Tùy Tình Sở Dục

Chương 33: Ngoại truyện 1



Edit: Sam

Hôm sau chính là tết Nguyên Đán, bởi vậy hôm nay nhà trẻ cho về sớm hơn mọi ngày, vào buổi trưa khi các bạn nhỏ vừa ăn trưa xong thì đã có ba mẹ lần lượt đến đón con về.

“Dịch Tu, mình đi trước nhé.” Một cô bé có đôi mắt to tròn giống như quả nho đeo cặp sách đi đến bên cạnh Phong Dịch Tu đang đứng ở bên cổng nhà trẻ, cô bé cười tủm tỉm nhìn cậu.

“Ờ, tạm biệt Văn Văn.” Chân mày mặt mũi của Phong Dịch Tu gần giống như ba cậu, khóe miệng cong lên nụ cười tươi rất đẹp khiến đôi mắt to của cô bé không ngừng phát run, hai má đều đỏ bừng.

Cũng khó trách tất cả phái nữ kể cả bạn học và giáo viên trong nhà trẻ đều bị mê hoặc đến thất điên bát đảo.

Mỗi bạn nhỏ được từng người đón đi, cô giáo Vu dạy lớp của Phong Dịch Tu lúc này từ bên trong đi ra, nhìn thấy chỉ còn lại một mình cậu ở cổng trường, cô ấy vội vàng bước nhanh qua nói: “Dịch Tu.”

“Cô Vu.” Phong Dịch Tu quay đầu lễ phép chào hỏi.

“Hôm nay dì bảo mẫu còn chưa tới đón con sao?” Cô giáo Vu đi đến bên cạnh sờ đầu cậu, thân thiết hỏi.

“Dì không biết hôm nay nhà trẻ cho về sớm.” Phong Dịch Tu nói, “Lát nữa chắc sẽ đến thôi, không sao đâu ạ.”

“Vậy con vào phòng học chờ đi, bên ngoài lạnh lẽo.” Cô giáo Vu vỗ bờ vai cậu.

“Dạ, cảm ơn cô.” Cậu gật đầu, vừa định xoay người thì nghe được một tiếng nói khàn khàn quen thuộc gọi tên cậu ở phía sau, “Nhất Hưu.”

(*) Dịch Tu và Nhất Hưu là từ đồng âm

“Ba!” Phong Dịch Tu nghe âm thanh này bèn nhíu mày, khi cậu quay đầu thấy được Phong Trác Luân thì ánh mắt lập tức sáng ngời.

Trên khuôn mặt Phong Trác Luân vẫn lộ vẻ bất cần ngàn năm không đổi, nụ cười mang lực sát thương giống như bom nguyên tử, thời tiết lạnh nhưng anh ăn mặc không nhiều lắm, áo trong màu trắng bên ngoài là áo khoác màu đen, vào mùa đông trông lóa mắt đè ép.

Lúc này anh đi tới bên cạnh Phong Dịch Tu, nắm tay con trai rồi gật đầu với cô giáo Vu.

Ánh mắt cô giáo Vu đã biến thành hình trái tim, cô ấy đã thấy người cha yêu nghiệt của cậu bé đẹp nhất trong nhà trẻ, miệng mở ra nhưng chẳng thể thốt ra lời nào.

Nên sớm nghĩ ra là gien di truyền mà!

Phong Dịch Tu nghiêng đầu nhìn cô giáo, rồi ngẩng đầu nhìn ba mình, trên mặt cậu lộ vẻ vui sướng và kiêu hãnh rất rõ ràng.

Cậu biết cô giáo nhìn thấy ba sẽ có biểu cảm này, ba cậu có ngoại hình đẹp lắm! Là người đàn ông có ngoại hình đẹp nhất mà cậu từng gặp!

“Cám ơn.” Phong Trác Luân nắm tay con trai, chỉ biếng nhác nói hai chữ với cô giáo Vu.

“Nên mà, nên mà.” Cô giáo Vu đỏ mặt xua tay, “Dịch Tu rất ngoan, bạn học và giáo viên trong nhà trẻ đều rất thích thằng bé.”

Phong Trác Luân gật đầu, Phong Dịch Tu đi theo anh, lúc này cậu vẫy tay với cô giáo Vu: “Tạm biệt cô.”

Chặng đường từ nhà trẻ về nhà chỉ có năm phút đồng hồ, Phong Dịch Tu ngẩng đầu hỏi: “Ba ơi, sao hôm nay ba tới đón con vậy?”

