Ngày đó, giống như cuộc sống hàng ngày của cô, bình thường không thú vị.
Thế nên sau này Chu Duy Duy hồi tưởng lại, một chặng đường kinh tâm
động phách như vậy, không nghĩ tới lại bắt đầu từ một ngày bình thường
như thế, chính cô cũng cảm thấy không thể không hoài niệm.
Hôm đó là thứ năm, ngày hai mươi mốt tháng tám, cô nhớ rất rõ ràng.
Ngày đó cô không phải đi làm, nhưng cũng không bởi vậy mà nhàn hạ. Cô mở máy tính điện thoại, máy ở trạng thái kết nối, điện thoại cũng thông suốt, tùy thời công ty có việc cô sẽ chạy qua.
Lúc ấy đã hơn 5 giờ một chút, cô vẫn chưa ăn cơm, sau khi đi toilet xong đứng trước bồn rửa mặt [1], đánh giá gương mặt yên tĩnh ổn định trước gương.
[1] trong cv nó là ‘thủy tào’ kh biết để thế này có được kh = =
Hé ra không phải là khuôn mặt xinh đẹp, nhưng có một loại khí chất
thong thả ung dung, làm cho người ta nhìn, cũng tự nhiên cảm thấy tâm
bình khí hòa — khuôn mặt như vậy, theo lý thuyết là thích hợp học tiếng
Trung, cô gái triết học, mang chút hương vị cổ điển, nhưng Chu Duy Duy
lại chính là chủ cửa hàng đứng đầu trong hệ thống thông tin.
Cô là kỹ sư máy tính, cũng trước mắt phục vụ Công ty MIS phần kế toán ở đây.
Thời gian cô làm việc ở đây đã được 4 năm, căn cứ quy định có thể có
10 ngày nghỉ đông, không may, công ty MIS bọn họ chỉ có một mình cô,
cũng không tha cho cô khi nghỉ 10 ngày. Mặc dù còn có một viên chức MIS
khác thỉnh thoảng vào công ty giúp đỡ cô, nhưng là kế toán viên cao cấp
của công ty, trong kho số liệu có rất nhiều chi tiết tư mật của khách
hàng, ông chủ chỉ tín nghiệm một người giám thị là cô, vì thế vị kiêm
chức kia chỉ có thể giúp một vài chỗ không nhiều, cùng lắm chính là phụ
trách công ty Internet bình thường bên ngoài, máy tính lớn nhỏ máy móc
linh tinh; Nếu thật sự gặp phải chuyện gì, vẫn là cô vào công ty xử lý.
Kể từ đó, cô chỉ có thể đem những ngày nghỉ đông đánh tan, thỉnh
thoảng xin một hay hai ngày, hoặc nhiều lắm sắp xếp cuối tuần từ đầu đến cuối, ngay cả nghỉ ngơi ba ngày, lại dài bước đi không ra.
Hôm nay là thứ sáu, cô xin nghỉ, tính cả ba ngày đều ở trong cái phòng nhỏ của mình hảo hảo làm đồ lười, cái gì cũng không làm.
Chu Duy Duy rửa mặt xong, đi ra khỏi phòng tắm.
Gian phòng lớn này khoản kỳ đầu tiên là cha mẹ giúp cô ứng, nhưng sau đó chính cô tự mình chi. Cha mẹ cô là người truyền thống, thực ra ngay
từ đầu rất không vui vì con gái chưa lấy chồng đã tự mình mua phòng ở,
vẫn cảm thấy tương lai chờ con gái đi xuất gia chuyển ra ngoài vẫn tốt
hơn.
Bất quá quê nhà cô ở Đào Viên, mỗi ngày đi xe đến khu Đài Bắc đông
đúc thực sự rất vất vả, nếu như ở thô phòng tại trung tâm thành phố này, vậy một tháng tiền thuê cũng không kém nhiều lắm có thể gửi vay rồi;
Suy đi nghĩ lại, lão phụ lão mẫu liền bỏ vốn tâm tình, thay con gái lúc
ấy vừa tốt nghiệp đại học tìm được việc làm, thanh toán khoản kỳ đầu của căn phòng, mặt khác hàng tháng gửi phần chia làm gánh nặng cho cô, cũng coi như cho đứa con một chút áp lực cùng trách nhiệm.
Gian phòng này có mười tám khu nhỏ, bố cục bắt đầu từ phòng khách.
Bởi vì cô thích không gian rộng mở, cho nên đem vách ngăn giữa các
phòng bỏ sạch, chỉ dùng một vài cái tủ làm ngăn cách, bởi vậy toàn bộ
nhà trọ biến thành một gian phòng lớn, từ từng góc độ cũng có thể thấy
toàn bộ căn phòng.
Qua cái cửa nhỏ vào phòng, tiếp nối là phòng khách nhỏ, có một cái sô pha dài cho ba người ngồi, cùng với cái ghế dựa bằng mây, tivi tinh thể lỏng 40 inch là quà chuyển nhà của ông chủ.
Tiếp đến chút nữa là khu làm việc, khu vực này trải sàn gỗ, bình
thường có khách đến, trải thêm một lớp đệm chăn là có sẵn không gian cho khách.
Tới nữa là phòng ngủ của cô, tủ quần áo làm thành vách ngăn với những khu vực khác, kể từ đó, nếu có khách ngủ lại, cô cũng sẽ có không gian
riêng tư. Chỗ thoải mái nhất trong nhà cô chính là phòng làm việc, bởi
vì đây là không gian cô thường sử dụng nhất. Về phần cái phòng bếp nhỏ
đáng thương kia, dù sao trừ lúc thỉnh thoảng làm bánh sủi cảo, cô cũng
rất ít khi dùng.
