Dậm mạnh gót giày và nói: “Đánh đến khi nào anh ta gọi tôi một tiếng ‘mẹ’ mới thôi”.
Lời nói vừa dứt, khoảng hơn 20 thanh niên trai tráng đưa tay ra rút lấy từng bộ côn tay ra và đang trong tư thế chuẩn bị sẵn sàng để lao ầm ầm vào đánh Lăng Thành túi bụi, Uyển Đình lúc đó không nhịn được sự thỏa mãn, cô ta còn cố tình đạp mạnh gót giày cao gót, đi về hướng Lăng Thành, rồi sau đó rút điện thoại ra bật chế độ quay video, chỉ cần Lăng Thành không chịu đựng được nữa và khi anh ta gọi ‘mẹ’ cô ta sẽ ghi hình lại và gửi cho Giai Kỳ xem!”
“Nếu tôi không gọi thì sao”? Lăng Thành chỉ cảm thấy buồn cười, đưa mắt nhìn Uyển Đình từ trên xuống dưới và nói: “ Vương Việt Bân - ông chủ của Hoa Giang Dạ Xuân; Tư Truy- ông chủ của Đông Lâu Lạc Hải; Lục Sơn Quân-tổng giám đốc công ty bất động sản Sơn Quân; Cửu Hạ Như Ân-tổng giám đốc tập đoàn mỹ phẩm Cửu An; Trạch Thụy-tổng giám đốc công ty dầu thô Kinh Bắc thành phố Đại Phong.
Chính là Vương Việt Bân, “Súc sinh” suýt chút nữa bị sợ chết khiếp, súc sinh này sao lại đánh cậu chủ hai được? Đi nhanh tới, giáng một cái tát thật mạnh vào mặt Nhật Tử Đằng.
“Cha”, Nhật Tử Đằng hét to lên một tiếng, suýt chút nữa là anh ta khóc lên vì cú tát đau điếng vừa rồi.
“Cha nuôi, chuyện này...!chuyện này...!là do anh ta kiếm chuyện trước, anh ta đòi vào phòng 666 ngồi”.
“Cha!”, “Cha nuôi!”.
Nhật Tử Đằng trong lòng uất ức, đôi mắt anh ta đỏ ngầu: “Cha nuôi, tên nhóc này rốt cuộc cũng chỉ là một người ngoài, vậy mà cha lại vì anh ta mà ra tay đánh con!”
Vương Việt Bân tức giận đến mức toàn thân run lên, anh ta chỉ tay vào Lăng Thành và nói: “Người ngoài? Con có biết nếu không có người này thì sẽ không bao giờ có cha của con ngày hôm nay không? Cậu ấy chính là cậu chủ hai của nhà họ Lăng, cậu ấy cũng là người năm xưa đã ra tay cứu giúp cha đấy! Tiền tiêu vặt của cậu ấy bằng tiền con con nai lưng ra làm mấy năm trời đó!”
“Gì!?” Trong chớp nhoáng tất cả mọi người như bị đứng hình vậy, yên tĩnh đến đáng sợ, Nhật Tử Đằng hoàn toàn choáng váng và sốc vì tin này.
Thường ngày anh vẫn hay nghe cha nuôi kể trước khi mở quán Hoa Giang Dạ Xuân, ông ấy chỉ đi làm thuê cho nhà họ Lăng, may mắn hay được cậu chủ ban thưởng cho”.
Nhất Tử Đằng có nằm mơ giữa ban ngày cũng không dám nghĩ đến những chuyện này.
Bộ dạng nghèo túng của anh ta sao lại có thể là cậu chủ hai của nhà họ Lăng!.
Lúc này Uyển Đình cũng đã choáng váng, chân cô ta như bị nhũn ra vậy, cả người không còn đứng vững mà bị loạng choạng lùi về sau mấy bước liền.
Cô ta nhìn thấy, những cái tên của các ông chủ và giám đốc lớn lúc nãy anh ta đọc tên, lúc này đây đều đang đứng trước mặt Lăng Thành, mặt mũi tràn đầy vẻ cung kính.
Điều này sao có thể như thế được chứ? Anh ta rõ ràng chỉ là một thằng đi ở rể! Mỗi lần cô ta đến nhà Giai Kỳ, tên vô dụng này cũng đang pahir làm việc nhà.
Thậm chí, cứ mỗi lần cô ta không muốn tự mình giặt quần áo là lại chạy ngay đến nhà Giai Kỳ để đem đồ cho anh ta giặt.
“Anh Lăng Thành, Anh Lăng Thành, tôi sai rồi! tôi sai rồi!”, Nhật Tử Đằng ở bên cạnh không ngừng xin lỗi.
