Tuyết Dạ Phi Hành

Chương 45: Thất lạc tìm lại được



Nhạc Thần An không muốn quanh co: “Là em không tốt. Anh ơi, anh đừng buồn nữa.”

Mộ Hàn ngồi ở ghế phó lái bên cạnh cậu, ung dung nhìn kính chắn gió phía trước, dường như không hề sốt ruột.

Cậu ăn nói không được khéo léo, đối phương không đáp lại gì càng khiến cậu không biết nên làm thế nào.

“Vé máy bay của anh đi chuyến nào? Em tiễn anh đi được không?” Nhạc Thần An đổi chủ đề.

“Ngày mùng 1 tháng sau, 9 rưỡi tối.” Cuối cùng Mộ Hàn đã lên tiếng.

Nhạc Thần An thở phào nhẹ nhõm, anh không từ chối yêu cầu tiễn anh ra sân bay của cậu.

Mộ Hàn đặt tay lên tay nắm cửa, cậu vội vàng mở khóa cửa xe. Anh xuống xe đi thẳng về nhà, Nhạc Thần An dõi mắt theo bóng lưng mãi đến khi anh biến mất trong màn đêm, thở dài liên tục. Vốn dĩ cậu cũng không trông cậy chỉ bằng vài câu xin lỗi tùy tiện của mình sẽ nhận được sự tha thứ.

Mộ Hàn về nhà một mình, cả căn nhà chìm trong bóng tối. Phòng khách trống không càng tỏ ra lạnh lẽo hơn trong màn đêm.

Đã nhiều năm trôi qua, từ sau khi anh rời bỏ gia đình đã hình thành bầu không khí quen thuộc như vậy, thứ vĩnh viễn chờ đợi anh luôn là bóng đêm tĩnh lặng.

Nhưng điều này không sao, anh vẫn có con đường tiến bước như cũ. Thế giới này rộng như thế, anh càng có thể tự do và dễ dàng đến những nơi mình muốn đến hơn mà không bị những suy nghĩ phân tâm gây vấp ngã. Một thế giới có gió có tuyết có tốc độ, trắng xóa cô độc mới là chốn trở về cuối cùng của anh.

Cho đến khi có một người tay chân vụng về xông tới, cứng đầu cứng cổ chìa tay kéo lại nhịp bước của anh, nuôi dưỡng sự nhiệt huyết ấm áp khiến anh được nếm thử cảm giác bị trói buộc, cứ mãi canh cánh trong lòng. Hết lần này tới lần khác thật kỳ lạ, anh không nỡ hất tay cậu ra.

Nhạc Thần An giống như thứ chất lỏng có sự thẩm thấu mạnh mẽ, nhân lúc anh không chú ý đến cậu, đầu ʍút̼ của mạch máu đã len lén trở về tim, từng bước từng bước xâm lấn cho đến khi trái tim thất thủ.

Hôm ấy dưới chân dãy núi phủ đầy tuyết trắng ở New Zealand, anh ngỡ như mình vừa trải qua giây phút mãn nguyện nhất trong đời. Chất adrenaline tăng vọt khi từ vách núi xuống đất mang đến cho anh cảm giác chinh phục và thỏa mãn vô song. Nhưng điều khiến anh không bao giờ ngờ đến, đó là một giây sau đó bản thân liền cảm nhận được sự rung động lớn hơn.

Nhạc Thần An ngồi một mình ở cuối hàng dấu chân chờ anh. Dòng cảm xúc vừa mới lắng xuống bỗng nhiên kϊƈɦ thích kéo nhau quay lại, ngay cả cảm giác thỏa mãn khi chinh phục được núi tuyết cũng không thể sánh bằng. Ánh mắt cậu ấy quấn lấy anh thanh khiết và kiên định, mang theo sự sùng bái và mến mộ. Anh nhìn thấy bông tuyết vương lại trêи hàng mi của cậu, nội tâm nóng bỏng như muốn nứt ra.

Chỉ là một người như vậy cũng khiến anh thất vọng rồi.