Cô không phải là không biết nấu, chính là tan tầm về nhà thường rất
mệt mỏi, nhà lại chỉ có một mình, trực tiếp mua thức ăn ở ngoài là tiện
nhất.
So với một cô gái độc thân 26 tuổi mà nói, đây kì thật xem như là một căn phòng ở thoải mái, cô không nên cảm thấy bất mãn. Trên thực tế, cô
cũng không phải không vừa lòng. Cô chỉ là……
“Chỉ là cái gì?” Cô đứng trong phòng khách, nhăn mặt quỷ với chính mình.
Chỉ là……
Chỉ là hi vọng cuộc sống của cô ngoại trừ công việc, còn có thể có niềm vui khác.
Bởi vì tính tình hoà thuận, cô cơ hồ cả đời mang nhãn ngoan ngoãn, làm lâu cũng sẽ chán.
we will, we will rock you…… Chuông điện
thoại của cô đột nhiên vang lên. Cô đi đến phòng ngủ, cầm lấy di động ở
đầu giường, cả người thuận thế nằm lên giường lớn mềm mại.
“Alo?”
“Duy Duy, tớ nhận được e-mail của cậu, tìm tớ hả?” Đầu điện thoại bên kia quả thực là một đạo tiếng nói vừa nhẹ nhàng lại tràn đầy sức sống.
Là bạn cùng đại học của cô, Lí Tri Nhã.
“Đúng vậy, cậu có rảnh không? Chúng ta ra ngoài chút đi!” Ngược lại, tiếng nói của cô có điểm nhu hòa, lười biếng.
Nghiêm chỉnh mà nói, cô cùng Tri Nhã thời đại học giao tình cũng
không quá sâu, trên lớp chỉ là tình cờ gặp thì chào hỏi, nói nói cười
cười, nhưng sau khi ai nấy về nhà thì rất ít khi gọi điện cho đối phương cái kiểu bạn học cùng lớp kia. Sau lại biết Tri Nhã khi tốt nghiệp,
không hiểu rõ đàng hoàng mà đi làm nhân viên bảo hiểm, Chu Duy Duy hướng dẫn cô mua tờ phiếu bảo hành lần đầu tiên trong đời, hai người bởi vậy
mà trở nên quen thuộc.
Rồi cuối cùng, Tri Nhã thế nhưng trở thành người thường xuyên liên lạc với cô nhất trong đám bạn học.
“Tốt! Cậu nói cậu muốn biết rõ hơn một chút về loại bảo hiểm y tế mới nhất?”
“Đúng. Lúc trước vừa tốt nghiệp đại học, tớ không dám lập tức mua liền mấy sổ đơn vị, sợ phí bảo hiểm không đến, nhưng mà năng lực
kinh tế hiện tại xem như ok, cho nên tớ nghĩ đem bảo hiểm nhân thọ cùng
bảo hiểm y tế tăng cường thêm chút.” Cô giải thích.
“Không thành vấn đề! Loại bảo hiểm này nha, lúc mua mà tuổi càng trẻ, phí bảo hiểm càng thấp.” Từ đầu kia nghe thấy thanh âm lật giấy của Tri Nhã. “Cậu hôm nay lúc 5 giờ có rảnh không? Tớ đem một phần DM mới của công ty đến cho cậu xem, thuận tiện giúp cậu giải thích luôn. Hiện tại cậu ở công
ty sao?”
“Không có nha! Tớ hôm nay nghỉ ngơi. Chúng ta hẹn đi thuận tiện ăn một bữa cơm nữa. Cậu muốn lúc mấy giờ?” Cô ung dung nhìn chằm chằm trần nhà, thanh âm có điểm mệt mỏi.
“Khó trách nghe qua lười như vậy. Cô nương, mạng cậu thật tốt!” Tri Nhã cười nói. Đầu kia lại nghe thấy tiếng sột soạt không biết cô đang sờ cái gì, một lát sau, Tri Nhã bỗng nhiên nói: “Bằng không như vậy xem, tớ đang muốn đưa một bộ hồ sơ đến bệnh viện cho
khách hàng kí, cậu đến cùng, chờ sau khi kí xong hai chúng ta đi ăn
luôn.”
“Không ổn a? Khách hàng cậu ở đó, tớ đi theo, không phải rất kì quái sao?”
“Đừng lo lắng, khách hàng này cậu cũng biết đó, là bạn học cũ cùng chúng ta Đường Kiện.”
“Đường Kiện?” Chu Duy Duy nhíu mày.
Tên rất quen thuộc, gương mặt trong lúc nhất thời lại không rõ. Đường Kiện, Đường Kiện, Đường Kiện…… Nha, có!
“Là Đường Kiện kia sao?” Cô có chút bất khả tư nghị (khó tin).
Cái tên âm dương quái khí đơn độc nghĩa hiệp Đường Kiện? Cái tên lăn
lộn học đại học sáu năm mới tốt nghiệp? Cái tên với ai cũng không thân,
chính cô thậm chí cùng lớp vài năm mà số lần nói chuyện với anh ta vượt
không quá năm câu – Đường Kiện?
“Hắc hắc, đúng rồi, chính là anh ta.”
“Bạn học, cậu cũng rất lợi hại nha! Thế nhưng bảo hiểm có thể kéo đến loại quái già này nha.” Chu Duy Duy dở khóc dở cười.
“Cô nương tớ cũng không phải là nắp vung!” Tri Nhã không khỏi có đắc ý, bất quá giây tiếp theo lập tức nhận chiêu: “Kỳ thật là vì mẹ tớ cùng mẹ anh ta cùng tham gia cái thổ phong vũ xã. Mẹ
anh ta nghe nói tớ làm bên bảo hiểm, trước hai năm mua cho con trai một
phần, xem như thay người mới tớ đây bán hàng, thật sự là người tốt.”
