Tuyến Thời Gian

Chương 7



Rèm cửa vẫn như cũ không vén lên u tối, vẫn như cũ kín đáo che giấu sự tĩnh lặng, bên trong im lặng đến mức ngay cả tiếng quạt gió laptop rất nhỏ cũng có thể mơ hồ nghe thấy.

Duy Duy ngồi trên sô pha, hai chân co lại bên người, khuôn mặt diễm lên mang theo chút bối rối. Đường Kiện ở trên sàn ngồi trước cô, đem bàn tay trắng như phấn của cô xoa trong lòng tay mình, dáng người to lớn gần bằng chiếc ghế nhìn thẳng cô.

Tiếng nói khàn khàn trầm thấp mới phun ra được một câu, liền dừng lại, đôi mắt thâm thúy u ám của anh dừng lại trên đôi tay trắng mịn mềm mại kia.

“Đường Kiện……” Những ngón tay trắng mềm kia dời ra khỏi lòng bàn tay anh, xoa hai gò má anh. Duy Duy nhìn vào mắt anh thật sâu. “Không sao đâu, anh có thể nói cho em biết. Chuyện gì, đều có thể nói cho em biết.”

Đường Kiện quỳ lên, trán để lên trán cô, phun ra một hơi thật sâu.

Ông trời, anh yêu cô như thế, yêu đến liều lĩnh, một lần một lần cũng muốn mang cô trở về……

“Được, anh sẽ nói cho em, em hãy yên lặng nghe anh nói, chờ anh nói xong, em liền hiểu được.”

“Được.” Cô tin tưởng gật đầu.

“Tất cả xảy ra trong năm anh hai mươi tuổi kia.” Đường Kiện nhìn cô. “Anh sẽ cố hết sức bỏ qua một số chi tiết có tính kĩ thuật quá mức. Tóm lại, mười năm trước, lãnh đạo nước Mĩ đã phát hiện một địa động vô cùng kín đáo ở một chỗ trong vườn quốc gia Yellowstone [1], có chút thần bí giống như hố giun [2].”

“Hố giun?” Cô nhíu đôi mi thanh tú lại.

[1] Yellowstone (Hoàng Thạch Công): là một vườn quốc gia Hoa Kỳ nằm ở các bang phía tây Wyoming, Montana và Idaho của Hoa Kỳ được thành lập ngày 01 tháng 3 năm 1872. Yellowstone là vườn quốc gia đầu tiên và xưa nhất thế giới, phần lớn ở góc phía đông của Wyoming. Yellowstone nổi tiếng với các loài động vật hoang dã và các điểm địa nhiệt, đặc biệt là mạch nước phun Old Faithful. Ở đây có một số kiểu hệ sinh thái, như kiểu rừng cận núi cao là chủ yếu.

[2] Hố giun (Wormhole): Trong vật lý, một lỗ sâu hay lỗ giun là một không-thời gian được giả định là có cấu trúc tô pô đặc biệt tạo nên đường đi tắt trong không thời gian. Chúng nối thông từ một vùng không-thời gian này đến vùng kia và, đôi khi, vật chất đi từ vùng này sang vùng kia bằng cách chui qua hố này.

Tên gọi “lỗ sâu” được tạo ra khi tưởng tượng rằng vũ trụ là một bề mặt cầu. Muốn đi từ một điểm đến điểm đối diện trên mặt cầu cần quãng đường là nửa chu vi đường tròn lớn của mặt cầu. Tuy nhiên, nếu có một con sâu đục lỗ xuyên vào trong lòng hình cầu, nối thẳng hai điểm, quãng đường đi chỉ còn là đường kính mặt cầu.

Trong không thời gian, một hố giun có thể giúp đi qua các khoảng cách rất lớn, thậm chí đi tới một “vũ trụ khác”. Có thể sự tồn tại của hố giun trải dọc chiều thời gian, đi qua quá khứ, vì thế có thể đi ngược thời gian bằng cách đi qua nó.

