Tuyệt Đại Con Rể

Chương 154: 154: Phố Vạn Tuế




“Thuần dương chân kinh.”
Ha ha, tên này vừa nghe đã thấy rất lợi hại rồi!
Lăng Thành nóng lòng mở ra, thấy phía trước quyển sách có mấy dòng chữ nhỏ viết: “Thuần dương chân kinh”.

Đây là bí kíp võ công tối cao của Thiếu Lâm do Đạt Ma Tổ Sư sáng chế, chính là một tuyệt kĩ nội công tâm pháp.
Nội công tâm pháp chứ không phải chiêu thức kỹ năng sao?
Thoáng chốc, Lăng Thành có chút thất vọng, nhưng sau đó vẫn tiếp tục đọc.

Chỉ một lúc sau, anh đã bị nội dung quyển sách thu hút.
Hóa ra đây không phải là một nội công tâm pháp bình thường, những gì viết ở trên sách đã rất rõ ràng, sau khi luyện tập có thể khiến nội lực của mình đạt tới tầm cao mới.
Nói cách khác, sau khi luyện tập theo cuốn “Thuần dương chân kinh” này, trong tình huống đối mặt với những người cùng cấp bậc, có thể dễ dàng đè bẹp các người tu luyện khác.
Sau khi hiểu ra điều này, Lăng Thành mừng rỡ như điên.

Anh ngồi khoanh chân xếp bằng, dồn khí vào vùng trên rốn, bắt đầu chuyên tâm luyện tập.
Hai ngày sau.
Hôm nay là Tết Trung Thu, không khí lễ hội rất nhộn nhịp, bánh trung thu được bày bán khắp nơi.
Trong công viên, không ít nam nữ trẻ tuổi đi thành từng nhóm chơi với nhau, thật là náo nhiệt.
Lúc này, Giai Kỳ đang ngồi ở nhà, trên mặt có chút phiền muộn.
Đã mấy ngày rồi cô không livestream, nên nguồn thu nhập chính gần như đã bị cắt đứt.
Ngoài trời mưa suốt đêm…
Tịnh Lâm trở nên nghiện mạt chược và bà ta thua mất rất nhiều tiền.

Lúc đầu bà ta chơi số tiền nhỏ vài trăm nghìn, nhưng gần đây chơi ngày càng lớn, thậm chí có ngày bà ấy có thể thua đến mấy trăm triệu.
Nếu không nhờ Lăng Thành kiếm được một phần thì chắc một mình cô cũng không gánh nổi.
Bây giờ cô đã mua biệt thự, thật sự trong tay không còn bao nhiêu tiền, nên cô không thể chịu được việc Tịnh Lâm thua mất nhiều tiền như vậy.
Đúng lúc này, Tịnh Lâm từ trên lầu đi xuống.
Bà ta ăn mặc rất xinh đẹp, với chiếc túi hiệu LV mới nhất trên tay, rõ ràng là bà ta sẽ lại chơi mạt chược.
Giai Kỳ không thể không nói: “Mẹ, sau này mẹ đừng chơi mạt chược nữa được không? Muốn chơi mạt chược thì cũng được, nhưng đừng chơi lớn như vậy, nhà chúng ta cũng không phải giàu có gì.”
Tịnh Lâm gật đầu nói một câu cho có lệ: “Được rồi, mẹ hứa với con là sau này mẹ sẽ không chơi nữa.”

Nói xong, bà ta lấy điện thoại di động ra, trò chuyện cùng những người bạn của mình
Giai Kỳ cảm thấy bản thân không thể làm gì hơn, cô tức giận nói: “Mẹ, mẹ đã hứa với con nhiều lần rồi.

Lần này mẹ đừng có hứa xong rồi để đó được không? Mẹ lại hẹn mọi người chơi mạt chược đúng không?”
Tịnh Lâm cười, bà ta đang định nói thì chuông cửa phòng khách đột nhiên vang lên.
Lăng Thành đã trở lại?
Giai Kỳ vui mừng khôn xiết, nhanh chóng đứng dậy.
Hai ngày trước, cô giáo Phương nói có chuyện tìm anh, sau khi anh đi, đến bây giờ cũng chưa trở về.

Gửi tin nhắn Facebook mà anh cũng không trả lời.