Ngày hôm ấy Mộ Xuyên hỏi anh trong điện thoại: “Mày cảm thấy Nhạc Thần An rất thích mày đúng không?”

“Vâng.” Anh không nghi ngờ chút nào sự thật lòng của cậu.

“Mộ Hàn, gia đình sẽ không chấp nhận nó. Nếu như mày tỉnh ngộ muốn ở bên cạnh nó, phải biết cách nhượng bộ, quy tắc thương lượng cơ bản, song phương phải có tiền cược, mày có không?”

“Anh có ý gì?” Mộ Hàn không muốn nói nhảm với hắn, dù sao người đàn ông này lúc nào cũng cho rằng bản thân chính xác tuyệt đối, giống y hệt như ba anh.

“Đã nhiều năm qua mày vẫn luôn không tuân theo ý của gia đình.” Mộ Xuyên có ý ám chỉ.

Trái tim Mộ Hàn rét lạnh, ngay lập tức anh hiểu đối phương đang nói gì.

“Vì thế Mộ Hàn, từ bỏ trượt tuyết hoặc từ bỏ Nhạc Thần An, cho tao một đáp án.” Mộ Xuyên hỏi một cách thản nhiên không chút cảm xúc, ung dung giống như đang hỏi tối nay ăn cơm Tàu hay ăn đồ Nhật vậy.

Từ trước đến nay Mộ Hàn chưa bao giờ liệt kê bất cứ thứ gì vào danh mục lựa chọn bên cạnh trượt tuyết, cho dù là gì đi chăng nữa cũng không thể khiến anh từ bỏ môn thể thao này.

Năm ngoái vì chuyện ngoài ý muốn nên anh đã bỏ lỡ ngôi đầu của bảng xếp hạng, bỏ lỡ giải đấu X-game mùa đông. Anh đã 25 tuổi rồi, không còn bao nhiêu cơ hội được phép bỏ lỡ trêи sân so tài được nữa. Từ sau khi sức khỏe hồi phục, anh đã tăng gấp đôi cường độ huấn luyện, kiểm soát chặt chẽ lượng calo ăn vào và tỷ lệ dinh dưỡng, cố gắng điều chỉnh trạng thái thi đấu lên mức cao nhất.

“Anh…Em không muốn từ bỏ trượt tuyết.”

“Chậc, đừng có chơi bài tình cảm, chẳng phải gần đây mày khinh thường trò này nhất sao?” Mộ Xuyên mở miệng nói. Đã tung hoành trêи thương trường nhiều năm, hắn đã trở nên kiên cường vững chắc hơn cả bê tông cốt thép: “Tao đã nói rồi, đàm phán phải có tiền cược. Mày muốn chúng ta chấp nhận Nhạc Thần An, chấp nhận sự thật mày muốn ở cùng đàn ông, tiền cược đâu? Hay định nói dứt khoát cắt đứt quan hệ với người nhà? Đến lúc đó giữa hai người vĩnh viễn sẽ có khúc mắc không bao giờ tháo gỡ được. Nhạc Thần An sẽ cảm thấy vì nó mà khiến mày bất hòa với người nhà.”

Mộ Xuyên mồm miệng tấn công xảo quyệt vô cùng, rõ ràng hiểu rõ nên đâm vào chỗ nào khiến người khác đau nhất.

“Em biết.” Mộ Hàn nhìn đồng hồ, hôm nay anh muốn dành ra nửa ngày để bản thân nghỉ ngơi, cùng đi dạo ăn uống một chút với cậu nhóc kia. Mặc dù anh không thích mấy chỗ đông người lắm nhưng hình như Nhạc Thần An rất thích sự huyên náo. Cậu luôn luôn biết cách để hưởng thụ cuộc sống, làm thế nào để cuộc sống trở nên thú vị hơn. Có lẽ chính vì như vậy, cậu mới có thể khám phá ra rất nhiều vẻ đẹp qua ống kính của mình.

“Em sẽ không từ bỏ trượt tuyết.” Mộ Hàn nói: “Nhưng nếu như vậy có thể khiến mấy người chấp nhận cậu ấy, được, em đồng ý sau này không làm vận động viên nữa.”

