Tuyền Qua

Chương 16



Ăn cơm trưa, Diệp Miêu đi trước gọi cơm, sau đó trở về dọn chỗ, Diệp Miêu gửi tin nhắn cho ca ca: ‘ ca ca buổi sáng không trốn học đi, ta đang dùng cơm ‘.

Một hồi tin nhắn trở về: ‘đúng vậy, ngươi cùng ai ăn cơm? ‘

Diệp Miêu cắn chiếc đũa, tiếp tục nhắn: ‘ cùng Tử Lam, ngươi tối hôm qua lại ngoạn đến mấygiờ? ‘

Gửi xong vừa lúc Kiều Tử Lam bưng đồ ăn lại đây: “Nhắn tin.”

“Ân, cùng anh của ta.” Diệp Miêu hướng bên cạnh: “Ngươi ăn cái gì?”

‘’ Cá, tùy tiện gọi đại, không biết ăn cái gì.” Kiều Tử Lam lấy chiếc đũa đưa qua: “Ta muốn ăn gà của ngươi.”

“Ha ha.” Diệp Miêu đem dĩa đẩy qua.

Di động lại vang lên, là tin nhắn: ‘ không phải ngoạn, làm áp-phích cho xã đoàn nên ngủ muộn.’

Diệp Miêu tiếp tục trả lời: ‘ nga, phải chú ý thân thể, không cần ngủ quá muộn nga: p’

Kiều Tử Lam vừa ăn vừa nói: “Ngươi cùng anh của ngươi cảm tình thật tốt a, người không biết còn tưởng rằng ngươi cùng bạn gái nhắn tin.”

“Nào có bạn gái ” Diệp Miêu lấy tay cất điện thoại, vừa nói: “Anh của ta là tốt nhất, rất cao, rất tuấn tú, thực thông minh, vận động cũng tốt, tại trường học ta trước kia đại hội thể dục thể thao,hắn môn nào cũng về nhất.”

“Xem ngươi nói về anh ngươi, ngươi nói hắn không phải thân ca ca,nhà bình thường loại tình huống này cảm tình hai huynh đệ có thể tốt như vậy rất ít gặp.”

“Bởi vì ca ca ta tốt, lần sau đến nhà của ta ngoạn, ta giới thiệu các ngươi nhận thức.”

Kiều Tử Lam gật đầu: “Tốt, tuần này ngươi đến nhà của ta ngoạn đi, nhà của ta chỉ có siêu cấp đáng yêu gia khuyển, ngươi nhất định sẽ thích.”

“Hảo.” Diệp Miêu một hơi đáp ứng.

Cuối tuần Vu Nhất Xuyên về nhà phát hiện đệ đệ không ở: “Miêu Miêu đâu?”

Y Phân tại phòng bếp nấu cơm, thuận miệng nói: “Đến nhà bạn học, hôm nay không trở lại, Nhất Xuyên, trưa hôm nay ăn bún thịt được không?”

Vu Nhất Xuyên cảm thấy nôn nóng: “Hắn đến nhà bạn học nào?”

“Chính là Tử Lam a, tiểu Miêu hướng nội như vậy khó có được một người bạn tốt, xem ra Tử Lam thật sự là một hài tử không tồi, nghe nói học tập cũng tốt.”

“A.”

“Ngươi như thế nào cười kỳ quái như vậy?” Y Phân nói tiếp: “Ăn bún thịt được không?”

“Được.” Vu Nhất Xuyên nặng nề ngồi dựa vào trên ghế sa lon: “Mẹ ta buổi tối không ở nhà ăn cơm,xã đoàn chúng ta có hoạt động.”

“A?” Y Phân ngừng tay: “Chừng nào thì ngươi đi?”

“Cơm nước xong nghỉ một lát trở về trường học, tuần này vốn tính không trở về, ” Vu Nhất Xuyên chọn mi, hơi chút cười cười: “Tọa hơn hai giờ xe, gấp trở về chính là vì cùng ngươi ăn một bữa cơm, gặp mặt ngươi.”