Đường Kiện nói đến cũng là cái hoa tuyệt thế [2], anh ta
lúc trước thi vào hệ sinh vật của trường, sau lại cảm thấy không hứng
thú, chuyển tới hệ tin tức của bọn họ. Trên thực tế, ngành học khác nhau xa như vậy còn có thể làm cho anh chuyển hệ thành công, Chu Duy Duy
cũng không phải không có loại cảm tình bội phục, chính là người này hình như không có thật sự đến trường, để lại một năm lại một năm nữa, vốn
hẳn là học trưởng sớm hơn cô hai khóa, đến cuối cùng lại kéo dài theo
chân bọn họ cùng tốt nghiệp. (aoi: ảnh có khi cố tình à nha)
[2] hiếm thấy, đặc sắc
Trong ấn tượng của cô mơ hồ có bóng dáng, cao cao, nhưng là cực kì
gầy, một đầu tóc mọc dài vĩnh viễn lộn xộn, che đi hơn phân nửa khuôn
mặt, cặp kính đen khung thô chắn đi nửa còn lại, mơ hồ làm mất đi tất cả ấn tượng về ngũ quan của anh đối với cô.
Cô trừ bỏ nhớ rõ người này rất âm trầm, luôn độc lai độc vãng ở
ngoài, cơ hồ không có ấn tượng gì khác. Cô thậm chí nhớ không nổi một
lần vì nguyên nhân gì mà cùng anh nói chuyện với nhau.
Trong ấn tượng, Đường Kiện hình như có một bạn gái học khác hệ, nghe
nói từ trung học đã bắt đầu kết giao, nhưng bởi không ai thân với anh,
cho nên “Nghe nói” này đến tột cùng có bao
nhiêu chuẩn xác, cũng không có người xác định. Mà cô lại nhớ rõ điểm ấy, thậm chí là vì cô đối với nữ sinh kia ấn tượng còn cao hơn Đường Kiện.
Nữ sinh đó có mấy lần đến lớp học bọn họ tìm Đường Kiện, trong ấn tượng
là một cô gái thanh tú, hiện tại cũng không biết hai người có hay không
còn cùng nhau.
Trên cơ bản, loại đàn ông âm dương quái khí này có thể kết giao bạn
gái thật sự là không dễ dàng a! Tuy rằng không bằng nói bọn họ hiện tại
có phải hay không còn cùng nhau, nhưng mà nếu cô là Đường Kiện, khẳng
định là chết cũng không buông tay, bằng không bằng cái loại tính tình cổ quái này, lần kết giao kế tiếp quả thực quá khó khăn.
Này, mày thực ác độc nha! Chu Duy Duy tự nhăn mặt quỷ với chính mình, may mắn bạn học cách điện thoại nên không thấy.
“Đường Kiện làm sao vậy? Làm sao có thể nằm viện?” Cô thuận miệng hỏi một chút.
“Nói đến cái này, cậu không thể không thừa nhận, bảy tháng trước thật sự có chuyện kì lạ.” Tri Nhã tinh thần rung lên, “Tháng trước, anh ta một người cưỡi xe máy đi vòng xoay, kết quả ở quốc lộ Tô
Hoa cùng xe chở đá cát va chạm nhau. Anh ta cùng cả cái xe bị cuốn dưới
bánh xe, cả người bị văng ra đến cạnh vách núi đá, nghe nói thời điểm xe cứu thương đến, anh ta đã gần như không còn thở, nhưng là không biết
tại sao, khi đưa đến bệnh viện lại đột nhiên khôi phục hơi thở mong
manh, vì thế bác sĩ vội vàng cấp cứu đem cái mạng nhỏ của anh ta về.
“Vốn bác sĩ nói với người nhà anh ta, với tình trạng hôn mê
của anh ta, khả năng sẽ trở thành người thực vật. Không nghĩ tới anh ta
nằm phòng bảo vệ hai tuần, liền đã tỉnh. Cho tới bây giờ, khoảng cách
anh ta xảy ra tai nạn nghiêm trọng như vậy mới có một tháng, mà anh ta
đã chuyển tới phòng bệnh bình thường; Trừ bỏ bị gãy ba cái xương sườn
cùng thương tích ngoài da, gần như không có gì trở ngại.”
“Tứ chi đều còn vẹn toàn?” Cô lắp bắp kinh hãi.
“Toàn vẹn vô cùng! Nghe nói cổ tay cùng xương đùi chỉ bị thương nhỏ mà thôi, ngay cả bó thạch cao cũng không cần.”
“Nhưng mà, anh ta như thế nào lại có thời gian lái xe vòng xoay? Cũng không đi làm việc sao?” Chu Duy Duy nghĩ rằng, cái chuyện lái xe vòng xoay hình như chỉ có sinh viên mới làm, một cái đại nam nhân hai mươi tám tuổi, lúc đó không phải hẳn nên làm việc sao?
“Không hiểu được, hình như thời gian trước vừa bỏ việc.” Tri Nhã ở đầu điện thoại kia nhún vái. “Công việc anh ta làm cũng gián đoạn lắm, có cũng được không cũng được. Dù
sao cha anh ta kế thừa sản nghiệp tổ tiên, ở Đài Bắc có vài khối đất
cùng nhà, ở Đông Nam Á còn có đầu tư nhà xưởng, cả đời này cho dù anh ta có dựa vào cái tổ ấm đó cũng ăn uống không hết được.”
“Nha.”