“Chú Đường Thốc của con xin nghỉ đẻ, ba cũng không muốn làm công việc còn lại, cho nên ba từ Hồng Kông về trước.” Phong Trác Luân cúi đầu nhìn cậu giải thích.

“Vì sao chú Đường Thốc xin nghỉ đẻ? Chú ấy phải sinh con ư?” Phong Dịch Tu chớp mắt hỏi.

Phong Trác Luân gật đầu, sắc mặt tự nhiên: “Còn là sinh đôi.”

Ánh mắt xinh đẹp của Phong Dịch Tu híp lại: “Ba ơi…ba coi chú Đường Thốc là phụ nữ, chú ấy sẽ càm ràm cả ngày đó.”

Phong Trác Luân chẳng ừ hử gì cả: “Cho nên sau này con nhất thiết đừng bắt chước cậu ta gà mái như vậy, nam không ra nam nữ không ra nữ, mỗi ngày bị dì Thẩm Hạnh của con đánh.”

“Nhưng mà,” Phong Dịch Tu hơi khựng lại, khóe môi nhếch lên nụ cười gian xảo, “Lúc trước mẹ có nói với con, lần đầu tiên ông ngoại gặp ba, ông đã đánh giá ba là ‘môi hồng răng trắng’ đó.”

“Con đã từng đọc sách thành ngữ, lời này dùng để hình dung cô gái có ngoại hình xinh đẹp, ông ngoại nói dáng vẻ của ba xinh đẹp như con gái.”

Chuyện xấu hổ trong đời bị đứa con dễ dàng lật tẩy như vậy, bạn học Hoa Luân đen mặt trong nháy mắt.

Thành phố S vừa trải qua một trận tuyết hồi sáng, trên đầu cành cây khô héo trên đường còn vương hạt tuyết màu trắng chưa tan, hai cha con một lớn một nhỏ đi chầm chậm, vừa đi vừa trò chuyện, cảnh đông tuyết trắng làm nền, tràn đầy ấm áp hơn bất cứ cảnh tượng nào.

“Còn nữa ba ơi, hôm qua Tiểu Tịch trong lớp con kể cho con biết, ba mẹ bạn ấy sắp ly hôn, chia tay nhau không ở cùng nhau nữa.” Phong Dịch Tu nghĩ tới gì đó, đột nhiên nói, “Ba và mẹ nhất định đừng như vậy nha.”

Phong Trác Luân nhếch khóe miệng cười đùa: “Thằng nhóc con, mới bao nhiêu tuổi mà bắt đầu lo lắng loại vấn đề này hả?”

Phong Dịch Tu nghiêm túc lắc đầu: “Tối qua chú Oa Tử và dì Nhan Nhan tới nhà chơi, dì Nhan Nhan nói với con rằng ba và mẹ hai người đều rất kiêu ngạo… Dì ấy bảo con trông chừng ba mẹ, đừng để hai người cãi nhau, đừng để ba chọc giận mẹ, mẹ giận rồi sẽ không cần con nữa.”

Giọng trẻ con non nớt, khuôn mặt Phong Trác Luân đen thui, trong lòng suy nghĩ trở về nhất định phải gọi điện ngay cho Đan Cảnh Xuyên, bảo cậu ta chỉnh đốn đàng hoàng con thỏ xù lông nhà cậu ta não ngắn chuyên môn phá hỏng sự hài hòa của gia đình người khác.

Phá hoại bọn họ thì tính là hảo hán gì, có bản lĩnh đi phá Phó Chính và Thiệu Tây Bội đi!

“Cãi nhau cũng là việc khó tránh khỏi.” Anh dừng một chút, hồi lâu sau nói với con trai, “Vợ chồng đã kết hôn luôn sẽ cãi cọ bởi chút chuyện lặt vặt, hai người có quan điểm bất đồng ý tưởng bất đồng, tất nhiên sẽ bất đồng ý kiến.”

“Con hiểu.” Phong Dịch Tu gật đầu, “Ông ngoại từng nói với con, cho dù mâu thuẫn có lớn bao nhiêu, chỉ cần có sự tin tưởng và lòng trách nhiệm, rất nhiều vấn đề sẽ được hóa giải, cho nên con cảm thấy ba mẹ Tiểu Tịch nhất định không cố gắng giải quyết vấn đề giữa bọn họ, mẹ Tiểu Tịch nhất định rất buồn.”

“Ba ơi, ba đã từng làm chuyện gì khiến mẹ buồn chưa?” Suy nghĩ hồi lâu, Phong Dịch Tu lại hỏi.

