Lão Lưu hô chạy một cách sợ hãi như thế làm tôi cảm thấy như rơi từ thiên đường xuống địa ngục.
Trị không nổi đồng hồ quỷ sao?
Tôi không kịp hỏi tỉ mỉ đã vội vã cõng lão Lưu chạy ra ngoài.
Vừa ra khỏi đại sảnh thì đụng phải cảnh sát đang quay lại. Họ thấy chúng tôi liền trợn trừng mắt.
Đội trưởng dẫn đầu chuẩn bị mở miệng hỏi, lời còn chưa kịp ra khỏi miệng thì “BÙM”, một tiếng nổ kinh hoàng từ trong sảnh truyền ra.
Cả một tầng lầu rung lắc dữ dội. Lực xung kích mãnh liệt hất bay đám người chúng tôi ra xa một mét.
Toàn bộ đèn đóm trong toà nhà tắt ngóm. Khói bụi, đất cát văng tung toé khắp nơi. Không gian mịt mù như bị nhấn chìm trong khói sương.
Thật lâu sau, thấy cát bụi đã lắng xuống, tôi đẩy đẩy lão Lưu bị ngã văng bên cạnh.
“Lão Lưu, ông sao rồi, ông bị thương chỗ nào vậy?”
Lão ho khùng khục, lắc lắc đầu.
Từ động quỷ Hổ Yêu Sơn quay về đến giờ, sắc mặt lão Lưu vẫn không hề khá hơn.
Giờ lại vì xử lý cái đồng hồ kia mà tinh thần hao phí không nhỏ. Lão càng thêm bạc nhược, đến sức lực mở mắt cũng không có.
“Mọi người nhìn kìa, đồng hồ biến mất rồi!”
Một vị cảnh sát chỉ vào trong đại sảnh, vui sướng kêu to.
Trong đại sảnh, xà gỗ, mảnh thuỷ tinh văng khắp nơi, mà cái đồng hồ đặt bên phiến tường bên hông quả nhiên đã biến mất, chỉ còn sót lại cái chân đế màu đồng đỏ.
Thành công rồi!
Lão Lưu rốt cuộc cũng dọn dẹp được cái đồng hồ quỷ kia.
Tôi vui vẻ dòm qua lão Lưu đang hết hơi ở bên cạnh, vội vàng hốt lão lên lưng, cõng ngay đến bệnh viện.
Tôi nhẹ cả lòng khi biết lão Lưu chỉ là mệt mỏi quá độ, cần nghỉ ngơi một thời gian sẽ không có gì đáng ngại. Vụ đồng hồ cuối cùng cũng vẽ một chấm tròn kết thúc.
Công ty được bỏ dây nhợ phong toả, lầu một cũng khôi phục sử dụng bình thường. Tất cả lại quay về trạng thái an bình.
Chuyện lão Lưu dẹp yên đồng hồ quỷ bùng nổ trên mạng, lan khắp toàn thành. Phương tiện truyền thông các nơi bắt đầu thêu dệt cố sự cho lão Lưu.
Có chỗ giật tít cực kì quá đáng, kiểu: “lão Lưu kỳ môn độn giáp hạ đồng hồ, tài xế chà mông són đái xem náo nhiệt.”
Chả cần nghĩ cũng biết tài xế chính là ám chỉ tôi. Nhưng tôi cứ kệ, mặc thiên hạ thích nói thế nào thì nói. Tôi vốn cũng đâu có ý ăn theo bản lĩnh của lão Lưu.
Lão Lưu nằm viện mấy hôm không ai chiếu cố, tôi vẫn luôn ở đó, kề cận chăm sóc ân cần như người nhà. Nhưng cái lão này, cả ngày cứ chìa bản mặt nước đá của lão ra cho tôi xem.
“Thằng kia, ta khoẻ rồi, mi mau làm thủ tục xuất viện cho ta.”
Tôi đang gọt táo cho lão, thong thả mở miệng nói câu từ chối lần thứ mười:
“Lão Lưu, ông không thể ngoan ngoãn nằm im dưỡng bệnh được sao, đừng có tối ngày chăm chăm tìm cách ra viện nữa.”
