Túy Trường Sinh

Chương 82



Hoàng Hạo đột ngột đứng lên, mặt không đổi sắc nhìn tả tướng quân, đồng thời lạnh nhạt nói: “Người đâu! Đem Giản Vũ quân Ninh Khương giải vào thiên lao! Trẫm muốn đích thân thẩm vấn!”

Hoàng Tiển vẫn đứng cạnh long toạ hành lễ, nói: “Định sau khi hạ triều sẽ bẩm báo phụ hoàng — hôm qua Giản Vũ quân giết tuỳ tùng diệt khẩu, vừa vặn bị thái phó bắt gặp. Hắn muốn gây bất lợi cho thái phó, nhi thần đã sai người bắt lại.”

Hoàng Hạo nhìn y: “Được, hôm nay bãi triều ở đây! Đợi trẫm thẩm vấn xong, phàm là người có can hệ đến việc này, nhất định không tha!”

“”Thánh thượng!” Tả tướng quân quỳ hai gối xuống đất, dập đầu hô, “Cựu thần không biết dạy con! Xin bệ hạ giáng tội!”

“”Thánh thượng! Tuy nói hoàng hậu bệ hạ có khả năng bị người hãm hại! Nhưng dâm loạn hậu cung dù sao cũng là thực! Thỉnh thánh thượng hạ chỉ hưu hậu!” (hưu thư là thư bỏ vợ, các bạn tự hiểu hưu hậu nha)

Hoàng Hạo không nhìn quần thần hô hào, phẩy tay áo bỏ đi. Hoàng Tiển cũng đi theo.

Trừ đi các thần tử vẫn kiên trì gây áp lực cho hoàng đế, các quan còn lại đều tự rời khỏi nghị chính điện.

Lạc Tự Túy cũng chậm rãi đi ra ngoài. Chắc vì có quá nhiều việc cần làm, Lạc Trình và Lạc Tự Thanh hôm nay cũng không vào triều. Mà Lạc Tự Trì, Lạc Tự Tiết, Lê Tuần cũng không nán lại. Chuyện bên ngoài nháy mắt đã thay đổi, quả thật căng thẳng. Đang nghĩ bọn họ cũng không rảnh rỗi, hắn muốn đến Lại bộ, tiện đường ghé qua Hình bộ một chuyến, xung quanh bỗng nhiên truyền đến một trận cười khẽ.

“Chẳng biết Tê Phong quân trúng xuân dược giải như thế nào?”

Giọng nói dù vân đạm phong khinh (chỉ lời nói nhẹ nhàng thướt tha), lại tràn đầy ám muội.

Lạc Tự Tuý theo tiếng nhìn lại, mấy bước xa xa, là một vị ngự sử trẻ tuổi. Rất quen mặt.

Nghĩ nghĩ một chút, Lạc Tự Tuý khẽ nâng mi, nở nụ cười. Hắn từ trước đến nay không giỏi nhớ mặt người, cho dù bây giờ, vẫn như vậy. Nhưng, người này vẫn còn chút ấn tượng —— là đại công tử nhà thừa tướng đây mà.

“Ta trúng độc không nặng, may mà có giải dược.”

“Ồ? Trúng xuân dược, còn chia nặng nhẹ sao?” Chu đại công tử cười nói, quét mắt càn rỡ nhìn Lạc Tự Tuý đang cười lạnh nhạt, dường như không biết kiềm chế là như thế nào, “Chậc chậc, vả lại, xuân dược cũng có thuốc giải à?”

Lẽ nào y cho rằng nắm được nhược điểm của hắn sao? Lạc Tự Tuý nhướn cao mày, giả vờ ngạc nhiên nói: “Không lẽ Chu ngự sử từng trúng qua loại độc này? Bằng không sao biết không có thuốc giải? Cũng biết nó không chia nặng nhẹ? Hay là Chu ngự sử rất am hiểu độc tính của xuân dược? Quái lạ, những kỳ hoa dị thảo đó, quý phủ cũng có?”

Chu đại công tử giật mình, nụ cười cứng ngắc, nhất thời không biết trả lời sao.

“Tê Phong quân chớ đùa…”

Thấy thế, Lạc Tự Tuý chỉ cười nhạt: “Thiên hạ vẫn còn loại độc đại tẩu ta giải không được à.”

“Hoá ra là Thường thái y. Y thuật của Thường thái y, quả thực vô cùng xuất chúng.” Có chút ngượng ngùng, Chu đại công tử xoay người đi.

Lạc Tự Tuý đi ra khỏi nghị chính điện, vẻ mặt tự nhiên đi về hành lang phía tây. Đi được mấy bước thì thấy Phong Niệm Dật vội vả đi tới.

“Tê Phong quân, thánh thượng khẩu dụ, tuyên ta với ngươi hai người bồi giá đi thiên lao.”