“Anh Lăng Thành tất cả tại ả đàn bà này!” Nhật Tử Đằng đột nhiên hét lớn lên rồi chỉ thẳng tay về phía Uyển Đình: “Tất cả cũng chỉ là tại vì cô hết, chính tại vì cô nên tôi mới...!anh Lăng Thành, Cô còn không mau cút đi!”
Uyển Đình chân tay mềm nhũn khẽ run lên: “Vậy còn...!vậy còn hợp đồng của chúng ta còn chưa ký!...”
Uyển Đình làm việc tại một công ty lắp đặt thiết bị, đợt vừa qua Hoa Giang Dạ Xuân đang muốn tu sửa và thay thế một số thiết bị trong quán.
Đây là một mối công trình lớn, nếu như ký được hợp đồng phần trăm hoa hồng chí ít cũng phải hơn 100 triệu, chính vì nảy lòng tham với món hời này, Uyển Đình đã không báo cáo lên với công mà tự ý quyết định đích thân đi bàn hợp đồng.
Cho nên số phần trăm hoa hồng mà nói là 100 triệu thì vẫn còn là con số ít, chúng có thể lên tới 200 triệu.
Đây chính là một cơ hội không thể từ bỏ.
“Cơ hội tốt cái khỉ gì chứ! Chết tiệt”, Nhật Tử Đằng mắt đỏ ngầu, chỉ thẳng vào mặt Uyển Đình hét lên: “Nếu không phải là vì cô, tôi làm sao đắc tội với anh Lăng Thành chứ! Chúng ta không những không ký kết hợp đồng gì cả, mà tôi sẽ còn đến công ty của cô, báo chuyện này cho tổng giám đốc của cô biết, cho họ biết rằng cô sinh ý muốn chuộc lợi cá nhân.
Công ty của cô chắc chắn đã có quy định rõ ràng nghiêm cấm việc chuộc lợi, tự ý bàn hợp đồng với khách đúng chứ! Cô cứ ở yên đó và chờ bị kiện đi!”
“Anh....” Trong chớp nhoáng này, khuôn mặt xinh xắn của Uyển Đình cắt không ra giọt máu nào, cứ thế tái mép trắng bệch lại.
Cô ta có nằm mơ giữa ban ngày cũng không thể ngờ được rằng chính bản thân cô ta phải hạ mình cầu xin tên Nhật Tử Đằng xấu xa này! Và cũng không nghĩ cô ta lại trở trên vô dụng, và phải khúm núm trước mặt Lăng Thành như ngày hôm nay.
Một bên Lăng Thành mặt không cảm xúc, nheo mắt nhìn lấy Uyển Đình: “Vừa rồi không phải cô nói muốn quỳ xuống cầu xin cô và bảo tôi gọi cô bằng ‘mẹ’ sao?”
“Lăng Thành, tôi cầu xin anh, xin anh hãy tha cho tôi lần này!” Uyển Đình nắm chặt lấy hai tay, nhẹ giọng mở miệng: “Lăng Thành, xin anh đó, nếu như công ty của tôi biết tôi tự ý đến bàn hợp đồng để ăn chặn phần trăm hoa hồng thì hậu quả phía sau thật sự quá là nghiêm trọng.
Tôi van xin anh, cầu xin anh hãy vì nể mặt chị Giai Kỳ mà tha cho tôi một lần này được không?
“Có thể!” Lăng Thành thản nhiên nói.
“Bất quá cô gọi tôi một tiếng...!tiếng gì nhỉ?” Lăng Thành giả bộ ngoáy ngoáy lỗ tai, cúi xuống xem bộ dang của Uyển Đình.
Lúc này Uyển Đình đã túng quẫn đến mức cầu xin và quỳ xuống ôm chân Lăng Thành cầu xin, Cô ta quỳ ở đó, thân thể nhỏ bé mềm mại chợt run lên.
Cô ta sao lại không biết ý của Lăng Thành chứ.
Anh ta có ý muốn Uyển đình gọi...
“Cha..
Cha..
Cha...!” Uyển Đình cắn chặt môi,thấp giọng nói, mặt cô ta đỏ bừng lên.
Trước đó, Lăng Thành chính là người mà cô ta coi thường và khinh rẻ nhất, thậm chí nhìn thấy anh ta cô còn cảm thấy mắc ói.
Thế nhưng bây giở, trước mặt Lăng Thành cô ta đã bỏ đi tất cả sự tôn nghiêm của mình.
