Túy Tỉnh Mại Thân

Chương 34



Qua vài ngày, nhóm trà đầu tiên của Phong gia cập bến, Phương Kính Tai lần đầu trong đời được ở trên bến tàu chứng kiến cảnh như này, thuyền buồm như rừng, nhìn cực đồ sộ.

Thuyền Phong gia chiếm đi hơn nửa bến tàu, thuyền hàng Phương gia và những nhà khác đều tập trung lại một bên thuyền khác hàng đều chen ở một bên.

Phương Kính Tai đã nói chờ Phong gia chuyển xong lá trà mới dùng thuyền, có lẽ Bùi lão bản thực sự áy náy, cho Phong gia quyền điều động, cũng cho Phương gia hơn nhiều tàu thuyền, tuy rằng vận chuyển không được bao nhiêu, nhưng có thể xuất ra ngoài một chút cũng tốt, tích trữ sau mùa mưa dầm quá lâu sợ rằng rượu cũng đắp đống không ít.

Ở bến tàu giám sát thuyền công vận hàng, Phương Kính Tai vừa quay đầu, đột nhiên liếc thấy thân ảnh Quách Hàm, chỉ thấy hắn mang theo vài người đứng bên ngoài bến, chỉ chỉ trỏ trỏ.

Phong Nhược Trần mặc dù viết giấy cam đoan không hề cùng thương hộ khác chèn ép Quách gia, thế nhưng Quách gia đã từng bị thua thiệt khiến các thương hộ khác cũng không mua trướng (màn chắn) bọn họ, giấy cam đoan của Phong Nhược Trần có cũng như không, đoán chắc bọn họ đã lén tìm biện pháp nào đó.

Mà Phương gia lại không biết, gián tiếp hại chết Phương Hiếu Tai, Quách gia cũng có chút liên hệ; Phương Kính Tai mặc dù không được việc gì, nhưng từ trước đến giờ yêu ghét rõ ràng, người nào đối tốt với hắn, hắn cực kì chiếu cố, cho nên hận ý với Quách gia cũng càng ngày rõ ràng, thậm chí có lúc còn muốn xông lên đánh người.

Thời gian này Quách gia cũng không tốt, Phương Kính Tai nhìn ra, cũng luôn luôn đề phòng tiểu nhân.

Xoay người tiếp tục đốc thúc công nhân làm việc, quay đầu, đám người Quách Hàm đã biến mất. Phương Kính Tai có chút nghi hoặc, trong khoảng thời gian này chính là lúc Phong gia dùng thuyền, bởi vì lệ cũ đã kéo dài nhiều năm, thương hộ lớn nhỏ cũng biết được vận hàng cũng phải tách ra hai tháng, thế nên bến tàu lần này ngoại trừ phá lệ được lợi xuất hàng, còn dư lại chính là thuyền hàng nhà hắn. Quách gia vừa không có thuyền hàng, hiện tại Quách Hàm đến bến tàu để làm gì?

Phương Kính Tai nghĩ, liếc mắt, trên thuyền công nhân Phong gia đang bận rộn một bên dỡ hàng, ngẩng đầu, mặt trời chói chang nhô lên cao, mặc dù còn chưa vào hè, nhưng cũng đã thôi khiến người ta khó chịu, sau thanh minh liên tiếp đổ xuống vài trận mưa to, hiện tại cũng là mấy ngày dài trời trong nắng ấm…

Đến đêm, Phương Kính Tai nằm ở trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được, bên ngoài đã gõ qua canh ba, người gõ mõ cầm canh hô ‘Trời hanh vật khô, cẩn thận củi lửa’. Phương Kính Tai chống tay ngồi dậy, lắc lắc đầu, luôn cảm thấy có chỗ không thích hợp, vội vàng mặc quần áo xuất môn.

“Nhị thiếu gia, muộn thế này ngài còn muốn ra ngoài?”

Nghe được trong phòng chủ nhân có tiếng động, Sơ Cửu xoa mắt nhập nhèm buồn ngủ đang muốn đi qua hầu hạ.

“Ăn khuya!” Phương Kính Tai nói xong những lời này, tay áo vung một cái, bóng dáng đã biến mất ở ngoài cửa.

Theo thói quen của Nhị thiếu gia, nói là ăn khuya, đó bất quá là dùng để hù lão gia, phỏng chừng tám chín phần mười chính là lừa đi Ỷ Hương Các. Thế nhưng nói đến Ỷ Hương Các, thiếu gia chắc cũng không đến đó nữa… Sơ Cửu ngáp hai cái xoay người lại ngủ tiếp.

