Clyde thấy Vivian hai tay chống nạnh, bày ra dáng sư tử cái, không khỏi ha ha cười một tiếng, kéo qua cô nhóc đang tức thở phì phì, cười nói: "Nhìn hai đứa xem, cứ như 2 đứa nhóc chưa lớn vậy, tí việc ấy mà cũng ầm ĩ lên được." Lại nói với Lâm Hoài, "Mau vào trong thay bộ quần áo thoáng 1 tí, có khách đến nhấtđịnh không được làm mất thể diện."
"Anh đi nhé." Lâm Hoài cười mỉm quay đầu lại nhìn Vivian một cái, rất có ý khiêu khích.
Vivian phiền muộn bĩu môi, lầm bầm: "Đến ông còn nói vậy, thiên vị quá à. Cháu cãi nhau nói nhiều 1 câu cũng không nỡ!"
Đóng lại cửa, nụ cười trên mặt lập tức phai nhạt ba phần, mỗi ngày trước mặt ông đều là bộ dáng vui vẻ hạnh phúc, trong thâm tâm là loại tâm tình naflaij giấu tận sâu đáy lòng, không muốn cùng ai chia sẻ. Tự giễu thay cái áo rách tung toé bắn đầy nước bùn ra, tay trượt xuống chạm phải 1 vật cứng rắn.
Lâm Hoài cẩn thận từng li từng tí cầm lấy vật trang sức, nó lấp lánh dưới ánh chiều , tinh thạch sáng óng ánh toả ra hào quang màu đỏ tím. Nở nụ cười nhàn nhạt, thành kính ôm nó lại trong lòng bàn tay, nhắm mắt lại im lặng ước nguyện. Sau đó thả lại chỗ cũ, điềm nhiên như không có việc gì thay bộ quần áo sạch sẽ đi ra ngoài.
Sống trong sơn thôn, nguỵ trang thành người bình thường, mặt trời mọc đi làm, mặt trời lặn nghỉ ngơi. Hoặc là nói so với người bình thường còn khuyết thiếu hơn, từ hình thể của mình, tuyệt không nên cường hãn hơn mấy thanh niên tráng kiện được. Trốn ở chân núi đọc sách huấn luyện trong không gian cũng tốt, thí nghiệm các loại ma pháp dược tề cũng tốt, rốt cuộc đã đến trình độ nào, cũng chỉ tự mình biết.
Trong đình viện, Clyde cùng Vivian trò chuyện đến vui vẻ. Quen biết không lâu nhưng tình cảm hai người rất tốt. Clyde quý Vivian chân thành đơn giản, trong nhà có đồ tốt gì đều để phần cho cô.
Lâm Hoài bước đến bên cạnh hai người, giả vờ giả vịt nói: "Cảm tình 2 ông cháu sắp tốt lắm rồi. Ông à, con đã bảo ông nhận em ấy làm cháu gái luôn mà. Mặc dù con nhóc này tính khí không tốt, cả ngày không nữ tính, nhanh ẩu đoảng nhưng mà ông đã thích thì con cũng miễn cưỡng có thêm 1 đứa em gái vậy. "
Clyde còn chưa đáp lại, Vivian nghe không vô, tức giận dùng sức giẫm Lâm Hoài một nhát, hừ một tiếng, dẫn đầu giữ cánh tay Clyde muốn đi ra ngoài.
Clyde bất đắc dĩ lắc đầu, quay người nói: "Trên lò còn chưng vài thứ, con mang luôn sang." Bước chân vội vàng, bỏ lại Lâm Hoài 1 mình giương mắt nhìn.
Theo lời đem bánh ngọt thơm ngon bỏ vào hộp. Chim kích trống trong giỏ trúc để ở đình viện kêu vang náo nhiệt cực kỳ. Mở giỏ trúc ra, từng con chim kích trống trên mắt cá chân có buộc sợi tơ tinh vi, tranh nhau phi ra ngoài, nhưng chỉ có thể phịch cánh mà không thể bay cao.
