Lạc Tự Tuý nhìn chăm chú hoả cầu trên mặt đất chuyển động theo gió. Màu lửa đỏ chói mắt tắt đi, chỉ còn tro tàn vờn bay, rồi từ từ hoá thành tro bụi giữa không trung.
Chẳng biết tại sao, hắn không thể dời tầm nhìn.
Trong màn lửa truyền đến từng tiếng kêu thảm thiết, dần dần, âm thanh to hơn, mãnh liệt dội thẳng vào tai, khảm chặt vào ý thức.
Dạo gần đây hắn rất ghét lửa.
Từ khi vào ở thánh cung, hắn không còn mơ thấy cảnh kia. Nhưng cảnh trong giấc mộng vẫn rất rõ ràng. Những ký ức xa xôi như ùa về. Hắn hình như đã mơ thấy điều này rồi nhưng lại quên mất. Hôm nay từng mảng đứt đoạn, càng nhớ ra càng thấy thống khổ và bi thương.
Nếu tình kiếp ứng nghiệm, cũng chỉ có lần này.
“Lạc tứ đệ.”
Lạc Tự Tuý lấy lại tinh thần, phát hiện ra mình đứng rất gần ngọn lửa, cả người như bị tra tấn rất là đau nhức. Hắn đã quên loại lửa này không phải tầm thường. Dùng để trừ tà tất nhiên độc hơn bình thường.
“Sao vậy?” Lê Duy đến bên cạnh hắn, vẻ mặt hơi lo lắng.
“Chỉ hơi ngẩn người không để ý.” Lạc Tự Tuý giãn mặt đáp lời.
Ở trong thánh cung không có gì làm suốt một tháng, với hắn mà nói là cuộc sống thích nhất, nhưng sự thật không hề như vậy. Không muốn xem cờ, không hứng vẽ tranh, thậm chí chẳng màn nghỉ ngơi ── suy nghĩ nhiều như vậy mà không có manh mối gì càng khiến hắn nôn nóng. Lúc đầu còn có Hậu Khí Diễm và Hoàng Tiển đi theo, dời đi sự chú ý của hắn. Mấy ngày nay không biết bọn họ vội vàng cái gì, bóng dáng cũng chẳng thấy. Thế là hắn cứ suy xét liên tục, quyết định để tránh bị nghi ngờ bèn giúp mọi người vài thứ. Nhưng chính sự ở quý phủ Đế Vô Cực hắn không thể xen vào, trên dưới thánh cung đều có ti kỳ chức, đâu đó rõ ràng, đành xin Lê Duy và Trọng Mộc dẫn hắn đi điều tra chuyện tà thuật.
Kinh thành đã lục soát nhiều lần, hôm nay lại tra thêm lần nữa. Vừa vặn hôm nay Đế Quân đến du viên. Theo lệ thường còn chưa bày trận, yêu vật liên tiếp xuất hiện. Không ngờ được, trong kinh thành cũng gặp yêu vật.
Đây là lần đầu tiên Lạc Tự Tuý nhìn thấy yêu vật ra sao. Thân là ám hành sử, hắn cùng với Trọng Mộc từng đến triệt hạ yêu nghiệt quấy phá châu phủ. Mỗi lần đều là Trọng Mộc đơn độc đi bắt, hàng phục sạch sẽ chẳng chừa cho hắn cơ hội nào.
“Cẩn thận chút, chớ ra khỏi trận.” Lê Duy dặn dò, thả người nhảy vào trong mấy bức tường đổ sập, niệm chú văn, dùng lửa trừ trà đốt sạch đám yêu vật.
Kinh thành còn như vậy, các nơi khác đủ biết thảm đến cỡ nào. Nếu không có linh thú của tiên đế, e là quốc gia này lập tức bị huỷ diệt.
Lạc Tự Tuý lui mấy bước, đứng giữa trận thế. Vốn nghĩ đến đây cẩn thận tìm thử còn dấu vết nào không, nếu đánh tiếp một trận, dù có gì cũng bị xoá mất. Nếu người đó đã đoán trước được, rất khó để xác định thân phận của y.
Nhìn xung quanh mình, du viên mỹ lệ hơn mười mấy ngày trước đến thăm nay còn đâu. Bụi đất khắp nơi, cỏ dại mọc thành lùm, trong vòng mười trượng chẳng còn cảnh vật gì. Xa xa nơi vách tường màu xám tro còn đọng lại vệt máu đã khô, giống như lửa giận xót lại của Đế Vô Cực.