Đã từng cùng tiểu tử Quách Hàm kia qua lại, Phương Kính Tai biết, nhà họ bình thường một bộ nhu nhược hòa hảo, thế nhưng chó vội cũng phải nhảy tường, không biết bị dồn đến chân tường hắn sẽ dùng thủ đoạn gì.

Trên bến tàu một mảnh  đen kịt, nước sông chảy xiết, tiếng gió thổi vù vù qua tai, thổi vào cánh buồm vang lên phần phật.

Phương Kính Tai xách theo đèn lồng dọc theo bến tàu chiếu qua hết chiếc này đến chiếc khác.  Phong gia còn có rất nhiều hàng chưa dỡ xuống, lẽ ra là có người trông coi, thế nhưng phỏng chừng lúc này đều đã ngủ rồi.

Đột nhiên, bên cạnh thân truyền đến một âm thanh trầm đục, Phương Kính Tai tắt đèn lồng trốn sang một bên.

Chỉ thấy vài người mặc y phục đen lén lút trước thuyền Phong gia, có hai người mang cái gì đó lên thuyền, những người khác đều ở bên dưới coi chừng, ước chừng chỉ chốc lát, hai người kia xuống thuyền, sau đó vẩy thứ gì lên thân thuyền, tiếp theo ném hỏa thạch (đá lấy lửa) lên thuyền, Một tiếng ‘ầm’ vang lên, ánh lửa nổi lên bốn phía.

Bọn họ muốn đốt hết trà Phong gia?

Những người đó phóng hỏa xong liền thanh chóng rời đi, Phương Kính Tai muốn đi gọi người, đột nhiên nhớ tới mấy kẻ kia dời cái gì lên thuyền, bố liêu (vải vóc) màu thủy lam,  không biết tại sao nhìn đến lại quen mắt.

Là… y?!

Vừa mới nghĩ tới, Phương Kính Tai bỏ lại đèn lồng chạy vội lên thuyền, bốn phía đã bao phủ một mảnh khói đặc, đốm lửa tán loạn, hơn nữa mới vừa rồi bọn họ còn ở trên thuyền rót rượu, mượn gió khô hanh, phút chốc thế lửa ngút trời.

Khói đặc xông khiến người không mở mắt nổi, Phương Kính Tai chạy ào vào thuyền thất, liền thấy người nọ nằm ngang trên boong, trán còn có vết thương.

“Nhược Trần?!”

Tiến lên đỡ lấy Phong Nhược Trần, cũng may ngoại trừ trên trán, trên người y cũng không có vết thương nào khác, người chỉ là hôn mê bất tỉnh.

Phương Kính Tai khẽ thở dài, nhẹ giọng:

“Sớm biết là ngươi… dứt khoát không cứu.”

Thừa dịp thuyền còn chưa bị đốt thành cái khung, vội vàng chạy thoát xuống phía dưới.

Trận lửa này may mà phát hiện đúng lúc, đối phương đốt thuyền Phương gia, rượu trường hỏa thế, nếu mọi người chậm một khắc thì cũng không đơn giản chỉ tổn thất hơn mười chiến thuyền như thế.

Dưới ánh nến, một phòng thanh lãnh.

Người ngủ trên giường tỉnh lại, nhìn màn trướng, có chút mờ mịt nháy mắt một cái, tựa hồ không biết mình đang ở chỗ nào.

“Ngươi đã tỉnh?”

Phương Kính Tai bưng chậu nước vào cửa, thấy người nọ vừa tỉnh đã muốn rời giường, phi tới hơi dùng sức ấn bả vai y xuống.

“Mới vừa tỉnh lại cố gắng đừng hoạt động.”

Phương Kính Tai dạy dỗ y một câu, rồi sau đó đi tới bên cạnh bàn đem chậu nước trong tay xuống, “Vốn nên tống khứ ngươi về nhà luôn, thế nhưng ta sợ người chỗ ngươi nghĩ ta đánh ngươi thành như vậy, đến lúc đó cái gì cũng đổ lên người ta, thế nên không thể làm gì khác hơn là mang ngươi về.”

Phương Kính Tai cầm khăn ẩm trở lại bên giường, đem khăn đắp lên trán Phong Nhược Trần, “Đại phu đã xem rồi, nói vết thương này không đáng lo, còn đầu có bị hỏng không, ngươi nói hai câu ta nghe một chút.”

Phong Nhược Trần ngược lại ngoan ngoãn nằm xuống, khóe miệng nhàn nhạt khẽ cong, “Ngươi sao lại ở đó?”

Hé miệng, thanh âm có chút khàn khàn, lại không nhịn được ho khan vài cái, đoán chừng trước đó ở đám cháy hít phải khói.

