Túy Tỉnh Mại Thân

Chương 30



“Bị giữ một trăm hai mươi thuyền lá trà, hắn mong muốn Hoài Vương có thể đứng ra hỗ trợ…”

Nước mưa theo khung ô chảy ngược xuống, nối thành một chuỗi châu liên trong suốt. Tầm mắt Phương Kính Tai rơi vào chỗ tay y nắm dù, nhỏ bé trắng nõn, xương ngón tay rõ ràng, khẽ run rẩy.

“Tại sao?”

Phương Kính Tai lại càng không  giải thích được.

“Các ngươi đều cho rằng Nhược Trần đối với ta là có tình… Kỳ thực cũng không giống như các ngươi nghĩ, Nhược Trần quả thực có người trong lòng, nhưng người kia lại không phải ta.”

Mạch Ngọc nói rất chậm, tựa hồ là muốn cho hắn nghe rõ ràng, “Người kia hiểu lầm hắn, lấy oán trả ơn khiến Phong gia chìm trong quẫn cảnh, nhưng Nhược Trần lại vì không muốn hắn sinh tự trách cùng áy náy, một mình gánh vác…  Một trăm hai mươi thuyền trà, liên quan đến sinh tử Phong gia, hắn lại một chút cũng không nguyện cho người kia biết hiện tại cấp bách, thậm chí ngay cả trách cứ đều không thốt ra được, tình nguyện dày vò chính mình, khiến cho tâm lực tiều tụy.”

Phương Kính Tai nhất thời không thể hiểu được ý tứ trong lời Mạch Ngọc, bối rối một hồi, mới dần dần thanh minh.

“Ngươi là nói…”

Người trong lòng Phong Nhược Trần, nhưng thật ra là…

Chính hắn?

“Không thể nào.”

Phương Kính Tai liền phủ định nói. Mình là loại người như thế nào, trong mắt thế nhân, Phong Nhược Trần mọi thứ đều tốt hơn hắn, sao sẽ đối với hắn có tình ý?

“Ngươi không tin?”

Mạch Ngọc có chút tự giễu khẽ cười hai tiếng, “Ta cũng không tin, tại sao người kia là ngươi.”

Bầu trời đánh xuống một tia sáng trắng, sau đó, tiếng sấm chợt vang.

“Luận văn, ngâm thơ, vẽ tranh, viết chữ, đánh đàn, Phương nhị thiếu gia hiểu loại nào? Luận võ, cân tiểu ly, ngân thủy, bàn tính, quan thoại, Phương Nhị thiếu gia có từng học qua? Lại thêm tài trí cùng tướng mạo ngông cuồng…”

Chữ như châu ngọc, đâm vào chỗ đau Phương Kính Tai, “Nhưng mà, dù cho như vậy, lại không sửa được tình ý Nhược Trần đối với ngươi.”

Phương Kính Tai sợ run mà nhìn Mạch Ngọc, “Ngươi cũng không phải hắn, sao có thể khẳng định như thế?’’

Mạch Ngọc thở dài, sau đó vẫn cười nhạt như trước, “Vốn định không nói cho ngươi biết, thế nhưng sau này sợ cũng không có cơ hội gặp lại, chuyện của đại ca ngươi ta cũng nghe nói, nghĩ chuyện này Nhược Trần sẽ lại càng không cho ngươi biết…”

“Ngươi muốn nói cái gì?”

“Ngày ấy Phương đại thiếu gia rời đi vừa vặn từ Hàng Châu trở về trên bến tàu liền gặp Nhược Trần, Phương đại thiếu gia đem chuyện mễ nguyên nói, Diêm Thiết phó sử nhiều lần tới Phong gia, đem chuyện ngươi cùng Quách Hàm xích mích nói cho Nhược Trần, thế nên Nhược Trần nhớ lại ở Hàng Châu nhiều lần từng thấy người Quách gia ra vào mê phô (cửa hàng gạo), hai người đem sự tình xem xét, liền hiểu, ngày ấy ngươi xung đột tránh mặt Quách Hàm, Quách Hàm thấy dựa hơi Phương gia không được liền dạy dỗ Phương gia, chặt đứt mễ nguyên các ngươi, khiến các mễ thương Giang Chiết tích trữ gạo chính là hắn.”

Bầu trời lại là một đạo sấm sét, ầm ầm rung động, Phương Kính Tai lại nghĩ đạo sét kia trực tiếp đánh vào người mình. Sự tình tới quá mức đột nhiên, đại ca mất, cảm tình Phong Nhược Trần, thế nhưng cũng không sánh bằng một chấn động phút chốc.

Sự bốc đồng của mình khiến Phương gia bị chặnmất mễ nguyên, chính sự bốc đồng của mình…

“Ta đã làm cái gì? Ta đã làm… cái gì?”

Phương Kính Tai lắc đầu không giám tin, tự lẩm bẩm trong miệng.

Ông trời, tại sao không cho hắn biết sớm một chút, tại sao lại vào lức này mới cho hắn rõ ràng?

Nếu không phải mình xúc động, Phương gia sẽ không cùng Quách Hàm cạch mặt, Quách Hàm cũng sẽ không động tay động chân vào mễ nguyên, đại ca cũng không cần đi tìm nguồn gạo…

Chính mình cũng không bước vào bẫy của Quách Hàm, ép Phong Nhược Trần dùng gạo và giấy cam đoan trao đổi lá trà.

Hóa ra đều là lỗi của mình! Hóa ra đều là chính mình gây họa! Chính bản thân mình hại Phong gia!

Chính là mình…

Hại chết đại ca!