“Niệm Dật, ngươi hồi kinh khi nào?” Nửa năm trước, Hoàng Hạo tự mình chọn ra năm nghìn tinh binh cường tráng trong hai nhà Lạc Ninh, ban cho Phong Niệm Dật. Để nhanh chóng thu nạp những người này, Phong Niệm Dật tự mình dẫn binh đến quân doanh của Phong gia cách kinh thành năm trăm dặm, thao luyện mỗi ngày. Cho nên y thường xuyên không có ở kinh thành, số lần lên triều lại càng ít.

“Sáng nay. Vừa về là nghe cả thành xôn xao.”

Lạc Tự Túy cười cười: “Tin đồn đúng là nhanh thật.”

Phong niệm dật cười khổ trả lời: “Còn thêm mắm dặm muối. Không chỉ bôi nhọ hoàng hậu bệ hạ, ngay cả ngươi cũng không bỏ qua.”

Nghe vậy, Lạc Tự Tuý chỉ cảm thấy như chuyện trong dự liệu, khẽ mỉm cười.

Phong Niệm Dật cũng nói thêm tình hình ngoài cung cho hắn biết. Lạc Tự Túy lẳng lặng nghe, như vậy, hôm nay hắn không cần thiết phải xuất cung rồi.

Lúc hai người đến thiên lao, ngự giá đã đến. Hoàng Tiển cũng không theo cạnh Hoàng Hạo, Lạc Tự Tuý đăm chiêu suy nghĩ một chút, hắn nhớ ra Lạc Vô Cực cũng mất tăm ngay khi Chu đại công tử đi khỏi.

Thấy hai người họ đến rồi, Hoàng Hạo bắt đầu dặn dò kẻ dưới thẩm vấn Ninh Khương, cũng không cho người hầu hay ngục tốt lui đi.

Tất nhiên, thẩm vấn bất quá chỉ là nguỵ trang. Ninh Khương một năm một mười đem những gì y biết tấu lên một lượt, Hoàng Hạo trầm ngâm một lát, hỏi Phong Niệm Dật chuyện thao luyện tân binh như thế nào, rồi dặn dò y quay về doanh trại chờ ý chỉ. Lạc Tự Tuý gật đầu cáo biệt Ninh Khương, sau đó theo ý thánh thượng, cùng người đến Phượng Nghi cung.

Ngự giá ngừng lại giữa hoa viên.

Hoàng Hạo nhìn Lạc Tự Tuý, nói: “Nếu trẫm đến, e rằng y cũng không muốn gặp. Ngươi cùng y xưa nay giao tình tốt, chắc có thể thuyết phục y.”

“Thần nguyện hết sức.” Lạc Tự Túy gật đầu.

“Đi thôi.” Tựa vào bên cạnh ngự liễn, Hoàng Hạo tựa hồ có chút mỏi mệt mà nhắm mắt.

Lạc Tự Tuý nhìn nhìn y, sau đó mới xoay người một mình đi vào tẩm điện.

Hắn từng nghĩ Hậu Khí Diễm thực sự rất uỷ khuất chính mình, nhưng mới vừa rồi, có một ý nghĩ chợt chuyển trong đầu.

Hoàng Hạo sao có thể để người mình yêu chịu uỷ khuất? Chỉ là, bậc quân vương có trách nhiệm không thể buông bỏ, tình hình triều chính cũng không có cách thay đổi, chuyện nữ nhân ở nội cung, y cũng không thể nhất nhất để tâm được. Huống chi, người yêu của y lại kiêu ngạo không thua gì, làm sao chấp nhận sự bảo hộ của y.

Cách để bọn họ không còn đau khổ nữa, chỉ có một.

Bọn họ sinh ra trong hoàng thất, không thể vứt bỏ quyền thế.

Như vậy, chỉ có một con đường duy nhất.

Hậu Khí Diễm muốn chọn con đường này sao?

Hắn đứng trước tẩm điện một lúc, không nghe thấy bên trong truyền ra âm thanh gì. Lúc hắn định xoay người đi thì Lạc Vô Cực bỗng đáp xuống trước mặt.

“Công tử, đi theo ta.”

Lạc Tự Tuý không chần chờ mà theo hắn đi đến phía sau tẩm điện, xa xa trông thấy sau song cửa sổ đàn hương, Hậu Khí Diễm đứng đấy nở nụ cười.

Hắn cũng miễn cưỡng cười lại: “Ta còn tưởng rằng, ngươi không muốn gặp ta.”

“Sao được?” Hậu Khí Diễm cười đến thập phần khoái trá, “Trừ ngươi ra, ta còn muốn gặp ai đây?”

“Ngươi nghĩ xong rồi?”

“Giống như ngươi nghĩ.”

“Sẽ không thay đổi sao?”

“Không phải trước giờ ngươi vẫn hay bóng gió sao? Chuyện tới nước này, tại sao lại mong ta đổi ý?” Hậu Khí Diễm giả vờ trợn mắt bất mãn.

Lạc Tự Tuý trầm mặc nhảy vọt vào bên trong.

Những lời khi đó hơn phân nữa là vô ý, lại trở thành ảnh hưởng lớn với y, hắn cũng bất ngờ. Không sai, đúng là hắn cho rằng y nên rời đi, nhưng không phải lúc thân đang mang tiếng xấu, mang theo sỉ nhục mà đi như vậy.