Tuy rằng Chu Duy Duy cũng không phải người quá coi trọng sự nghiệp,
nhưng là một đại nam nhân tuổi trẻ khỏe mạnh, mới ba mươi tuổi mà đã dựa dẫm vào cha, nghe qua thật sự là có chút…
Được rồi! Mỗi người một chí hướng.
Trên thế giới này, có một số người mà bạn mới gặp lần đầu đã biết có
tiền đồ hay không, mà Đường Kiện quái già này, chỉ có thể nói, cho dù
anh ta thật sự không nghe không thấy được cả đời này, cô cũng sẽ không
quá báng dị là được.
“Tớ hôm nay là muốn đưa giấy đền bù cho anh ta kí — đúng rồi, cái này cũng là thứ tớ muốn giới thiệu cho cậu. Bảo hiểm y tế này của
công ty tớ, nếu gặp phải chuyện quan trọng ngoài ý muốn hoặc bệnh tật,
lúc nằm viện có thể xin trước một nửa tiền đền bù, trong lúc nằm viện là có thể lấy trước tiền, một nửa khác sau khi xuất viện lại [chi bao nhiêu, báo tiêu bấy nhiêu]. Bảo hiểm này tớ cảm thấy rất thực tế, lúc 5 giờ đến tớ giải thích thêm cho.” Tri Nhã nói.
“Cậu ở bệnh viện sẽ không phải đợi lâu sao?” Chu Duy Duy có điểm chần chờ.
Tuy rằng là bạn học cũ, nhưng mà cùng người xa lạ cũng không khác mấy, đi thăm kiểu này cũng thật quỷ dị.
“Sẽ không! Tớ sẽ đưa cho anh ta ký luôn, ký xong chúng ta nói tiếng ‘Ha la bye bye’ là có thể đi rồi. Tớ cùng mẹ anh ta thân quen, chứ không phải cùng anh ta a!”
“Được rồi! Vậy nửa giờ nữa ở cổng bệnh viện gặp. Tớ còn chưa ăn cơm trưa, sắp chết đói rồi, cậu cũng đừng ngâm quá lâu.”
“Tớ cũng chưa có ăn, vừa vặn gặp nhau cùng ăn.bye-bye.” Tri Nhã ngắt máy.
Chu Duy Duy lại ngồi một lát, sau đó thở hắt ra, chấn tác tinh thần bắt đầu chuẩn bị xuất môn.
Chất da của cô tốt lắm, trắng nõn mang theo cảm giác trong suốt, bình thường khi ra khỏi nhà không cần trang điểm quá đậm, chỉ thản nhiên
điểm chút phấn, cùng son môi là đủ rồi.
Hồi trước để tóc dài, rồi đột nhiên có một ngày tâm huyết dâng trào
đi cắt một đầu tóc siêu ngắn, các đồng sự đều khen đẹp, chỉ có Chu Duy
Duy càng xem càng cảm thấy không được tự nhiên. Trước mắt đang cố nuôi
tóc lại, mới chỉ dài tới tai. (aoi: kh hiểu cắt kiểu gì nữa =..=)
Thân cao 160 cm cùng thể trọng tiêu chuẩn, tổng thể mà nói là một mỹ nữ trung bình.
Hiện tại ngẫm lại, cuộc đời của cô cũng chính là như vậy, tất cả đều
chia đều giá trị trong vòng — một cái mỹ nữ trung bình, chiều cao trung
bình, sinh ra trong một gia đình giai cấp tư sản dân tộc, thành tích học tập cũng thuộc lớp giữa, công việc cũng là tiền lương nửa vời.
Tóm lại, cuộc sống của cô cho tới nay đều ở trong phạm vi. “Không có trở ngại”
“Ai!” Chu Duy Duy thở dài.
Thật sự, thật sự thực hy vọng trong cuộc sống có thể xuất hiện một chút kích thích, một chút thay đổi.
Cho dù chỉ một chút thôi cũng tốt. (aoi: bình tĩnh… sắp rồi chị ạ dù nó ‘hơi nhiều’)
****
Mở to mắt không đến 5 phút, Đường Kiện lại nhắm lại, chờ đợi một trận đau đớn đi qua.
Đau đớn cuộn sóng theo các hướng đánh úp lại, tựa như có mười người
đang đập mạnh lên đầu anh, đến nỗi anh không thể phân biệt chỗ nào đau
hơn nữa. Xương sườn? Băng gạc đang bó đầy tay chân? Hoặc là đều đau như
nhau đi!
Anh cho chính mình 1 phút. Đánh lui trận đau đớn kia đi, anh lại lần nữa mở to mắt, đôi mắt đen dần dần trấn tĩnh.
Nằm lại một chút, anh đỡ xương sườn chậm rãi ngồi dậy. Trong không
khí có hương vị của nước tiêu độc, ngoài phòng bệnh không biết thế nào
lại ẩn ẩn truyền đến tiếng dụng cụ lách cách.
Anh biết chính mình đang ở trong bệnh viện, đây là chuyện mà qua bảy ngày tới nay anh dần dần nhận thức được.
“A, anh tỉnh? Muốn uống nước không?” Sau lưng có một cô gái nói chuyện.
Anh nghe thấy tiếng quyển tạp chí đặt xuống, tầm mắt vòng vo đi qua, trên mặt không có biểu tình.
Ngồi trên giường bệnh ánh mắt cô gái cùng anh tiếp xúc, tựa hồ chần chờ một chút, thần sắc có vài tia không được tự nhiên.
“Không cần.” Anh đờ đẫn nói xong, tự mình xuống giường, chậm rãi đi tới toilet.
Tiếng khóa cửa lách cách, anh đem mình cùng thế giới bên ngoài ngăn cách.
Đường Kiện chậm rãi đi đến trước bồn rửa tay, nhìn chính mình qua kính.
