Tuyển Tập Đam Mỹ Ngắn Ngọt

Chương 1: Sau khi không giành được vé



ược vé

Diễn viên Vu Bành sẽ đến đại học E để mở buổi họp mặt tuyên truyền bộ điện ảnh《Tà vương》mới nổi gần đây.

Sau mười phút tin tức được công bố trên tài khoản WeChat chính thức của trường, sinh viên đại học E một truyền mười, mười truyền trăm, chỉ chốc lát sau tin tức đã lan rộng toàn trường, ai ai cũng bàn tán chuyện này, trên mặt ai cũng hưng phấn và không thể tin được.

Vu Bành lại tới ngôi trường nhỏ của bọn họ, đây là chuyện trăm năm khó gặp.

Trong lúc nhất thời, trang WeChat chính thức bị sinh viên tranh nhau gào thét, muốn nghiệm chứng xem tin tức này là thật hay giả.

Trang WeChat chính thức của trường thường ngày rất hiu quạnh, hơn một ngàn người vào xem là rất hiếm thấy trong lịch sử.

Dương Y rất kích động, nam thần Vu Bành của cậu muốn tới trường, cậu có thể nhìn thấy nam thần, mới nghĩ đến thôi mà adrenaline đã tăng vọt.

Cậu phải mau mau giành vé.

Dương Y vui rạo rực đem tin tức của nam thần gửi cho đám bạn xung quanh, thỉnh cầu các bằng hữu giúp cậu like một cái—— trên tài khoản chính thức có nói nếu thu thập đủ 48 likes sẽ có cơ hội thăng cấp vé thường thành vé VIP, vé dành cho những hàng ghế phía trước—— sau đó nhanh chóng click vào cổng mua vé, mặc dù vé miễn phí, nhưng phải xem xem mi có thể cướp được một tấm vé trước mặt toàn bộ giáo viên và sinh viên trường hay không.

Dương Y tin tưởng rằng mình chắc chắn có thể cướp được, trước giờ cậu đều gặp được vận may.

Click vào giành mua.

“Chưa mở bán vé, chú ý thời gian giành vé là 12:00, ngày 23 tháng 6, buổi gặp mặt tuyên truyền điện ảnh sẽ diễn ra vào lúc 15:00 ngày 25 tháng 6, địa điểm là hội trường Văn Vũ.”

Giao diện WeChat quăng ra một câu như thế, Dương Y phát ngốc, 12 giờ mới được giành vé?

Mắt cậu nhìn thời gian trên di động, 10 giờ rưỡi sáng, còn một tiếng rưỡi nữa mới được giành.

Cậu buồn bực lướt tới lướt lui, trên đó vẫn ghi rõ thời gian giành vé, cậu vừa rồi quá nóng vội nên không thấy rõ.

Haiz, chỉ có thể chờ thêm một tiếng rưỡi nữa.

Lúc này di động đã gần hết pin, Dương Y cắm sạc di động, quăng lên bàn rồi đi đến phòng tắm gội đầu.

Cậu có thói quen gội đầu buổi sáng, không gội sẽ cảm thấy không thoải mái.

Bạn cùng phòng Hoàng Kỳ đã thức, đang ngồi trên giường chơi game —— cậu ta là một tên mê game —— ngoài ra còn hai người nữa vẫn đang ngủ.

Năm phút sau, Dương Y mở của phòng tắm, tay cầm khăn lông khô, vừa chà lau tóc vừa đi ra, mang theo một tia hơi nước.

Mặt bị hơi nước hấp nên hơi phấn phấn nộn nộn, thoạt nhìn rất ngon miệng.

Dương Y là tiểu soái ca danh xứng với thực, da trắng đẹp đẽ, mắt to môi đỏ, diện mạo rất đáng yêu, tuy rằng đã hai mươi tuổi, nếu mới nhìn qua thì dù có nói cậu đã thành niên cũng không ai tin, mười sáu tuổi còn thua cậu một chút.

Nhớ tới trước đây cậu vừa mới lên đại học, đám bạn cùng phòng lúc mới gặp cậu lần đầu, phản ứng đầu tiên là tưởng học sinh cao trung đi nhầm trường, sau đó nhiệt tình tự xưng là học trưởng còn nói muốn dẫn cậu ra ngoài.