Một ví dụ về cơ chế sinh ra lỗ sâu đã được tưởng tượng cho bên trong lòng các lỗ đen tích điện và quay (có mô men động lượng). Tuy nhiên, chưa có bằng chứng thực nghiệm về sự tồn tại của các lỗ sâu, các lỗ sâu hầu như không tồn tại. Ngay cả khi một lỗ sâu có thể được hình thành, như theo cơ chế ở trên, nó sẽ không ổn định; chỉ một tác động nhỏ, bao gồm việc vật chất chui qua nó, cũng làm nó sụp đổ. Thậm chí nếu các lỗ sâu tồn tại và ổn định, việc con người có thể đi qua chúng cũng rất khó khăn, do bức xạ điện từ đổ vào trong lỗ sâu (từ các ngôi sao, màn vi sóng vũ trụ, …) sẽ dịch chuyển sang tần số cực cao với năng lượng tập trung lớn, phá hủy sự sống.

Đường Kiện lấy ra một tờ giấy trắng, ở trên tờ giấy vẽ hai điểm đen tách biệt, lại dùng một đường thẳng nối liền hai điểm. “Chỗ này là điểm A, đây là điểm B, chúng ta muốn từ điểm A đến điểm B, phương pháp đơn giản nhất là?”

“Chính là đường thẳng này.” Cô chỉ chỉ đường thẳng nối hai điểm kia.

“Không đúng.” Đường Kiện uốn cong tờ giấy lại, đem hai điểm A, B tiếp xúc tại một chỗ, sau đó lấy bút xuyên thủng qua hai điểm này. “Nếu chúng ta làm như vậy, em thậm chí không cần đi qua đường thẳng kia, trực tiếp có thể đem hai điểm A,B gắn liền một chỗ, vì thế chỉ trong nháy mắt em có thể từ điểm A tới điểm B.”

Duy Duy như có điều suy nghĩ gật đầu. “Mà đường tắt nối hai điểm A, B này, chính là hố giun?”

“Đúng. Giả sử em từ điểm A đến B cần hai ngày, nhưng xuyên qua hố giun là em có thể nháy mắt đến chỗ mà cần mất hai ngày ấy, đây là mô hình du hành thời không cơ bản.”

“Nhưng mà, ‘Hố giun’ chỉ là một lý thuyết mà thôi, không có bất kì kẻ nào có thể chứng mình hố giun thực sự tồn tại.” Cô có chút nghi hoặc.

“Quả thật như thế. Chẳng qua hố giun đã sớm tồn tại giữa chúng ta, chỉ là chúng ta không biết mà thôi. Trên Trái Đất thậm chí không phải chỉ có một hố giun. Ngẫm lại chúng ta thường xuyên đọc được trên báo, về sự biến mất đột ngột của máy bay hay ca-nô –”

“Vùng châu thổ Bernuda?” Hai mắt cô sáng lên.

Đường Kiện cúi người hôn nhẹ một chút lên mi mắt cô.

“Phải, vùng châu thổ Bernuda kỳ thật chính là nơi có một cái hố giun, chỉ là trăm nghìn năm qua, chưa từng có ai xác định chuẩn xác được ‘Điểm’ đó đến tột cùng ở chỗ nào. Thẳng đến khi năm anh hai mươi tuổi ấy, một nhóm các nhà địa chất học của Mỹ, trong lúc vô tình phát hiện ra được cái địa điểm thần bí đó ở vườn quốc gia Yellowstone.”

Duy Duy gật đầu, chậm rãi tiêu hóa mỗi câu của anh.

Đường Kiện tiếp tục nói: “Người Mỹ ngay từ đầu chỉ biết đó là nơi ‘Rất quái lạ’, thứ này có lúc sẽ biến mất không giải thích được, rồi lại không giải thích được xuất hiện. Chính phủ Mỹ vẫn coi địa điểm đó là cơ mật mức độ cao, thậm chí ngay cả người có thể đường hoàng vào khu vực đó không vượt quá mười người, toàn bộ dụng cụ cần thí nghiệm được đưa cho từng nhóm không có liên quan đến nhau chế tạo hoàn thành, rồi lại được đưa cho nhóm người khác lắp ráp, sau đó từng phần từng phần một đưa vào điểm thần bí đó, thế nên trong toàn bộ quá trình không có bất kì kẻ nào hiểu được thiết bị mình quản lý là cái gì. Bọn họ chính là đề phòng cao như vậy, đem bí mật giấu diếm đi.”

“Uh.” Cô chậm rãi gật đầu.