Người trong gương, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Anh gọi là Đường Kiện, đây là khuôn mặt anh, đúng vậy, nhưng là không biết vì sao, anh cảm giác lại không giống mình, về phần tại sao không
giống, anh cũng không nói được.
Người đàn ông trong kính hốc mắt so với người bình thường sâu hơn,
cho nên khoảng cách lông mi cùng ánh mắt có vẻ tương đối hẹp, khi anh
không nói lời nào, chính là giống như nhìn thẳng tắp vào này nọ, sẽ có
cảm giác nhìn chằm chằm, mâu quang gần như nghiêm khắc.
Hơn nữa trong lúc anh đang ốm đau này, sắc mặt tái nhợt, dưới hốc mắt một màu xanh đen, vẻ mặt thoạt nhìn càng thêm lạnh lùng.
Không hiểu được có phải do bộ dáng vẻ mặt này hay không, làm cho cô
gái bên ngoài mỗi lần nhìn anh, đều một bộ biểu tình cẩn thận.
Anh sờ sờ băng vải trên đầu. Phần lớn tóc của anh đều bị băng vải
quấn chen chúc hướng lên trên, lộ ra một khuôn mặt gầy nam tính.
Đây quả thật là ngũ quan của anh, nhưng là…… Vì sao anh tổng cảm thấy bộ dạng chính mình không phải như thế?
Vấn đề hình như là ở tóc của anh. Bởi anh nhớ tóc mình không có dài
như vậy. Nếu đem băng vải bỏ xuống, tóc của anh gần như có thể chạm đến
bả vai, nhưng anh nhớ khi để tay lên đỉnh đầu, hình như là loại cảm xúc
chạm vào da đầu, tóc anh trước kia hẳn là để đầu húi cua.
Bọn họ nói anh đã hôn mê hai tuần lễ, hai tuần lễ mà tóc mọc nhanh như vậy sao?
“Anh bị chấn động não nghiêm trọng, từng rơi vào hôn mê
sâu, cho nên não còn đang trong giai đoạn phục hồi, sẽ tạm thời có tình
trạng mất trí nhớ, hoặc trí nhớ lẫn lộn; Chờ một thời gian khi não ổn
định hơn, tình huống sẽ dần chuyển biến tốt. Trước mắt chưa có tạo thành thương tổn vĩnh viễn, anh không cần lo lắng.” Bác sĩ đã nói như vậy.
Cho nên, có lẽ là anh lầm, có lẽ thật lâu trước kia anh để tóc húi cua, chính là bị lẫn lộn thời gian.
Anh rửa mặt, làm cho mình thanh tỉnh một chút, sau đó mở cửa, bước đi khom người như lúc nãy chậm rãi đi về phía giường bệnh.
Cô gái trẻ kia nghĩ muốn qua dìu anh, nhưng mà lại tiếp xúc với ánh
mắt không hề có cảm xúc của anh, chậm rãi ngồi trở lại ghế trên.
Đường Kiện đưa lưng về phía cô ngồi mép giường.
Cô gái đó là Văn Tuệ Linh, anh nhớ rõ cô, bọn họ hình như là bạn học
thời đại học, cho nên anh không có mất trí nhớ. Anh chỉ là…… Nhớ được
chuyện cùng người khác nói cho anh biết có chút chênh lệch.
Mẹ anh nói, Tuệ Linh là bạn gái anh kết giao nhiều năm, nhưng anh nhìn cô, trong lòng hoàn toàn không có gì một tia rung động.
Không có tình yêu, không có nhu tình. Cảm giác anh nhìn cô, cùng với
nhìn y tá không khác là mấy, hoàn toàn không có loại cảm giác rung động
khi nhìn bạn gái của mình.
Từ lúc anh tỉnh đến giờ, cho dù có vài hình ảnh liên quan đến Văn Tuệ Linh hiện lên, cũng chỉ là nói chuyện hời hợt với nhau vài câu, chưa
từng có hình ảnh thân mật nào.
Anh nhớ rõ phần lớn sự việc, vì sao đoạn trí nhớ cô đơn này không tồn tại?
Từ bạn gái này làm anh có chút phiền chán, phảng phất từ này không nên còn ở trên cô gái này.
Đột nhiên trong lúc đó, một tia cảm xúc ôn nhu tác động lên nội tâm của anh. Mềm mại, như muốn hòa tan cả người vào.
Là một người.
Có một người ở nơi nào đó, giấu sâu trong chỗ tối, tác động đến tâm của anh, tác động đến tình của anh……
Đường Kiện ngũ quan nhu hòa, khóe miệng giơ lên một nụ cười nhợt nhạt.
Là ai? Vì sao, anh muốn người này?
Cho dù người con gái làm cho lòng anh mềm lại là ai, cũng chắc chắn xác định không phải người trước mắt Văn Tuệ Linh này.
Cho nên, anh bắt cá hai tay?
Sao có thể. Anh bình tĩnh vô tình xem kĩ nội tâm của mình; Hoàn toàn
không phát hiện cảm giác tội lỗi. Anh có thể giải thích vì chính anh là
một nam nhân hư hỏng, nhưng cũng có một khả năng –
“Chúng ta sớm chia tay rồi, đúng không?” Anh đột nhiên mở miệng, tiếng nói có điểm trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Văn Tuệ Linh hơi hơi chấn động, trên mặt cảm xúc không được tự nhiên càng đậm.
“Cũng…… không hẳn thế. Chính là…… Um, chúng ta lúc trước đều đồng ý, tạm thời bình tĩnh một thời gian.” Cô thanh thanh yết hầu.
Cho nên, bọn họ cảm tình không tốt. Đường Kiện hạ xuống kết luận này.