Lúc Dương Y nói cậu là bạn cùng phòng của bọn họ, vẻ mặt bọn họ là biểu cảm kiểu “Ha hả, đùa kiểu này không mắc cười tí nào, tiểu bằng hữu thành thật là rất tốt”, làm Dương Y không thể không lấy chứng minh thư ra cho bọn hắn xem qua một lần, nhưng cho dù vậy bọn họ vẫn dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn cậu, chẳng qua không đuổi cậu đi nữa thôi.

Dương Y vừa đúng lúc thoáng nhìn thì màn hình di động trên bàn sáng lên, có người nhắn tin trên WeChat cho cậu.

Cậu cầm lên, click mở WeChat, sau đó click vào tin nhắn có ghi chú “Con thỏ lớn”.

—— dậy chưa?

—— nghe nói Vu Bành ngày mốt tới trường chúng ta, cậu có muốn lấy vé không?

Tổng cộng có hai tin nhắn, tin thứ nhất được gửi hai phút trước, một phút sau mới gửi tin thứ hai.

Dương Y đặt khăn lông đã ướt một nửa lên trên lưng ghế, thuận tay đáp lại một câu: Đương nhiên muốn!

Đợi năm phút sau vẫn chưa thấy tin đáp lại, có lẽ hắn đang bận. Dương Y nghĩ nghĩ, buông điện thoại xuống.

“Con thỏ lớn” tên thật là Đồ Hàng, là trúc mã của Dương Y, một người đàn ông anh tuấn, ôn nhu (chỉ có Dương Y cảm thấy như vậy), rất thích trêu chọc Dương Y, chọc tới mức làm Dương Y tức giận tuyệt giao với hắn mấy trăm lần.

Đồ Hàng lớn hơn Dương Y một tuổi, hiện tại học cùng trường đại học, học cùng năm cùng ngành với Dương Y, nhưng khác lớp, cho nên cũng khác ký túc xá, Đồ Hàng ở tầng trên Dương Y, ngày thường lúc xuống lầu hay ghé ngang qua.

Từ nhỏ đến lớn, Đồ Hàng là học thần, thành tích môn nào cũng rất tốt, Dương Y có hơi không hiểu, rõ ràng điểm thi đại học của Đồ Hàng đủ để vào các trường đại học danh tiếng, nhưng vì sao một hai phải vào một trường tầm thường như vậy.

Dương Y không dám tự mình đa tình cho rằng Đồ Hàng vì cậu mới tới đây học, cuối cùng chỉ có thể cho rằng học thần sẽ không đưa ra quyết định có đạo lý như người bình thường.

Tuy cho rằng là vàng thì có đến chỗ nào cũng sáng lên, nhưng Dương Y lại nhịn không được mà lo lắng, không tốt nghiệp từ đại học danh tiếng, lúc Đồ Hàng tìm việc làm sẽ bị người ta gây khó dễ.

Vất vả chờ đến giờ, vừa đến 12 giờ, Dương Y đã chuẩn bị sẵn sàng nhanh chóng click vào giành mua, có thể là do nhân số quá nhiều, trang web xoay một phút mới vào được, Dương Y lại click mua vé thường —— bởi vì chỉ có loại vé thường, nên muốn có được vé VIP thì phải dựa vào lượt likes của bạn bè.

Lần này hiển nhiên không nhanh như vậy, ngay lúc Dương Y chờ đến mức muốn hỏng thì trang web mới chậm rì rì chuyển tới bước tiếp theo.

Thời gian ước chừng đã qua năm phút, Dương Y vẫn chưa lấy được vé, lúc mua vé phải vào hệ thống bằng tên thật, ngay lúc chọn người mua vé thì trang web không có động đậy gì.

Thế này có nghĩa là vé đã bán hết!

Ngay lúc này đây vận may đã không đến bên người Dương Y.

Thời điểm rời khỏi, Dương Y quả nhiên nhìn thấy tài khoản chính thức đăng lên bốn chữ “Vé đã bán hết”.

Mở vòng bạn bè, đều là mấy đứa bạn khoe mình giành được vé.

Dương Y ghen ghét lăng trì tin của bọn họ hai mươi lần, cuối cùng tâm như tro tàn đem điện thoại ném qua một bên, nằm liệt trên ghế.

Thiệt là khổ.

Không thể gặp nam thần.

Siêu cấp khổ sở.

Lại ngay lúc click mở WeChat, Dương Y mới thấy tin nhắn của Đồ Hàng.

Vẫn chỉ có hai dòng.

—— cậu giành được vé không?

—— tôi giành được hai vé.