Lạc Tự Tuý thở dài, nhìn Diêu Duệ. Nàng ta một thân trường tế bào, mái tóc màu bạc phiêu tán, nét mặt ngưng trọng. Nếu chỉ xét bề ngoài và thần sắc, đúng là tương tự các quốc sư. Nhưng vì sao giờ phút này càng cảm thấy đặc biệt? Đặc biệt làm cho người ta không tự chủ mà chú ý đến nàng, thậm chí ── hoài nghi nàng.
Yêu vật được thanh trừ sạch sẽ, Trọng Mộc trước tiên thu lại linh lực, giải trận, rồi ngước mặt nói: “Tứ công tử đang nghĩ gì đó? Gần đây luôn thấp thỏm.”
“Vừa rồi nghĩ yêu vật làm thế nào vào được kinh thành.”
“À. Mấy ngày nay yêu vật liên tiếp xuất hiện, rõ ràng đại trận trong kinh thành đang yếu đi. Liễu Thì sư thúc dù hao phí linh lực cỡ nào cũng chẳng duy trì được trận thế.”
Lê Duy chậm rãi bước đến gần, gật đầu, bình thản nói: “Mắt trận trong cung không biến hoá gì, long mạch không đổi hướng, linh hà đều an ổn.”
“Quả nhiên do linh thú.” Trọng Mộc nhìn Diêu Duệ, nói, “Sư tỷ, chủ cũ qua đời, linh thú có phải không an tâm?”
Diêu Duệ dịu dàng cười: “Dù sao cũng năm năm rồi, nó có thể bình yên mà phòng thủ đến giờ là quá rồi.”
“Liễu Thì sư thúc bận rộn chuyện nghi thức, nói vậy ắt người chẳng có thời gian trấn an nó.”
“Ta sẽ cố sức ổn định nó. Chỉ hy vọng kết quả nghi sức sớm có, tân thú có thể thay thế nó.”
Lê Duy nhìn bốn phía: “Mặt trời đã về tây, hôm nay đến đây… Chẳng có tiến triển gì.”
Lạc Tự Tuý cười khẽ: “Cho dù cẩn thận tìm đến mấy chắc cũng không tìm được gì. Hơn nữa, thị vệ của Vô Cực ắt đã lục soát cẩn thận.” Dù người đó muốn xoá sạch dấu vết, cũng sẽ để lại khí tức. Loại thời điểm này mạo hiểm một mình quanh quẩn ở đây, có phần hơi thiếu cẩn thận.
“Đến giờ mới nhớ ra, mấy hôm trước sư phụ có nói, khí tức khi thi triển tà thuật không dễ tiêu tán.”
“Đúng vậy, trước khi tới chúng ta đều cảm thấy có gì đó lạ. Hôm nay nghĩ lại, nhất định là khí tức lúc thi triển thuật. Nếu có thể men theo khí tức tìm kiếm, dù không truy ra được chỗ người kia, ít nhất cũng biết được linh lực của người đó.”
“Thôi, ở đây cứ thiết một trận trước đã. Nếu có người tự tiện xông vào, cũng có thể vây khốn y.”
Diêu Duệ cười rộ lên với ba người, hai tay áo nhẹ phẩy.
Lạc Tự Tuý chỉ cảm thấy một trận gió nhẹ thổi qua, một khắc sau đã ở ngoài du viên.
Trọng Mộc và Lê Duy cũng đều lui đến cạnh hắn, lặng lẽ nhìn Diêu Duệ thiết trận.
Động tác của Diêu Duệ vô cùng nhẹ nhàng, tà áo nhẹ bay giữa trời, đến khi kết thúc thì đáp xuống ngoài trận, cười nói: “Về thôi, nghi thức cầu huyết cũng sắp kết thúc.”
Lạc Tự Tuý nheo mắt: “Nghi thức phượng hoàng huyết bắt đầu lúc giờ tý hả?”
“Ừ. Cuối cùng Hiến Thần có thể kết thúc cuộc sống vô chủ.”
Lời này có mấy phần là thật, mấy phần là giả? Làn gió thơm phả vào mặt, Diêu Duệ lướt qua ba người, cách đó không xa có một xe ngựa đang tới.
Trọng Mộc kéo kéo ống tay áo Lạc Tự Tuý, nhẹ giọng: “Tứ công tử về biệt viện chuẩn bị một chút đi. Cả ngày nóng bức lại mệt nhọc, nên sớm nghỉ ngơi.”