Phương Kính Tai chống mép giường ngồi xuống, “Việc này ta còn chưa hỏi ngươi, ngươi nửa đêm chạy đến đấy làm cái gì?”

“Hỏi người khác trước tiên trả lời vấn đề của đối phương, này mới coi là lễ phép, khụ khụ.”

Gân xanh trên ót Phương Kính Tai đập thình thịch, quả nhiên là mồm mép, liền đem chuyện ban ngày trên bến tàu thấy Quách Hàm, bắt gặp có người phóng hỏa đốt thuyền cùng việc làm sao cứu được y ra nói lại một lần, duy chỉ giấu chuyện hắn nửa đêm chạy đi bến tàu chính là bởi không yên lòng cho trà Phong gia.

“Ta nói xong, tới lượt ngươi.”

Phong Nhược Trần không lên tiếng, bàn tay đưa vào trong vạt áo rồi sau đó móc ra một tờ giấy viết thư, đưa tới. Phương Kính Tai vẻ mặt khó hiểu nhận lấy, mở ra, nhìn hai lượt, sắc mặt chợt biến.

“Đây không phải là do ta viết!”

Đó là thư hạ nhân Phong gia chuyển, có chữ kí Phương Kính Tai, trên thư viết Phong Nhược Trần vào lúc canh ba đến bến tàu, nói là có chuyện quan trọng cần thương lượng.

“Phong Nhược Trần, đầu ngươi có phải đầu heo treo trên đó không? Cái này vừa nhìn đã biết là người khác giả mạo lão tử!”

Phương Kính Tai nắm tờ giấy nhảy dựng lên, thứ nhất là vì người khác giả mạo mình mà tức giận, mặt khác là thực sự không nghĩ ra, sơ hở rõ ràng như thế, Phong Nhược Trần sao lại đoán không ra?

“Chúng ta không phải thường để hạ nhân truyền lời sao? Mà nếu quả thật có chuyện khẩn cấp muốn tìm ngươi thương lượng, lão tử cũng không hẹn đến cái nơi âm u đen tối quỷ quái kia!”

“Ta cũng đoán là có người cố ý dẫn ta đến đó…” Phong Nhược Trần trầm giọng nói.

“Vậy mà ngươi còn đi?”

Phương Kính Tai không nói gì nhìn trời, Ngọc Hoàng đại đế, Quan Thế Âm Bồ Tát, ai tới nói cho hắn biết, người trước mắt này thực sự họ Phong tên Nhược Trần? Đây chính là minh chứng cho cái đạo lý tức nước vỡ bờ, vì quá thông minh trái lại trở thành ngu đần á?

‘‘Ta đi, bất tri bất giác đi đến nơi đó…”

Phong Nhược Trần đưa tay ngăn trước mắt, che khuất mặt, trong giọng nói có một tia hối hận, “Ta còn đang nghĩ, nhỡ đâu là ngươi thật sự có chuyện tìm ta, chỉ có thể ở nơi đó gặp mặt…”

Phương Kính Tai nhìn y, lẳng lặng nghe y nói xong, im lặng một chút, sau đó mắng, “Biết rõ có thể người khác giở trò, ngươi lại còn… lại còn chui đầu…  Quả thực so với heo còn ngốc hơn!”

“Mắng hay lắm!”

Phong Nhược Trần vẫn che mặt như cũ, tự lẩm bẩm, “Ta vốn là rất ngốc… Ngốc đến mức không biết phải làm sao mới có thể khiến hắn chú ý tới mình, ngốc đến mức không biết nên làm gì mới có thể khiến hắn biết cảm tình của mình, ngốc đến nỗi chỉ cần là chuyện của hắn trong lòng sẽ không nhịn được mà đi…”

Phương Kính Tai cúi đầu cười một cái, quả nhiên là tức nước vỡ bờ sao? Phong lão gia tài học xuất sắc lại phong lưu, hóa ra cũng si tình phát ngốc.

Cầm lấy tay y gỡ xuống khỏi mặt, “Ngươi sao có thể kết luận hắn không chú ý đến ngươi, nói không chừng hắn thấy ba chữ Phong Nhược Trần… cũng đã hận không thể phá tan ăn vào bụng!” Kèm theo một chữ cuối cùng hung tợn hạ xuống, màn trướng đung đưa kịch liệt một trận, Phong Nhược Trần còn chưa kịp phản ứng, bị Phương Kính Tai nắm lấy bị rèm cuốn chặt lấy.

“Ngươi làm cái gì?”

Phong Nhược Trần tránh một chút, lại tránh không được.

“Làm cái gì?”