Y Phân ngẩn người: “Đi qua lại mấy giờ… Mụ mụ không cần ngươi vất vả như vậy…” Nói xong cúi đầu, cơ hồ muốn rớt xuống nước mắt.

“Không quan hệ, ngươi là mẹ của ta.” Vu Nhất Xuyên đi tới cầm bả vai mẫu thân một chút: “Thúc thúc hôm nay còn đi làm?”

Y phân lắc đầu: “Không biết, hắn chưa nói, ta cùng hắn hiện tại cũng là có một ngày qua một ngày, hắn về tới dùng cơm liền làm cho hắn một phần,cho dù hắn không trở lại.”

“Vậy ngươi còn cùng hắn qua cái gì? Hiện tại hắn cùng Miêu Miêu cũng không ở, vừa lúc ta hỏi ngươi, ngươi lúc ấy gả cho hắn không phải là tìm một nam nhân chiếu cố sao, nhưng hiện tại không phải hắn chiếu cố ngươi, mà là ngươi chiếu cố hắn.”

Y Phân không nói lời nào, Vu Nhất Xuyên nói tiếp: “Ngươi cùng thúc thúc cũng chia phòng ngủ đã lâu, các ngươi thật lâu không có… Ách, quên đi, ta làm đứa con nói điều này không thích hợp.”

“Nhất Xuyên, ngươi có phải hay không muốn ta quay lại cùng ba của ngươi?”

“Làm sao có thể, ba của ta là loại nam nhân thất bại.”

“Ngươi…”

“Không có nói sai a, ” Vu Nhất Xuyên tựa vào tường bên cạnh: “Lão bà chạy, đứa con chạy, sự nghiệp thất bại, còn không kêu thất bại sao?”

Y Phân nhìn hắn, chậm rãi nói: “Ngươi có biết hay không, bộ dáng ngươi nói chuyện bây giờ rất giống ba của ngươi.”

“Đúng vậy sao? Bất quá ta cũng không sẽ trở thành hắn.”

————————————————-

Tuy rằng Kiều Tử Lam kiệt lực giữ lại, nhưng Diệp Miêu vẫn là cự tuyệt bạn tốt mời ngủ lại, hắn vội vàng ngồi chuyến xe cuối cùng về nhà, về đến nhà khi đã muốn hơn chín giờ, lại phát hiện ca ca không ở: “Mụ mụ, ca ca tuần này không trở về sao?”

“Buổi chiều đi rồi, trường học có chuyện. ” Y Phân đọc tạp chí: “Tìm Nhất Xuyên có việc?”

“Không có việc gì.” Diệp Miêu buồn bả nhìn mặt đất đi trở về phòng, đóng cửa kỹ, theo túi sách lý lấy điện thoại cầm tay ra nhắn tin cho ca ca: ‘tuần này không gặp mặt ‘

Diệp Miêu nhìn chằm chằm màn hình di động chờ hồi âm, lại nửa ngày cũng không thấy tin nhắn trở về, đành phải đi tắm rửa trước, tắm rửa xong trở lại trên giường đã hơn mười giờ,.Nhưng di động vẫn là không báo có tin nhắn, Diệp Miêu sợ tin vừa rồi chưa gửi được, lại nhắn thêm một cái: ‘ ca ca đang làm gì? đã ngủ chưa?’.

Chính là nửa ngày đều không có tin nhắn trở về, Diệp Miêu có chút mệt, lại sợ bỏ qua tin nhắn của ca ca, cầm di động ở trong tay, sau đó lại nhắm mắt dưỡng thần, có một chút mệt mà không dám ngủ.

Đến mười một giờ vẫn không có tin nhắn lại đây, hắn liền gọi điện thoại, đã khóa máy a!.

Không phải, vừa rồi có tin báo cáo tin nhắn đã nhận được, khi đó không có tắt máy, chính là hiện tại lại tắt điện thoại, ca ca hẳn là thấy được hai cái tin nhắn,nhưng lại đều không có trả lời.

Diệp Miêu nghĩ nghĩ, quyết định lại nhắn một cái: ‘ ca ca ngủ đi, ta hôm nay thật sự khoái trá, tại nhà Tử Lam ngoạn rất vui vẻ, cẩu cẩu nhà hắn thật đáng yêu, bộ dạng rất giống Tử Lam cười rộ lên, lần sau muốn dẫn cho ca ca xem, ngủ ngon’.

