vừa vặn 1 đội ngũ đang dùng truyền tống trận rời khỏi thành Ternia, nhân viên công tác vây quanh ma pháp trận bận rộn, mỗi người đều có việc của mình, với 2 người đều coi như không thấy.

Frey phóng mắt toàn trường, chọn  người trông giống quản sự nhất, đi qua nói: “Quấy rầy một chút, chúng ta muốn đi ma thú lĩnh, có thể trong hai ngày liền khởi hành không?”

Chủ quản vội vàng làm chút kiểm tra cuối cùng với ma pháp trận. Nhiều năm chuyên vận hành ma pháp trận đã cho ông 1 nhãn lực nhìn ra được bất kì tì vết nào trong ma pháp trận, đó là 1 việc đòi hỏi kĩ thuật, không thể lơi lỏng, một chút vấn đề đều có thể khiến quá trình truyền tống bị lỗi.

Lúc này nghe có người hỏi chuyên, không kiên nhẫn nói: “Thông đạo đi Ma thú lĩnh rất ít người đi, đã hỏng lâu rồi, nếu nhất định muốn dùng chỉ có thể tìm ma pháp sư đến sửa lại, tính ra cũng mất nửa năm. Còn không bằng mua 2 con ma thú, cưỡi khoảng 1 năm rưỡi là đến. ”

Lâm Hoài lập tức nghĩ đến tốc câu cùng tẩu khoái mã vừa bị cậu bỏ vào không gian, 囧 một chút, đã dùng lí do bán đi nói với Frey, giờ làm sao lấy ra đây? Ý tưởng quỷ dị chợt lóe qua, “Có cần lâu như vậy không? Chúng ta thực đang vội.”

Chủ quản ngừng tay, đề nghị: “Như vậy đi, hôm nay có một nhóm người muốn đi thành Northen. Thành Northen là thành lớn nhất nhì đế quốc, nơi đó nhất định có truyền tống trận đi ma thú lĩnh. Hay là 2 ngươi đến thành Northen trước rồi tính sau? Các ngươi chắc là từ bên ngoài đến không rõ ràng tình huống cụ thể ở đây, nơi này truyền tống trận thiếu, mỗi lần tu sửa cần không ít thời gian, mỗi lần mở ra phải dự định trước 10 ngày, cho dù các ngươi dùng truyền tống trận đến thành khác cũng chờ không nổi. Huống hồ đi cùng người khác thì tiêu phí  cũng ít đi, khẳng định rẻ hơn so với 2 người tự đi 1 mình, thấy sao hả?”

“Vậy cứ như vậy cũng được.” Lâm Hoài cười tủm tỉm, xem ra đây là biện pháp tốt nhất hiện giờ.

Chủ quản đột nhiên nhớ tới mấy người còn chưa tới kia, còn thật sự đánh giá Lâm Hoài cùng Frey. Người nhỏ trông như không chịu được 1 kích, người lớn hơn thì trông như có chút bản lãnh, nhưng bản lãnh này lớn bao nhiêu thì không rõ ràng. Không biết mình nhất thời đưa ra chủ ý này là đúng hay sai nữa, nhất thời có chút đau đầu.

Mấy người còn lại khoan thai đến chậm, là mười bảy đại hán râu quai nón.

Bọn họ mặc đồng phục, xỏ khuyên mũi, khuyên tai, tay áo xắn cao, lộ ra bao tay màu đen, mặt trên có vẽ hùng ưng, trước ngực có dấu hiệu hình ưng của đội lính đánh thuê.

Bọn đại hán nghe chủ quản nói có người cùng đi với bọn họ, thủ lĩnh nhất thời phát uy : “Ta đã đem tiền giao 1 lần rồi, giờ lại thêm 2 người vào chẳng phải chúng ta lỗ sao?  Tuyệt đối không đồng ý, ngươi đi nói với bọn họ tự cưỡi tiểu ma thú chậm rãi mà đi là được rồi, chỗ này không cho xía vô.”

Chủ quản tốt bụng đưa chủ ý cho bọn Hoài nhưng cũng không muốn rước lây phiền toái, thấy Lâm Hoàivà Frey đang đi tới, lập tức chạy lấy người, “Bọn họ kia, ma pháp trận còn chưa kiểm tra xong, ta phải đi.”

“U, thì ra là 2 thằng nhóc con!” Bọn đại hán hiển nhiên xem thường bọn Frey, dù sao 2 người có bộ dáng trẻ tuổi gầy yếu, nhìn không có chút uy hiếp nào. Thủ lĩnh tiêu sái đến trước mặt Frey, chống eo khinh thường cười nhạo nói, “Sao hả, còn dám trừng ta? Cẩn thận ta móc mắt ra bây giờ. ”

Vài người phía sau không có ý tốt cười ha ha, giống như hai người là thịt bò đang trên thớt đang chờ bị chặt chém vậy.

Lâm Hoài buồn bực, cảm giác bị xem thường này thật khó chịu, vì sao lại không cảm thấy tính nguy hiểm từ bọn họ chứ, rõ ràng là bọn họ rất mạnh mà.