Lão Lưu bắt đầu cáu, trợn mắt với tôi:
“Dưỡng gì mà dưỡng, nhà bao việc. Bằng mọi giá hôm nay ta cũng phải về, ta không thể nằm đây thêm giây phút nào.”
Lão Lưu thấy tôi không chịu, lão chuyển sang bài dụ dỗ:
“Mi không muốn biết chuyện tài xế thứ tư nữa hả?”
Lão đã thành công câu được sự chú ý của tôi. Tôi ngẩng đầu, hỏi:
“Đúng rồi, ông nói đợi xong vụ đồng hồ sẽ mang tôi đi tìm người tài xế đó mà.”
Lão Lưu gật gật đầu, bảo:
“Không nhiều người biết về vụ tai nạn xe mười năm trước đâu, đặc biệt là về vị tài xế thứ tư, lại càng lác đác ít người biết đến.”
Tôi hí hửng dỏng tai lên nghe, bỗng nhớ ra một việc, tôi liền hỏi lão:
“Lão Lưu, lần trước tôi theo ông xuống động quỷ rồi, ông còn thiếu tôi một câu hỏi đấy nhé.”
Lão Lưu gật đầu tỏ vẻ không vấn đề:
“Hỏi đi”
“Chú Sáu cứ giục tôi tìm bí mật trong căn lầu hoang kia. Tôi đoán ý ông ta là hai bìa hồ sơ còn lại. Nhưng giờ tung tích chúng nó ở đâu tôi hoàn toàn không biết, ông có thể tiết lộ cho tôi rốt cuộc bên trong chứa cái quỷ gì không? ”
Lão Lưu lắc đầu:
“Không biết”
Tôi thở dài thất vọng.
“Ok, vậy tôi đổi câu hỏi.”
Lão Lưu khoát tay:
“Mi đã hỏi rồi, muốn hỏi tiếp thì nghe lời ta đi, ha!”
Nghe lão bảo vậy tôi bực mình, gắt giọng:
“Không biết cũng tính là đáp án hả! Ông đểu vừa thôi chứ!”
Lão Lưu với tay lấy gậy, chống lên rời khỏi giường, rồi nói một cách lạnh lẽo:
“Mi không thể tưởng tượng nổi những chuyện liên quan đến tuyến xe đêm của mi nó phức tạp chằng chịt đến thế nào đâu. Cứ cho là ta nói hết những gì ta biết cho mi, thì mi cũng tiêu hoá không được.”
Lão Lưu vừa đi ra cửa vừa nói tiếp:
“Huống chi có một số thứ mi cũng chả hiểu. Trước tiên mi cứ theo ta đến huyện Khai Phát một chuyến, gặp tên tài xế thứ tư kia rồi lại nói sau.”
Tôi đương nhiên không phục kiểu thoái thác này của lão Lưu, nhưng bí mật lại nằm trong bụng người ta, người ta không nói tôi cũng bó tay.
Sau cùng tôi chỉ còn nước đồng ý, trưa mai xuất phát đi huyện Khai Phát nằm ở phía tây thành phố với lão, tìm vị tài xế thứ tư thần bí may mắn còn sống kia.
Bạch Phàm nghe nói tôi muốn ra ngoài, liền tính cùng nhau ăn cơm. Tôi chợt nhớ cô và cu Sáu chưa từng gặp nhau nên kéo luôn cu Sáu theo.
Bọn tôi tới quán trước, đợi khoảng nửa tiếng Bạch Phàm mới đến, còn dẫn theo một cô em.
Bạch Phàm gặp cu Sáu liền nhiệt tình chào hỏi với cu cậu.
Tôi cũng đứng dậy muốn bắt tay với cô em kia, vươn tay ra tôi mới nhìn thấy mặt mũi con nhà người ta.
Chỉ một cái liếc mắt đã hù tôi muốn chết rồi!