Phong Trác Luân ngẩn ra, một lúc sau anh cúi đầu nhìn cậu: “Hồi ấy quả thật đặt tên con không sai, hiện tại con thật sự giống y chang hòa thượng Nhất Hưu.”

Phong Dịch Tu hơi ngượng ngùng gãi đầu, ngũ quan tuấn tú trông cực kỳ đáng yêu, đôi mắt cậu mở to rất chăm chú chờ đáp án.

“Chuyện khiến mẹ con buồn sao…” Ánh mắt Phong Trác Luân dừng ở con đường phía trước, lấp lóe nhấp nháy, anh dường như nghĩ đến rất nhiều chuyện, “Ba đã làm rất nhiều rất nhiều chuyện.”

Phong Dịch Tu à một tiếng.

Người đàn ông anh tuấn lúc này thu lại vẻ bất cần xưa nay, theo hồi ức trong đầu anh trầm giọng gằn từng tiếng nói: “Ba bởi vì rất nhiều nguyên nhân…mà vứt bỏ mẹ con, không muốn để mẹ con tiếp tục ở bên ba nữa, lần nào mẹ con cũng đồng ý… Nhưng kết quả ba mẹ vẫn ở bên nhau.”

Cậu bé lắng nghe cái hiểu cái không, anh thì kể lại rất nghiêm túc.

“Thực ra tình cảm rất kiêng dè sự mài mòn lặp lại lần này tới lần khác, giống như ông ngoại con nói, không có trách nhiệm, không có tin tưởng, thực ra không phải ba không tin mẹ con, mà là ba không tin chính mình.” Anh nắm tay con trai thật chặt, “Ba vốn cho rằng con người mệt mỏi tới cực điểm thì dù thế nào cũng không kiên trì nữa, nhưng may mà mẹ con vẫn kiên trì.”

Nếu không phải kiên trì, làm sao sẽ có em ở bên cạnh anh ngày hôm nay.

“Con trai à, bởi vậy con đừng học theo ba hồi trước, khi đó ba con nhút nhát sợ sệt, căn bản không có sức bảo vệ thứ mình muốn bảo vệ.” Phong Trác Luân nói tới đây, anh cười giơ lên bàn tay nhỏ bé của cậu, “Cho nên sau này con nhất định phải dũng cảm lợi hại hơn ba đó.”

Chỉ hy vọng sự không dũng cảm của anh có thể được huyết mạch của anh thay đổi trở thành động lực lớn nhất theo đuổi cái mình muốn.

“Có phải giống như chú Kha Tử và chú Phó Chính không ạ?” Phong Dịch Tu nghiêng đầu, “Giống như bọn họ mới gọi là dũng cảm lợi hại ư?”

“Ưm…” Phong Trác Luân giả vờ suy tư, “Con hãy học tập phương diện khác của bọn họ, đừng học chú Phó Chính bắt nạt dì Bội Bội, cũng đừng học chú Kha Tử tìm một cô vợ như dì Bích Giới.”

Phong Dịch Tu gật đầu tỏ vẻ ghi nhớ, hồi lâu sau cậu lại nhìn anh nói: “Nhưng con vẫn cảm thấy ba tốt nhất, con vẫn muốn học theo ba.”

Bạn học Hoa Luân tuy rằng bình thường luôn kiêu ngạo cợt nhả, nhưng đối với chuyện theo đuổi sự hoàn mỹ này, anh nghĩ con trai hiếu học lại thông minh sẽ bất giác lùi bước, anh hơi tò mò hỏi: “Vì sao?”

Một đường đi tới dưới lầu khu nhà, hai người vào thang máy lên lầu mở cửa phòng, Phong Dịch Tu mới hất lên khuôn mặt phúng phính của mình, dùng sức mở miệng nói: “Bởi vì ba đối với mẹ tốt nhất, mẹ thích ba nhất.”

Phong Trác Luân nghe được ngẩn ra, hồi lâu sau anh vươn tay véo má con trai, trên mặt dần dần hiện lên nụ cười dịu dàng.

**

Buổi tối Dung Tư Hàm về nhà, nhìn thấy người nào đó đã về rồi, đang thoải mái ngồi trên sofa xem tivi với con trai, cô từ huyền quan tiến vào hỏi: “Hôm nay sao anh về sớm thế?”

Anh vừa đi Hồng Kông sáng hôm qua, bình thường đều là ba ngày mới về được.