Lúc nhìn tin nhắn đầu tiên thì hai mắt Dương Y ảm đạm, nghĩ thầm nếu tôi có thể giành được thì đã sớm giống mấy tên bạn bè khốn nạn đó đem đi khoe, nào phải như bây giờ một mình ảm đạm thương tâm, nghĩ tới lại khiến người ta rơi lệ.

Lúc nhìn đến tin nhắn thứ hai thì hai mắt Dương Y sáng ngời, tâm tư run rẩy, Đồ Hàng nói hắn giành được, là hai vé, khẳng định có một vé là giành cho cậu.

Thật đúng là anh em quốc dân.

Tuy rằng cậu không muốn làm anh em.

Dương Y lập tức đáp lại,

—— tôi không giành được 【 đáng thương.jpg】

—— Có hai vé! Một vé là cho tôi đúng không!

—— thỏ thỏ cậu là tốt nhất!

Dương Y đặt nickname cho Đồ Hàng là thỏ thỏ, nói rằng như vậy có vẻ rất đáng yêu.

Nam sinh mà đáng yêu cái gì! Muốn đáng yêu thì cũng là cậu đáng yêu!

Đồ Hàng mãnh liệt phản đối lại không có hiệu quả, chỉ có thể bất đắc dĩ tiếp thu.

Tính ra, bất quá chỉ là cái nick name mà thôi, cũng không mất miếng thịt nào, có thể làm cậu ta vui vẻ là được. Đồ Hàng ở trong lòng an ủi chính mình, trong ánh mắt tràn đầy sủng nịnh.

Bất quá hắn không cho phép Dương Y gọi hắn là thỏ thỏ trước mặt người khác, như vậy rất mất mặt.

Dương Y cười tủm tỉm đồng ý.

Đồ Hàng nhìn tin nhắn đầy thân mật của Dương Y, ánh mắt dừng trên bốn chữ sau cùng.

Cong môi cười, cười đến mức cả người xuân phong đắc ý mà không tự biết, hắn đáp lại,

—— vé còn lại để cho người tôi thích.

*

Thứ hai ngày 24, Đồ Hàng vừa tan học liền chạy đến lớp bên cạnh lôi kéo Dương Y đi đến nhà ăn, bọn họ không phải gấp gáp đi ăn cơm, mà là giữa trưa 11 giờ rưỡi hôm nay học sinh giành được vé phải đến cửa nhà ăn để nhận vé.

Vẻ mặt Dương Y không cao hứng, nhưng cũng không ném tay Đồ Hàng ra —— cậu chẳng buồn ném, càng không muốn nổi giận với hắn.

Chỉ biết chịu đựng một mình.

Bởi vì bọn họ đi sớm, ở cửa nhà ăn vẫn chưa có nhiều người tới lãnh vé, rút ngắn được thời gian xếp hàng.

Dương Y yên lặng đứng bên cạnh nhìn Đồ Hàng lấy di động mở mã QR đưa cho nhân viên công tác xem, sau đó nhân viên công tác yêu cầu hắn điền một tờ đơn, trong lòng cảm thấy chua chát.

Ngày hôm qua Đồ Hàng nói cậu ta muốn đem vé còn lại cho người cậu ta thích, điều này có nghĩa là cậu ta đã thích người nào đó rồi?

Có một đôi bàn tay to ở trước mắt lúc ẩn lúc hiện, Dương Y vội vàng hoàn hồn, nhìn Đồ Hàng đứng trước mặt cậu, đang khom lưng nói cái gì đó.

“Này, đang nghĩ gì mà ngẩn người vậy, lấy được vé rồi, đi thôi.”

Đồ Hàng tự nhiên kéo tay trái Dương Y, “Chúng ta đi ăn cơm.”

Dương Y mặt vô biểu tình tránh thoát khỏi tay Đồ Hàng, cứng rắn nói một câu: “Tôi không đói bụng, cậu đi ăn đi.”

Cậu ngừng một chút, “Cậu tìm người kia cùng đi ăn đi.”

Không đợi Đồ Hàng phản ứng, nói xong liền rời đi.

Vẻ mặt Đồ Hàng mê mang nhìn bóng dáng Dương Y, không hiểu được ý cậu muốn nói là gì.

Người kia?

Suy nghĩ vài giây, Đồ Hàng mới hiểu được Dương Y muốn nói đến cái gì, hắn hơi hơi mỉm cười.

Dương Y ghen?

Bất quá, cũng tốt, hắn muốn cậu ta ghen.

