Tùy Tình Sở Dục

Chương 27



Edit: Sam

Dung Tư Hàm nghe được bốn chữ cuối cùng của Dung Thành, biểu cảm trên khuôn mặt xưa nay luôn hờ hững thật sự không thể kiềm nén, cô nhịn cười đến mức sắp méo mó.

“Thế nào?” Dung Thành sờ cằm, nhìn con gái, “Trong Quỳnh cư ký không phải đã viết, môi hồng răng trắng mặt hoa đào, tóc xanh má đào mày lá liễu sao?”

“Ba…” Cô giơ tay che miệng, “Cái đó nên miêu tả con gái chứ.”

Dung Thành lắc đầu, nghiêm trang nói: “Ba khen bạn trai con ngoại hình tuấn tú, cũng giống nhau thôi.”

Tầm mắt Lý Lị lướt sang người đàn ông cao lớn đang giúp đỡ dì giúp việc trong phòng bếp, bà nói với chồng: “Con gái anh bây giờ có bản lĩnh lắm, hôm qua có một người hẹn nó, hôm nay lại mang về một người khác.”

Dung Thành nghe được vẻ không vui che giấu trong giọng nói của vợ mình, ông đành cười theo nói: “Được rồi được rồi, dù sao đã mang về, việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài.”

Một câu này của ông rõ ràng xác thực coi Phong Trác Luân là người một nhà.

Lúc này Thẩm Chấn Thiên đang ở một bên cầm cặp hồ sơ lên, bình tĩnh nói với bọn họ: “Bác trai bác gái, cháu cáo từ trước, bên Hồng Kông còn có vụ án, cháu đi chuyến bay tối nay.”

“Được, làm phiền cậu rồi.” Dung Thành gật đầu với anh ta, “Cám ơn cậu đã chăm sóc Hàm Hàm.”

Lý Lị lập tức dùng ánh mắt nhìn sang Dung Tư Hàm ra hiệu cô tiễn anh ta, bà cười tủm tỉm nói với Thẩm Chấn Thiên: “Tiểu Thẩm sau này có rảnh thì đến chơi nữa nhé.”

Thẩm Chấn Thiên đáp “Vâng”, rồi cầm cặp hồ sơ đi ra ngoài.

Dung Tư Hàm đi theo tiễn anh ta tới cửa lớn bên ngoài, cô nhìn ánh mắt anh ta nghiêm túc nói: “Thực sự cảm ơn anh.”

Trong làn gió thu tiêu điều khuôn mặt anh ta vẫn nghiêm nghị như trước, khi đối mặt cô trông như có thêm một tia ấm áp: “Bạn bè không cần nói cám ơn.”

Cô gật đầu: “Nếu em còn quay lại Hồng Kông, em sẽ tìm anh và A Hạnh.”

Anh ta im lặng một lúc rồi xoay người chuẩn bị đi, cuối cùng nhìn cô, sắc mặt hơi ẩn nhẫn nói: “Bản thân em cũng sống cho tốt.”



Lúc cô trở về phòng khách thì Lý Lị đã ngồi trên sofa, Dung Thành cầm tách trà ngồi bên cạnh rõ ràng không có ý tứ muốn tham dự vào cuộc tranh luận này, thấy cô vừa tiến vào, Lý Lị ngước mắt lên: “Đến rồi, cô Dung, ngồi đi.”

“Mẹ ——” Dung Tư Hàm đi tới bên cạnh chen chúc ngồi xuống với bà, “Lý nữ vương vĩ đại khai sáng, Lý nữ vương tôn kính cởi mở ——”

“Miệng lưỡi trơn tru,” Lý Lị nhìn cô một cái, “Học cái cậu môi hồng răng trắng phải không?”

Trong lòng Dung Tư Hàm lẩm nhẩm biệt danh mới của người nào đó, cố gắng nhịn lại tiếng cười đã tới bên miệng.

“Ngoài cái cậu họ La lần trước, cậu ta là bạn trai thứ hai của con ở Hồng Kông phải không?” Phó trưởng phòng Lý không hề giả vờ, “Mẹ hiểu con quá mà, tính tình con bướng bỉnh, mẹ bảo con về con liền theo mẹ về, quả nhiên là bởi vì cãi nhau chia tay với cậu ta nên mới nghe lời.”

Đối mặt với người mẹ mang gương mặt sắt nổi tiếng nhất thành phố S, ngay cả năng lực cãi lại Dung Tư Hàm cũng không có, đầu óc cô mau chóng vận hành một lúc, chỉ có thể áp dụng sách lược tương tự của ai kia: “Mẹ…con vào phòng bếp rót tách trà trước, ăn tối xong rồi hẵng nói.”

Lý Lị “này” một tiếng, bàn chân cô lại đi rất nhanh, chỉ mấy bước là vào phòng bếp.