“Trải qua bảy năm nghiên cứu, năm anh hai mươi bảy tuổi, bọn họ rốt cục tìm ra mấu chốt của hố giun thần bí.” Đường Kiện nắm tay cô, nhìn vào đáy mắt cô. “Hố giun tuy gọi là hố giun, nhưng nó không thật sự lớn lên giống cái hố. Tại chỗ đó bọn họ phát hiện một loại vật chất đặc thù, loại vật chất này không thuộc về Trái Đất — Ai biết được? Có thể là từ thưở xa xưa hình thành Trái Đất, thiên thạch sao băng đụng vào Trái Đất lưu lại thành phần linh tinh. Tóm lại, bọn họ phát hiện, chỉ cần phóng ra năng lượng thật lớn với vật chất thần bí này, khống chế được bước sóng, bọn họ có thể thành công dẫn tới hình thành hố giun.” (aoi: đáng lẽ mik nên xem Discovery nhiều hơn @___@)

“Chờ một chút, anh là nói…… Người Mỹ đã muốn nắm giữ được phương pháp xuyên qua thời không?”

“Cũng không đơn giản như vậy. Bởi vì vật chất này vô cùng không ổn định, trong mỗi một lần phóng ra năng lượng đều cần chờ thời gian rất dài, đợi vật chất này ổn định xuống, lại phóng ra lần thứ hai, cũng bởi vậy số lần thí nghiệm bọn họ có thể làm là có hạn.” Đường Kiện nắm tay cô thưởng thức. “Cuối cùng bọn họ thử thiết kế ra một bộ dụng cụ, có thể sinh ra khả khống chế tần suất, lấy bước sóng khác làm chấn động vật chất thần bí kia, thử tìm ra kết quả phù hợp bọn họ cần thí nghiệm. Mà bộ thiết bị này không chỉ có phần cứng phải vô cùng hoàn mỹ, còn cần phải duy trì được phần mềm.”

Duy Duy dựa lưng lại vào ghế, kinh ngạc nhìn anh, mơ hồ có chút hiểu rõ.

Đường Kiện phiền chán gãi gãi mái tóc ngắn, cũng ngồi lên sô pha, đem cô ôm vào trong lòng.

“Duy Duy, anh là hacker lợi hại nhất trên thế giới, đồng thời cũng là ông chủ thành công của một công ty phần mềm máy tính. Lúc học đại học năm hai mươi mốt tuổi đã bắt đầu gây dựng sự nghiệp, năm hai mươi ba tuổi anh kiếm vào một trăm ngàn đầu tiên, năm hai mươi tư tuổi anh viết một bộ phần cứng máy tính cùng điện thoại di động trí năng sử dụng thao tác hệ thống, cùng năm đó bắt đầu cùng công ty ổ cứng phối hợp sản xuất; Một năm hai mươi bảy tuổi kia, anh được xếp hạng thứ ba trong “Phú hào dưới bốn mươi tuổi” trên toàn cầu, giá trị con người bảy mươi triệu USD –” (aoi: ối mẹ ơi @__@)

“Chờ một chút chờ một chút……” Duy Duy nghe thế đầu óc choáng váng.

Thế này quá mức rồi! “Đường Kiện” mà cô biết cũng không phải là người như vậy! Đường Kiện mà cô biết là một người đàn ông cao gầy tái nhợt, đã ba mươi tuổi mà ngay cả một phần công việc cũng không giữ được.

“Duy Duy, trước tiên đừng hỏi gì được không? Chỉ cần nghe thôi.” Đường Kiện đôi mắt tối đen gắt gao nhìn cô. “Làm ơn.”

Một câu trầm thấp “Làm ơn” kia, làm cho mọi nghi vấn của cô nuốt vào bụng. Cuối cùng, cô dịu ngoan gật đầu.

Đường Kiện nhìn bộ dáng cô mềm mại như con cừu nhỏ, trong lòng cực yêu, hung hăng hôn cô một chút.

Cô cảm giác dưới mông có cái gì đó cứng rắn đội lên, vội vàng liều chết đẩy anh, không cho anh lỗ mãng. Trải qua cả ngày hôm qua ép buộc, thân thể cô đến giờ vẫn còn mỏi nhừ.

Đường Kiện thở dài, cái trán để trên vai cô cưỡng bách bản thân yên tĩnh xuống.

“Tóm lại, năm anh hai mươi bảy tuổi năm đó, có một người thần bí tự xưng là John Smith, xuyên qua trạm kiểm soát nặng nề tìm được anh, hy vọng anh giúp hắn viết một trình tự, giá thù lao là tổng kinh doanh trong một năm của công ty anh.”