Dương Y đi nhanh hướng về phía kí túc xá nam, phát hiện Đồ Hàng không đuổi theo, cậu vừa tức vừa khổ sở đá đá hòn đá bên cạnh, hòn đá không động đậy, ngược lại ngón chân bị đụng đau.

Dương Y đi ngược với đám đông, cảm thấy hốc mắt nóng nóng, chỉ có thể cúi đầu che giấu sự khác thường.

Trở lại phòng ngủ, chưa có ai trở về, cậu mỏi mệt lập tức ngã trên giường, tay gác ở trên trán.

Đồ Hàng là con thỏ ngu ngốc, hỗn đản, nói cái gì mà muốn đem vé để lại cho người cậu ta thích, thế nhưng không để lại cho mình, có còn là anh em tốt nữa hay không.

Không, cậu trước đó không xem Đồ Hàng là anh em tốt.

Cậu tưởng tượng Đồ Hàng là bạn trai.

Cậu thích Đồ Hàng.

Thích đã lâu.

Từ lúc học tiểu học đã bắt đầu thích, có trời mới biết, mỗi khi đối mặt với Đồ Hàng, cậu lúc nào cũng phải nỗ lực áp chế tình cảm của mình.

Mà Đồ Hàng không thích cậu, Đồ Hàng là trai thẳng, thích nữ sinh, cậu không thể bẻ cong hắn, đó là làm hại hắn.

Mà hiện tại, Đồ Hàng có người hắn thích.

Ngày mai, Đồ Hàng sẽ cùng người kia đi hội trường Văn Vũ xem buổi gặp mặt của Vu Bành.

Sau đó, bọn họ sẽ hôn môi, sẽ cùng nhau làm những chuyện thân mật khác.

Về sau đứng ở bên Đồ Hàng không phải người “anh em tốt” là cậu nữa.

Có lẽ về sau, bên cạnh Đồ Hàng không hề có vị trí cho cậu.

Dương Y duỗi tay lau khóe mắt ươn ướt một cái, xoay người hướng vách tường, nhắm mắt lại, tay chụp vào ngực.

Tưởng tượng về sau Đồ Hàng không thuộc về cậu, trong lòng trống rỗng.

Không đúng, Đồ Hàng chưa từng thích cậu, ở đâu ra từng thuộc về cậu.

Đồ Hàng mua hai phần đồ ăn đóng hộp quay về, đi thẳng đến ký túc xá của Dương Y, gõ cửa, không ai trả lời, tay đẩy một cái, cửa liền mở, Dương Y không khóa cửa.

“Dương Dương, ăn cơm, tôi có mua thịt thăn chua ngọt cậu thích nhất này.”

Dương Y nằm trên giường, Đồ Hàng đem cơm hộp đặt lên bàn, dư quang thoáng nhìn qua cái người trên giường vẫn không nhúc nhích.

Hắn đi qua, vỗ vỗ vai Dương Y, “Đừng giả bộ, không dậy ăn thì đồ ăn nguội mất.”

Dương Y vẫn không động đậy, Đồ Hàng nghi ngờ, tay lật người Dương Y, vốn dĩ cho rằng cậu giả bộ ngủ, kết quả ánh vào mắt lại là gương mặt Dương Y đầy nước mắt, môi mím chặt.

Hắn biết, đây là hành động theo bản năng mỗi khi Dương Y buồn.

Biết hắn có người mình thích, lại làm Dương Dương khổ sở như vậy sao?

Hắn duỗi tay, mềm nhẹ xoa gương mặt trắng nõn của Dương Y.

Không ngờ, động tác này làm Dương Y bừng tỉnh.

Dương Y chưa biết gì đã dùng sức đẩy Đồ Hàng đang không hề phòng bị thiếu chút nữa té xuống đất.

Dương Y vừa mở mắt liền nhìn thấy Đồ Hàng đang đỡ cái giường đối diện, mới vừa gặp ác mộng nên sắc mặt cậu không tốt, cảm xúc cũng rất suy sụp, nên lúc này không thể trưng gương mặt tươi cười đón chào như ngày thường với Đồ Hàng.

“Cậu tới đây làm gì?”

Cậu xoa xoa trán, tay chuyển qua lau nước mắt trên mặt—— cậu khẳng định Đồ Hàng đã thấy, nhưng không có tâm tình để xấu hổ, dù sao Đồ Hàng cũng không biết vì sao cậu khóc, chỉ cho rằng cậu gặp ác mộng, mà cậu thật sự đã gặp ác mộng.

“Vì cậu không đi ăn cơm, nên mua cơm hộp về cho cậu.” giọng nói Đồ Hàng ôn nhu, sắc mặt thản nhiên.