Giai Kỳ vui vẻ mở cửa, nhưng ngay lúc cửa được mở ra, niềm vui trong lòng cô bỗng chốc tan biến.
“Bà nội?”
Bà nội của Giai Kỳ đang chống gậy đứng bên ngoài.

Phía sau bà cụ là chú Tống Tử Ngôn.
Nhìn thấy bọn họ, Giai Kỳ cảm thấy có chút khó hiểu.
Kể từ khi cô bị đuổi khỏi nhà họ Tống, cô đã nản lòng và không bao giờ quay lại Nhà họ Tống nữa.

Nhưng cô không ngờ, bà nội lại tới thăm cô đột ngột như vậy?
Bà cụ cười hiền hậu nhìn xung quanh: “Giai Kỳ à, bà nghe nói gần đây cháu trở nên giàu có, biệt thự lớn thế này thật là tốt.

Sao vậy? Cháy còn giận bà nội hả? Không mời bà vào ngồi sao?”
Thực ra bà cụ không muốn đến.
Nhưng bà cụ không còn cách nào khác.
Gần đây, công ty của nhà họ Tống gặp một số khó khăn và tài chính liên tục bị suy giảm.
Cả nhà họ Tống đều vô cùng lo lắng.
Hôm qua Tống Tử Ngôn nói rằng gần đây Giai Kỳ đã trở thành người nổi tiếng trên mạng xã hội sau khi cô thực hiện các chương trình phát sóng trực tiếp, và cô kiếm được rất nhiều tiền.
Nếu Giai Kỳ chịu đóng góp tiền tài trợ cho gia đình thì điều đó thật tuyệt.

Giai Kỳ gật đầu: “Bà nội, mời bà vào nhà ạ.”
Bà nội nhìn xung quanh cách trang trí của biệt thự và gật đầu tán thành: “Giai Kỳ à, bà thấy cháu cũng có chút khiếu thẩm mỹ đấy chứ.

Căn nhà được trang trí rất đẹp.

Nghe nói đây là biệt thự đẹp nhất trong toàn bộ Thành phố Vạn Tuế.”
Nói xong, bà cụ ngồi trên ghế sô pha.
Tống Tử Ngôn cũng gật đầu một cái nữa: “Đúng rồi, Giai Kỳ, chú không xem mấy cái như phát sóng trực tiếp nhiều, không thể ngờ được là cháu kiếm được nhiều tiền như vậy.

Là được người nào giúp đỡ thế? Người đó có mời cháu đi ăn không?”
Giai Kỳ mặc kệ Tống Tử Ngôn, lễ phép nhìn về phía bà cụ: “Bà nội, đột nhiên bà đến tìm cháu có chuyện gì sao?”
Không có chuyện thì nhất định sẽ không đến.
Bà cụ thở dài với nụ cười gượng gạo, rồi giải thích về việc tình hình thiếu tiền của nhà họ Tống
Nói xong, bà cụ nhìn Giai Kỳ với vẻ mặt đầy sự mong đợi: “Cháu gái Giai Kỳ, trước đây bà nội làm sai nhiều chuyện.

Bà nội xin lỗi cháu.

Hiện tại nhà họ Tống đang gặp khó khăn, cháu không thể nhắm mắt làm ngơ được.”
Bà cụ vừa dứt lời, Tịnh Liên ngồi ở một bên cũng không nhịn được nữa, chế nhạo: “Không thể nhắm mắt làm ngơ sao? Trước kia, mẹ con chúng tôi bị đuổi ra khỏi nhà họ Tống.

Tại thời điểm đối mặt với sự sống, cái chết, thì ai quan tâm đến chúng tôi?”
Khuôn mặt bà cụ bỗng trở nên ngượng ngùng.
“Mẹ, mẹ bớt nói lại một chút đi.” Lúc này, Giai Kỳ kéo Tịnh Liên lại gần, thì thào nói.
Dù sao thì bà nội cũng là người lớn tuổi, sự việc đã xảy ra rồi, cũng không nên so đo tính toán gì nhiều.
Giai Kỳ nhẹ giọng nói: “Bà nội, bà nghĩ cháu có thể giúp như thế nào?”
Bà nội và Tống Tử Ngôn nhìn nhau mỉm cười: “Giai Kỳ, cháu hãy bỏ tiền ra, giúp doanh nghiệp gia đình vượt qua khó khăn trước.

Sau đó, cả nhà họ Tống sẽ biết ơn cháu.”