Cũng tốt, sớm chia ra, đỡ làm anh phiền lòng khi đột nhiên xuất hiện “Bạn gái”, cũng đỡ làm anh bị cảm giác tồi tệ đè nặng.
Văn Tuệ Linh tựa hồ còn muốn giải thích cái gì, nhưng anh thờ ơ, khuôn mặt gầy yếu chuyển qua cửa sổ, nhìn cảnh vật bên ngoài.
“Anh cũng biết, từ lúc theo anh tốt nghiệp đến giờ, công tác
vẫn không ổn định. Chúng ta cùng một chỗ đã lâu như vậy, không phải
không có cảm tình, nhưng là…… Nếu chúng ta muốn tiếp tục, em cần một
chút cam đoan ổn định, phụ nữ đều như vậy, mà anh……”
Anh chỉ dành ra một phần tâm tư nghe cô lải nhải. Bất quá cô nhắc tới công việc, thoáng bắt lấy lực chú ý của anh.
Anh không có việc làm?
Phải không?
Trong đầu anh đột nhiên hiện lên một đoạn hình ảnh. Đó là một phòng
làm việc tuy đơn giản lại vô cùng hiện đại, còn có một số người đi qua
lại, máy tính cùng rất nhiều thiết bị chuyên nghiệp xếp thành một đoàn…… Vì sao anh “Cảm giác” chính mình có công việc, hơn nữa chức vụ còn không thấp?
Đường Kiện nhíu nhíu mày, phiền chán đứng dậy đi đến phía trước cửa sổ.
Đây là thành phố Đài Bắc, anh rất quen thuộc, từ cửa sổ phòng bệnh của anh có thể nhìn thấy tòa cao ốc cao nhất 101.
“Tòa thứ hai đâu?”
Anh đột nhiên hỏi, Văn Tuệ Linh đang lải nhải thoáng chốc bị gián đoạn.
“Cái gì?”
Anh nhíu mày nhìn thẳng vào khoảng không trống rỗng bên cạnh 101. “Nơi đó, không phải có một tòa thứ hai sao?”
“Tòa thứ hai nào?” Văn Tuệ Linh đi đến bên cạnh anh, cùng anh nhìn ra ngoài cửa sổ.
Anh nhìn chằm chằm chỗ trống kia, vẫn cảm thấy thiếu thiếu cái gì. “Còn có tòa thứ nhất có vẻ thấp một chút, nó chỉ cao có một nửa……”
Văn Tuệ Linh khó hiểu nhìn anh, lại nhìn về phía tòa kiến trúc cao nhất kia.
“Không có! Đài Bắc chỉ có một tòa 101 như vậy.” Dừng một chút, cô giật mình chợt hiểu. “Nó chỉ cao một nửa? Anh đang nói tòa cao ốc Tân Quang Tam Việt sao? Chỗ đó nằm phía trước nhà ga Đài Bắc, cách tòa nhà 101 một đoạn. Trước kia khi tòa nhà 101 chưa xây xong, đó là tòa cao ốc cao nhất Đài Bắc. Anh nhớ
nhầm rồi, đem hai tòa nhà đó hợp làm một.”
Phải không?
“Tôi nhớ lầm?” Anh vẫn nhìn chằm chằm vào khoảng trống, ánh mắt có chút mờ mịt.
Văn Tuệ Linh nhìn sườn mặt gầy yếu của anh, trong lòng mềm nhũn, tay hướng phía vai anh đáp. “Anh xuống giường quá sớm, hẳn là nghỉ ngơi nhiều một chút.”
Anh theo bản năng thu vai. Tay cô xấu hổ dừng giữa không trung, sau đó chậm rãi hạ xuống.
Đường Kiện hít sâu một chút, đi về trước giường bệnh, chậm rãi ngồi xuống.
“Chúng ta chia tay đi!”
Văn Tuệ Linh sững sờ tại chỗ, hình như nghĩ mình nghe nhầm.
“Cái gì?”
“Chúng ta chia tay đi!” Anh lại hồi phục ngay từ đầu mặt không chút thay đổi. “Dù sao vốn muốn chia tay.”
Văn Tuệ Linh hít một ngụm khí.
“Lời này của anh có ý gì? Anh đối với em có gì bất mãn sao?
Anh bị thương nặng như vậy, em không nói hai lời liền đến bệnh viện chăm sóc anh! Anh còn cái gì không hài lòng? Em đối với anh thật sự là hết
lòng quan tâm giúp đỡ! Anh còn muốn như thế nào nữa!”
Cô tức đến phát điên, chỉ vào mũi anh xổ một trận mắng chửi điên cuồng.
Đường Kiện băng lạnh lẽo lạnh nhìn thẳng cô, hoàn toàn thờ ơ.
Phụ nữ thật là một sinh vật kì quái. Rõ ràng đối với anh oán giận
không có tiến bộ, anh thật muốn chia tay cho cô tự do, cô lại ở chỗ đó
không chịu dứt khoát.
“Họ Đường! Tôi thật sự là mắt bị mù mới có thể ở bên anh lãng phí nhiều thời gian như vậy! Anh có biết tôi bên người có bao nhiêu đàn ông điều kiện so với anh tốt hơn không? Hả?” Văn Tuệ Linh cực kì tức giận, đoạt lấy hai cái chén đầu giường dùng sức ném!
Anh chỉ mong chính mình đối với màn hí kịch[3] này biểu hiện thêm nhiều cảm giác, chính là người phụ nữ này không thể tác động đến anh.
[3] kịch vui
Chính là không thể.
Anh chỉ cảm thấy mình giống như đang đứng bên đường xem tình lữ cãi nhau, hoàn toàn mặc kệ chuyện mình.
