Túy Tỉnh Mại Thân

Chương 33



Ở từ đường ngây người không bao lâu liền thấy Sơ Cửu vội vàng chạy tới, nói xưởng đóng tàu Bùi lão bản có chuyện quan trọng, Phương Kính Tai lau mặt một cái khôi phục thần sắc trở lại thư phòng.

Đội thuyền Bùi lão bản vẫn phụ trách thủy vận cho mấy thương hộ lớn, hiện nay đúng lúc gặp lúc cao điểm, Phương Kính Tai đoán có thể là bởi đội thuyền điều phái không tới. Quả nhiên, vừa vào thư phòng, Bùi lão bản liền đi thẳng vào vấn đề.

“Năm nay qua thanh minh trời mưa không ngừng, rất nhiều đội thuyền hàng hóa đều lỡ, vốn là an bài phải tới được, hiện tại lại khẩn cấp vô cùng, hơn nữa Giang Nam đã muốn bước vào mùa mưa dầm, mà lúc này Phong gia lại cần thuyền vận trà…”

Bùi lão bản nhấc tay áo lau mồ hôi trên ót, giọng điệu thương lượng. Phong gia tất nhiên là không dám đắc tội, mà vị trước mắt này cũng là người có thế lực, nhưng là nghe nói thái độ làm người Phương nhị thiếu gia không quá ngay thẳng, liền có chút bận tâm đối phương có thể sẽ làm khó mình hay không.

“Phương gia vẫn chiếu cố việc buôn bán của chúng ta, thế nhưng lúc này thật sự là gom không ra thuyền, chẳng biết phương Nhị thiếu gia đối với nhóm hàng này có thể chậm một chút hay không?”

Bùi lão bản vòng vo một hồi cuối cùng cũng nói ra mục đích mình đến lần này, vì trước đây đáp ứng tốt, giờ lại muốn thay đổi, Bùi lão bản chột dạ nhìn cục gạch trước mặt, thỉnh thoảng mắt lại liếc trộm cái người nghiêm mặt không nói tiếng nào ngồi sau án.

Phương Kính Tai ngồi chỗ kia, ngón tay gõ nhẹ bàn, dường như đang suy nghĩ cái gì, “Phương gia năm nay có bao nhiêu trà?”

“Đại khái là một trăm năm mươi thuyền tất cả…”

Bùi lão bản nâng tay áo muốn lau mồ hôi, phát hiện trên tay áo đã thấm một mảng nước, ngực không khỏi than khổ, trái lại thấy rét lạnh, trước đây Phương đại thiếu gia mặc dù nghiêm túc nhưng người vẫn ôn hòa, mà Phương nhị thiếu gia này cả sắc mặt cũng không biểu lộ, cũng không biết mình đã đắc tội hắn hay chưa.

“Một trăm năm mươi… Một trăm năm mươi…”

Phương Kính Tai khẽ nói hai tiếng, lập tức vỗ bàn ‘bộp’ một cái đem Bùi lão bản lại càng hoảng sợ.

“Bùi lão bản, ta hoãn hàng hóa chờ lá trà Phong gia vận chuyển xong rồi tái xuất.”

Bùi lão bản cho là mình nghe lầm, “Sau Phong gia? Đây chính là nếu như qua mùa mưa dầm sẽ là vô ích.”

“Không sao, rượu càng lâu càng ngon, không như lá trà không chịu nổi ẩm ướt.”

Phương Kính Tai đứng dậy đi tới bên cửa sổ, trong miệng vẫn còn đang nhắc tới “Một trăm năm mươi thuyền” “Một trăm năm mươi thuyền”, chắp tay phía sau nhìn ngoài cửa sổ, ước chừng nửa nén hương, đột nhiên nghĩ đến cái gì, xoay người, “Bùi lão bản, ngươi cùng chủ thuyền thủy vận quan hệ hai bên tốt không?”

Bùi lão bản thoáng cái bối rối, Phương nhị thiếu gia này không phải là muốn đổi người nhận giá buôn bán? Trong lòng không khỏi hô lão Thiên, nói có chút quanh co:

“Cái này, cái này… Quan hệ tốt, thế nhưng không thường qua lại… Nếu muốn nói đến thuyền và thuyền công (người chèo thuyền/ người đóng tàu) chính là quan hệ tốt hơn…”

Phương Kính Tai đi tới trước mặt hắn, “Đại ca khi còn tại thế vẫn khen Bùi lão bản làm việc thành thật, ta tin tưởng con mắt nhìn người của đại ca.”