Nhắn xong lúc sau tắt máy, ngủ.

Vu Nhất Xuyên sửa sang lại áp-phích xong,trở lại phòng hoạt động: “Không có chuyện gì khác?”

Nữ nhân còn đang vùi đầu lật xem bản ghi chép hoạt động: “Không có việc gì, đã muộn, ngươi về ký túc xá trước đi. ” Nàng ngẩng đầu: “Đúng rồi, ngươi vừa mới đi thì di động vang.”

Vu Nhất Xuyên đem di động bỏ trên bàn cầm lên, nhìn đến có tin nhắn chưa đọc, vừa mới chuẩn bị xem, di động lại đột nhiên tắt, nguyên lai là hết pin. Hắn bắt tay nhét vào túi tiền: “Hội trưởng, còn có cái gì cần ta hỗ trợ không?”

Âu Dương Mẫn Tư lắc đầu: “Không, ngươi vội cả đêm ta đã muốn thực cảm tạ.” Nói xong lại một lần nữa cúi đầu xem bản ghi chép.

Vu Nhất Xuyên cũng không đi, chỉ ngồi vào ghế bên cạnh nàng, tùy tay cầm lấy một quyển tư liệu xem.

Âu Dương Mẫn Tư nhìn hắn: “Ân?”

“Đã muốn rất khuya, ta chờ ngươi xem xong, đưa ngươi về nhà.” Vu Nhất Xuyên cười cười: “Ngươi xem của ngươi, không cần vội.”

“Không cần.” Âu Dương Mẫn Tư mặt không chút thay đổi: “Ta không cần ngươi đưa, ta lái xe tới.”

“Ta biết a, nhưng từ phòng hoạt động tới cửa bãi đỗ xe có một đoạn đường, lại trễ như thế, dù sao ta cũng không có việc.”

Âu Dương Mẫn Tư suy nghĩ một chút: “Nói thẳng ra, ta đối nam sinh so với ta nhỏ hơn không có hứng thú.”

“Ách, ngươi có thể là hiểu lầm …” Vu Nhất Xuyên đứng lên: “Vậy ta đi thôi.” Nói xong đi ra ngoài.

Thật sự hiểu lầm? Âu Dương Mẫn Tư không khỏi có điểm nan kham, cũng may Vu Nhất Xuyên đã không ở trong phòng này, nàng lại nhìn bản ghi chép, lại suy nghĩ. Nam sinh mới này vẫn là tiêu điểm nghị luận của nữ sinh trong xã đoàn, tướng mạo xuất chúng,lễ phép, cũng rất có phong độ.Nhưng là so với chính mình thấp hơn hai tuổi, cho nên tới bây giờ không có suy nghĩ qua hắn.Hành động nam sinh này bình thường nhìn xem cũng đích xác rất khó nói có phải hay không đối với mình có ý tứ…

Âu Dương Mẫn Tư cảm thấy phiền lòng, nàng thở dài, khép lại bản ghi chép, nâng cổ tay xem đã mười hai giờ, vì thế cầm lấy áo khoác chuẩn bị trở về nhà.

Nàng đi ra phòng hoạt động, thuận tay đóng cửa, lại bị bóng đen bên cạnh làm cho hoảng sợ, nàng phản xạ có điều kiện kêu lên: “A!”

Theo tiếng kêu của nàng, đèn nhanh chóng bật lên, dĩ nhiên là Vu Nhất Xuyên.

Âu Dương Mẫn Tư kinh hồn chưa định: “Ngươi làm gì! Muốn hù chết người a!”

Vu Nhất Xuyên hiển nhiên cũng bị nàng làm cho hoảng sợ, nửa ngày mới nói: “Ta lo lắng ngươi a.”

Nguyên lai hắn luôn ở ngoài cửa chờ đưa mình trở về… Âu Dương Mẫn Tư nhìn nam nhân tuổi trẻ tuấn lãng, đột nhiên cảm thấy được tim đập gia tốc.

END 16.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.