Túy Trường Sinh

Chương 2



Lạc Vô Cực sợ đến run người, nắm chặt y phục của Lạc Tự Tuý.

Lạc Tự Tuý đặt ly trà ở bên cạnh giường, có chút không đành lòng, muốn đưa tay an ủi y, suy nghĩ một hồi lại buông tay. Một trăm năm sau hắn sẽ rời bỏ đứa bé này, không nên có bất kỳ dây dưa nào. Huống hồ, không phải hắn đã sớm nhìn thấu lòng người ấm lạnh sao?

Dứt khoát quay đầu đi, trong phòng đã xuất hiện một đám người.

Dẫn đầu là một đôi nam nữ xiêm y quý giá đẹp đẽ. Nam tử tuổi chưa đến bốn mươi, tóc dài buông rũ, dáng người thon dài rắn chắc, hai mắt sáng ngời, thập phần uy vũ. Nam tử này Lạc Tự Tuý có chút ấn tượng, chắc là Lạc gia chủ, hữu tướng quân Lạc Trình. Còn nữ tử xa lạ kia, dung mạo tuyệt mỹ, hơn hai mươi tuổi, trên mặt vẫn còn vương lệ.

Sau lưng bọn họ, là ba nam tử tuổi tác không chênh lệch lắm và hai thiếu niên ước chừng mười bốn mười lăm tuổi. Trên mặt năm người ít nhiều lộ vẻ lo âu, nhìn thấy Lạc Tự Tuý vừa vặn ngồi dậy, lo lắng nháy mắt hoá thành một chút kinh ngạc.

Bọn họ, không lẽ nhận được tin thân thể này đã chết nên mới chạy tới?

Lạc Tự Tuý nhớ tới khoảng thời gian bị người khác xem như gánh nặng, không khỏi miệt thị cười khẽ. Ngày xưa cũng là “thân thích”, hiện tại lại là phụ mẫu huynh đệ, vận mệnh của hắn cũng có chút trớ trêu.

Trong lúc không ai biết phải nói gì, một người ăn mặc như người hầu ngã nhào ngay cửa, khi nhìn thấy Lạc Tự Tuý yên bình ngồi trên giường, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, một mặt sợ hãi nhìn Lạc Tự Tuý như gặp phải quỷ, một mặt lắp bắp hướng Lạc Trình nói: “Lão gia, lúc tiểu nhân bưng thuốc vào, quả thực đã thấy Tứ thiếu gia nằm yên trên giường không nhúc nhích. Tiểu nhân còn kiểm tra thử, rõ ràng đã ngừng thở!”

Lạc Trình đi vào cửa không nói câu nào, lúc này cũng chỉ gay gắt nhìn. Mà nữ tử lại vội vàng chạy đến trước giường, lệ rơi lã chả: “Tuý nhi, làm ta sợ chết mất! Ngươi không sao chứ!”

Lạc Tự Tuý để mặc nàng nắm tay hắn, không ngừng vỗ về mặt hắn, nhẹ nhàng lắc đầu, khoé mắt liền đảo qua năm huynh đệ.

Không ngờ, Lạc phu nhân còn trẻ như vậy mà đã có sáu người con.

Trẻ như vậy… Làm hắn không có chút cảm giác mẫu tử tình thâm.

Mà thôi, như vậy cũng tốt, khiến cho hắn không nảy sinh tình cảm gì, cũng không thấy có lỗi.

“Nhanh đi gọi Diệc Huyền đến đây!” Người lên tiếng chắc là đại ca quát tên người hầu còn đang run lẩy bẩy trên mặt đất. Người hầu dạ một tiếng, lảo đảo chạy ra ngoài.

“Phụ thân, xem ra lấy độc trị độc, còn giúp tứ đệ giải trừ độc tính, đây chính là ý trời.” Người đại ca này, tuổi tác chừng hai mươi. Thế giới này tuổi tác đã không thể phán đoán qua bề ngoài. Thiếu niên trước khi trưởng thành tốc độ cũng như người ở trái đất, nhưng khi trưởng thành vì tuổi thọ quá dài mà làm chậm quá trình lão hoá. Vậy Lạc phu nhân có khả năng đã hai nghìn tuổi, Lạc Trình lại càng lớn hơn.

Lạc Tự Tuý suy tính, thản nhiên thu thập tin tức từ trong lời nói của bọn họ.

Lạc Trình vẫn không lên tiếng.

Giữa đám huynh đệ có một người đứng dậy, là tam ca: “Phụ thân, không phải người từng nói, Lạc gia chưa từng có ai chịu đựng được gia pháp? Bây giờ tiểu tứ đã vượt qua rồi, người tha thứ cho đệ ấy đi.”

“Đúng vậy, tha cho tứ ca đi.”

“Phụ thân, tứ ca chịu đựng bảy năm rồi, lẽ nào người một chút cũng không đau lòng sao?”

“Phụ thân, gia pháp cũng đã thi hành rồi, lỗi của tứ đệ chẳng phải đến lúc xoá đi sao?”

“Tự Tuý, còn không mau xin người tha thứ?”

Năm huynh đệ mỗi người một câu, Lạc Tự Tuý không khỏi kinh hỉ. Lẽ nào hắn đã từng gây ra lỗi lầm rất lớn? Phải chăng hắn đã từng ỷ mình là tứ công tử của phủ tướng quân, làm chuyện đại nghịch bất đạo? Ngổn ngang bao suy nghĩ, hắn bình thản nhìn từng người, cắn răng, nhẹ nhàng buông tay Lạc phu nhân, trượt xuống sàng. Tuy không phải lỗi của hắn, nhưng hôm nay hắn đã là Lạc Tự Tuý, sinh mạng là quan trọng, cũng không cần quan tâm thể diện nữa.