Nội tâm Dương Y cười khổ, bởi vì Đồ Hàng đối xử với cậu ôn nhu như vậy, luôn quan tâm cậu như vậy, —— tuy rằng đôi khi có trêu chọc cậu —— cậu mới có thể thích hắn ta đến như vậy, lại không dám đem cảm xúc trong nội tâm nói cho bất cứ ai.

Cho nên mới dẫn đến tình trạng như thế này sao?

Cậu nói: “Đồ Hàng, đừng đối xử tốt với tôi như vậy.”

Tôi không muốn lún sâu thêm nữa, cậu có người kia, tôi cũng nên rời khỏi cậu, cho nên, không cần ôn nhu như vậy, tôi không chịu nổi.

Đồ Hàng hỏi: “Vì sao?”

Dương Y tránh né ánh mắt của Đồ Hàng, thế nhưng cậu thấy trong ánh mắt Đồ Hàng có ý muốn ép hỏi, làm cậu nặng nề đến mức không thở nổi.

“Không vì sao hết.” Chỉ là bởi vì tôi thích cậu.

Đồ Hàng đi tới, nhéo cằm Dương Y quay đầu cậu lại, làm cậu không thể tránh né tầm mắt hắn.

“Cậu không vui sao?”

“Bởi vì câu nói kia?”

“Bởi vì tôi nói tôi muốn để lại tấm vé kia cho người tôi thích?”

Đồ Hàng ép hỏi, Dương Y lại không hé răng, nhưng khó tránh khỏi bị Đồ Hàng trực tiếp nhìn thẳng vào mắt.

“Kỳ thật, cậu đang ghen.”

Trong ánh mắt Dương Y có một tia buông lỏng, một tia cầu xin.

Cậu muốn Đồ Hàng đừng nói nữa, Đồ Hàng không để ý, hắn tiếp tục hỏi,

“Vậy cậu lấy cương vị gì để ghen? Anh em?”

Trong mắt Dương Y xuất hiện một tia kinh hoảng.

“Kỳ thật cậu thích tôi.”

Đồ Hàng thình lình nói ra những lời này, sau đó tinh tế quan sát phản ứng của Dương Y.

Dương Y sửng sốt, rốt cuộc kinh hoảng đứng lên, cậu liều mạng tránh thoát sự kiềm chế của Đồ Hàng, cúi đầu.

Cậu không có can đảm đối diện với Đồ Hàng, đáy mắt cậu tràn đầy gợn sóng.

Đồ Hàng đang muốn thử cậu sao?

Cậu ta đã nhận ra từ sớm, cho nên muốn ngả bài cùng cậu.

Vậy tiếp theo, cậu ta muốn làm gì.

Cậu ta sẽ rời xa mình sao?

Dương Y không dám tưởng tượng chuyện xảy ra tiếp theo, lại khống chế không được trí tưởng tượng của mình.

Thân thể cậu hơi run rẩy, không biết là sợ hãi, hay là khổ sở.

“Cậu thích tôi.”

Nhẹ nhàng nói ra một câu, ép cho tâm lý Dương Y suy sụp.

Cậu nhắm mắt, bất chấp tất cả nói: “Đúng vậy, tôi thích cậu, từ lúc học tiểu học đã thích cậu.”

Tôi thích cậu, rất thích rất thích cậu, thích đến trình độ không dám tưởng tượng.

Nói ra, trong lòng nhẹ nhàng hẳn đi.

Tuy rằng nói ra sẽ không được gì, không làm cho Đồ Hàng thích cậu, ngược lại sẽ làm cho Đồ Hàng chán ghét cậu, từ đây tình nghĩa mười mấy năm sẽ đứt đoạn.

Dương Y một mình khổ sở, không thể kiềm chế đắm chìm trong suy diễn của chính mình, đột nhiên thân thể mất khống chế nghiêng về phía trước.

Đồ Hàng ôn nhu ôm Dương Y vào trong ngực, một tay đặt trên vai Dương Y, một tay vòng đến phía sau ôm lấy eo, Dương Y không tự chủ được ngẩng mặt, hai người mặt dựa rất gần nhau, chóp mũi dựa gần chóp mũi, hơi thở giao hòa.

Trong thoáng chốc, cậu nghe được một giọng nói ôn nhu quen thuộc ở bên tai vang lên, “Thật trùng hợp, tôi cũng thích cậu, từ lần đầu gặp đã thích, đại bảo bối Dương Dương của tôi. Tấm vé kia, tôi để dành cho cậu đó.”