Frey nghe vậy cũng là nhìn không ra phẫn nộ, khóe miệng cong lên 1 độ cong vi diệu , đáy mắt một chút ý cười đều không có, “Có gan ngươi lặp lại 1 lần nữa, nếu không xin lỗi trước, kiên nhẫn của ta không tốt lắm, tốt nhất là chạy cho mau đi. ”

Đại hán tự nhiên sẽ không dễ dàng xin lỗi, khinh miệt nói, “Ngươi cũng không thấy xem chúng ta là ai, đại danh đỉnh đỉnh Xích Ưng dong binh (lính đánh thuê)! Ngươi có thể đem chúng ta làm gì——” nửa câu sau nghẹn ở yết hầu không sao phun ra được, sát khí trên người Frey quá nặng, hắn đứng gần nhất nên càng cảm thấy mãnh liệt, phảng phất cả người đứng cạnh Tu La, trái tim đập loạn, nhịn không được hít sâu một hơi. Hắn cho tới bây giờ vẫn chưa thấy qua người nào có thể tản ra sát khí lạnh lẽo đến vậy, huống hco người nọ còn rất trẻ tuổi! Nắm tay nắm chặt đang định đánh ra 1 quyền, muốn dùng bạo lực thoát khỏi địa vị bị áp chế, tiêu trừ ảm xúc khẩn trương.

Frey tiến lên, 1 tay bắt được cổ tay đại hán, bất động thanh sắc ra sức, lạnh giọng nói: “Vốn chúng ta cũng ngại người nhiều quá, vốn định để các người đi trước cũng không sao, đáng tiếc nhìn thấy các người liền phát hiện trễ 1 khắc chưa đi liền không thoải mái, buồn nôn.”

“Ngươi!” Đại hán bản còn muốn nhiều lời vài câu, đối diện với cặp mắt đen như mực của  Frey, đôi mắt kia giống như thâm uyên (vực sâu), có loại lỗi giác bị cắn nuốt vào.

“Ta thế nào?” Frey âm cuối lên cao 1 chút.

Cổ tay sắp bị bóp nát, cánh tay toàn bộ chết lặng, đại hán chỉ có thể thỏa hiệp: “Ngươi buông tay, tay sắp đứt rồi. ”

“Xin lỗi.” Frey chỉ vào Lâm Hoài, yêu cầu.

Lâm Hoài kinh ngạc một chút, không nghĩ tới Frdy nói xin lỗi  lại là ý này, chợt nghe đại hán nói: “Xin lỗi, là ta không tốt, là ta miệng tiện.”

Lâm Hoài cũng không khách khí, cười đáp: “Điều này ta đương nhiên biết.”

Đại hán sắc mặt xanh mét một mảnh, cũng không dám phát tác.

Frey thế này mới buông tay ra.

“Đại ca!” Vài người chen chúc đến bên người đại hán, bọn họ không biết tình huống, trong mắt bọn họ là 1 tiết mục kịch nhàm chán giằng co với ác bá, cuối cùng ác bá phải lên tiếng xin lỗi mà thôi.

“Khốn kiếp, đừng rơi vào tay ta.” Thú lĩnh mang theo thủ hạ của hắn tránh ra, còn không quên nhiều mắng thêm một câu. Cổ tay đã muốn xanh tím một mảnh, mặt trên quanh quẩn sương mù màu đen. Đại hán khó tin nhìn thoáng qua, hít một ngụm khí lạnh, hận không thể đem đầu lưỡi cắn đứt —— đây là năng lực ma pháp sư ám hệ mới có! Lại nhìn về phía Frey, ánh mắt đã trở nên khác hẳn.

Chủ quản có chút an ủi thấy bọn họ đã giải quyết thành công mâu thuẫn, an bài 1 hàng 19 người đứng trong ma pháp trận, chỗ đứng cũng không rộng lắm vậy mà lại phân thành 2 khu vực. Đại hán và 16 người hác chen chúc 1 góc còn bọn Lâm Hoài 2 người lại rộng thênh thang 1 góc.

Chủ quản cùng vài nhân viên công tác sắp đặt khối lớn khối nhỏ ma tinh quanh truyền tống trận, ma tinh lớn nhỏ cùng với cấp bậc của chúng đã được tính toán qua để đảm bảo đủ năng lượng tiêu phí, mỗi lần khởi động xong đều trở thành phế thải, đây là nguyên nhân ma pháp trận tiêu phí quá lớn.

Theo ma tinh để vào, ma pháp trận bắt đầu chậm rãi khởi động. Dưới chân có trận đồ chợt loé hào quang, từ trung tâm xoay chuyển càng ngày càng nhanh, màu lam nhạt dần trở nên đạm, biến thành sương mù chậm rãi bốc hơi bay lên.

Nhưng vào lúc này, một người bỗng nhiên xông vào, ma pháp trận hung hăng hoảng động, nhưng cũng đã phát động xong—— mọi người lập tức biến mất tại chỗ.

“Chủ quản, vừa rồi sao lại thế này?” người hầu lòng hoảng hốt hỏi, “Ma pháp trận của chúng ta cũng không vững chắc, kị nhất lúc phát động lại có người xông vào, sẽ—— ”

“Làm cho ma pháp trận nửa đường hỏng mất! Ta biết còn rõ hơn ngươi. Cũng chỉ là lí thuyết đoán mò thôi, chỉ cần truyền tống trận đi thành Northen này trên đường không gặp chấn động ma pháp trên diện rộng thì  sao —— cùng lắm thì một đám nửa đường ngã chết, đến lúc đó cũng tra ra ta được.” Chủ quản càng nói càng tức, “Vừa mới người nào không để ý canh gác, điều tra ra ngươi chịu !”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.