Đây là cậu dùng thủ pháp quăng ám khí để quăng dây, liên tiếp quấn mấy con. Ma dược chế tác đã đến trình độ cực chú ý sư tinh vi khéo léo của đôi tay, sai một ly cũng sẽ ảnh hưởng đến chất lượng ma dược, cậu nghĩ ra không ít rèn luyện biện pháp. Nếu là có người hỏi, tám chín phần mười cậu sẽ nói mình dùng thuốc mê chuốc cho mấy con chim chóng mặt mới bắt được, nhưng lấy tình huống của cậu sợ cũng chẳng mấy ai tin.
Lâm Hoài để lại mấy con, bỏ mấy con vào giỏ trúc xách lên.
Trong thôn người ta đều xây nhà cạnh nước, suối nước chảy ồn ào, óng ánh dưới nắng chiều.
Đi dọc suối nước, trong tầm mắt xa xa có 2 bóng người đang bắt cá bên dòng suối.
Một người cầm xâu cá xiên, không có mục tiêu im lặng nghịch nước. 1 người khác cuốn ống quần, hai tay sờ loạn 1 hồi trong nước, vạn khí tốt dễ sợ, chỉ chốc lát sau đã mò được mấy con cá to. Thân ảnh ấy giống như đã in sâu trong trí nhớ, hậm rãi hiện ra, trong lúc nhất thời, một hơi nghẹn lại, có thể rõ ràng nghe thấy tiếng nhịp tim nảy lên.
Chim kích trống ầm ĩ liên tục trong giỏ trúc sau lưng, cậu thả nhẹ bước chân lại không nhớ rõ phải làm cho lũ đáng ghét kia câm miệng.
Người nọ nghe tiếng ngẩng đầu, ánh mắt trời chiếu vào nên híp mắt lại, rồi bỗng nhiên không thể tưởng tượng nổi trợn to, kinh ngạc nói: "Luxi?" Hai tay đang nắm một con cá, con cá nhiệt tình giãy dụa trong tay, vẩy cá trơn tuột nhất thời để cá lọt tay, con cá nhảy lên đỉnh đầu Knoch đang chuyên tâm bắt cá, lại nhảy 1 cái định rơi xuống nước.
Knoch đang chuyên tâm bắt cá hùng hổ vơ lấy cái xiên cá, bày ra tư phòng ngự, kêu gào: "Kẻ nào đánh lén! Thông minh thì lăn ra đây cho ông!"
Nghĩ tới vô số tình cảnh lúc gặp lại, lại không thể ngờ được tình ảnh trước mắt, Lâm Hoài lập tức cười ra tiếng. Người trước mắt này, sớm đã tạo thành ấn tượng không gì không làm được, vậy mà bây giờ cái bộ dáng quẫn bách này là sao, hoạ chăng chỉ có trong mơ mới tưởng tượng ra mất.
Frey trong nháy mắt huy động ma pháp lực, khí lạnh tràn ra, khu vực nước quanh đó đều bị đóng băng, xuất hiện cảnh tượng vĩnh viễn sẽ không xuất hiện ở vùng núi ấm áp này, mà con cá kia còn chưa kịp trở lại mặt nước đã thành tượng băng.
Knoch phát ra tiếng gào như heo bị thọc tiết, gã còn chưa kíp lên bờ, 2 chân đã đống cứng, khí lạnh ép lên ngực, không tự chủ rùng mình.
Lâm Hoài đi qua, bước chân càng lúc càng nhanh, đến khi đứng trước mặt Frey thì dừng lại, thì ra bộ dáng nho nhỏ hồi nào giờ đã cao đên tai Frey, hơi nhấc mắt liền có thể thấy rõ khuôn mặt. Hẳn là thời khắc rất vui sướng, mũi lại không nhịn được ê ẩm."Tôi còn tưởng mình hoa mắt, thì ra thật là anh!"
Frey ánh mắt tối đen tĩnh mịch, ánh mắt dây dưa nơi bóng dáng 1 người giơ tay là là có thể chạm vào. Người trước mắt này, dù qua mấy năm đã cao thêm không ít, nhưng lại chả thay đổi bao nhiêu, nhìn thoáng qua đã nhận ra. Trong thanh âm mang theo độ ấm, phảng phất như tiếng thở thật dài: "Ừ. Tôi đã về rồi."