Giả sử giá trị con người như anh nói kia, vậy tất nhiên đó là con số vô cùng lớn.

“Anh đáp ứng rồi?” Cô tò mò hỏi.

“Anh đương nhiên từ chối. Duy Duy, nếu có một thằng ngốc tự nhiên xuất hiện, nói một đống chuyện kì lạ cổ quái, sau đó muốn em giúp hắn viết trình tự, nói hắn sẽ cho em một số tiền lớn, em sẽ tin sao?”

“Em đại khái sẽ nghĩ hắn là kẻ điên……” Cô nhỏ giọng thừa nhận.

“Anh cũng vậy.” Đường Kiện khẽ hôn thái dương cô một chút. “Đương nhiên lúc đó hắn cũng không nói rõ ràng như vậy, chỉ nói mơ hồ, đó là một cái trang bị khởi động năng lượng chủ trình tự, anh cảm thấy người này có việc cầu người mà không rõ ràng như vậy, dứt khoát cự tuyệt.”

Duy Duy tìm góc độ thoải mái, vững chắc ngồi trong lòng anh.

Đợi một hồi lâu, trên đầu đột nhiên không có tiếng gì. Cô không khỏi ngẩng đầu, một cái liếc mắt này, làm cả người chấn động.

Đường Kiện đang nhìn chằm chằm cô, ánh mắt của anh cực kì đau đớn, thậm chí là tuyệt vọng, ngoài tuyệt vọng còn có thắm thiết không muốn rời xa, làm cho người ta xúc động.

Anh đột nhiên ôm chặt cô, mạnh mẽ dùng sức gần như làm cô không cách nào hô hấp.

“Sau đó……” Mặt anh vùi vào tóc cô, tiếng nói khàn khàn. “Sau đó, năm anh hai mươi tám tuổi xảy ra một chuyện ngoài ý muốn, chuyện ngoài ý muốn đó…… Đối với anh có lực sát thương rất lớn. Có một đoạn thời gian rất dài, cả người anh giống như cái xác không hồn, gần như từ lúc đó không gượng dậy nổi……”

“Hai mươi tám tuổi, chính là năm nay?” Cô nhẹ giọng nói.

“Thời gian là một loại khái niệm tương đối, Duy Duy.” Anh khàn khàn nói.

Có ý gì? Cô không hiểu. Năm nay chính là năm anh hai mươi tám tuổi, không phải sao? Mà chuyện ngoài ý muốn khá lớn của anh, cũng chính là trận tai nạn xe cộ kia (aoi: xem lại

Trên dung nhan thanh lệ của cô tràn ngập nghi hoặc. Đường Kiện chỉ dán chặt khuôn mặt vào gò má của cô, hít vào, thở ra, bắt buộc bản thân tỉnh táo lại.

“Cuối cùng, anh chủ động liên lạc với Smith. Lúc trước khi hắn ta nói mơ hồ một chút, anh đã có chút ấn tượng. Vì thế, lần này anh bắt hắn ta phải nói cho anh biết toàn bộ mọi thứ, cuối cùng, anh đồng ý giúp hắn viết phần mềm đó, kí tất cả hồ sơ bảo mật hắn cần anh kí, hơn nữa chỉnh sửa giúp hắn vô điều kiện ngoài ra còn tìm bốn cao thủ máy tính khác viết bộ phận, không lấy một xu, chỉ có một điều kiện –” Đường Kiện chăm chú nhìn cô. “Sau khi thiết bị hoàn thành, để cho anh trở thành người thí nghiệm thứ đó.”

“Chờ một chút, anh nói, anh phải làm thí nghiệm xuyên qua thời gian?” Duy Duy lại mông muội. “Vì sao?”

Ngón tay Đường Kiện vô ý thức dao động trên cánh tay trắng nón của cô.

“Tám tháng sau, bốn người kia hoàn thành phần của mình; Tháng thứ chín, anh chỉnh sửa hoàn tất; Tháng thứ mười, hệ thống login. Qua nửa năm thí nghiệm, năm anh ba mươi tuổi, toàn bộ hệ thống rốt cục thành công. Tuy xảy ra cái chết ngoài ý muốn của Smith, nhưng anh giống như được hiểu ngầm là người kế nghiệm của hắn. Vì thế ngày hệ thống xác nhận ổn định, anh là người đầu tiên thí nghiệm cho bọn họ.”

Trong đầu Duy Duy một trận nổ hỗn loạn.