Cô này không ai khác, chính là cô gái mặc váy đỏ quyên sinh tôi từng cứu kia, rồi cũng cô ta quỳ chết trước đồng hồ ngay ngày hôm sau.
Không có chuyện lầm đâu, tuy hôm nay cô ta không mặc váy đỏ nhưng gương mặt tinh tế cùng cặp mắt long lanh to tròn kia, đã khắc sâu trong lòng tôi. Giờ thấy cô ta đang đứng lù lù sau lưng Bạch Phàm, tôi cảm giác tinh thần của mình chấn động mạnh đến cấp 6 rồi.
Thấy tôi sững người, Bạch Phạm cười giải vây:
“Lý Diệu, anh chưa thấy người đẹp bao giờ hử! Đây là chị em tốt của em đấy, tên là Thang Nghiêu”
Tôi chỉnh lại vẻ mặt, cố gắng trấn tĩnh, rồi gật đầu với cô gái kia.
Cô Thang Nghiêu đó cũng mỉm cười, vươn tay ra. Tôi vừa thấy cảnh đó vội vã thu tay lại. Tôi không có ham mê tiếp xúc với người chết đâu.
Cu Sáu gặp cô gái này thì vui quá trời quá đất, chen đến chào hỏi tới tấp, cứ y như bạn cũ lâu ngày mới hội ngộ, luôn miệng hỏi trời hỏi đất hỏi cmn linh tinh.
Bốn người ngồi xuống.
Bạch Phàm có vẻ khá thân thiết với cô ta, trong lúc ăn cứ tíu ta tíu tít thì thầm trò chuyện.
Bữa cơm này quả thực tôi nuốt không trôi. Hai người kia không biết đã đành, tôi thì đã từng chém gió với cô ả, đoạn tình yêu lâm ly bi đát mà ả kể tối hôm đó không khác gì tư liệu cảnh sát điều tra được từ người chết cả.
Giải thích kiểu gì thì cũng không xuôi cho được. Người tên Thang Nghiêu trước mắt này không cần phải nghi ngờ, chắc chắn là quỷ.
Ăn xong lúc cả đám giải tán, tôi nhìn thấy ả Thang Nghiêu này nở với tôi một nụ cười trông thực quỷ dị.
Trưa hôm sau, tôi và lão Lưu đúng giờ lên xe khách xuất phát đi huyện Khai Phát.
Trên đường tôi cứ thấp tha thấp thỏm, suy nghĩ về cô gái kia. Chuyện cô ta và Bạch Phàm là bạn bè có thể không giả. Nhưng trong một tuần Bạch Phàm đi công tác, cô ta chết mất xác rồi. Chuyện này có khi nào Bạch Phàm chưa biết không!
Nghĩ đến đây tôi liền nhắn tin cho Bạch Phàm:
“Thang Nghiêu có vấn đề, đợi anh về anh sẽ nói với em sau. Đừng tiếp xúc với cô ta nữa.”
Bạch Phàm trả lời làm tôi dở khóc dở cười.
“Cứ tiếp xúc đấy!”
Lão Lưu thấy tôi dọc đường cứ thần hồn đâu đâu, lão hỏi tôi có phải mắc bệnh rồi không.
Tôi đem chuyện một năm một mười kể cho lão nghe. Lão Lưu hừ lạnh bảo:
“Sao mi nhìn ai cũng tưởng quỷ vậy! Hồi trước thì hô ta quỷ, giờ thì lại vu khống con gái nhà người ta là quỷ.”
Mẹ, tôi cứ ngỡ lão nghe tôi nói xong sẽ làm một bộ nghiêm trọng rồi tức tốc quay về cứu người. Ai dè đâu lão lại mắng tôi thần kinh!!
Tôi thầm lau mồ hôi vì Bạch Phàm, chỉ hi vọng trước khi tôi về đến, cô ấy không làm sao.
Đến huyện Khai Phát đã 8 giờ tối rồi, tôi với lão Lưu chỉ cần rẻ là được nên cả hai chui đại vào một nhà trọ nhỏ nằm ven đường khá hoang vu.