Sau đó, một thứ mềm mại ấm áp chậm rãi chạm lên môi cậu.

Hết sức ôn nhu.

*

Thứ ba, ngày 25 tháng 6, Dương Y cùng Đồ Hàng tay trong tay, đến nơi đông người thì buông ra, đến lúc không có ai thì lại nắm lấy, cứ như vậy lặp lại nhiều lần, rốt cuộc cũng đến hội trường Văn Vũ.

Có rất nhiều người đi đi lại lại ở lối vào, còn có nhân viên công tác duy trì trật tự và soát vé.

Dương Y song song đi qua đó cùng Đồ Hàng, kiểm tra vé, làm lơ ánh mắt ghen tị của đám người hâm mộ, xốc rèm cửa dày nặng lên đi vào, rủ rèm xuống ngăn chặn những tầm mắt như sói ở phía sau.

Lúc hai người vừa tới, vị trí xung quanh đã ngồi đầy, đương nhiên bọn họ cũng không lo là không có chỗ ngồi.

Đi thẳng đến hàng ghế đầu tiên hai người mới dừng lại, ngồi ở hai ghế trống.

Bọn họ là vé VIP, vị trí ngồi trùng hợp kế bên nhau.

Hai người chưa ngồi được bao lâu, buổi gặp mặt liền nhanh chóng bắt đầu, nhờ lời dạo đầu đầy kích động của nữ MC xinh đẹp, không khí hội trường rất nhanh được khuấy động lên, đèn toàn hội trường tắt đi, lightstick đầy màu sắc sáng lên, không khí lên đến đỉnh cao khi Vu Bành lên sân khấu.

Dương Y giống những người xung quanh điên cuồng gào, điên cuồng múa may, say mê nghe giọng nói của nam thần, si mê ngắm gương mặt của nam thần.

Vu Bành trên sân khấu nhiệt tình điều động không khí, Đồ Hàng ở dưới đài nhìn bạn trai nhỏ từ lúc vào hội trường đến giờ không thèm liếc nhìn hắn một cái, nội tâm cảm thấy rất bất bình.

Trong bóng tối, hắn cưỡng chế kéo Dương Y đang hưng phấn đến trước mặt mình.

Dương Y bất mãn hỏi: “Làm gì đó?” Cậu đang tranh thủ ngắm nhìn nam thần, muốn quay đầu, bị Đồ Hàng đè đầu lại.

Đồ Hàng nguy hiểm hỏi: “Anh với anh ta, ai đẹp trai hơn?”

Đưa ra một đề tài có thể gây chết người, để coi cậu lựa chọn như thế nào.

Dương Y hoàn toàn không nhận thấy được điều bất thường, nói một cách đương nhiên: “Đương nhiên là nam thần của em đẹp trai nhất!”

Ánh mắt Đồ Hàng tối sầm lại, giọng nói trầm xuống, có hơi nghiến răng nghiến lợi nói: “Em, thử, nhắc, lại, một, lần, nữa, xem!”

Dương Y trì độn rốt cuộc cũng ngửi được hơi thở nguy hiểm, cậu nhìn Đồ Hàng mặt đen trước mặt, tròng mắt xoay tròn, cười khanh khách nói: “Anh đang, ghen?”

Trong nội tâm cậu rất đắc ý, đang định nói gì đó, trước mắt chợt tối sầm, người bị kéo xuống, môi mềm bị một vật cũng mềm mềm bao trùm, sau đó một vật càng mềm hơn chui vào miệng thăm dò.

Sau một cái hôn động tình thật lâu, hai người hơi thở gấp, nhìn chăm chú vào đối phương.

Trong hoàn cảnh xung quanh đầy người mà hôn môi, thật kích thích.

Hên là lưng ghế đủ cao, chặn được những tầm mắt phía sau, lại còn trong bóng tối, người ngồi kế bên chỉ cho rằng bọn họ lại gần nói chuyện với nhau.

Dương Y tươi cười đầy mặt nói: “Thỏ thỏ mới là đẹp trai nhất.”

Nghe được đáp án mình muốn nghe, lúc này Đồ Hàng mới vừa lòng, nhắm ngay môi người trong lòng mổ mổ một chút, ngọt ngào mềm mại, “Ngoan.”

Dương Y: “……”

Đại giấm vương thật đáng sợ.

Bất quá, có đáng sợ đi nữa thì em vẫn thích anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.