“Về sau nhìn thấy tôi, cô cứ xưng hô như vậy cho tôi, cô biết chưa?” Lăng Thành cười híp cả mắt.
Uyển Đình không còn bất kỳ sự lựa chọn nào tốt hơn việc liên tục gật đầu.
“Mặt khác, tôi không muốn cho Giai Kỳ biết thân phận hiện tại của tôi!” Lăng Thành lấy ra một điếu thuốc, châm lửa rồi hít một hơi sâu, “Cô biết phải làm thế nào rồi đấy!”.
“Tôi biết tôi cần phải làm gì”.
Uyển Đình nhẹ nhàng đáp lại lời của Lăng Thành.
Lăng Thành khẽ gật đầu hài lòng và ra hiệu cô ta có thể rời đi.
“Cậu chủ hai, tôi là quản gia”.
Tất cả mọi người lùi về phía sau, Nhật Tử Đằng hướng 90 độ cúi đầu, khom lưng chào và đi ra.
Cùng lúc đó, Cẩm Tiêu Quân, Dương Nghiên, Cửu Hạ Như Ân, Thiên Diệp Vũ, bốn người họ cùng lúc nhao nhao đi ra phía trước, tất cả đều chào hỏi rất lịch sự và cung kính.
Cửu Hạ Như Ân, công ty cô ta kinh doanh mỹ phẩm, đồ trang điểm của tập đoàn nhà họ Lăng xuất ra.
Mỹ phẩm của nhà họ Lăng bây giờ đã rất nổi tiếng và công ty của cô ta theo đó càng ngày càng phất lên.
Ba năm trước đây, cô ta vẫn chỉ là một người phát truyền đơn, thậm chí có lần cô ta còn làm hỏng xe ô tô của Lăng Thành.
Nhưng lúc đó cô không trốn chạy, mà còn ngồi luôn tại đó chờ Lăng Thành đi về suốt cả đêm.
Khi đó, Lăng Thành cảm thấy nhân phẩm của cô gái này không tệ nên đã cho cô 30 triệu để lập nghiệp.
Vậy mà chớp mắt một cái đã 3 năm, thời gian thật là trôi đi quá nhanh.
Lúc này, Cửu Hạ Như Ân đem mở một chiếc hộp ra, bên trong là một bức thư pháp cổ.
Đem bức tranh mở ra, trong nháy mắt mọi người ngạc nhiên, “Đây...đây là...!cái này là của...!có phải của ...Vương Hữu Quân?”
Lăng Thành thì hít một hơi sâu, đây chính là bức thư pháp cổ được viết bằng bút lông.
Tác giả của bức thư pháp này chính là “Thư Thánh” Vương Hữu Quân, một nhà thư pháp nổi danh bậc nhất.
Bức thư pháp cổ này còn được đưa lên bảng tin nhiều lần, và nó được coi như một báu vật trong nước, giá thành của nó phải nói là cao ngút trời.
“Biết cậu chủ yêu thích đồ cổ, thư pháp cổ, nên chúng tôi đã kiếm tiền rồi mua lại nó từ tay một người khác”, Dương Nghiên cười một tiếng.
Dương Nghiên- làn da của anh ta rất đen, khi anh ta cười lại làm hở hai hàm răng trắng tính, trong vô cùng vui mắt.
“Hơn nữa, Cậu chủ hai, ba ngày sau không phải là đến ngày sinh nhật của cậu rồi sao? Đây coi như là món quà sinh nhật nhỏ của chúng tôi dành tặng cậu”
“Sinh nhật?” Lăng Thành chột dạ một cái.
Chính anh ta đã quên mất, sinh nhật của anh ta cùng ngày với sinh nhật của bà Từ, cũng chính là ba ngày sau, mấy năm trước sinh nhật căn bản là không có một ai nhớ đến sinh nhật của anh ta, Tất cả mọi người đều là vây quanh bà Từ.
Lăng Thành thật sự rất bất ngờ, Anh ta thật không nghĩ tới, bây giờ còn có người nhớ rõ sinh nhật của anh ta,
Trong một quán cafe ở thành phố Đại Phong, Hạc Hiên cùng Giai Kỳ ngồi mặt đối diện nhau.
Hạc Hiên đến tận giây phút này vẫn chưa nhắc đến chuyện anh ta đã bị phá sản với Giai Kỳ.
“Giai Kỳ à!, anh đã quyết định rồi, ba ngày sau, sau lễ mừng thọ của bà Từ, anh sẽ đem đồ sính lễ tới nhà họ Tống nhà các em.
Anh muốn cầu hôn em!” Hạc Hiên thám thính tình hình xem Giai Kỳ có phản ứng như thế nào?.