Loại cảm giác này thật sự làm cho Đường Kiện có chút phức tạp. Anh
cho rằng chính mình hẳn không phải một người đàn ông lãnh khốc vô tình,
cho nên nếu cô gái này là bạn gái anh, vì sao anh lại đối với cô ta
lạnh lùng như vậy?
Trong phòng bệnh khí thế mắng ngất trời, mà bên ngoài lại có hai người đang rất lung túng.
“Cậu vào đi.” Chu Duy Duy số chết lắc đầu, chân đính trên mặt đất, dám không chịu lại đi phía trước từng bước.
“Làm ơn! Bọn họ người yêu cãi nhau, cậu bảo tớ một mình đi vào xấu hổ chết!” Tri Nhã cứng rắn nắm tay cô, cường điệu có nạn cùng chịu.
“Chúng ta hai người cùng nhau đi vào sẽ có vẻ không xấu hổ sao?”
“Ít nhất hai người chia nửa, một người xấu hổ 50% a!”
“Ngụy biện cái gì!” Chu Duy Duy không biết nên khóc hay cười. “Mặc kệ, chính cậu đi vào, tớ ở ngoài chờ.”
Thừa dịp bạn học không chú ý, Chu Duy Duy đem cô đẩy vào phòng bệnh, chính mình chạy nhanh trốn bên cạnh tường.
Tiếng mắng chửi bên trong bởi vì người thứ ba xuất hiện mà ngừng lại.
Không nghĩ tới cô gái thoạt nhìn khí chất văn tĩnh như vậy, mắng chửi cũng rất là kinh người.
“Ách…… Ách…… Ha ha, ngượng ngùng, tôi…… Tôi hình như tới không đúng lúc?” Tri Nhã xấu hổ tiếng pha trò vang lên.
“Tớ chờ cậu 5 phút.” Chu Duy Duy nhỏ giọng quăng ra một câu, xác định Tri Nhã nghe được, sau đó đến hành lang chờ ngồi xuống.
Các cô mỗi lần đi ra ngoài đều đến cùng một quán cà phê, Tri Nhã biết phải tới chỗ nào tìm cô. Nếu 5 phút sau bạn học không đi ra, Chu Duy
Duy cảm thấy tự mình đến chỗ dùng cơm chờ có vẻ tốt hơn.
Trong phòng bệnh làm người ta không được tự nhiên trầm mặc qua đi,
bắt đầu vang lên tiếng cúi đầu nói chuyện, cùng với thanh âm túi giấy ma sát.
Tốt rồi, ít nhất bọn họ không bất động nữa.
Ở giữa hai cô gái, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng nói trầm thấp của đàn
ông, đều rất ngắn gọn, chỉ là ừ, đúng, được, không được… linh tinh các
từ một âm tiết.
Chu Duy Duy thật ra không nhớ rõ thì ra tiếng nói Đường Kiện trầm
thấp như vậy, nghe thanh âm đó nói, thực ra còn rất dễ nghe, cảm giác
rất đàn ông.
Đợi thêm 2 phút nữa. Cô đột nhiên có chút muốn đi toilet.
Không biết bên trong còn bao lâu nữa? Cô có thể ra toilet công cộng,
nhưng là cô sợ nhỡ may cô đi rồi, người bên trong lại đi ra, hai người
vừa vặn xuất phát sai.
Dù sao bên trong tình hình có vẻ khống chế được rồi, cô đi nhờ vệ sinh chắc sẽ không kì quái đi?
Nghĩ nghĩ, Chu Duy Duy đột nhiên có chút hối hận, sao lúc đầu không
hẹn luôn ở chỗ cà phê có phải tốt hơn không? Hiện tại lại tự đem mình
treo nửa vời.
Chuyện sinh lý ngày càng bức thiết, không thể nề hà, cô đành phải đứng lên, thật cẩn thận đến trước cửa dò xét.
Bên trong vài người đang bàn chuyện, Tri Nhã lẩm nhẩm giảng giải một
ít văn kiện, Đường Kiện ngồi trên giường bệnh vừa vặn bị cô che khuất,
Chu Duy Duy nhìn không thấy, mà Văn Tuệ Linh đứng một bên sắc mặt còn có chút nghiêm, bất quá ngữ khí coi như hiền lành.
Cô nhẹ giọng đối với chính mình thở dài, nâng tay gõ nhẹ cửa phòng.
“Ừm, xin lỗi……”
Trong phòng ba người đồng thời quay đầu.
Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người đều tĩnh lặng. Tri Nhã quay
người lại, vừa vặn tạo ra chỗ trống, người đàn ông trên giường ánh mắt
thẳng tắp nhìn cô.
Chu Duy Duy xấu hổ cười cười, vẫy tay với mọi người.
“Thật ngại…… Vừa rồi mọi người đang nói chính sự, cho nên tôi không có tiến vào quấy rầy.” Cô đánh thêm chút chào hỏi với Đường Kiện, “Bạn học, anh có vẻ khôi phục tốt lắm.”
Người đàn ông kia nguyên bản mặt không chút thay đổi đột nhiên khuôn
mặt ngẩn ra, đôi mắt lợi hại nhìn chằm chằm cố định trên người cô.
Anh không có phản ứng, Chu Duy Duy thực xấu hổ, đành phải bổ sung thêm một câu, “Tôi là Chu Duy Duy, không biết anh có nhớ tôi hay không?”
Chắc là không nhớ rõ đi? Dù sao thời kì bọn họ còn học đại học, thật sự cũng không có qua lại gì mấy.
Nhưng mà, Đường Kiện thật sự khôi phục so với trong tưởng tượng của cô tốt hơn nhiều.