Vừa vào cửa, một người trung niên có dáng người thấp bé, ốm nhom ốm nhách tươi cười chạy đến tiếp đón chúng tôi.
“Hai vị thuê phòng à?”
Tôi gật đầu đáp: “Hai phòng đơn.”
Ông chủ kiểm tra trên máy tính, rồi ngẩng đầu bảo:
“Thành thật xin lỗi, chỉ còn lại một phòng đôi trong cùng trên tầng 2.”
Người thường đi ra ngoài ai cũng biết, trọ lại nhà khách phải kiêng kị một điều, đó là tốt nhất không nên ở phòng đầu cầu thang hoặc cuối hành lang. Lý do vì những chỗ đó âm khí rất nặng.
Tôi quay đầu nhìn lão Lưu, lão gật đầu cứ như không phải chuyện của mình.
Ông chủ dẫn hai chúng tôi lên tầng 2. Nhà trọ này cũng nhỏ, tổng cộng chỉ có hai tầng, bên trong không bày biện trang trí bất cứ cái gì, ngẩng đầu nhìn trần nhà có thể thấy đường ống nước đan chéo qua lại.
Phòng không lớn lắm, ngoài hai cái giường ra thì chỉ còn không khí.
Ông chủ giao chìa khoá phòng cho tôi xong liền quay đầu đi ra ngoài.
Tôi và lão Lưu tắm rửa qua loa rồi nằm xuống ngủ luôn. Lão Lưu đúng thật già rồi, đặt lưng xuống cái là ngáy o o ngay lập tức.
Phòng cách âm không tốt, tiếng ngáy như sấm bên cạnh của lão Lưu kết hợp với tên nào đó cũng đang cưa gỗ ở phòng bên cạnh cứ dộng ầm ầm vào tai khiến tôi không cách nào ngủ được.
Mồm ngậm điếu thuốc, tôi lượn ra ngoài cho thoáng khí một tí.
Trời đang mưa tầm tã, sấm chớp đì đùng. Tôi đứng cạnh cửa sổ cuối hành lang ngắm trận mưa bên ngoài.
Đúng lúc tôi đang ngẩn ngơ thì đột nhiên sau lưng có người vỗ tôi một cái.
Tôi toát hết cả mồ hôi lạnh, vội vàng quay người lại.
Ông chủ nhà trọ mặc áo ngủ đang cười hì hì nhìn tôi.
“Anh bạn, trời mưa to lạnh như vầy, đừng ở bên ngoài lâu quá.”
Tôi chỉ gật nhẹ đầu, tim tôi vẫn còn đang đập bùm bùm lộn xộn đây này. Ông chủ nói xong liền quay người đi xuống lầu.
Tôi vuốt nhẹ ngực, dụi tắt thuốc rồi trở về phòng.
Vừa quay người, tự dưng tôi phát hiện cửa phòng kế bên “kẽo kẹt” một tiếng, bị gió thổi đẩy ra một khe hở.
Tiếng ngáy của người trong phòng này đúng là một chín một mười với lão Lưu. Tôi nghĩ đến vị khách này cứ ngủ mà để cửa thế này, sẽ dễ dàng trúng gió, nên đưa tay ra định đóng cửa hộ.
Đặt tay lên cửa, vừa định ấn lại, tôi theo quán tính liếc vào trong. Căn phòng này, làm gì có ai!!!
Chăn gối bày biện chỉnh tề trên hai cái giường, căn bản không hề có người vào ở.
Tôi còn đang hồ nghi thì thình lình bị ai đó đẩy mạnh một cái từ phía sau.
Tôi ngã lăn lông lốc vào bên trong phòng.
Đợi tôi hoảng hồn bò dậy, ngẩng đầu lên nhìn một cái thì thiếu chút nữa tôi ca bài “xác ơi ở lại hồn đi nhé”.
Một đôi mắt giăng đầy tơ máu đang dán sát mặt tôi, chỉ cách có mỗi một phân, bốn mắt nhìn nhau!!