Tuyết Che Lấp Muôn Ngàn Thương Nhớ

Chương 22: Trước cơn bão sóng yên biển lặng



- Cái gì? Kết hôn? Không được! – Cả ba người cùng hét lên.Thứ nhất là ma ma cực kỳ phản đối. Bách Hợp chỉ mới là Mai Tử có mấy tháng, danh tiếng chưa có nhiều, thu nhập chưa cao; nếu bây giờ đi lấy chồng chẳng phải uổng phí cả bốn năm rèn luyện để trở thành kỹ nữ. Hơn nữa bà đã từng nói, Bách Hợp này có cốt cách hơn người, tương lai vô hạn; không thể chôn vùi một tài năng vừa mới hé nụ vào cái mồ hôn nhân được.

Người thứ hai phản đối chính là Hồ Điệp. Chị không tin vào đàn ông, càng không tin vào hôn nhân. Lúc say mê thì có thể hứa ‘thiên trường địa cửu’, lúc chán ghét thì có thể vứt bỏ người ta như một món quần áo cũ. Sống trong trong thế giới hoa tình này đã Lâu, Hồ Điệp gặp không ít cô gái có kết cục bi thảm như thế. Kể cả danh bài kỹ nữ cũng không được mang, phải hạ thấp thân phận để đi bán dâm rẻ mạt.

Người cuối cùng la lớn phản đối chính là tôi. Một phần vì vô cùng ngạc nhiên khi Bejamin đột ngột đưa ra yêu cầu kết hôn này, một phần vì tôi còn đang mang gánh nặng trả thù. Đường còn xa mà tôi chỉ mới chập chững bước đi vài bước, tôi chưa hề nghĩ đến xây dựng cho mình một mái ấm hạnh phúc riêng.

Người đàn ông ngồi trước mặt tôi đây thân phận miễn bàn, dung mạo khỏi chê. Anh ta vừa tốt bụng, dịu dàng và hơn hết là có lòng yêu thương tôi. Nhưng chỉ như vậy vẫn còn chưa đủ. Bởi cảm giác trước giờ của tôi về anh ta chỉ là khách. Cảm giác đối với khách chỉ dùng đơn vị tiền bạc để mà tính toán. Chỉ có cảm giác đối với người thân mới dùng đến tình cảm để mà đong đếm thôi. Trên đời này, tôi không còn bất kỳ người thân nào hết.

Thái độ từ chối thẳng thừng của ba người chúng tôi khiến Bejamin kinh ngạc. Thoáng một chút buồn bã khi anh ta nhìn về phía tôi.

- Tại sao chứ? Em đã nói sẽ chờ anh quay trở lại mà. – Bejamin hỏi.

- Anh Bejamin, hình như có chút hiểu lầm gì ở đây. Ý em là khi anh quay trở lại em rất hoan nghênh đón tiếp. – Tôi mỉm cười áy náy. - Quả thật nếu cách nói đó gây hiểu lầm thì em thành thật nhận lỗi về phần mình.

- Hiểu lầm ư? Vậy cách em cư xử với tôi cũng là hiểu lầm ư? Kể cả đêm đó ... – Bejamin đột nhiên nhớ đến vẫn còn có người khác ngồi đây nên ho húng hắn. – Thời gian chúng ta ở bên nhau là hiểu lầm ư?

- Xin hãy để tôi giải thích thưa ngài. – Hồ Điệp giơ tay lên. – Ngài là vị khách quý của Triệu gia. Nên ông ấy đã mời chúng tôi, những kỹ nữ chuyên nghiệp, đến để giúp vui và làm bạn với ngài trong thời gian công tác. Vui lòng khách đến, vừa lòng khách đi chính là bổn phận của chúng tôi. Đối xử tốt, chiều lòng, và tất cả những cử chỉ thân mật đều là bổn phận của kỹ nữ, là chức trách của chúng tôi. Chúng tôi được trả tiền để làm điều đó. Những hành động đó không phải là tình cảm, vì vậy xin đừng dùng tình cảm chân thật trong mối quan hệ với kỹ nữ.

- Ý cô ta là em nhận tiền để quan hệ với tôi sao? – Bejamin thất vọng kinh khủng, anh ta đưa đôi mắt đau thương về phía tôi.

- Đúng vậy, thưa quý khách.Tôi lặng lẽ cụp mắt xuống, tránh đi ánh nhìn đau đớn của anh ta.

- Bách Hợp, em nói đi, em có cảm giác gì với anh?

- Chúng tôi không được phép nhận xét về khách, thưa ngài! Đó chính là đạo đức nghề nghiệp. – Ma ma nói đỡ giùm tôi.

- Tôi muốn nghe cô nói! Mệnh lệnh nghiêm khắc được ban ra. Nhưng tôi không thể trả lời, chỉ có thể im lặng lắc đầu. Đột nhiên người trước mắt tôi bật cười. Nụ cười chua cay hoà lẫn trong nước mắt.

