Năm mười sáu tuổi, tôi đã tiếp nhận học tập để trở thành một Mai Tử. Người
hướng dẫn Hồ Điệp của tôi cũng chỉ là Mai Tử. Hồ Điệp vẫn còn đang miệt
mài đi tìm vị đại gia cho mình, thế nhưng thời gian lại không ủng hộ
chị. Cho đến nay, ngoài anh bảo vệ ở quận hai, bây giờ đã lập gia đình,
thì chỉ còn gã cảnh sát lùn là những khách hàng trung thành còn lại của
Hồ Điệp. Tuy kỹ hạng của chị không tăng; nhưng trong quán, Hồ Điệp gần
như là phó soái quản lý hết mọi chuyện thay cho mama đã già.
Gã cảnh sát lùn không biết từ lúc nào đã coi phòng hồ Điệp như là nhà
của mình. Nhờ có sự bảo hộ của gã, quán Hoa Mãn Lâu có thể yên ổn làm
ăn. Nhưng chị Hồ Điệp rất sòng phẳng, Hồ Điệp dùng thân xác của mình để
trả phí bảo kê cho gã. Gã khinh thường chị, coi chị như một con điếm rẻ
tiền; nhưng mỗi đêm lại chạy tới ôm chị ngủ. Có một lần khách đánh Hồ
Điệp bầm cả mắt, gã cảnh sát xách súng đi tìm tên kia dạy dỗ. Trong thời buổi loạn thế, lớn nhất là tiền, thứ hai là quyền thế. Tuy gã cảnh sát
không gọi là có nhiều tiền, nhưng ở đồi Thiên Đường này gã coi như có
quyền thế.
Tôi không thể hiểu nổi những mối quan hệ phức tạp cuả Hồ Điệp. Người bảo vệ kia từng cầu hôn Hồ Điệp. Chị từ chối. Người kia lấy vợ sinh con.
Nhưng mỗi tháng anh ta vẫn tìm đến Hồ Điệp như một người chồng làm ăn xa nhà, đưa cho chị một số tiền để có thể ‘trang trải cuộc sống’. Gã cảnh
sát thô bạo thì chưa từng tỏ ra thương yêu gì chị, nhưng họ sống với
nhau như vợ chồng. Hồ Điệp không đòi hỏi gì ở gã, còn gã cũng không bắt
ép hay giữ gìn chị cho riêng mình. Họ ở chung nhưng sống những cuộc đời
riêng, chỉ đến khi Hồ Điệp cần thì gã mới xuất hiện giải quyết. Những
người xa lạ nhưng thân thuộc nhau.
Nhờ mối quan hệ quen biết với gã cảnh sát, Hồ Điệp moi được một số tin
tức. Vụ án của mẹ tôi đã bị cho chìm xuồng, biến mất như hàng trăm vụ án liên quan đến những người nghèo khổ, bần cùng. Đối với xã hội, một nữ
tội phạm bị giam trong nhà lao, một người đàn bà nghèo khổ chết đi thì
chẳng liên quan gì đến họ. Nhưng với tôi, đó là một vết thương vẫn đang
ngày ngày rướm máu trong tim tôi. Cái chết của mẹ khiến bầu trời của tôi sụp đổ, cuộc sống gia đình tan nát ngã nghiêng. Tôi chưa từng quên mối
hận đối với lũ cảnh sát, mối thù với kẻ đầu sỏ. Nhiều năm âm thầm điều
tra đã đưa cho tôi một cái tên, Xích Long, băng nhóm cực đạo lớn nhất
miền bắc Việt Quốc.
Kẻ thù đã hiện diện, còn người báo thù vẫn chưa sẵn sàng. Tôi cần có kế
hoạch và thật nhiều tiền. Với sức một đứa con gái, thì tôi có thể làm
được gì nếu không có tiền?
- Muốn kiếm tiền hả? – Hồ Điệp nhướng mắt nhìn tôi. – Em đang sống ở một cái quán mà phụ nữ bán thân để kiếm tiền đó.
- Chị Hồ Điệp, xin hãy bán em với giá cao nhất. – Tôi quỳ xuống, cúi đầu dưới chân chị.
- Em còn rất trẻ và vẫn còn trong trắng. – Chị vuốt ve má tôi. – Chắn
chắn chị sẽ kiếm một đại gia rất nhiều tiền chịu mua đêm đầu tiên của
em.
- Em cảm ơn chị rất nhiều.Tâm trạng tôi hơi phấn khích khi
bước đầu tiên trong kế hoạch của mình rục rịch chuyển động. Sau lần đầu
tiên tiếp khách, tôi sẽ chính thức trở thành Mai Tử, khi đó tôi sẽ còn
kiếm được nhiều tiền hơn.