“Nghĩ kỹ chưa? Hai đứa còn trẻ, khó đảm bảo sau này không phát sinh chuyện gì. Biết đâu mấy hôm nữa thôi cậu ta sẽ chán ngấy mày, cả hai khía cạnh của mày đều tan vỡ thì sao?” Mộ Xuyên như cố ý đâm vào chỗ đau của anh: “Hơn nữa, mày nói nếu để cho cậu ta lựa chọn, cậu ta có thể đồng ý cho mày vì cậu ta mà từ bỏ trượt tuyết không?”

Mộ Hàn kinh ngạc, sự mơ hồ bất an trào dâng trong lòng.

Nhưng chính miệng Nhạc Thần An đã nói với anh: Đừng từ bỏ em, tin tưởng em được không?

Anh nghe thấy tiếng mở cửa xe trong điện thoại, nghe thấy giọng nói của Nhạc Thần An. Mộ Xuyên không hề nương tay, một đao chém mạnh, Nhạc Thần An hoàn toàn không có sức chống đỡ, nhanh chóng vứt vũ khí áo giáp đầu hàng. Cuối cùng, anh nghe thấy cậu thỏa hiệp, nói bằng chất giọng trầm khàn: “Tôi không thể ép anh ấy từ bỏ trượt tuyết.”

“Vậy thì bảo nó chia tay cậu đi.” Mộ Xuyên giống như kẻ đại thắng đánh bước nào củng cố bước ấy, qua điện thoại, cho dù không thể nhìn thấy gương mặt lạnh lùng vô tình đó nhưng Mộ Hàn vẫn có thể cảm nhận sự chế giễu trong lòng hắn.

“Được…Tôi hiểu rồi.” Ở bên kia điện thoại, Nhạc Thần An nói.

Thật ra lý trí Mộ Hàn không hề trách cậu, Nhạc Thần An hiểu rất rõ vị trí của trượt tuyết trong lòng anh thế nào, cho nên nhất định cậu cũng sẽ vùng vẫy đau lòng giống anh. Nhưng sự thất vọng vì bị từ bỏ không thể đánh bại được lý trí. Mấy ngày nay anh cố gắng hết sức khiến bản thân không được nghĩ đến những chuyện này, ông trời cũng không để anh từ bỏ trượt tuyết, anh còn lý do gì để dao động?

Có lẽ ngay từ ban đầu đã là sai lầm, anh không nên có lòng tham không đáy như vậy. Cuộc sống của anh đã có trượt tuyết, không nên tham lam lưu luyến một mối tình ngày dài tháng rộng.

Đối chiếu với lịch thi đấu, anh đặt vé máy bay đường dài, điểm dừng chân cuối cùng là Thế vận hội mạo hiểm X-GAME, trùng hợp là năm nay tổ chức tại Canada, anh không đặt vé khứ hồi.

Mộ Hàn ngồi trong bóng tối rất lâu, mãi đến khi Trương Dịch Trạch đưa Mộ Tuyết về.

“Em thật sự…không quay lại ư?” Mộ Tuyết hỏi anh.

“Tạm thời không, về nhà chăm sóc mẹ.” Mặc dù ngoài miệng nói như vậy nhưng anh đoán chưa chắc bản thân đã về nhà. Đối với người phụ nữ xinh đẹp bị Mộ Tử Văn quản thúc cả đời, anh vẫn luôn không hài lòng, cuối cùng chỉ dẫn đến kết cục tranh cãi và lúng túng mà thôi.

“Cũng tốt, một thời gian nữa chị cũng sẽ về. Thi đấu em tự chú ý an toàn của bản thân.” Mộ Tuyết thở dài về phòng cùng anh thu dọn hành lý: “Mộ Hàn, hôm anh cả tìm em, em trả lời anh ấy thế nào?”

Mộ Hàn im lặng cúi đầu gấp quần áo.

“Em chọn Nhạc Thần An đúng không?”