“Anh là nói…… Anh là nói……”

“Đúng, Duy Duy, anh đã trở về.” Đường Kiện hôn nhẹ mắt cô, môi cô, chóp mũi cô, trán cô, lông mày của cô, tinh tế hôn mỗi tấc khuôn mặt cô, cúi đầu nói –

“Duy Duy, anh trở về tìm em.”

Du hành thời không.

Trở về tìm cô.

Duy Duy không hiểu được nên tiêu hóa tin tức này như thế nào.

Những ngày kế tiếp, cô chính là yên lặng trầm tư. Đường Kiện cũng không quấy rầy cô, bởi anh hình như bề bộn nhiều việc.

Anh vẫn gõ gõ đánh đánh máy tính, liên lạc cùng với một người tên “West”. Duy Duy liếc mắt nhìn qua trình tự bọn họ viết, một hệ thống những con số nguyên thủy khổng lồ làm lòng cô kinh sợ, lùi về phòng bếp đi chưng đồ ăn.

Mỗi lần trong lòng có phiền muộn, cô liền thích nấu ăn linh tinh, bản thân ăn không hết, cuối cùng mang đến công ty chia cho mỗi người một phần.

Lần này không cần phiền toái như vậy, bởi vì trong nhà có thêm đàn ông, sức ăn cũng lớn, vì thế món cánh vịt kho cùng một nồi nước súp cũng bị anh ăn hết.

Vì thế, trong thời gian cô đi làm, anh chính là làm cái trình tự kia? Cô rốt cục biết đáp án.

Tuy rằng cô thật sự không biết bản thân nên tin tưởng cái gì.

Lời nói này của Đường Kiện quá mức kì quái, những người tâm lý bình thường sẽ cảm thấy anh có chứng vọng tưởng, nếu không thì anh chính là người điên.

Duy Duy thật sự cảm thấy bản thân cũng điên rồi.

Bởi vì, cô thế nhưng tin tưởng anh.

Vì thế, cô bắt đầu cố ý vô tình hỏi anh một chút về chuyện “Tương lai”, dù sao anh là từ ba mươi tuổi trở về năm hai mươi tám tuổi, tuy chỉ hơn có hai năm, nhưng vẫn coi là tương lai, đúng không?

Chỉ là cô chậm chạp không dám hỏi, anh nói, anh trở về là vì cô.

Tại sao?

Tạiì sao là “Vì cô”?

Cô, đã xảy ra chuyện gì?

Cô hiểu được “Phương pháp” anh đến, lại chậm chạp không dám điều tra “Nguyên nhân” anh đến.

Cô có thể hỏi, cô biết Đường Kiện sẽ nói, nhưng mỗi lần nghĩ chuyện như vậy, trong lòng cô bắt đầu sợ hãi, giống như có một bàn tay vô hình bóp chặt trái tim cô, rét lạnh mãnh liệt, làm cô không tự chủ được thấy e ngại.

Sau đó, tất cả thăm dò tự động lui về, cô không hề muốn biết đáp án vấn đề như vậy.

Đường Kiện hình như cảm giác được cô chưa chuẩn bị tốt, vì thế anh cũng không chủ động nói nhiều lắm, chỉ mỗi ngày đi theo sau cô.

Anh mỗi ngày đưa cô đi làm, lúc cô ở công ty, anh ở ngay quán cà phê gần đó viết trình tự, thuận tiện liên hệ với West. Giữ trưa cùng cô ăn cơm, buối tối đón cô về nhà.

Có mấy lần hệ thống công ty bọn họ gặp phải chuyện, cô call anh tới cứu mạng, cứ như vậy ngay cả ông chủ cũng biết anh, sau lại có mấy lần đang ở trong công ty bọn họ anh dứt khoát cùng cô đi làm, mọi người cũng đều tập mãi thành thói quen.

Vì để trả nợ, Đường Kiện bận rộn cũng tranh thủ thời gian, giúp công ty bọn cô nâng cấp hệ thống kho số liệu cùng firewall, không lấy một xu, ông chủ mừng rỡ cười hớ hớ, gọi thẳng vật cực kì giá trị.

“Kỳ thật anh có thể không cần mỗi ngày theo em thế, đợi ở nhà làm việc cũng được mà.” Có một lần cô nói với anh.

Đường Kiện chỉ cười cười, xoa loạn đầu tóc cô, sau đó quay đầu tiếp tục đánh gõ bàn phím.