Lâm Hoài nhíu mày, "Như vậy mà xong rồi sao, nói cái gì mà không lâu lắm, giờ thì sao, đã qua ——" nói xong, giơ tay ra đếm.
"Là ba năm chín tháng hai mươi sáu ngày." Frey thốt ra.
"Tôi không tính, ai biết có lâu như vậy không chứ.” Lâm Hoài trở nên rầu rĩ không vui, nghẹn trong ngực mãi không nhả ra không vui được. "Tôi nghĩ chỉ cần anh về sẽ lập tức thả tin tức cho tôi biết, thế nhưng lần nào đến công hội đánh thuê cũng không có —— không có gì cả. Tôi cứ nghĩ anh đã xảy ra chuyện. Ma pháp bạo động sẽ xuất hiện một đống ma thú cấp mười, cho dù là Curtis pháp thần kia cũng không chịu được. Thế rồi tôi lại nghĩ, anh cũng rất lợi hại, khẳng định không có việc gì, thế nhưng thời gian trôi qua lâu quá, ngay cả tôi cũng bắt đầu không tin tưởng nữa. " Nói xong, bị ôm vào trong ngực, thanh âm tắc nghẹn, "Nếu còn không xuất hiện, tôi thật sự sẽ cho là anh đã đi (die) rồi. "
"Dù có 1 chút khả năng tôi càng không muốn ở lại bên kia lâu như vậy." Frey giọng nói nhẹ nhàng, "Dù chỉ là 1 chút khả năng tôi cũng không muốn lời hứa với cậu xảy ra chút lầm lỗi nào. "
Knochkhóc không ra nước mắt, Frey dùng ma pháp kết thành suối băng, gã dùng búa cũng bổ không ra, đừng nói trong tay chỉ có cái xiên cá mang theo từ nhà Vivian, 2 chân còn nghẹn trong sông băng. Bên kia hai người rốt cục gặp lại nhau hoàn toàn không nhìn ra gã gặp phải vấn đề gì, thật sự gã rất lạnh đó!
"Lão đại, lão đại?" gã nhỏ nhẹ kêu, nội tâm gấp gáp lại không dám cao giọng, làm chậm trễ chuyện tình lão đại, cũng không phải chỉ đơn giản là chân bị đóng băng nữa.
"Gã là anh mang tới?" Lâm Hoài rốt cục chú ý tới sự tồn tại của Knoch.
Frey đem ma lực giải trừ, Knoch sắp cảm động đến rơi nước mắt, lên bờ nhảy tới nhyar lui, trông cứ như điệu khiêu vũ sứt sẹo nào đó. Frey ghét bỏ nói: "Lại nói tiếp, cậu cũng đã gặp qua đó, những mà quyên cũng tốt, dù sao cũng là những chuyện không thoải mái gì."
"Nhưng gặp lại vẫn khiến người ta vui chứ." Lâm Hoài cười khẽ.
"Ồ, 2 người quen nhau sao!" Vivian đi ra từ 1 bên, trong nhà đợi Lâm Hoài lâu quá, một đường theo tới đây lại ngoài ý muốn phát hiện hai người đang đàm phán rất thân thiện, hỏi."Là bạn của anh ở bên ngoài sao??" Lâm Hoài đi vào thôn cùng lắm mới hơn 1 năm, chuyện trước kia cậu luôn nói năng thận trọng, bị hỏi đến không kiên nhẫn nữa liền kể một ít chuyện không đến nơi đến chốn, Vivian vẫn cực kì hứng thú với mấy chuyện này.
"Đúng vậy, anh cũng không nghĩ tới có thể gặp mặt, thật sự là kinh hỉ!"
Vivian quấn lên cánh tay Lâm Hoài: "Cũng không muốn nói mấy chuyện trước kia 1 chút, giờ bị bắt quả tang rồi nhé, còn không giới thiệu với em, thật đáng ghét mà. "
"Anh ấy là ——" Lâm Hoài lời nói thoáng nghẹn, "ừm ——" Vivian chờ mong, trong nháy mắt cư nhiên không biết nên giới thiệu như thế nào. Cậu nhẹ nhàng cười, nói, "Anh trai của anh."