Hắn nghiêm túc đánh giá vẻ mặt Hậu Khí Diễm —— ánh mắt kiên định, lộ vẻ không cho ai can thiệp vào quyết định của mình. Đã như vậy, hắn chỉ đành chấp nhận.

“Nhưng, ngươi không gặp thánh thượng sao? Hai ngày nay, y vì chuyện này mà đau đầu nhức óc, muốn tìm cách áp chế dư luận, không muốn trấn an y sao?”

“Ta chưa bao giờ nói sẽ không gặp hắn.” Hậu Khí Diễm cười, “Nhưng, trấn an thì… Xin miễn cho.”

Vì vậy, Hoàng Hạo đợi ở bên ngoài thật lâu, cuối cùng cũng đi vào tẩm điện.

Hai người này tuy rằng gặp nhau, nhưng một người so với một người càng thêm lạnh lùng. Lạc Tự Túy và Lạc Vô Cực đứng ở một bên, bị kẹt trong phong ba sắp nổi, vô cùng khó xử.

Im lặng một lúc, Hoàng Hạo mở miệng trước: “Ngươi không sao thì ta yên tâm rồi.”

Hậu Khí Diễm nhìn y một cái, cong mi cười nói: “Thật sao? Ngươi cho rằng ta sẽ xảy ra chuyện gì?” Ngừng một chút, lại hỏi: “Không có chuyện gì nữa sao?”

“Không có.” Hoàng Hạo nặng nề nói.

“Ta đây mong thánh thượng đáp ứng một việc.”

“Cứ nói.”

“Dùng nghi lễ của phi tần để hậu táng (an táng long trọng) Phùng Tu nghi —— đây là ta đáp ứng với nàng.” Giống như vô tình mà nhắc đến cái tên kiêng kỵ vào lúc này, Hậu Khí Diễm yên tâm ngồi xuống, nhấp một ngụm trà.

Hoàng Hạo chỉ nhướng cao mày, nhìn y.

Lạc Tự Túy trong lòng than nhẹ, chen lời nói: ” ‘Đáp ứng’? Nói như vậy, nàng tự sát…”

“So với tương lai bị chết không rõ ràng, còn phải chịu tiếng xấu, chẳng bằng giữ lấy danh tiết của mình.” Hậu Khí Diễm hời hợt trả lời.

Thì ra là thế. Lo lắng đến nàng sau này còn có thể bị người lợi dụng, Hậu Khí Diễm nửa khuyên nửa ép nàng tự vận. Đối với nàng mà nói, dù sao cũng chỉ chết một lần, ít dằn vặt đày đoạ thì tốt hơn nhiều.

Lại im lặng thêm một lúc, Hoàng Hạo nói: “Ta đáp ứng ngươi.”

“Nếu không còn chuyện gì nữa, thứ cho ta không tiễn.” Hậu Khí Diễm rủ mắt đứng lên, hành lễ nói.

Nghe xong thế, Hoàng Hạo mặt không biến sắc đứng dậy, ưu nhã đi đến cửa điện, đột ngột quay đầu lại, nói: “Tê phong quân, theo trẫm đến ngự thư phòng.”

“Vâng.” Lạc Tự Túy vội vàng đứng dậy, cất bước muốn rời đi.

Hắn hôm nay bị kẹp giữa hai người, chưa bao giờ trải qua tình huống này, không biết làm sao giảng hoà, thật khổ mà.

“Lạc tứ!”

Phía sau, Hậu Khí Diễm bỗng gọi hắn.

Lạc Tự Túy quay đầu lại, yên lặng nhìn y.

“Thứ ta nợ ngươi, chắc chắn sẽ trả.”

“Ngươi cái gì cũng không thiếu ta.” Lạc Tự Tuý hiểu rõ chuyện y muốn nói, khẽ cười, “Cái gì cũng không thiệt thòi, không cần thiết phải trả.”

“Không, nợ ngươi rất nhiều thứ.” Hậu Khí Diễm trong nụ cười mang theo một chút cay đắng, “Chỉ có trả đủ, ta và ngươi mới vô cách vô ngại.” (Không khoảng cách, chẳng ngại ngùng)

Lạc Tự Túy lắc đầu, còn muốn nói cái gì nữa, Hậu Khí Diễm cắt lời hắn, nói: “Đi đi, đừng để hoàng thượng đợi lâu.”

Lạc Tự Tuý theo lời ra khỏi tẩm điện, hắn có thể cảm giác được, ánh mắt Hậu Khí Diễm như vẫn đang dõi theo hắn. Cũng có thể, là xuyên qua hắn, nhìn theo người đứng đầu đoàn người.

Từng một lần nhìn lại tất cả những chuyện đã qua, tuyệt không cảm thấy thua thiệt chuyện gì. Nhưng y lại cố chấp như vậy. Còn muốn trả hết những món nợ nhân tình trong những lần tình cờ trước đây sao? Chuyện lợi dụng hắn sao? Hắn còn không để ý, cớ gì y cứ nhớ mãi không quên?

Hơn nữa, trả… Trả cái gì chứ?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.