Lạc Tự Tuý xoay người, nhìn bóng lưng Diêu Duệ, âm thầm ghi nhớ dáng vẻ khi đi lại của nàng. “Từ đầu chí cuối ta đều đứng trong trận có giúp gì đâu. Ngược lại các ngươi mới nên đi nghỉ đó.”
“Sư tỷ và ta phải đến chính điện sớm.”
“Bất quá mấy canh giờ thôi, lát sau sẽ ổn.”
“Nhiều chuyện lắm ── kẻ thi thuật còn chưa tìm được mà?”
“… Lê ngũ ca sẽ tham gia hả?”
“Sẽ.”
Càng nhiều người càng tốt. Nhanh nhẹn nhảy lên ngựa, Lạc Tự Tuý nhìn phía Diêu Duệ, mím môi không nói.
Vừa trở lại thánh cung, Trọng Mộc và Diêu Duệ liền đến chính điện. Lạc Tự Tuý và Lê Duy vẫn an nhàn, vòng qua chính điện đến phụ cận, chậm rãi đi dọc theo hành lang. Không bao lâu, hai người nhìn thấy Hoàng Hạo một thân cổn miện từ xa, còn có nhiều thần tử túm tụm bước nhanh theo.
Lạc Tự Tuý và Lê Duy hành lễ, lui sang một bên nhìn bọn họ.
Lạc Tự Tiết tụt lại phía sau, quay đầu nhìn hắn, vùng xung quanh lông mày khẽ nhíu.
“Hai ngày trước sau khi trở về, tam ca cứ rầu rĩ không vui.”
“Nhưng y chẳng nói đến đã gặp chuyện gì. Nhị ca ta và Lạc nhị ca đều gặn hỏi, y cũng không nói.”
“Mong rằng không phải thấy đối thủ cao thâm, ngay cả y cũng khó giải quyết.”
“Có lẽ vậy.”
Các huynh trưởng nhà hắn đều có tính gặp chuyện thì không thích nói nhiều, nếu có thể thuận lợi giải quyết tất nhiên rất tốt, nhưng ── Lạc Tự Túy than nhẹ một tiếng.
Lê Duy chú ý vẻ mặt hắn, mỉm cười: “Đệ lo huynh ấy buồn bực làm hỏng chuyện.”
“Đúng vậy, cần người khác giúp y sẽ không do dự.” Lượng sức mà làm là một trong những phẩm chất của người Lạc gia.
“Có khả năng y vừa mở lời, sẽ có người xung phong hành động.”
“Vậy à? Đệ chưa nghe ai nói đến.”
Lê duy cười cười, không nhiều lời nữa. (Quả thật khúc này không hiểu được đoạn đối thoại.)
Sau khi từ biệt Lê Duy, Lạc Tự Tuý trở lại biệt uyển tạm thời.
Bởi vì đế hoàng phải giám sát quá trình nghi thức phượng hoàng huyết, tam đế nhất hậu với Lạc Tự Tuý, Hoàng Tiển đều ở trong một cung điện ở thánh cung. Thân là hoàng thất Khê Dự, tất nhiên Lạc Tự Tuý và Hậu Khí Diễm bắt đầu cuộc sống ngày ngày cùng nhau. Mấy ngày gần đây, Thanh Ninh bệ hạ bận đến mức muốn phân thân, hắn cũng không có ý quấy rầy.
Đi vào trong tiểu viện, hắn vừa ngẩng đầu đã thấy Hậu Khí Diễm đứng dưới tán cây tử đằng bên hành lang, miệng mỉm cười. Mặc dù đã qua kỳ nở hoa, nhưng cây tử đằng này vẫn còn dư hương. Nếu vào lúc nở hoa, sắc tím tử đằng cùng với sắc tím trên người y sẽ thành thắng cảnh của Hiến Thần mất.
“Sao vậy, ngươi chưa xong?”
“Còn không phải đợi ngươi dùng bữa? Nếu ngươi đến trễ, ta còn định phái người đi tìm.”
“Không một yêu vật nào xâm lấn, thời cơ vừa khéo.”
“Trận thế Giác Ngâm suy yếu chẳng có gì lạ, nhưng thời cơ đúng là rất khéo.”