- Thì ra tôi chỉ đơn thuần là một vị khách thôi à? Hoá ra tôi đã yêu một con điếm không hơn không kém. Cái gì mà kỹ nữ. Ở đất nước nào thì các người cũng là những ả đàn bàn rẻ mạt buôn bán xác thịt của mình thôi.

Đột nhiên Bejamin đứng dậy, trông gương mặt anh ta hung tợn như quỷ dữ.

- Vậy thì tôi mua cô. Nói đi, đêm nay phục vụ tôi thì cần bao nhiêu tiền? – Bejamin lao tới chụp lấy tay tôi.

- Quý khách, xin hãy bình tĩnh lại. Giờ này quán chưa mở cửa. Xin hãy trở lại sau đi.Hồ Điệp đứng dậy ngăn cản bàn tay thô bạo của anh ta. Ma ma cũng muốn giúp đỡ nhưng chẳng mấy chốc phòng khách trở thành một đám hỗn độn nháo nhào. Bởi vì chị Hồ Điệp vẫn đang bó bột một chân nên đứng không vững. Trong lúc giằng co, kéo qua kéo lại thì chị lại ngã xuống đất. Tệ nhất là ngay lúc đó Hồ Nhật cũng vừa bước vào quán. Dạo này anh ta thật sự coi đây là nhà mình, buổi trưa cũng trở về để ăn cơm.

Điểm đáng sợ của gã cảnh sát lưu manh này là anh ta không đến đỡ Hồ Điệp, mà trực tiếp nhảy vào tẩn cho Bejamin một trận. Bejamin chống trả cũng thoi lại Hồ Nhật vài cú. Hồ Nhật vốn hơn lùn nên khó có thể dễ dàng khống chế được Bejamin. Cũng may là khi Hồ Nhật rút súng thì vẫn còn tỉnh táo nhận ra mái tóc nâu sáng và đôi mắt xanh lơ của Bejamin. Không thể giết chết người nước ngoài, vì sẽ rất rắc rối với cấp trên.

Sự việc càng trở nên lùm xùm khi hàng xóm gọi điện báo cho cảnh sát. Rồi càng lúc càng to ra khi có dính líu đến đại sứ quán Anh quốc. Mất cả tuần lễ mọi chuyện mới êm dịu trở lại. Hoa Mãn Lâu phải nộp cả đống tiền bồi thường thuốc men, Hồ Nhật tạm ‘ở nhà’ nghỉ ngơi ba tháng. Tất cả tiền tiết kiệm đi làm khổ sai ở nhà Triệu gia coi như bay đi hết, vậy mà đến cái móng chân của băng Xích Long tôi cũng chưa chạm vào nổi nữa là.

Chỉ không ngờ rằng tôi chưa đi tìm chúng, thì cái bọn Xích Long chó ghẻ ấy đã mò tới nơi. Thì ra hằng ngày Hồ Nhật coi như cũng có chút mặt mũi, bình định khu này yên ổn trật tự đã lâu đến thế. Nay nghe y bị đình chỉ công tác, giang hồ quả nhiên dậy sóng. Mấy con giòi bọ mối mọt cũng thừa cơ lộng hành. Quả nhiên là năm đại hoạ đang kéo tới.

- Con bé này tư sắc cũng bình thường, không ngờ con lớn lên quả thật là hồng nhan hoạ thuỷ. Ma ma ngồi trong quầy thở dài. Đám Xích long đã quậy đến xóm nhỏ không còn ai dám đến, cả khu phố bây giờ đều ế chỏng chơ theo.

^_^

- Thì ra em là con bé năm đó! – Hồ Nhật ngồi ngó chằm chằm vào tôi.Rốt cuộc anh ta cũng khai thác từ Hồ Điệp ra thân phận của tôi. Sau khi Hồ Điệp từ bệnh viện trở về, quan hệ của hai người bọn họ chuyển biến vi diệu hết sức. Có những chuyện, Hồ Điệp không thể dấu anh ta được nữa rồi. Nhưng bởi vì tôi tin Hồ Điệp, cho nên lần này tôi cũng tạm đặt lòng tin ở gã cảnh sát lưu manh.

Anh ta chính là người năm xưa đã đuổi bắt tôi trên bờ đê nhỏ đó. Sự việc tôi và em trai rớt xuống nước, quả thật là tai nạn nên tôi không thể trách anh ta. Hồ Nhật khi đó cũng chỉ là tay lính trẻ làm theo đúng nhiệm vụ của mình. Mà cũng chính mối ân oán đó mới kéo theo việc anh ta quen biết với Hồ Điệp.

- Anh xin lỗi!Ba từ này vừa nghe ra tôi đã chết cứng cả người. Gã đàn ông thô lỗ, man rợ mọi khi đột nhiên cúi đầu nhận lỗi khiến tôi kinh sợ.

- Không ... không phải lỗi của anh! – Tôi lắp bắp.