Trong ấn tượng gương mặt kia luôn bị tóc mai cùng cặp kính đen che
khuất, nay toàn bộ tóc đều bị vén hết lên trên, ngược lại lộ ra khuôn
mặt sạch sẽ.
Hốc mắt vi thâm, nổi bật một đôi con ngươi đen lợi hại vô cùng, gương mặt gầy cao làm cho ánh mắt của anh thoạt nhìn nghiêm khắc hơn, nhưng
sắc mặt tái nhợt quá độ, thần sắc cũng quá âm trầm, nhưng ngũ quan Đường Kiện vẫn là đoan chính.
Cô không biết có nên dùng từ anh tuấn để hình dung không, bởi vì ánh mắt anh…… Cô rất khó hình dung ánh mắt này.
Người da vàng truyền thống hình dạng sọ tương đối tròn, ngũ quan
tương đối mở, nhưng anh ngay cả hình dạng sọ cũng vô cùng thon gầy hẹp
dài, hốc mắt hãm sâu, thời điểm không nói lời nào thoạt nhìn như đang
trừng người khác.
Anh so với trong trí nhớ cô là rất cao. Đúng vậy cô nhớ rõ anh cao cao gầy teo, bất quá cái “Cao” kia cảm giác là được cái gầy phụ trợ. Bởi vì thân thể không nhiều thịt, cho nên thể trạng giống như bị kéo dài quá.
Trong ấn tượng của cô anh hẳn là có vóc người trung bình trên 1m7, hiện tại thực tế gặp được, cũng như vậy.
Bởi vì bị thương ở xương sườn, ngồi ở mép giường lưng anh phải khom
xuống. Tri Nhã cũng không lùn, 168 cm, mà khi anh khom lưng có thể cùng
Tri Nhã nhìn thẳng, nói cách khác, nếu cả người anh đứng thẳng, ít nhất
ngoài 185 cm.
Nhưng…… Anh ta nhìn chằm chằm vào cô làm cái gì?
Chu Duy Duy bị ánh mắt anh nhìn chặt chẽ đến nỗi có chút hốt hoảng, anh ta hẳn là biết ánh mắt của mình rất lợi hại đi?
“Xin chào.”
Rốt cục có người hưởng ứng cô. Văn Tuệ Linh lễ phép cười cười, Chu Duy Duy nhẹ nhàng thở ra.
“Cậu muốn làm gì?” Tri Nhã dùng khẩu hình hỏi cô.
“Ngại quá, tôi mượn toilet một chút, các người tiếp tục nói chuyện.” Cô xấu hổ hướng toilet đi qua.
Tri Nhã thật muốn té xỉu!
“Nhịn không được.” Cô đối với khuôn mặt phẫn nộ của bạn, cúi đầu đi tới.
Biểu tình trên mặt anh, chỉ có thể dùng “Rung động” để hình dung.
Một người đàn ông dùng vẻ mặt kinh sợ như vậy nhìn bạn, dù là cô gái
nào cũng không biết làm sao. Chu Duy Duy gần như muốn dùng tay sờ sờ mặt mình xem có phải dính cái gì hay không.
“Đường Kiện……” Văn Tuệ Linh với tay muốn chạm vai anh,
Anh không chút nghĩ ngợi nghiêng người né, từ đầu tới cuối anh mắt bức người kia cũng không rời khỏi mặt cô.
Chu Duy Duy ngực hiện lên một tầng mồ hôi lạnh, hoàn toàn không biết
nên nói hay làm gì bây giờ, đành phải dùng ánh mắt hướng Tri Nhã cầu
cứu.
Sau đó, Đường Kiện cử động.
Anh đột nhiên hướng cô đánh úp lại, ánh mắt cực kì chuyên chú, vẻ mặt kiên quyết, phảng phất nếu lần này có người cản trở nữa, cũng sẽ bị anh nghiền nát.
Giây tiếp theo, cả người cô bị khóa trong lồng ngực nóng cháy của anh.
Chu Duy Duy kinh hô một câu, cả người hoàn toàn bị dọa!
Một cỗ mãnh liệt vị thuốc cùng nhiệt độ cao của cơ thể hướng vào cô,
sau lưng cô vang lên hai tiếng hít sâu bén nhọn, Chu Duy Duy da đầu run
lên, thậm chí không có dũng khí quay đầu nhìn biểu tình Văn Tuệ Linh.
“Bạn, bạn học……” Cô muốn đẩy anh ra, nhưng là anh ôm nhanh như vậy, xương sườn lại bị thương, cô căn bản không bằng nói với
chính mình làm sao có thể chạm vào, làm sao không thể đụng vào, cả người gấp đến đầu đầy mồ hôi, cứng nhắc tại chỗ.
Cô cố gắng quay đầu chỉ điểm Tri Nhã cầu cứu, nha đầu kia chết tiệt kia căn bản đứng đó, hoàn toàn không đáng tin cậy!
“Em không sao, em còn sống, thật tốt quá……” Bỗng dưng, anh ở bên tai cô tiếng nói khàn khàn trầm thấp.
Cô không có việc gì? Người nằm viện không phải cô, cô đương nhiên không có việc gì!
“Bạn học, anh buông tôi ra trước……” Hai tay cô buông ở hai bên, không biết nên làm gì cho tốt.
Ôm lấy hai tay cô xoay mình thu càng chặt, cô bị ôm lâu đến gần như không thở nổi.
Đường Kiện chôn mặt trong tóc cô, hít lấy hương vị của cô, từng câu
lẩm bẩm trầm thấp không thể không nghe bay vào trong tai cô –
“Thật tốt quá, em không sao, anh tới kịp, anh còn tới kịp……”