"Anh trai của Luxi xin chào! Em là Vivian, là bạn tốt của Luxi." Vivian cười híp mắt chào hỏi. Đã thấy ánh mắt Frey rơi trên người Lâm Hoài, lạnh lùng khó hiểu.
Frey cũng lễ phéo chào hỏi lại. Chẳng qua thái độ này, so với lần đầu gặp mặt còn lạnh lùng xa cách hơn.
Vivian sững sờ, bàn tay nắm chặt cánh tay Lâm Hoài không tự chủ thả ra. =))
Trên đường trở về, Vivian theo thật sát sau lưng Lâm Hoài, thì thầm bên tai, "Anh trai này của anh nhìn qua thật kỳ quái mà."
Lâm Hoài lơ đễnh, thân mật đẩy cái trán gần sát của cô ra 1 chút: "Em nghĩ hơi nhiều rồi, con người anh ấy rất tốt."
"Có lẽ vậy."
Trong nhà Vivian, trong sân dựng lên một giá nướng, lợn rừng đã qua xử lí quay bên trên toả ra mùi thơm nức, nước canh trong nồi sôi lục bục, hơi nước tràn ngập. Ba Vivian dùng một cái muôi lớn quấy quấy nồi, hơi nóng bốc lên mặt toàn mồ hôi.
Mấy món khác đều đã hòm hòm, Clyde giúp đỡ chia thức ăn, cười nói, "Tiểu thiếu gia cậu đến rồi hả?" Nói xong, có thâm ý mà nhìn mặt Vivian hơi đỏ lên, lại bị cô nhẹ nhàng xô đẩy, bản thân không chịu nói câu nào.
Lâm Hoài tâm tình thật tốt, kéo Frey vẫn đứng đằng sau lên, "Ông ơi, đây là người mà cháu đã nói với ông, cũng cứu giúp cháu rất nhiều, Frey đó ông.”
Clyde tự nhiên nghe qua chuyện Lâm Hoài từng nói tại địa lục bị phong ấn, ánh mắt nhìn Frey quay ngoắt 180° , nóng bỏng nói: "Tất nhiên là ông nhớ rồi, thật là 1 chuyện tốt đáng chúc mừng mà!"
Mẹ Vivian vừa vặn đi tới, nghe vậy nói: "Không nghĩ tới tiệc hôm nay lại thành đại tiệc, tổ chức ở nhà ta thật đúng là chọn chỗ tốt mà. "
Lâm Hoài cứ như không nghe thấy ý khác trong lời của bà, chỉ nói: "Cháu cũng không nghĩ tới, đúng thật là niềm vui ngoài ý muốn."
"Đúng là niềm vui ngoài ý muốn." Mẹ Vivian xách thùng gỗ nhỏ Knoch mang về, nhìn kĩ mấy con cá bên trong, "Khách như các cậu mỗi ngày tới vài người, cả năm mở tiệc cũng không được ấy chứ, chúng ta coi như đầu bếp chuyên môn, cũng vui vẻ mà làm. " (=.= mang đồ về bà ấy còn kêu bà ấy phải nấu nhiều đồ, nhà bà không ăn chắc =”=)
"Mẹ." Vivian giữ chặt tay của bà, ý bảo không cần nói nữa.
Mẹ cô hừ nhẹ một tiếng: "Nếu con còn biết nghe mẹ, không nên cùng những loại người ngoài này liên luỵ quá nhiều, biết nghe thì mẹ lúc này cũng chả rỗi hơi thừa lời."
Frey lúc trước cũng không cho rằng người này nói chuyện khó nghe, cũng không để trong lòng. Nhưng bây giờ chỉ cảm thấy câu nào của bà cũng khó nghe, Lâm Hoài nghe xong liền quên, trên mặt đều mỉm cười. Trong nội tâm chỗ sâu nhất cũng trở nên mềm mại.