Cái gọi là không chiến tự nhiên thành, chính là chẳng làm gì cũng đã có
người trả thù dùm mình. Tôi vô cùng hả hê khi trong một đêm, sáu người
cầm đầu của bang Xích Long đều đồng loạt bị loại bỏ. Công đầu phải tính
cho vị bá chủ mới thành phố Tiêu Thương, Triệu Lục Bảo.
- Bách Hợp, em bị làm sao vậy? – Chị Hồ Điệp chỉ biết ôm chặt lấy vai tôi.Tôi đang khóc đến run rẩy cả người. Không biết tại sao, chỉ là nước mắt cứ
trào ra không kềm lại được. Hả hê, vui vẻ, đau khổ, buồn rầu? Tất cả đều không phải. Trong tôi đều là rỗng không. Tất cả kẻ thù đều chết hết
rồi, vậy tôi bây giờ phải làm gì đây? Ý nghĩa cuộc đời tự nhiên biến
mất, tôi hụt hẫn vô cùng. Thế nên tôi chỉ biết khóc, khóc cho năm năm
trời ngu ngốc chẳng làm được gì. Khóc vì việc mẹ tôi chết vẫn chưa được
làm sáng tỏ, em trai tôi đã mất tích không thấy tăm hơi. Cuối cùng tôi
khóc đến mệt lả rồi gục xuống.
- Các người không được vào đây. – Tiếng chị Hồ Điệp la lên chói lói.Bên ngoài trời đã sụp tối, trăng cũng đã treo lên cao. Tôi mơ màng tỉnh
dậy, nghe tiếng la hét bên dưới nhà vọng lên. Nhận ra tiếng chị Hồ Điệp, tôi vội vàng đi xuống dưới lầu. Ngay giữa quán Hoa Mãn Lâu là một màn
đối đầu máu lửa. Hàng chục tên côn đồ đứng chật ních quán, cầm đầu là
tên mặt đồ vét to cao như bò mộng. Đối lại phía bên này là tất cả các
chị em trong Hoa Mãn Lâu, mặt ai cũng lấm lét, núp sau lưng Hồ Nhật.
Chị Hồ Điệp, đứng sát anh ta nhất, lú đầu ra, lớn giọng.
- Các người mau cút đi, ở đây có cảnh sát đó.Tình hình vô cùng căng thẳng và nguy hiểm. Một bên có súng, một bên lại quá
đông người. Cân qua cân lại cũng không biết bên nào sẽ thắng.
Lúc tôi đang phân vân không biết nên đi xuống hay núp đi, chị Hồ Điệp đã nhận ra.
- Bách Hợp, em mau trốn đi. Bọn chúng tới đây bắt người.Nghe Hồ Điệp gọi, bọn người kia liền giật mình ngó về phía tôi.
- Bách Hợp cô nương, xin hãy đi với chúng tôi. – Người cầm
đầu phe côn đồ lớn tiếng nói. – Bang chủ ... là cậu Lục Bảo hiện đang
gặp chuyện, mong cô hãy giúp đỡ.
- Lục Bảo? – Tôi lầm bầm lặp lại.Chợt nhớ ra tới người
thanh niên gầy gò cùng với ánh mắt u uất đó, tim tôi nhói một cái. Chỉ
mới có mấy tuần không gặp, cậu ta đã gây ra một trận kinh hoàng chấn
động. Bây giờ đã lên ngôi bá chủ, tôi còn có thể giúp ích gì cho cậu ấy
nữa đây?
- Thiếu gia bị gì? – Tôi đánh liều hỏi kỹ.