Bùi lão bản giương miệng thật to không hiểu nhìn về phía Phương Kính Tai, Phương Kính Tai lại nói, “Phiền Bùi lão bản thay ta làm một chuyện, liên hệ các thuyền gia khác, càng nhiều càng tốt cho Phong gia, thuyền hàng phải tốt, chọn thuyền công phải cẩn thận. Còn tiền… Phong gia trả bao nhiêu, ta dựa theo trả bấy nhiêu, thế nhưng phải bảo đảm trà Phong gia không có việc gì.”

Bùi lão bản lại càng không giải thích được, “Phương Nhị thiếu gia làm như thế là vì?”

Phương Kính Tai lắc lắc ngón tay, khóe miệng tràn đầy ý cười hàm xúc, “Bùi lão bản chỉ cần dựa theo ta phân phó đi làm là được, nhớ kỹ, tìm thuyền công có đầu óc một chút, đừng để người lạ đến gần hàng hóa.”

Bùi lão bản liên tục gật đầu, “Được được, nhất định làm tốt, nhất định làm tốt.”

Tiễn Bùi lão bản, Sơ Cửu theo phía sau Phương Kính Tai, hiếu hỳ nói:

“Nhị thiếu gia, vì sao phải đợi Phong gia xong việc? Để thuyền đi ra ngoài coi như đã là đại ân, nhị thiếu gia sao còn muốn tự mình xuất tiền túi thay bọn họ trả tiền thuyền?”

Phương Kính Tai xoay người lại, trên mặt không có chút biểu tình, nhưng lông mày hơi nhếch lên lại tiết lộ tâm tình hắn lúc này rất tốt.

“Không được sao?”  Sau đó quay người lại, ung dung hướng phòng mình mà đi.

Trong phòng đã chuẩn bị xong nước nóng, Phương Kính Tai đem chính mình ngâm trong thùng nước tắm, khoang khoái thả lỏng tứ chi mệt mỏi, sau đó đường nhìn rơi đến chỗ đặt chén trà bên cạnh. Bưng trở lại, mở nắp, trên nước trà mát lạnh còn lay động vài búp chồi xanh biếc.

Hắn biết, hắn cũng không phải đối Phong gia tốt gì, điều động thuyền cho Phương gia, chỉ vì muốn làm cho người kia chút việc… Tựa như y nói lúc đó, bởi vì không thể nào gửi gắm, cho nên mới đem cảm tình trút xuống việc khác, mà khi ý thức được tình cảm của mình thì cũng đã muộn.

Trà xuân dĩ thục, hoa đào đỏ tươi, trà hương, tửu nùng, chỉ là không còn như trước đây.

Nhấp một miếng, u hương thanh nhã.

Hóa ra hằng năm y đều tặng trà cho mình…

Chỉ là trước đây, chính mình thế nào lại không chú ý?

Buông chén trà, Phương Kính Tai ngồi lại một lúc, nước vẫn tràn xuống cằm, nhắm mắt lại, bàn tay theo ngực, bụng, vẫn rồi trượt xuống phía dưới, chạm đến dục vọng của mình, bàn tay khẽ nắm…

Trong trí nhớ, vẫn như cũ rõ ràng giữ lại cảm giác người kia, trên bàn tay có vết chai mỏng, kỹ xảo xoa động, hương trà nhàn nhạt…

Tiếng nước xao động, Phương Kính Tai ngẩng đầu lên, giữa môi tràn ra tiếng than nhẹ mơ hồ, rất nhiều, rất nhiều tối bản thân mình không ngủ, chính là như thế này, tưởng tượng thấy đối phương, nhớ lại hơi thở đối phương, an ủi chính mình, rồi sau đó đạt được cao trào…

Một luồng bạch trọc tản ra trong nước, Phương Kính Tai từ trong nước đứng lên lau khô thân thể, tùy ý khoác bộ quần áo liền ngồi vào án biên.

Nâng bút, trên giấy viết xuống “Phong lão gia”, sau đó nhớ tới Phong Nhược Trần không quá thích xưng hô này, liền đem giấy xoa nhẹ, lần nữa chấm mực, đặt bút viết “Nhược Trần công tử”, ngẫm lại vẫn cảm thấy không thích hợp, liền xoa nhẹ tờ giấy kia.

Diêm Thiết phó sử và Quách gia lần trước ăn một bụng thua thiệt, nghĩ năm nay sẽ không thể dễ dàng buông tha, hắn lại thấy người của Diêm Thiết Ti ra vào Quách gia, liền có dự cảm bọn họ muốn động tay vào nhóm trà Phong gia.

Chấm đầy mực, nhỏ xuống một giọt, thấm lên tín tiên (giấy viết thư), Phương Kính Tai thở dài, cuối cùng đem bút đặt xuống.

Phong Nhược Trần phải là so với mình càng cẩn thận hơn. Hắn nghĩ như vậy, liền liền tắt ngọn nến đi đến giường nằm xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.