^_^
- Có một nhà giàu muốn tặng quà cho khách làm ăn. Nghe đồn
là người ngoại quốc thích tìm hiểu văn hoá địa phương. Vì vậy họ tìm
những kỹ nữ học việc còn ‘sạch sẽ’, khiến khách yên tâm. – Hồ Điệp nói,
trong khi phà ra một hơi thuốc từ chiếc tẩu dài như cây trâm cài.
- Có nhiều tiền không chị? – Tôi hồi hộp nói.
- Khách chi rất sộp!Tôi cảm thấy vui mừng. Nếu Hồ Điệp nói
rất nhiều tiền, thì có lẽ là rất nhiều tiền. Trên đời này, tôi còn có
thể tin được ai nữa đây? Kể cả mạng sống của tôi cũng là vật sở hữu của
Hồ Điệp rồi.
- Em cần phải học thêm một số chuyện nữa!Hồ
Điệp đưa đôi mắt mơ màng nhìn tôi. Có lẽ chị ấy đang phê thuốc chăng?
Tôi tò mò không biết mình cần phải học thứ gì nữa, tất cả các môn học
của kỹ nữ trong Hoa Mãn Lâu tôi đều đã kinh qua hết rồi.
- Tối nay em không cần làm gì hết. Đến căn phòng nhỏ dưới gầm cầu thang cho chị.
- Dạ, em biết rồi!Tim tôi đập thình thịch khi nghe Hồ Điệp
dặn dò. Tôi biết căn phòng nhỏ phía dưới cầu thang từ lâu rồi. Ở trong
căn phòng đó có một lỗ nhìn trộm vào hai gian phòng tiếp khách khác, là
lớp học thực chiến sinh động cho bọn học việc chúng tôi. Nói cách khác,
đó là một nơi để nhìn trộm kỹ nữ và khách làm tình.
Một kỹ nữ nghĩa là phải tinh thông tất cả các môn nghệ thuật dành cho nữ nhân. Kể cả là đêm đầu tiên đi nữa, tôi cũng không được thất thố, phải
tỏ ra chuyên nghiệp và làm hài lòng khách. Học tập chuyện chăn gối,
thành thạo kỹ thuật trên giường là bổn phận của chúng tôi.
Nghĩ tới những chuyện sắp tới sẽ xảy ra, lòng tôi có chút hoang mang.
Tôi bất chợt nhìn ra cửa sổ. Chùm hoa chăm pa vàng bị một trận gió lớn
thổi qua, rơi lả tả như cơn mưa tuyệt đẹp. Mùa xuân đã kề bên rồi. Năm
đó là một cột mốc quan trọng, mà suốt cả cuộc đời này tôi không thể nào
quên được.
^_^
Chiếc xe hơi lướt nhanh trên con đường quanh co vắng vẻ. Lần đầu tiên
tôi đến khu biệt thự trên đồi sang trọng nhất thành phố này. Hai bên
đường cây xanh rợp mát, hoa cỏ vẫn đua chen, bừng nở khắp nơi. Từ trên
cao nhìn xuống, cả thành phố đều thu gọn trong tầm mắt. Sông Triết Giang lững lờ trôi hiền hoà xuyên qua thành phố. Nắng lấp lánh trên mặt sông, khiến nó như một dải kim tuyến khổng lồ, tô điểm thêm sự xa hoa lộng
lẫy của thành phố Tiêu Thương này.
Bây giờ tôi đã biết tại sao người giàu lại chọn riêng cho mình khu đồi
này để ở. Bởi vì nhìn từ trên xuống, có thể ngắm nhìn hết quang cảnh
xung quanh. Mẹ tôi từng nói, con người luôn có khát vọng muốn vươn cao
lên trên hết thảy. Người càng có quyền lực và tiền bạc thì khát vọng đó
càng lớn. Ngọn đồi này chính là nơi thích hợp cho dã tâm vươn cao lên
trên hết thảy đó.
Khác với đồi Thiên Đường đầy vẻ xa hoa ô trọc, không khí ở đây thật sự
mang theo sự uy nghiêm cổ kính. Thỉnh thoảng bên đường lại xuất hiện một cánh cổng to khổng lồ của căn biệt thự nào đó. Nhìn vào những cánh
cổng, tôi có thể đoán được ngôi nhà bên trong còn có thể sang trọng, rực rỡ cỡ nào. Tôi mơ màng nghĩ tới những lâu đài dành cho hoàng tử và công chúa. Những căn phòng rộng thênh thang và khu vườn đầy hoa thơm cỏ lạ.