- Cô Bách Hợp, bang chủ đã nhốt mình trong phòng ba ngày rồi, không ăn
không uống. Tất cả chúng tôi đều không thể lại gần. Trước giờ bang chủ
chỉ cho một mình cô động vào thôi. Xin cô hãy giúp đỡ, nếu không bang
chủ chắc chắc không qua nổi.Là một đại ca hắc đạo oai
nghiêm, không ngờ lại chịu cúi đầu nhờ vả. Tôi nghe thấy giọng điệu khẩn khoản yêu cầu đó, quả nhiên trong lòng cũng lo lắng sốt ruột. Lục Bảo
trái tính trái nết như thế nào, tôi đều đã từng thỉnh giáo qua. Trên đời này không có việc gì cậu ấy không dám làm, kể cả việc tự giết chết bản
thân mình. Nhưng ... tôi không cho phép cậu ta làm vậy.
- Chúng ta đi tôi!Tôi bước qua lằn ranh giữa hai phe phái đang gườm nhau lòm lòm. Hồ Nhật hạ súng xuống, nhìn tôi một cách đầy lo lắng.
- Anh chị đừng lo. Bách Hợp chỉ đi thăm một người bạn thôi. – Tôi gửi lại lời từ biệt cho hai người thân, sau đó đi lên xe cùng đại
ca hắc đạo.^_^
Tôi không lạ với cảnh đồ đạt tang hoang của biệt thự trên đồi. Thật ngạc nhiên là Lục Bảo còn chưa châm lửa đốt hết mọi thứ. Đám vệ sĩ đứng gác, khép nép tránh xa cánh cửa gỗ, như thể nơi đó sắp nhảy xổ ra con quái
vật. Phi Long mở cửa đưa tôi vào trong.
Căn phòng sách tối om, không nhìn rõ thứ gì. Đột nhiên một quyển từ điển bay véo tới, Phi Long ngay lập tức dùng người che chắn cho tôi. Nguy
hiểm đã qua, tôi liền chạy thẳng tới chỗ cuốn sách mới bay ra, không
khỏi đau lòng kêu lên.
- Thiếu gia đại nhân.Trong góc phòng là một
thân thể ngồi gục rũ. Gương mặt Lục Bảo hốc hác, xanh xao như một xác
chết vô hồn. Xung quanh là vỏ chai rượu lăn lóc khắp nơi. Thật là đáng
chết mà, năm ngoái tập hút thuốc, năm nay lại uống rượu. Có phải năm sau thêm món cờ bạc và thuốc phiện; vậy là thành công trở thành cặn bã
trong xã hội rồi.
- Lục Bảo! – Tôi nắm tay anh lay lay gọi.Nghe
tiếng tôi, Lục Bảo mới bắt đầu có chút phản ứng. Anh vòng tay ôm lấy tôi vào lòng. Mùi cơ thể chua lè và quần áo lâu ngày không thay xốc vào mũi tôi muốn nghẹt, thế nhưng tôi không dám đẩy ra. Tôi biết nếu mình đẩy
ra, Lục Bảo sẽ giết tôi chết.
- Ông ấy cũng bỏ đi rồi. Cuối cùng đến em cũng bỏ tôi đi phải không? – Giọng nói yếu ớt rỉ vào tai tôi.
- Không. – Tôi cũng vòng tay ôm linh hồn tội nghiệp đó lại. Nếu tôi bỏ đi, chắc chắn anh sẽ chết.Hai chúng tôi cứ ôm nhau, ôm nhau cứng ngắt như thể không cách gì chia lìa
ra được. Không biết bao Lâu, cơ thể trong tay tôi đột nhiên mền nhũn,
đầu Lục Bảo gục xuống một cái mạnh. “Có phải anh ta chết rồi không?” Tôi kinh hoảng hét to.
- Phi Long đại ca, mau tới giúp.Cánh cửa phòng bật tung, người đàn ông to cao lực lưỡng ấy xông vào. Anh ta mau chóng bế Lục Bảo mang đi như một đứa trẻ.
^_^
Các bác sĩ khẳng định Lục Bảo chỉ bị suy nhược quá độ nên mới ngất đi.
Truyền cho anh ta ba chai nước biển là có thể khoẻ mạnh lại ngay. Vậy mà Lục Bảo cũng đã ngủ đến cả nửa ngày trời.