Nói thật, lấy thân phận một người yêu mà nói, Đường Kiện gần như không thể soi mói. Anh ôn nhu, săn sóc, đối với đồng sự bạn bè của cô cũng tốt lắm, ngay cả Tri Nhã cả ngày om sòm cũng tam không ngũ khi chạy đến ăn cơm chùa, Duy Duy biết anh thật ra rất không kiên nhẫn, nhưng cũng miễn cưỡng tiếp nhận rồi.

Bất kì người hay vật nào liên quan đến cô, anh đều tràn ngập tính nhẫn nại, hoàn toàn không lạnh lùng hờ hững như lúc anh đối với Văn Tuệ Linh.

Nếu nói có cái gì không tốt, vậy chỉ có ở trên giường.

Bắt đầu từ ngày đó, Đường Kiện mỗi ngày làm tình với cô.

Mà tên đàn ông này vừa lên giường, liền biến thành cầm thú.

Có một khoảng thời gian cô cảm thấy bản thân bị anh ép buộc đến chết. Tên đàn ông này thể lực quá tốt không phải người bình thường.

Anh rất thích vận động, mỗi ngày đều ra ngoài chạy bộ, lúc trời mưa thì ở nhà nằm gập bụng hoặc tập chống đẩy. Có mấy lần anh kéo cô vào giúp anh làm, đương nhiên cuối cùng lại biến thành phiên bản gập bụng chống đẩy sắc tình…… (aoi: bạn chém đoạn này)

Quan trọng là, anh bây giờ cùng cái bệnh nhân suy yếu tái nhợt hai tháng trước, quả thực không thể sánh nổi.

Ngũ quan của anh vốn góc cạnh có hình, hiện tại phơi nắng một thân màu da khỏe mạnh, bụng thịt rắn chắc, hành động lưu loát, khoẻ mạnh tao nhã, đi ở trên đường, tỉ lệ quay đầu lại nhìn “người của cô” ngày càng cao

Một thân thể trạng cường tráng như vậy, vừa lên giường toàn bộ đều được lấy phát huy hết. Buổi tối mỗi ngày anh đều biến đổi các loại phương pháp mà lăn qua lăn lại với cô, các loại góc độ, các loại tư thế, thậm chí các loại địa điểm.

Trong nhà cô đã không còn chỗ nào là bọn họ chưa làm qua.

Nói ra thật mất mặt, cô mỗi buổi tối đều bị anh làm cho khóc lên, vừa khóc lại cầu anh mới bằng lòng tận hứng. Tên đàn ông này quả thực khủng bố…… (aoi: dạ…chuẩn ạ = =)

Sau đó đã đến ngày tám tháng mười một.

Kỳ thật mấy ngày hôm trước, Duy Duy đã cảm giác thấy tinh thần của anh bắt đầu căng thẳng, ánh mắt nhìn lịch bàn vô cùng bất an.

Đến trước đó một ngày, anh trực tiếp yêu cầu cô ở nhà nghỉ ngơi một ngày, cùng anh đợi ở nhà.

“Vì sao?” Duy Duy tò mò hỏi.

“Tóm lại nghỉ ngơi một ngày là được.” Khuôn mặt anh tuấn của Đường Kiện sa sầm.

Dù sao thời gian nghỉ đông của cô vẫn chưa dùng hết, cho nên cô xin nghỉ.

Qua một buổi sáng không gió không mưa, nhưng thần sắc của anh vẫn căng cứng khó nhìn, hơn nữa cả ngày cũng rất chuyên chế, không cho cô lấy cái này không cho động cái kia. Xem ra chỉ cần ngày hôm nay chưa qua, tính bạo quân của anh sẽ không đi.

Đến buổi chiều, công ty lại gọi điện thoại tới đây: “Duy Duy, máy tính của ông chủ lại ngừng làm việc, phiền cô đến xem một chút được không? Chúng tôi đnag làm một phần báo cáo, rất quan trong, hiện giờ không rời đi được.”

“Em muốn đi đâu?” Đường Kiện mới đi ra từ toilet phát hiện cô đã thay xong quần áo, đang ở trước cửa đi giày, sắc mặt xanh mét đi tới kéo cô.

“Máy tính ông chủ ngừng làm việc, em phải vào công ty xem.” Cô kiên nhẫn giải thích.