Lạc Tự Tuý chậm rãi bước lên bậc, bấy giờ mới trông thấy trên mặt đất bày sẵn mỹ vị tại một cái bàn thấp. Tuy đều là món chay, nhưng vẻ ngoài rất giống thức ăn mặn, sắc hương vị đủ cả, khiến người ta muốn ngay lập tức đến ăn.
“Nếu không phải rượu bị cấm, thật muốn cùng ngươi uống mấy chén.”
“Không rượu càng tốt. Rượu của Hiến Thần nồng đậm, nổi tiếng thiên hạ từ lâu.”
Lạc Tự Tuý cong khoé mắt, cũng nâng chén: “Sao thế? Bệ hạ là đang tự nguyện muốn nói rõ gần đây bận rộn gì à?”
Bất kể Lạc Tự Tiết bên ngoài, hay Lê Duy bên trong, Trọng Mộc và Diêu Duệ điều tra suốt một tháng chẳng hề tiến triển. Đây là điều ngoài dự liệu của các đế hoàng. Hoàng Hạo còn lệnh cho Hoàng Tiển triệu tập ám hành sử, hiệp trợ Lê Duy tra xét trong kinh thành. Thiên Tốn cũng ngầm cho phép Lạc Tự Tỉnh hành động, mặc y sai phái ám hành sử và giám sát sử. Bên có liên can sâu nhất trong chuyện này là hoàng thất Khê Dự lại bàng quan đứng ngoài. Thanh Ninh bệ hạ một khi ra lệnh, hơn mười vị ám hành sử trong kinh thành sẽ điều tra ── nếu chỉ đơn thuần việc này, y không cần bận rộn thế, cả Hoàng Tiển cũng vậy.
Mới vừa rồi những lời của Lê Duy không khó để hiểu, ba người đang liên thủ hành động. Lạc Tự Tuý nhíu mày, hắn rõ ràng là rảnh đến mốc cả người, lại không ai tiết lộ gì cho hắn biết, ghẻ lạnh quá rồi.
Người đối diện cười khanh khách uống trà: “Lúc này nói mấy chuyện đó sao mà được? Ta hành sự phải có quy tắc à?”
Tóm gọn lại là đã nhúng tay: “Nếu mục tiêu là người trong giang hồ, ám hành sử và giám sát sử đều bị nguy hiểm.”
“Nếm thử mấy món này xem. Nghe nói gần đây ngươi ăn không ngon, chẳng biết mấy món này có hợp khẩu vị ngươi không.”
“Thôi, nếu tam ca ta đã biết chuyện này, xử lý sẽ không bị khó khăn.”
“Lúc dùng bữa đừng nói chuyện ngoài lề.”
“Vâng, bệ hạ.”
Trở về với mỹ thực. Đang lúc ăn mấy món quý lạ này Lạc Tự Tuý nhớ đến Đế Vô Cực. So sánh với thức ăn một tháng này của y chỉ có thể dùng hai chữ ‘đáng thương’ để hình dung. Hơn nữa, càng ngày càng ít đi, hai ngày nay căn bản chẳng có cái gì. Có người nói rằng để bọn họ quen cảm giác đói bụng, quen với việc không ăn không uống, nhờ đó mà chịu được nghi thức phượng hoàng huyết kéo dài ít nhất nửa tháng.
Có thể do dạo này ăn ít, Lạc Tự Tuý cảm thấy hôm nay rất ngon miệng. Hậu Khí Diễm dừng đũa cười, nhìn về phía chính điện, nói: “Nhanh quá.”
“Nhanh thật.” Xem ra bọn họ đến trể nhất.
“Sau này, có về Khê Dự nhiều không?”
“… Bệ hạ, ngài đừng hỏi sớm vậy.”
Sau khi ăn xong bữa tối, Hoàn vương điện hạ và Thanh Ninh bệ hạ còn an nhàn đánh một ván cờ, sau đó tắm rửa. Đến lúc chính ti góp ý hết lần này đến lần khác, hai người mới thay đổi tế phục dầy cộm, thong thả rảo bước dưới trăng. Đến khi tới chính điện trống giờ hợi cũng vang lên rồi.
Trong chính điện vẫn chỉ các thành viên hoàng tộc. Lê Duy đứng một bên cửa, hành lễ với Hậu Khí Diễm.
Lạc Tự Tuý đi tới cạnh y, cùng y nhìn về hướng tế đàn. Hậu Khí Diễm thì ngồi xuống chỗ án kỷ đã được chuẩn bị, ung dung khoái lạc.