Lúc anh mới tỉnh lại, cứ ngó dáo dác xung quanh, bộ dạng như đứa trẻ bơ
vơ lạc mẹ. Tôi nhanh chóng đi đến cạnh bên giường anh ngay. Vừa thấy
tôi, Lục Bảo mới thở phào nhẹ nhõm. Chỉ có được ôm ai đó vào lòng, người ta mới có được cảm giác an toàn.
- Anh sợ em biến mất!
- Không có đâu. – Tôi an ủi.Rất dễ dàng để ép một đứa trẻ
phải ngoan ngoãn ăn cháo. Tôi đã có kinh nghiệm một thời gian làm bảo
mẫu, nên rất hiểu rõ anh thích ăn gì và ghét ăn gì. Tuy bây giờ ốm đến
không nhận ra, nhưng Lục Bảo vẫn như hồi còn nhỏ, cái gì nhét vào miệng
cũng ăn được hết.
“Được đại nương đây đút thức ăn thì sướng quá còn gì, còn không mau mở
miệng.” Tuy Lục Bảo đã lắc đầu nguầy nguậy, tôi vẫn cố nhét thêm một
chút. Muốn nuôi con heo này béo mập lại như xưa, phải mạnh tay mới được. Nhưng không ngờ lợi bất cập hại, Lục Bảo chạy thẳng vào phòng vệ sinh
nôn hết tất cả những thứ vừa ăn xong. Thế là toi công cả buổi.
Tôi đứng bên ngoài khụt khịt mũi.
- Thiếu gia đại nhân, có phải vì bản thân bốc mùi mà ói phải không? Thật ra, anh đã bao nhiêu ngày không tắm? – Giọng tôi đầy châm
chọc.Lục Bảo ‘thân yêu’ gởi tới một ánh mắt, “Tôi hận cô,
tôi muốn giết chết cô!” Như vậy đủ để tôi biết thân biết phận mà lui ra
ngoài. Thiếu gia cần phải vệ sinh cá nhân, tránh cho một lát sau ăn vào
lại nôn ra nữa.
Tôi lại nhờ đầu bếp nấu thêm món cháo khác. Mấy người hầu nhìn tôi như
nhìn thấy siêu nhân. Cậu chủ gầy như vậy mà cũng có thể ăn như heo nha.
Mới lúc nãy là một tô cháo to đùng, bây giờ còn đòi ăn nữa. Có phải nhịn ăn ba ngày nên đầu thai làm quỷ đói rồi không?
Kết quả là ngồi đợi cả giờ, chờ đến cháo cơm nguội ngắc cũng có người
con chưa tắm xong. Trong lòng tôi lại dấy lên lo lắng, không biết có
phải thiếu gia lại ngất xỉu. Cứu người như cứu hoả, tôi ngay lập tức phá cửa xông vào. Lúc nãy vội quá cũng không quan sát, thì ra căn phòng này rất rộng, giữa phòng còn có một bồn tắm siêu sang hình tròn đầy bọt.
“Cái này chính là bồn tắm xà bông trong truyền thuyết đúng không?” Từ
nhỏ đến giờ, thứ tôi xài đều là xà bông cục, không thể nào tưởng tượng
ra cả một cái bồn đầy bọt xà bông như thế này.
Có người đang tựa vào thành bồn, nhắm mắt nằm im lặng. Đúng như tôi
đoán, thiếu gia đã ngất xỉu rồi. Tôi ngay lập tức chạy tới kéo thiếu gia lên. Nếu chẳng may trượt xuống, có phải là chết ngộp trong bồn tắm
không.
Nào ngờ ý tốt của tôi không được báo đáp, ngược lại còn bị người ta kéo vào trong bồn.
- Anh làm cái gì vậy? – Tôi giận giữ đập đập nước ngồi dậy, vuốt hết nước trên mặt mình rồi mới ngoác miệng ra la làng.