- Anh không ngờ, bây giờ em lại xuất hiện trước mặt mình như thế này. Chuyện năm xưa anh vẫn hối hận không nguôi. Các em còn nhỏ như vậy, anh lại hung dữ đuổi theo khiến em chạy vào tử lộ. Thành thật xin lỗi. Sau đó nghe tin mẹ em chết trong tù anh lại càng cắn rứt lương tâm. Vốn chỉ tưởng là một vụ bắt giam tội phạm thông thường, chẳng ngờ rằng vẫn con âm mưu lớn phía sau đó.Tôi ngạc nhiên mở to mắt nhìn Hồ Nhật. Theo hướng này, có lẽ anh ta biết không ít nội tình bên trong.

- Bởi vì hại hai em rớt xuống sông, anh rất bức rức, nên có lưu tâm đến mẹ em một chút. Sau đó bà bị đánh chết trong tù, anh càng cố chấp điều tra thêm. Lý do mà mẹ em qua đời là do đa chấn thương nặng, không được cứu chữa mới dẫn đến tử vong. Bà vốn là tù nhân trong diện tạm giam, bị nhốt chung với những tù phạm khác. Bọn kia rõ ràng là được đưa vào sau với mục đích rõ ràng. Đánh chết người sau vài ngày lại bình yên ra ngục. Chẳng những sự việc liên quan đến sếp lớn mà còn liên quan đến hắc hội Xích Long. Mà người ra mặt thay Xích Long trong việc liên hệ với cảnh sát chính là Triệu Phú, là lão già mà em ở nhà mấy ngày nay đó.Tin này nghe xong quả thật động trời. Cái lão già mập ú, dâm loàn đó thì ra cũng có dính một chân vào vụ của mẹ tôi.

- Hồ Điệp bị đánh là do bị bọn chúng đã phát hiện ra có người theo dấu. Nếu không phải anh can thiệp thì chắc cô ấy không thể bị ‘nhẹ’ như thế này. – Anh ta cố tình liếc Hồ Điệp một cái. – Lần này bọn chúng kéo tới rõ ràng có ý không buông tha. Trước giờ chúng rất tàn ác, không dễ gì bỏ qua cho kẻ có ý định chống đối mình. Biết rõ thân phận của em, anh cũng đoán được Hồ Điệp vì việc gì mà đắc tội với chúng. Bây giờ anh chỉ có thể khuyên em một điều, mọi việc lấy cẩn trọng làm đầu. Quân tử trả thù mười năm chưa muộn.Một lần đã nói hết bao nhiêu gánh nặng chất chứa trong lòng, Hồ Nhật đột nhiên như bong bóng xì hơi. Hai vai anh ta rủ xuống, thở ra một hơi dài nặng nề. Hồ Điệp hơi tựa nhẹ vào người anh ta một chút, chỉ như vậy cũng đủ để anh ta cảm thấy an ủi. Không hiểu sao, tôi cảm giác anh ta nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Trước cảnh đó, tôi chỉ có thể im lặng gật đầu rồi lui ra ngoài.

Bọn Xích Long tìm tới cũng có nghĩa là tôi không thể lần theo manh mối cũ được. Nếu không thể trực tiếp đương đầu, tôi đành phải lui lại một bước. Chuyện năm xưa còn quá nhiều khúc mắc chưa rõ ràng. Băng Xích Long chẳng thể nào nhọc công mạo hiểm vào nhà lao chỉ vì một cái mạng nhỏ. Mắc xích quan trọng nhất cần được khám phá chính là bọn chúng muốn cái gì ở mẹ tôi. Nếu nói theo các tin tức Hồ Điệp lần ra, thì bà đã lấy thứ gì quan trọng của chúng. Có thể món đồ này chính là chìa khoá thắng lợi của tôi trước bọn Xích Long.

Tôi ngồi bên cửa sổ, nhìn ánh trăng đã treo trên cao. Hoa Mãn Lâu chưa bao giờ có một đêm thanh tĩnh như thế này. Tiền không có, quyền không có, tôi biết dựa vào cái gì để trả thù. Chỉ có thể dựa vào mưu kế và chính thân thể của mình thôi. Ít nhất, bây giờ một kẻ thù của tôi cũng đã lộ diện rõ ràng. Chính là lão phì nộn Triệu gia đã từng sĩ nhục tôi ngày đó. Chỉ một người cũng đã khiến tôi đau đầu nhức óc nghĩ mãi không xong rồi. Cứ lang mang cả đêm, không thể nào nghỉ ngơi được.

Quá nhiều chuyện dồn dập xảy ra làm tôi phân tâm lo lắng. Quên mất ngoài Bejamin mình còn gây thêm một món nợ tình. Mà rắc rối nhất Lục Bảo lại đột nhiên vô cùng im lặng. Với tính cách cậu ta lẽ ra đã phải sớm bùng nổ lâu rồi.

Tôi quên mất trước cơn bão lớn thường sóng yên biển lặng. Quả bom nổ chậm này đã khiến tôi mất cảnh giác mà xem thường một thời gian. Mà số tôi đã định sẵn là chết trong tay Triệu Lục Bảo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.