“Nhất định phải là em sao? Công ty MIS của em không phải có kí hợp đồng khác sao?”

“Đó là máy tính của ông chủ, anh ta không cho người ngoài chạm vào máy tính của mình đâu.”

Anh trầm ngâm một lát, nói: “Được rồi! Em ở trong nhà, đừng có đi đâu, chờ anh trở lại, anh giúp anh ta giải quyết.”

Duy Duy buồn cười. “Anh không phải là ‘Người ngoài’ sao?”

Có cô ở bên cạnh nhìn, để cho anh nâng cấp hệ thống công ty là một chuyện, anh là người ngoài đi động tới máy tính của ông chủ lại là chuyện khác.

Đường Kiện sắc mặt âm trầm, xem chừng sắp nổi giận. Những lúc như thế này, anh liền quay lại cái tính khí ác liệt, một Đường Kiện lạnh lùng khó gần.

Duy Duy thở dài, hai tay vòng qua thắt lưng anh.

“Được rồi! Anh nói cho em biết, vì sao em không thể ra khỏi cửa?”

Đường Kiện âm u nhìn cô một lát, rốt cục nhẹ thở: “Hôm nay em sẽ có nguy hiểm.”

“Cái gì nguy hiểm?”

“Anh không biết được.”

“Lúc nào thì xảy ra?”

“Anh không biết.”

“Địa điểm có thể?”

“Dunno.” Anh trực tiếp quăng tiếng Anh.

“Vậy anh biết cái gì?”

“Anh chỉ biết cùng xe có liên quan.” Anh mặt không chút thay đổi nói.

“Vì sao?” Duy Duy ngửa đầu theo dõi anh.

“Bởi vì mỗi lần đều cùng xe có liên quan.” Anh nóng nảy nói.

Mỗi lần? Duy Duy giật mình một cái, cuối cùng thở dài.

“Đường Kiện, để em kể cho anh một câu chuyện xưa. Có một ngày, một thầy tướng số rất linh nói với một người: ‘Trên mặt anh có tử kiếp, ngày mai chính là tử kỳ của anh, sớm mà lo liệu một chút đi.’. Người kia vô cùng tin tưởng thầy tướng số, cho nên sợ hãi vô cùng, vì thế đã sớm chuẩn bị tất cả. Đến ngày đó, anh ta khóa mình ở nhà, không bước chân ra khỏi cửa, như vậy sẽ không bị xe đụng, bì đồ vật đập lên, hoặc xảy ra cái gì ngoài ý muốn. Anh ta tắt bếp gas trong nhà, hơn nữa cả ngày không bật lửa, như vậy gas sẽ không tiết ra hoặc gây hỏa hoạn. Trước ngày đó anh ta thậm chí nấu một nồi cháo lớn, cả ngày ăn cháo mềm như thế sẽ không sợ bị sặc.”

“Anh ta trốn ở nhà một ngày, vào ban đêm rốt cục qua mười hai giờ, bạn của anh ta chạy đến vội vàng ấn chuông cửa xem xét tình hình của anh ta, ấn nửa ngày không thấy có ai mở cửa, người bạn đó đã xin chìa khóa của chị anh ta mở cửa. Anh có biết khi bọn họ vừa mở cửa đã thấy cái gì không? Người kia đã chết.”

Cơ bắp Đường Kiện từng cái căng cứng.

Duy Duy ngửa đầu nhìn anh nói: “Hóa ra lúc anh ta muốn tắm rửa, không cẩn thận trượt chân trong phòng tắm, ngã vào bồn tắm bất tỉnh, sinh mệnh cứ như vậy chết đuối trong bồn tắm”

“Câm miệng!” Đường Kiện hung hăng lắc cô, cúi đầu nặng nề mà che lại.

Duy Duy mặc anh giày xéo môi lưỡi của mình. Thật lâu sau, cô than nhẹ một tiếng, ôm lấy khuôn mặt gầy của anh, trong đôi mắt âm u mang thần sắc sợ hãi, làm lòng cô hung hăng nhói một cái.

“Đường Kiện, em chỉ muốn nói cho anh, nếu hôm nay thật sự xảy ra chuyện, vậy cho dù em không ra khỏi cửa, đều cũng sẽ xảy ra. Một khi đã như vậy, không bằng làm như thế nào cho ngày qua đi.”

Đường Kiện tiếp tục nhẹ mổ lên môi anh đào của cô, một hồi lâu không lên tiếng.