Trong thời gian đó, tại phòng bếp dì giúp việc cũng đã bị mê hoặc bởi nụ cười của Phong Trác Luân, thấy Dung Tư Hàm tiến vào dì ta vỗ vai cô, cười tủm tỉm nói: “Ánh mắt Hàm Hàm tốt lắm, bạn trai cháu khôi ngô tuấn tú, miệng còn ngọt nữa, rất được lòng người.”

Cô lắng nghe liền nghẹn họng, giương mắt nhìn qua người kia, trông thấy anh đang dùng dáng dấp mỹ nam thành thạo việc nhà để xào đồ ăn, đặc biệt nghiêm túc.

Nhưng cô nhìn thế nào cũng cảm thấy nụ cười trên khuôn mặt nghiêng kia vẫn bỉ ổi lại thiếu đòn, được lòng người chỗ nào chứ?

“Hai cháu nói chuyện đi, dì đi lau bàn ở phòng khách.” Dì giúp việc lão luyện tháo vát, đóng cửa phòng bếp rồi đi ra ngoài.

Cô nhón chân lấy ấm nước trên ngăn tủ, rồi lấy cốc rót nước ra, quả nhiên chưa tới vài giây, ai đó ban nãy còn đang nghiêm túc liền giảm lửa xuống rồi ôm thắt lưng cô từ phía sau.

“Anh có biết ban nãy ba em đánh giá anh thế nào không?” Cô quay đầu lại nhìn anh một cái.

“Hửm?” Anh lười biếng nhấc mắt lên, “Nói anh trông giống con rể của ông ấy?”

“Ba nói dáng vẻ của anh…môi hồng răng trắng.” Nói xong cô bật cười ngay, “Giống con gái.”

Khuôn mặt người nào đó đen thui, hồi lâu sau thờ ơ nhíu mày: “Khen ngợi trá hình tướng mạo của anh như Phan An, anh hiểu.”

“Không biết xấu hổ.” Cô liếc mắt khinh bỉ nhìn anh, vươn tay đẩy anh ra.

Cánh tay và đôi chân dài của anh đặt trên người cô, động tác từ từ quấn chặt bắt đầu không đàng hoàng, phòng bếp vốn đã nóng, anh thế này khiến cô hơi khô nóng, dùng chút sức lực mới hất ra bàn tay kia của anh đã dời sang bờ ngực cô: “Đàng hoàng chút đi, mẹ em đang thẩm tra trong phòng khách.”

Phong Trác Luân không có biểu cảm gì, ngược lại hỏi: “Cái tên mặt than kia đi chưa?”

Thấy cô gật đầu, anh còn nói: “Rất tốt, không cần phân tán sự chú ý của mẹ em, anh đơn thân tác chiến.”

“Anh thật sự coi mình là con rể đưa đến cửa?” Cô liếc xéo anh.

“Tin anh đi, ba mẹ em tuyệt đối không bao giờ có thể tìm được một người đàn ông có ngoại hình hoa dung nguyệt mạo giống như anh…” Câu chữ của anh rất nghiêm chỉnh, cuối cùng lại mang ý xấu đẩy vào cô từ phía sau, “Người đàn ông có tài năng đích thực.”

Dung Tư Hàm đưa lưng về phía anh, vung tay về phía anh, dứt khoát không đáp lại hành vi lưu manh của anh.

Ý cười trong mắt anh càng đậm đặc, cánh tay siết chặt hơn.

Vóc dáng cô nhỏ nhắn, cứ vậy bị anh ôm trong lòng quả thật trông bé xíu, từ góc nhìn của anh trong mái tóc đen nhánh mềm mại lộ ra vành tai nõn nà xinh xắn, lông mi lại rất dài, chiếc mũi thanh tú rất cao, biểu cảm trên mặt điềm tĩnh lại kiêu ngạo, đều là dáng vẻ mà anh luôn ghi nhớ trong lòng.

Một người con gái tốt đẹp biết bao, anh suy nghĩ rất nhiều mỗi một ngày đều có thể nhìn thấy cô, trêu cô tức, chọc cô cười, đến những thứ củi gạo dầu muối nhỏ nhặt trong cuộc sống, bầu bạn sống quãng đời còn lại cho đến chết… Mọi chuyện đều có cô ở bên cạnh.

Bản thân anh cũng không thể nhận định, anh mong muốn làm người quan trọng nhất trong cuộc đời cô cỡ nào.

**

Tay nghề nấu ăn của Phong Trác Luân đã luôn rất giỏi, cho dù là rau cải vô cùng đơn giản, được anh nấu ra cũng đặc biệt chu đáo tinh xảo.

Dung Thành và Lý Lị bình thường quanh năm đều tham dự rất nhiều bữa tiệc, sơn trân hải vị cũng đã ăn ngán rồi, hiện giờ món rau thường ngày lại được anh làm ra một cảm giác khác, ăn vào ngược lại rất vừa miệng.

“Tay nghề nấu nướng của cậu rất tốt.” Dung Thành gắp mấy miếng nếm thử rồi nhìn sang Phong Trác Luân, “Thường hay tự nấu ăn sao?”