Liễu Thì quỵ toạ cạnh tế đàn, từ từ nhắm mắt, ngâm xướng chú văn, hai tay nâng một khối ngọc chí gần như trong suốt. Phía trên ngọc chí vốn có màu trắng dần đổi sang màu đỏ. Không bao lâu, miếng ngọc như bàn tay người đã hoàn toàn đỏ thẫm, chậm rãi nhỏ xuống từng giọt máu đỏ tươi vào trong chí (be – dụng cụ uống rượu thời xưa). Cứ như máu này không thuộc về nhân thế mà do thần linh ban cho.
Lạc Tự Tuý nhìn không chớp mắt, đến khi ngọc chí được cẩn thận đặt trên tế đàn hắn mới dời mắt sang Diêu Duệ.
Diêu Duệ không phát hiện ra ánh mắt hắn, ôm chặt hai vò rượu tế, ngưng mắt nhìn ngọc thạch đang dần rút đi sắc đỏ.
Giờ tý sắp đến, bốn vị quốc sư đứng lên, ngay cả tiếng hít thở cũng không nghe thấy.
Vân vương điện hạ đang mặc lễ bào màu trắng xuất hiện trước mắt mọi người, bầu không khí trang trọng giảm đi nhiều.
Bạch ngọc quan, bạch ngọc truỵ (mình đoán là dây chuyền bạch ngọc), trường bào ngân long, đai lưng màu trắng khảm ngọc bích. Đế Vô Cực hầu như không hay mặc quần áo màu nhạt, nhưng một thân lễ phục trắng bạc này lại hết sức vừa ý.
Hắn hơi nhếch khoé môi, khẽ mỉm cười nhìn phía Lạc Tự Tuý.
Tầm nhìn giao nhau, bình thản và an tĩnh. Trong mắt hai người như làn nước sâu thẳm chẳng chút sóng gợn.
Sau đó Đế Vô Cực dời tầm mắt, hướng về tam đế nhất hậu hành lễ, mới ưu nhã rảo bước về tế đàn quỵ toạ. Nhữ vương ngồi song song, thâm trầm khó đoán.
Bốn vị quốc sư đứng cạnh bọn họ, cùng đọc tế văn. Từng câu từng câu không to nhưng rất kỳ ảo, mỗi một lời như vọng vào nơi sâu nhất trong lòng người khác.
Xong tế văn, ngọc chí trên tế đàn không biết từ lúc nào biến thành hai ly rượu tê giác. Diêu Duệ tiến lên, mở vò rượu, rót vào.
Liễu Thì khẽ cười: “Từng nghe qua hai vị điện hạ đều yêu thích phẩm rượu, ta tuy không thường uống rượu nhưng có cất giữ một ít. Hai vò rượu này được ủ vạn năm, mỗi loại mỗi vẻ, các điện hạ cứ tuỳ ý chọn.”
Hỗn hợp rượu thơm đến lạ lùng, mùi thơm mãnh liệt phát tán ra bên ngoài, lan tràn khắp điện, lại chẳng khiến người ta khó chịu.
Lạc Tự Tuý khẽ nhìn Diêu Duệ. Nàng hơi nghiêng người, nhẹ nhàng lắc vò rượu, không phân tâm hay có biểu tình dư thừa gì, cả hành động cũng không.
Đột nhiên nàng phát hiện được ánh mắt hắn, hơi đưa mắt sang.
Lạc Tự Tuý cảm thấy sự nghi hoặc trong lòng lại trỗi dậy, nhưng thoáng qua rồi biến mất. Đến khi lấy lại tinh thần, lần thứ hai nhìn qua, Diêu Duệ đã lướt đến chỗ bốn vị quốc sư, kính cẩn đem rượu đến trước mặt Đế Vô Cực và Nhữ vương.
Nhữ vương tuỳ ý chọn một chung, không do dự uống hết một hơi.
Đế Vô Cực nhìn Diêu Duệ, đưa tay lấy một chung.
Hắn hơi khép mắt nhìn chất rượu trong chung, cười cười, cũng ngửa đầu uống cạn.
Diêu Duệ nâng mắt, nhận lại chung rượu, để ở một bên.
“Hai vị điện hạ, có thấy gì khó chịu?” Liễu Thì hỏi.
“Không có. Rượu này đúng là tuyệt phẩm.” Nhữ vương cười đáp. Đế Vô Cực gật đầu, khôi phục vẻ lạnh nhạt thường ngày.