Tôi đã có lần ngủ nhờ trong công viên ở Bạch thành, ngay khu tưởng niệm
dinh thự của cựu thành chủ. Tôi nghĩ những căn biệt thự ở đây cũng phải
lộng lẫy đến cỡ đó là cùng.
- Đóng cửa sổ vào đi, gió sẽ làm hư tóc em mất! – Giọng Hồ Điệp cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.
- Dạ!Tôi rút đầu vào trong, thôi không nhìn ngắm khung cảnh xung quanh nữa. Do yêu cầu của khách, hôm nay tôi phải mặc một bộ trang phục cổ điển của triều đại cũ. Đây là bộ quần áo của Vũ Cơ dùng để
trình diễn những ca khúc thời xưa. Dĩ nhiên đã được biến tấu theo kiểu
Hoa Mãn Lâu. Váy áo dài chấm gót, tay áo rộng thùng thình. Bộ áo được
may từ rất nhiều lớp vải the mỏng, vừa kín đáo lại vừa gợi mở. Cổ áo
rộng toang, lộ hết cả bờ vai; trước ngực lộ rõ chiếc yếm đỏ thêu hoa Mẫu Đơn. Dĩ nhiên là kiểu tóc cũng cầu kỳ không kém. Nửa bới lên, nửa xoã
dài cùng với trâm cài lượt dắt. Tôi cũng đã từng là Vũ Cơ nên không xa
lạ với kiểu quần áo này. Nhưng cũng là lần đầu tiên tôi ăn diện thế này
đi ra khỏi quán. “Có cảm giác như mình đang đi lạc khỏi thời đại!”
- Giảm bớt sự căng thẳng trên mặt em đi. Chúng ta sắp tới
nơi rồi. Nhớ, phải cười, không nhiều quá, nhưng phải làm cho người khác
có cảm giác một thục nữ cổ điển nghe chưa! – Hồ Điệp nhìn tôi đầy lo
lắng.
- Em đã nhớ rõ rồi! – Tôi cúi đầu, lộ rõ vẻ thục nữ đã được huấn luyện. Cảm thấy vững tin hơn khi có Hồ Điệp đi kèm bên người.Chiếc xe hơi chạy chậm lại chờ cho cánh cổng bằng sắt uốn mở ra. Đây là cánh
cổng to nhất, sang trọng nhất mà tôi thấy từ nãy giờ. Chỗ tôi đến có lẽ
mới thật sự là cung điện so với những căn biệt thự phía dưới đồi. Cửa xe bật mở, và tôi cảm giác mình đã thật sự đi lạc vào thời đại khác.
Trái với dự đoán của tôi, căn biệt thự không hề giống cung điện tý nào.
Toà kiến trúc với những cây cột tròn và những đường trang trí sọc. Mái
nhà hình tam giác chứ không phải mái ngói cong. Tất cả đều là vôi trắng
chứ không phải sơn son thiếp vàng. Tôi chợt nhớ tới ngôi trường cuối
cùng mà mình đã học. Đây gọi là kiến trúc kiểu tây, liên quan gì đến cái gì đó gọi là Victoria. Người chủ của gia đình này chắc hẳn là một người sính ngoại.
- Tiểu thư, xin mời đi lối này! - Một người đàn ông trung niên, ăn mặc trịnh trọng nhắc nhở.
- Cảm ơn quản gia! Hồ Điệp mỉm cười đáp trả, sau đó chị
nắm tay tôi kéo đi. Chắc vẻ mặt của tôi lúc nãy ngây ngốc lắm, nên người ta mới nhắc nhở như vậy. Mới xuất hiện mà tôi đã mắc sai lầm rồi. Kỹ nữ không phải là một con bé nhà quê, không được phép tỏ ra ngốc ngếch.
Người đàn ông – quản gia dắt hai chúng tôi đi vòng vèo vào trong khu
vườn. Tôi có thể nhìn thấy nơi đây dấu hiệu của một bữa tiệc. Băng rôn
treo ngang dọc, những chùm bong bóng đủ màu sắc cột hai bên đường.
Lúc còn nhỏ tôi luôn ước ao có được một quả bóng bay. Tôi muốn chạm vào
vật xinh đẹp đó, để biết bằng cách nào mà nó bay được. Tôi vặn hai tay
cùng với chiếc khăn thành một mớ hỗn độn, ngăn mình với tay chộp lấy một quả bóng. Ước mơ từ nhỏ của tôi chỉ cách có một tầm với. Thế nhưng tôi
là một kỹ nữ. Một kỹ nữ chuyên nghiệp thì không được bất lịch sự chỉ vì
một quả bóng bay.