“Được rồi! Anh đi với em, em tốt nhất nên theo sát anh, một bước cũng không cho phép đi xa.”

“Hay là một người đi trước, một người đi sau đi, như vậy anh có thể tới cứu em, bằng không nếu em gặp chuyện không phải sẽ liên lụy đến anh sao?” Cô cố ý nói đùa anh.

“Vậy chúng ta sẽ chết cùng một chỗ.” Anh thản nhiên nói.

Một câu đơn giản như vậy, ngược lại làm cho cô im lặng.

Duy Duy thở dài, nhón chân lên hôn môi anh.

Người này a! Câu đầu tiên cũng có thể làm cho lòng người mềm nhũn.

Đường Kiện nghĩ muốn hôn lại cô, thừa dịp đốt lửa chưa mất khống chế, cô vội vàng rời khỏi ôm ấp của anh, hai má mềm mềm phớt hồng.

“Được rồi, em đi trước ấn thang máy chờ anh, anh đi thay quần áo đi.”

“Ừ.” Khuôn mặt Đường Kiện vẫn tối tăm như cũ đi về phía tủ quần áo của cô.

Duy Duy đi ra ấn thang máy, nhìn đèn số chậm rãi đi lên. Cách vách một nhà đứa bé Tiểu Chí học tiểu học vừa lúc tan học về nhà, cười hì hì lên tiếng chào hỏi, đang đứng trước cửa mở khóa nhà mình.

“Dì Chu.” Tiểu Chí cười hì hì chào cô.

“Ai. Đã về rồi sao.” Duy Duy cũng cười vẫy tay với đứa bé.

Nhóc kia mở cửa, sôi nổi đi vào nhà.

Cửa thang máy sau một tiếng đinh mở ra, Đường Kiện vừa vặn đi ra, đang quay người khóa cửa sắt nhà cô.

“Thang máy đến rồi!” Duy Duy nhìn anh, bước chân tiếp tục đi vào thang máy.

Đột nhiên cô cảm thấy đạp phải cái gì đó dưới chân, nhưng đã không kịp nữa rồi. Vật kia trượt một cái, cả chân trái của cô bổ nhào về phía trước, trượt vào trong thang máy.

Cửa thang máy mở. Nhưng bên trong tối đen.

“A –” Duy Duy lên tiếng thét chói tai.

Đường Kiện đột nhiên quay đầu — thang máy trục trặc! Cửa tuy mở, nhưng thang máy không đi theo lên, bên trong tối om mù mịt, rơi thẳng xuống lòng đất.

“Duy Duy!” Anh đột nhiên xông tới.

Từ cửa nhà cô đến thang máy ước chừng mười mét, thần kinh phản xạ kinh người của anh lúc này được thể hiện.

Lúc chân trái Duy Duy rơi vào khoảng trống bên trong anh đã rút ngắn khoảng cách một nửa, lúc nửa người dưới của cô trượt ra ngoài anh đã tới bên cạnh cửa, trước lúc thân thể Duy Duy rơi xuống anh đã ôm cổ cô, vô cùng khẩn trương, cả người cơ bắp đầy sức mạnh, vững vàng ôm cô lên.

Đinh. Cửa thang máy chậm rãi đóng lại.

Hai người ngã ngồi trên mặt đất, Duy Duy nhìn chằm chằm cánh cửa thép kia, cả người ngây dại.

Đường Kiện ôm chặt cô vào ngực, chặt đến mức như muốn đem cô tiến vào trong cơ thể.

Lúc nãy nghĩ mà sợ, cô nhắm mắt lại, lui vào trong lòng anh cả người chấn động run rẩy kịch liệt.

“Là chiếc xe đồ chơi…… Là chiếc xe đồ chơi của Tiểu Chí……”

Cô đạp phải chiếc xe đồ chơi của Tiểu Chí.

“Em có sao không? Có bị thương chỗ nào không?” Giọng anh khàn khàn hỏi không ngừng.

Duy Duy lui vào trong lòng anh, cả người run rẩy mạnh mẽ.

“Không có. Em không sao……”

Đột nhiên, cô cảm thấy mệt mỏi vô cùng, đầu vẫn chôn trong lòng anh, cuối cùng vẫn phải ngẩng lên.

Cô yếu ớt mỉm cười với anh.

“Đường Kiện, anh trở về, là vì em chết, đúng không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.