Mấy ngày nay, hai chị em họ gần như sinh hoạt ăn uống cùng một nhịp. Nhưng Mộ Hàn ngoại trừ ở trong phòng cả ngày trao đổi những công việc cần thiết ra thì không quan tâm đến ai, một chữ cũng lười nói, dựng lên phòng tuyến vững chãi với cả thế giới. Thấy dáng vẻ của anh, trong lòng Mộ Tuyết vô cùng bối rối. Thật ra Mộ Hàn dứt khoát từ bỏ trượt tuyết là điều cô không ngờ đến. Từ nhỏ, anh đã xác định thứ gì thì sẽ nhất quyết không đụng tường Nam không quay đầu lại(*). Chỉ có điều tình cảm là từ hai phía, anh không thể thay thế người còn lại đưa ra lựa chọn được.

(*) Chỉ sự cứng đầu, không lắng nghe ý kiến người khác.

Mùng 1 là thứ năm, trùng hợp hôm ấy ông Nhạc cũng xuất viện. Nhạc Thần An thu xếp ổn thỏa cho gia đình xong mới chạy thẳng tới sân bay.

Những chuyến quốc tế bay đêm hầu như sẽ là chuyến đường dài, Nhạc Thần An dừng ở nơi ủy thác vận chuyển tìm thấy Mộ Hàn, Mộ Tuyết và Trương Dịch Trạch cũng ở bên cạnh. Xung quanh thi thoảng sẽ có người qua đường tò mò ngắm nghía dung mạo xuất chúng của hai chị em họ, hình như hai người không nhận ra điều đó.

Nhiệt độ điều hòa trong khoang máy bay rất thấp, Mộ Tuyết cố ý giữ lại một chiếc áo khoác để em trai cầm trong tay. Nhạc Thần An nhân lúc bọn họ không chú ý, nhét mấy viên kẹo đào mật ong vào trong túi áo anh.

Trước khi vào kiểm tra an ninh, bỗng nhiên Mộ Tuyết đẩy Nhạc Thần An một cái, cậu lảo đảo đâm sầm vào sau lưng Mộ Hàn.

Mộ Hàn quay đầu nhìn cậu.

“A xin lỗi, không đứng vững.” Theo thói quen, Nhạc Thần An sờ lên phần xương cánh bươm trêи lưng Mộ Hàn bị ngực cậu đập vào: “Anh chú ý an toàn, nhất định phải cẩn thận.”

“Ừ, đi đây. Bai bai.” Mộ Hàn bất ngờ chủ động bắt được cái tay cậu đang vuốt sau lưng anh khẽ nhéo một cái, sóng mắt lưu chuyển. Đột nhiên cảm nhận được sự dịu dàng mơ hồ, trái tim Nhạc Thần An rung động, nhất thời chưa kịp phản ứng, cứ ngơ ngác nhìn anh nói: “Khi nào về em đến đón anh.”

Mộ Hàn bước đi dứt khoát, hoàn toàn trái ngược với những người đang ngoái lại và rưng rưng nước mắt sau mỗi bước đi ở sân bay.

Nhạc Thần An không hiểu chuyện gì đang xảy ra, trái tim bất chợt đập nhanh, rất giống cảm giác khi bị dị ứng cà phê.

“Khi nào anh ấy về thế chị?” Nhạc Thần An đè nén nhịp tim đang đập loạn cào cào của mình, lấy điện thoại di động mở phần ghi chú ra, xoay người hỏi Mộ Tuyết.

Mộ Tuyết cúi đầu không nói gì.

“Chị Mộ Tuyết?” Nhạc Thần An tựa như hiểu ra ánh mắt khó nói vừa xong, có sự tiếc nuối và thất vọng nhưng không hề mang vẻ trách cứ: “Anh ấy, có phải anh ấy không định quay lại nữa không?”

Mộ Tuyết vẫn không lên tiếng, coi như lời chấp nhận âm thầm.

“Cho nên ngay từ đầu anh ấy đã chọn em đúng không?” Tuy là đặt câu hỏi nhưng chẳng khác nào đang lẩm bẩm một mình, Nhạc Thần An cười tự giễu.

Trương Dịch Trạch ôm vai cậu: “Đi, uống rượu.”