“Kỳ thực ngươi… Căn bản không xứng với Nhược Trần!” Thanh âm Mạch Ngọc lạnh lùng.

Phương Kính Tai cúi thấp đầu không nói gì.

“Công tử, chúng ta cần phải đi.” Xa phu ở phía sau Mạch Ngọc giục một tiếng.

Mạch Ngọc xoay người lại nhìn thoáng qua, vừa quay đầu, Phương Kính Tai giống như bị đóng đinh, đường nhìn thẳng tắp rơi trên mặt đất. Mạch Ngọc không nói gì thêm, chỉ là cầm ô đưa tới, Phương Kính Tai nhất thời bị động tỉnh táo lại, ánh mắt ngây ngốc nhìn Mạch Ngọc, mãi sau mới hiểu được ý của đối phương, lại do dự một chút, thấy đối phương vẫn đưa tay, liền nhận lấy ô, chỉ cảm thấy nặng như nghìn cân.

“… một trăm hai mươi thuyền trà, nếu Hoài Vương đồng ý đứng ra khẳng định không có vấn đề gì lớn… Mà người chết không thể sống lại… Thỉnh nén bi thương.” Mạch Ngọc nói xong, xoay người đi về phía mã xa.

Phương Kính Tai gật đầu, không tự chủ thốt ra, “Chính ngươi… Cũng bảo trọng!”

Mạch Ngọc dừng lại, một tay đặt trên hoành trục của xe, nước mưa thấm ướt sam y mỏng manh, dán vào trên người, có vẻ càng thêm gầy yếu.

Tiếng mưa rơi át mất lời của y, thế nhưng Phương Kính Tai từ đầu đến cuối vẫn nghe được rõ ràng, y nói.

“Mạch Ngọc ta chung quy vẫn là đồ chơi người tìm vui, tới đâu cũng giống nhau, không thể nói là bảo trọng…”

Nhìn theo mã xa biến mất trong màn mưa, Phương Kính Tai khẽ buông tay, ô tử ngọc rơi trên mặt đất, gãy khung, mặt ô bung ra, bị gió cuốn lên không rồi rơi xuống, hắn cứ thế mà đi.

Phương Kính Tai nhắm mắt lại, ngẩng đầu, mặc cho nước mưa chà xát.

Hắn hận chính mình, chưa từng hận bản thân như thế, hận mình không tốt, hận mình không ra gì, nếu có thể, hắn nguyện lúc này người chết là hắn…

Mà hiện tại, trời không chiều lòng người.

Phong gia, một mảnh tiêu điều thê lương.

Hạ nhân đổi lại đồ trắng, đem giấy trắng dán lên đèn lồng trên cửa, trong mắt, tất cả đều là màu trắng đau thương không nhuốm bụi trần.

Phương Kính Tai kéo chân chậm rãi đi đến từ đường, trên người còn là trường sam ướt đẫm đầy bùn đất, mỗi bước đi, giống như kéo theo nghìn cân nặng trĩu.

Đi vào trong từ đường, phụ thân hắn đang ngồi tại đường thượng.

Phương Kính Tai giơ tay cầm gia pháp lên cao đỉnh đầu, đồng thời quỳ xuống.

“Kính Tai biết sai, thỉnh phụ thân trừng phạt.”

Phương Kính Tai giơ cành mận gai, thanh âm cũng bình tĩnh không dậy nổi gợn sóng.

“Nghiệp chướng! Ngươi ngược lại còn biết trở về!”

Phương lão gia tử mắng, nghe ra bi thống vạn phần, “Xưa kia quá cưng chiều ngươi, cuối cùng để cho ngươi rước về đại họa, ngày hôm nay ta cho liệt tổ liệt tông một câu trả lời, tự tay tống ngươi theo đại ca ngươi bồi tội.”

Lão đi xuống đoạt lấy cành mận gai trong tay Phương Kính Tai hướng lưng hắn hung hăng quất xuống.

“Ba” một tiếng, vải vóc rách vụn, ở trên lưng lưu lại một vệt máu.

“Ngươi chính là súc sinh, ta dạy ngươi thế nào? Chỉ biết vui đừa không biết tiến thủ, ta nuôi ngươi có sich lợi gì?”

Tiếng roi ‘đồm độp’, một cái lại một cái, đám hạ nhân đều che mặt không đành lòng nhìn.

“Nói! Phương gia tổ huấn có những gì?”

“Thủ gia quy!”

Phương Kính Tai lớn tiếng nói, “Di huấn tổ tông, cả đời tuân theo gia quy, tận tâm dạy bảo, sai trái chớ làm, thông thính vật vi, chỉnh tề nghiêm túc, thiết giới hi hi, cần kiệm làm gốc, canh độc vi cơ, một nhà hiếu thuận, hợp thất hàm nghi.”

“Hai!” Đồng thời một roi rơi xuống, vải vóc giống như cánh bướm bay tán loạn.

“Hiếu phụ mẫu! Phụ sinh mẫu cúc, võng cực thâm ân, thừa hoan chi sự, mộc bản thủy nguyên, ôn thanh đông hạ, định tỉnh thần hôn, phủng doanh chấp ngọc, tụng đảo xuân huyên, tang ai tế kính, trọng dụ hậu côn.”

“Ba!’’ Lại một roi, trên cành mận gai dẫn theo huyết sắc.

“Hòa huynh đệ! Huynh hữu đệ cung, đồng căn sở sinh, thủ túc nghị trọng, vũ dực tình thâm…”

Mưa, chẳng biết từ lúc nào ngừng lại, mà bữa tiệc roi vọt này, khiến Phương Kính Tai thiếu chút nữa bỏ mạng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.