“Sau khi qua Pháp cháu bắt đầu một mình học làm.” Anh cong khóe môi, “Tay nghề hiện tại của Hàm Hàm cũng là học từ cháu.”

“Thảo nào lần này khi con bé về luôn cảm thấy đồ ăn không ngon như hồi trước.” Dung Thành gật đầu, ngữ khí ôn hòa xen lẫn trêu đùa, “Tôi còn nghĩ con bé này sao lại trở nên kén chọn hơn, hóa ra là có sự đối lập.”

“Cô ấy ăn gì cũng kén chọn.” Phong Trác Luân liếc nhìn Dung Tư Hàm với vẻ chế giễu, “Món ăn có dinh dưỡng, tốt cho cơ thể cô ấy cũng ăn không nhiều lắm.”

Dung Tư Hàm đang cầm bát, nghe anh nói cô cứ cảm thấy còn có một hàm ý khác, lúc này cô ngẩng đầu nhìn thấy nụ cười khó hiểu của anh, nhớ lại buổi sáng anh nói muốn đút cô uống sữa, nhất thời trong lòng hận không thể lấy kim khâu kín cái miệng của anh.

Anh ở đối diện nhìn thấy sắc mặt hơi ửng đỏ của cô, hồi lâu sau khóe miệng vểnh lên rất cao, đôi mắt càng lúc càng u ám.



Một bữa cơm hai người đàn ông thế mà trò chuyện rất tự nhiên, sau khi bữa ăn kết thúc Lý Lị buông đũa xuống, rốt cuộc bình tĩnh nhìn Phong Trác Luân hỏi: “Cậu bỏ việc đến thành phố S, không ảnh hưởng tới công việc của cậu sao?”

“Cháu thuộc nghành nghề tự do.” Anh lơ đãng nói, “Làm thiết kế trang sức, tính quy luật không lớn lắm.”

“Nói cách khác thường xuyên đi lại khắp nơi trên thế giới.” Lý Lị lại nói, “Mức độ an ổn khá thấp, chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, vậy cậu ở thành phố S có bất động sản cố định nào không?”

“Không có.” Anh đáp.

“Không có bất động sản cố định, cũng không có địa điểm công tác ổn định, sau này làm thế nào phụ trách cuộc sống gia đình?” Câu chữ của Lý Lị không trọng điểm nhưng rõ ràng, “Trừ phi cậu chỉ muốn làm bạn trai của Hàm Hàm mà không phải người chồng tương lai, mấy vấn đề này cậu đã từng suy nghĩ chưa?”

“Chưa ạ.” Anh lại cười cười, “Cháu chưa từng nghĩ đến mấy vấn đề này.”

Lý Lị nghe được nhíu mày, bà im lặng một lúc, vừa muốn nói thì chợt nghe anh nói tiếp: “Bác gái, trên thực tế cháu hiểu được mình không thể lấy ra bất cứ thứ gì, cháu hoàn toàn không xứng với cô ấy.”

Trong phòng khách to như vậy, tiếng nói hơi khàn của anh vang lên từng câu chữ rất rõ ràng, Dung Tư Hàm hơi nhíu mày, trong ánh mắt ngẩng đầu nhìn anh mang theo chút khó tin.

Dường như ngay cả Lý Lị và Dung Thành cũng không đoán trước anh sẽ nói thế này, hai người đưa mắt nhìn nhau, sắc mặt cũng trở nên phần nào phức tạp.

“Hai bác không muốn để cô ấy ở bên cháu, cháu hoàn toàn có thể chấp nhận.” Anh gằn từng tiếng nói, “Bác trai bác gái, nhưng hiện tại cháu có một yêu cầu quá đáng.”

“Nếu hai bác đồng ý, cháu muốn dùng thân phận bạn trai cuối cùng đưa cô ấy đi Pháp, cháu đã đặt vé máy bay vào ngày mai.”

Dung Tư Hàm chỉ nghe được tiếng tim đập càng lúc càng to bên tai mình, không có bất cứ âm thanh hoàn cảnh nào quấy nhiễu.

Trên khuôn mặt anh vẫn là nụ cười mà cô quen thuộc nhất.

Anh ngồi tại bàn cơm nhà cô, ở trước mặt ba mẹ cô, ban nãy còn tự nhiên thảnh thơi, hài hòa ấm áp.

Cô vốn tưởng rằng cái mình nghe được chính là anh dùng cách thức của mình trưng cầu sự đồng ý của ba mẹ cô, hoàn thành sự chuyển tiếp từ bạn trai đến người chồng tương lai.

Từ khoảnh khắc anh xuất hiện cô đã quyết định rồi, cho dù tương lai có bao nhiêu gian nan dài dẳng, cô cũng sẽ ở bên cạnh anh cùng anh hoàn thành.

Nhưng lời nói hiện tại của anh tựa như lời đưa tiễn cuối cùng trước khi xa cách vĩnh viễn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.