Phương Kính Tai cười lạnh một tiếng xoay người trên giường đè trên người y, nhảy qua thứ nóng đang trực đứng thẳng kia ngồi lên bụng, đồng thời, đem khăn mặt cột tay Phong Nhược Trần vào thành giường.

“Họ Phong, ngươi nghe cho rõ, thích người nào đấy thì đừng có rề rà, nam tử hán đại trượng phu, nếu thích lão tử, thoải mái nói ra có gì mà khó khăn? Hay là thích lão tử chính là chuyện mất mặt?” Trói xong, bắt đầu cởi quần áo Phong Nhược Trần.

Lột Phong Nhược Trần sạch sẽ cho hả giận, mồm còn lẩm bẩm:

“Làm cái gì… lại còn hỏi ta làm cái gì…” Phương Kính Tai cúi đầu gặm môi Phong Nhược Trần, thô bạo cạy mở khớp hàm với đầu lưỡi vào, trắng trợn cướp đoạt, nếm hết ngon ngọt mới rời khỏi cái miệng mềm nhẵn của đối phương, dây dưa cùng một chỗ, đem cường đoạt biến thành dịu dàng, thẳng đến khi lồng ngực sắp hết khí mới tách ra, Phương Kính Tai còn thấy chưa đã liếm môi y vài cái.

Phong Nhược Trần há miệng, thở dốc từng ngụm, da thịt rắn chắc vì tình triều mà nổi lên sắc hồng, con ngươi che kín một tầng hơi nước, ánh nước hiện lên, tựa hồ không hiểu gì mà nhìn hắn. Phương Kính Tai bị y nhìn có chút chột dạ, tức thì cởi áo choàng đắp lên mặt y.

Hắn nghĩ đến y, mỗi ngày, mỗi ngày, giống như khắc vào trong huyết mạch, mà giờ khắc này máu nóng sôi trào, mỗi một cử động cuồng liệt đều in tên của y.

Môi dán lên lồng ngực đang vì tình mà nóng lên, ngậm mút thứ nổi lên trước ngực y, cảm nhận được thứ dưới bụng kích thích mà cương lên.

Hắn biết hiện tại chính là ép buộc, thế nhưng hắn không quan tâm được nhiều như thế, nghe y nói xong, ý trí liền sụp đổ, nát vụn, một chút cũng không còn.

Hắn nghĩ tới rất nhiều lần, thậm chí đặt y dưới thân cũng từng huyễn tưởng, tiến nhập thân thể y, cơ thể mình luật động, khiến dã thú xinh đẹp kia càng thêm trầm luân…

Từ khi nào, hắn chú ý tới y?

Từ khi nào, hắn thừa nhận y?

Không biết, cũng không cần biết!

Có lẽ là đêm nay, có lẽ là tại một nơi trà hương thơm ngào ngạt, khi mùi rượu say lòng người, hoặc là rất nhiều năm về trước, thời điểm hắn nhớ kỹ cái tên Nhược Trần công tử cũng liền đem người kia ghi tạc trong lòng.

Nâng lên đầu gối y, đem hai chân thon dài gác trên cánh tay, thấm chất lỏng ngay chỗ kia của y, nhập khẩu hồng nhạt dính chút dịch của hắn, phảng phất bất lực lại khẩn trương mà co rút. Ngay sau đó, giống như bị mê hoặc, hắm chậm rãi hạ thân, cảm thụ dục vọng của mình một chút bị nơi chặt chẽ kia cắn nuối thoải mái.

Không có trải qua mở rộng tiền hí tiến nhập, khiến cho người nọ đau đến run lên, Phương Kính Tai cúi người xuống ngậm lấy vành tai y, “Phong Nhược Trần, ngươi hãy nghe cho kỹ…”

Hắn không biết những thứ phong hoa tuyết nguyệt ngươi tình ta ý thi từ ca phú, cũng không hiểu hoa tiền nguyệt hạ, có nhã hứng trước gió mà nâng ly…; hắn thậm chí ngay cả vòng vo cũng chưa từng học qua.

Nhưng mà thích liền thích thôi, hắn ý thức được, nên cũng không để một chút tình nghĩa chôn ở trong lòng.

“Lão tử thích ngươi ──” hắn ghé vào lỗ tai y phun ra nhiệt khí, người nọ chấn động. Ngay sau đó, đáy lòng của hắn nảy lên một chút vui vẻ khi chiếm được thượng phong, khóe miệng hiện ra nụ cười mị hoặc, thắt lưng tiếp tục dùng sức, hoàn toàn không tựa vào thân thể kia, “Lão tử thích ngươi…”

“Liền nghĩ cùng ngươi làm chuyện này.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.