Phong Trác Luân nghe xong lời cô thì đứng dậy đi tới, anh ôm eo cô, cười mỉm đùa giỡn: “Bởi vì anh nhớ giường nhà mình.”

Cô đỡ đẫn, cơ thể bị anh ôm sát, quen thuộc lại quyến luyến, nhưng sắc mặt cô vẫn ôn hòa chẳng nói gì.

Cô cứ vậy ở trong lòng chẳng nói lời nào là dáng vẻ mà anh thích nhất, cho dù bạn nhỏ Phong Dịch Tu ở tại nơi cách bọn họ hai mét, anh nghĩ nghĩ, vẫn cúi đầu ngậm cắn môi cô.

“Còn nhớ…cái miệng nhỏ nhắn của em.” Anh nói ậm ờ, hơi nóng dán sát môi cô thấp giọng tiếp lời, “Hai cái đều nhớ hết.”

Dung Tư Hàm lập tức đỏ mặt, tức giận lại trừng mắt cảnh cáo liếc nhìn anh.

Hai vợ chồng mùi mẫn một hồi, lúc này Phong Trác Luân giương mắt nhìn sang con trai đang bịt mắt hết sức đáng yêu đưa lưng về phía họ, anh buồn cười buông vợ ra, nói với bên kia: “Được rồi, hủy bỏ cảnh báo cấp hai, bạn nhỏ Nhất Hưu có thể buông tay rồi.”

Phong Dịch Tu buông tay ra xoay người lại, dáng vẻ đặc biệt chính nghĩa.

“Nhất Hưu, con muốn học theo ba, ngay cả nhìn ba mẹ hôn cũng như vậy, sau này nếu có cô gái đòi con hôn thì con sẽ làm gì hả, hai tay bịt mắt chạy ra ngoài trốn sao?” Phong Trác Luân nhìn con trai, thong thả nói.

Phong Dịch Tu nghĩ một lúc, rồi nghiêm mặt nói: “Hôm trước bạn Ninh Ninh trong nhà trẻ muốn hôn con, con cho bạn ấy hôn, không có trốn.”

“Vậy con có hôn bạn ấy không?” Phong Trác Luân hỏi ngay.

“Không có.” Phong Dịch Tu lắc đầu, “Con sợ bạn ấy sẽ khóc.”

“Thế con thích bạn ấy không?”

Phong Dịch Tu lại lắc đầu.

Dung Tư Hàm ở một bên lắng nghe cuộc đối thoại của hai cha con, cô cứ cảm thấy ngày càng không thích hợp.

“Vậy con có cô gái mình thích?” Phong Trác Luân ngồi xuống bên cạnh con trai lần nữa.

Phong Dịch Tu nghĩ nghĩ, vẫn nghiêm nghị nói: “Có ạ, con thích Tiểu Ngọc.”

“Thích thì hôn bạn ấy.” Ai đó vô lương kiêu ngạo lại miệng tiện bắt đầu hăng hái xúi giục con trai mình, “Hôn tới khi cuỗm bạn ấy về mới thôi.”

Có Tiểu Ngọc, cộng thêm Tiểu Hoàn Tử, Hoa Luân, gia đình họ không phải đều hồi môn sao!

“Phong Trác Luân!” Rốt cuộc Dung Tư Hàm không thể lắng nghe được nữa, cô lập tức nói với con trai, “Tu Tu cùng mẹ vào phòng bếp uống nước, đừng nghe lời ba con ở đây nói bậy mê hoặc người ta.”

Bé Nhất Hưu thông minh đứng về phía hàng ngũ đứng đắn, cậu lập tức đứng lên đi theo mẹ.

Phong Trác Luân nhìn hai người một trước một sau vào phòng bếp, ánh mắt anh dừng ở trên hai người, dần dần trở nên dịu dàng, khóe miệng mang ý cười chân thành chẳng hề giấu được càng lúc càng lớn.

Thực ra con trai nói cũng không sai.

Cho dù may mắn đến cuối cùng chỉ một mình cô hết sức kiên trì tới nay, cho dù nghĩ lại bản thân anh từng dứt khoát kiên quyết đẩy cô ra khỏi bên cạnh.

Nhưng trên con đường đến già cuối cùng là anh đi cùng cô.

Hiện tại cả nhà sum vầy mãn nguyện, cuối cùng do anh nắm chặt trong lòng bàn tay.

Thật tốt, cảm ơn em đã lấp đầy tình yêu hoàn chỉnh trọn vẹn cho anh ——

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.