Nhạc Thần An lắc đầu: “Không.” Cậu gỡ tay Trương Dịch Trạch ra: “Hai người về đi, em cũng về đây.”

“Thần Thần!”

Cậu không để ý đến Trương Dịch Trạch, xoay người đi đến bãi đậu xe. Ban đêm nơi đỗ xe vắng ngắt, từ cửa sổ có thể nhìn thấy bãi đỗ máy bay, cậu không biết Mộ Hàn ngồi trong chiếc nào.

Người đó không nấn ná gì, chỉ nói một câu ngắn gọn, thậm chí ngay cả một câu trách cứ anh cũng không nói. Anh luôn như thế, bị đau bị thương cũng không nói ra, chỉ biết giữ lấy sự khó chịu trong lòng.

Nhạc Thần An bật cười, lại để người ta chạy mất rồi. Không hề giống mày một tí nào hết!

Thật sự mà nói, trong lòng cậu không còn đau khổ như lần trước nữa, có lẽ đã trải qua một lần nên không còn thấy hốt hoảng. Lần này cậu đã chắc chắn bản thân sẽ không dễ dàng nhụt chí nữa, càng không biết dao động là gì.

Khi điện thoại di động rung lên, Nhạc Thần An đang lái xe giữa đường.

“Alo———Anh đẹp trai ơi!” Cậu không ngờ Tiết Hiểu lại còn gọi điện thoại cho cậu: “Có phải anh bị mất đồ không?” Giọng điệu trong điện thoại cứ ỏn à ỏn ẻn khiến cậu nghe nổi hết cả da gà. Nhạc Thần An nhanh chóng nhớ lại, cậu nhớ vật bị mất chỉ có một chiếc máy ảnh và một cái ví: “Sao cậu biết?”

“Không nhớ rõ bao lâu trước đây, trợ lý của tôi, lúc đi mua cà phê cho tôi thì nhặt được ví của anh, cả máy ảnh nữa. Gần đây tôi bận quá nên quên béng chuyện này, vừa mới nhớ ra xong. Anh có muốn đến lấy không?” Nghe giọng đại minh tinh có vẻ không tỉnh táo lắm, nói rất chậm, âm tiết kéo dài, không biết đang ăn chơi đàn đúm ở đâu. Gần đây hình như Tiết Hiểu thay đổi hình ảnh, bắt đầu đóng phim có chiều sâu hơn, có vẻ không chỉ thỏa mãn với sự nổi tiếng.

“Được, cảm ơn, bây giờ tiện tôi qua lấy luôn.” Nhạc Thần An cúp điện thoại, không bao lâu sau thì địa chỉ được gửi tới, không phải quán bar mà giống khách sạn hơn. Nhạc Thần An giật mình, sao đại minh tinh này cứ tùy tiện gửi địa chỉ cá nhân của mình cho người ngoài thế? Nghĩ đi nghĩ lại thì, biết đâu đây chỉ là một trong số rất nhiều nơi mà cậu ta ở, hoàn toàn không quan trọng như cậu nghĩ.

Đắm chìm trong niềm vui máy ảnh thất lạc tìm lại được, Nhạc Thần An cảm thấy đây là một điềm báo tốt, mọi chuyện rồi cũng sẽ ổn thôi, tất cả vẫn còn kịp.

Hơn nửa đêm, nhà của ngôi sao họ Tiết không khóa cửa. Nhạc Thần An lịch sự gõ cửa nhưng không có ai đáp lại. Trong phòng không bật đèn, theo bản năng cậu cảm thấy sự bất thường, nhẹ nhàng đẩy cửa ra. Điện thoại di động đã để sẵn màn hình bấm số, chỉ cần ấn ngón cái là có thể báo cảnh sát khẩn cấp.

Bước vào phòng không hề xuất hiện cảnh cướp bóc như trong tưởng tượng của cậu, căn phòng vô cùng sạch sẽ gọn gàng. Tiết Hiểu ngửa đầu dựa lên ghế sô pha.

Cậu thở phào nhẹ nhõm: “Sao đáng sợ thế?”

Dáng người gầy gò đơn độc không hề nhúc nhích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.