- Người em cũng đầy mùi của anh, có lẽ cũng nên tắm sạch. – Lục Bảo không chút cảm xúc nói.Tôi chưa kịp làm gì lại bị người ta đè xuống, hôn đến chết ngộp. Rồi thừa
cơ tôi bị điểm huyệt thành cá chết, anh lại quen thuộc lột hết đồ tôi
ra.
- Anh ... – Tôi xô Lục Bảo ra, há miệng nói.
- Đi tắm phải cởi hết đồ. – Lý lẽ đanh thép, không có chỗ hở để phản bác.Rốt cuộc lại bị hôn, lại bị lột đồ và sau đó kỳ cọ cả người. Nước vừa ấm,
xà bông thật thơm, nụ hôn thật ngọt. Tôi đang ngồi giữa bồn tắm đầy xà
bông trong truyền thuyết đó nha, không lý gì đã đi đến đây mà còn không
biết hưởng thụ. Này thì kỳ cọ, tắm rửa.
Thân thể tôi đã có người hảo hảo lau chùi, vì vậy tôi đành phải dời sự
chú tâm sang thân kẻ khác. Cảm giác cơ thể trơn láng xà phòng nói ra
thật kỳ diệu. Chụp rồi lại hụt, nắm rồi lại vuột, chẳng khác nào bắt
lươn trong bùn là bao.
Da thịt chạm vào da thịt, trượt lên trượt xuống, kỳ kỳ cọ cọ. Lục Bảo
vẫn theo bài bản cũ hết hôn hít rổi chuyển sang cắn mút. Đúng là học
sinh tiểu học mà, dạy sao thì làm giống hệt. Có điều tôi là một giáo
viên thích phá cách.
Cái gọi là ‘uyên ương hí thuỷ’ tức là phải lợi dùng môi trường, lợi dụng sức nước để tạo nên điều kỳ dịêu. Môi trường ẩm ướt và bôi trơn có sẵn như thế này, có thể trực tiếp thăng cấp tiến vào vòng trong. Lục Bảo vô cùng kinh ngạc khi nhận ra rằng có thể đi vào dễ dàng đến thế. Thậm chí anh còn chưa phát triển hết kích cỡ của mình.
Đúng vậy, bây giờ từ lúc chào cờ đến lúc đứt hơi không được phí phạm bất cứ giây phút nào, phải tuần tra rà soát chỗ nào mới thật sự là cực
đỉnh. Ngoài bài học tiến thủ một chiều và xoay tại chỗ, vẫn còn một kiểu phá cách là đi góc xiên. Tư thế mới lạ sẽ tạo nên cảng giác mới lạ. Lục Bảo hô hấp nặng nhọc như có thể đứt hơi bất kỳ lúc nào. Tôi sung sướng
phát hiện cậu em vẫn đang còn phát triển. Thì ra cảm giác bị nong từ từ
bên trong là như thế này, kích thích vô cùng.
- Khoan đã, kềm lại! – Tôi la lên.Nhờ môi
trường nước nên tôi có thể thoát thân dễ dàng. Sống trong kỹ viện, có
một điều lợi là bạn có thể hỏi về mọi thứ. Được tiếp xúc với những bậc
thầy về kỹ nghệ, vấn đề nan giải tôi đưa ra ngay lập tức có được giải
pháp. Muốn giúp Lục Bảo kéo dài thời gian chiến đấu phải dùng chiêu Hàn
Nhiệt song hành. Giống như lúc này, rời khỏi nước ấm, dội nước lạnh vào
sẽ ngay lập tức đẩy lùi quân binh xuống. Lục Bảo rên lên hừ hừ khi bị
nước lạnh tập kích vào chỗ hiểm yếu. Nhưng hiệu quả là có thể tiếp tục
đóng gạch mà không hao tổn một binh một tướng nào.
Cuối cùng tôi cũng đã có thể tận hưởng cái cảm giác chiến thắng khi ở
trên đỉnh cao. Hàn Nhiệt song hành đúng là một chiêu bá đạo.