Dẫu sao, nam nhi lạy trời đất, lạy phụ mẫu cũng không phải chuyện gì to tát.

Vì vậy, Lạc Tự Tuý vừa nói liền quỳ xuống, nhưng hai chân vô lực, còn không bằng nói là ngã sấp xuống chân Lạc Trình: “Phụ thân, tha thứ cho nhi tử!”

Ngẩng đầu lên, cứ nghĩ rằng Lạc Trình vẫn như cũ lạnh lùng, chỉ thấy khoé miệng hắn khẽ nhếch, trừng mắt nhìn hắn, cơn giận đã không thể kiềm chế: “Tự Thanh! Tự Trì! Tự Tiết! Tự Tĩnh! Tự Ngộ! Các ngươi cho rằng hắn phạm vào tội gì? Đây chính là tội diệt môn! Đã quên vết xe đổ này sao?! Trần gia lụn bại như thế nào ? Thánh thượng nhân từ, tha cho hai đứa trẻ, còn lại già trẻ lớn bé đều không thể thoát! Nếu để cho mật thám biết được việc này, chúng ta một nhà tám miệng, cả trăm người hầu, kể cả nhà Diệc Huyền, cũng không tránh được tội chết!”

Năm huynh đệ biến sắc, ngay lúc Lạc Tự Tuý cho rằng sẽ trút cơn giận sang hắn, thì đại ca lại lên tiếng: “Trước đây tứ đệ cũng vì lòng tốt, muốn cứu một mạng người…”

“Cứu người? Một mỹ nhân tuyệt sắc bị trọng thương?”

Lạc Tự Tuý ngẩn người, tâm kẽ động. Nữ nhân ở đây vô cùng trân quý, mua bán người càn rỡ như vậy tuyệt đối không tuỳ ý đi lại trên đường. Bị thương nặng nhưng lại không bị bắt, một mỹ nhân tuyệt sắc như vậy ắt hẳn thân phận có điều mờ ám. Hơn nữa, nữ nhân ít như vậy, lén lút hôn phối cũng là tội.

“Lại còn mang về nhà, còn đòi thú làm thê tử!”

Lạc Trình cơ hồ nghiến răng nghiến lợi thốt ra câu này.

Lạc Tự Tuý ngồi xuống, lặng im. Hắn có thể hiểu được sự giận dữ của y, phải đặt an nguy của gia tộc lên trên hết, mà tên nghiệt tử này đầu óc lại mê muội, liều lĩnh giấu một nữ nhân không rõ lai lịch trong nhà, đem lại nguy hiểm cho gia tộc, đương nhiên đáng trách. Thảo nào sử dụng gia pháp để xử lý hắn, mà cái gia pháp này có phải làm cho hắn trúng độc mạn tính, rồi bố cáo thiên hạ rằng hắn bị bệnh nặng. Sau đó xem xét tình hình rồi mới quyết định có nên buông tha hắn hay không.

Bảy năm, Lạc Tự Tuý bị đầu độc bảy năm. Lạc Vô Cực thoạt nhìn không quá bảy tuổi, được nuôi nấng như người hầu người hạ. Nếu để người khác biết y chính là con hắn, nhất định chỉ có thể chết…

Lạc Tự Tuý nhìn về phía giường. Lạc Vô Cực đã ôm lấy chăn ngồi xuống, trong mắt có chút khiếp đảm nhưng vẫn quật cường nhìn Lạc Trình, có vẻ tức giận khi ông khi dễ cha hắn.

Mẹ hắn đâu?

“Phụ thân, Mẫn Nhi cũng đã chết bảy năm rồi, chuyện này cũng coi như quá khứ.”

Mẫn nhi? Là mẹ của Vô Cực sao? Đã chết?

Đứa bé kia, là cô nhi.

Lạc Tự Tuý không nhịn được mà quay đầu nhìn Lạc Vô Cực, đồng thời nhắc nhở chính mình không nên để y bằng không sau này sẽ phải hối hận.

“Nàng ta đã chết, nhưng đứa trẻ này thì vẫn còn. Dù nói với thiên hạ nó là đứa trẻ được nhặt về, nhưng linh lực của nó mạnh như vậy, làm sao có thể là hài tử nhà bình thường? Đợi khi nó lớn lên nhất định sẽ khiến cho mật thám hoài nghi!” Lạc Trình ngừng lại một chút, nhãn thần lãnh khốc quét về phía đứa trẻ trên giường, “Hơn nữa, nó cũng không phải người Lạc gia.”

“Phụ thân, ý của người là, có thể bỏ qua cho tứ đệ, còn Vô Cực không thể giữ sao?”

“Phụ thân, việc này không thể. Cho dù Vô Cực không phải con cháu Lạc gia, há chẳng lẽ phụ thân nhẫn tâm ra tay với một đứa trẻ?”

“Chúng ta có thể dạy nó cách ẩn linh lực mà!”

“Phụ thân, lẽ nào một đại gia tộc như Lạc gia, còn cần phải giết một đứa bé để bảo toàn? Nếu là như vậy, nhi tử nguyện bị trảm thủ.”

“Phụ thân! Chắc chắn còn có cách khác, không nên quá xúc động.”

“Đúng vậy lão gia. Trì nhi nói có biện pháp, cứ nghe trước đi đã.”

Trong phòng một trận hỗn loạn.

Lạc Tự Tuý bỗng nhiên đứng lên, khó khăn bước trở lại giường, đem Lạc Vô Cực từ trong lòng Lạc phu nhân kéo qua, ôm lấy.

“Nếu phụ thân đã bận lòng như vậy, Tự Tuý nguyện dẫn Vô Cực cao chạy xa bay, từ nay về sau ân đoạn nghĩa tuyệt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.