Tống Tử Ngôn ở bên cạnh nói; “Nếu cháu thấy lo lắng thì yên tâm đi, chúng ta có thể chia một ít cổ phần cho cháu.

Để cháu không đầu tư tiền vô ích.”
Khi nghe điều này, Giai Kỳ im lặng.
Tịnh Lâm không thể ngồi yên được nên lại lên tiếng chế nhạo: “Thật là thú vị, đừng quên, những cổ phần đó trong công ty gia đình đó, vốn dĩ cũng là cổ phần của Giai Kỳ, bị mày cướp đi.

Hiện tại thiếu tiền rồi thì lại nghĩ tới mẹ con nhà này.”
“Thôi được rồi, mẹ đừng nói nữa.” Giai Kỳ suy tư một chút, mới ngẩng đầu nói: “Được, cháu đồng ý với bà nội.”
Trong tay còn có mấy chục tỷ, sớm muộn gì cũng sẽ bị Tịnh Liên đem đi đánh mạt chược hết.
Thay vì để điều đó xảy ra, tốt hơn là đổi thành cổ phiếu.
Đã bị lừa một lần rồi, lần này dù sao cổ phần cũng không thể bị nhà họ Tống cướp đi lần nữa.
Bà nội vui mừng khôn xiết, nở nụ cười gật đầu nói: “Tốt quá, tốt quá, bà biết Giai Kỳ không phải là người độc ác mà, sau này tất cả vẫn là người một nhà.

Cháu đưa cho bà 105 tỷ, bà chia cho cháu hai mươi phần trăm cổ phần của doanh nghiệp.”
“Vâng ạ.” Giai Kỳ gật đầu.
Khi đã đạt được mục đích, bà nội cũng không định ở lại lâu hơn, bà cụ đứng dậy nói: “À nhận dịp hôm nay là Tết Trung Thu, nếu không bận, hai mẹ con về nhà họ Tống ăn tối, để gia đình sum họp.”
Giai Kỳ cười lắc đầu: "Bà nội, cháu không đi đâu.

Vừa nãy cháu đã lên lịch rồi, lát nữa cháu sẽ đi thăm phố Vạn Tuế.”
Bà nội sửng sốt, sau đó cười gật đầu: “Vậy cũng tốt.”
Sau khi bà nội đi rồi, Tịnh Lâm lo lắng nói với Giai Kỳ: “Con thật ngốc, con còn tin bọn họ, con đã quên mất lúc trước bọn họ đuổi con khỏi nhà họ Tống sao? Khi nào thì con gái của tôi mới trưởng thành đây?”
Giai Kỳ nhẹ nhàng thở ra nói: “Mẹ, con đã quyết định rồi.”
Nói xong, cô đi thay quần áo và đến phố Vạn Tuế với Uyển Đình
Phố Vạn Tuế là con phố thịnh vượng nhất và lớn nhất ở Thành phố Đại Phong.
Mỗi dịp Trung thu, phố Vạn Tuế lại trở nên vô cùng nhộn nhịp, dường như người dân ở khắp mọi nơi đều dồn về đây.
Lúc này, trên phố Vạn Tuế, tiếng nói chuyện xôn xao, vô cùng sôi động.

Cả con phố chật ních người, ước chừng cũng phải một nửa số người từ thành phố Đại Phong đã đến đây.
Có rất nhiều quầy hàng nhỏ trên phố, một số bán đồ ăn nhẹ, một số bán kẹo kéo và một số bán đèn lồng.

Thật là sôi động!
Giai Kỳ đưa Uyển Đình và Hân Hân đi dọc theo đám đông.

Ba cô gái rất vui, mua đồ ăn vặt và chụp ảnh bằng điện thoại.

Giai Kỳ cầm một miếng mứt trái cây nhìn cảnh đẹp xung quanh, trong lòng nhớ đến Lăng Thành.
Buổi đêm đẹp như vậy, cảnh đẹp như vậy, phồn hoa như vậy nhưng Lăng Thành lại không có ở đây.

Rốt cuộc anh đang làm gì và ở đâu vậy.
Học viện Ánh Dương, tại thư viện dưới tầng hầm.
“Vù vù.”
Đột nhiên, hai mắt của Lăng Thành mở ra! Một luồng khí mạnh mẽ từ trên người anh lan ra khắp nơi.
Vũ tướng bậc hai!
Lăng Thành thở dài nhẹ nhõm một hơi, cuốn “Thuần dương chân kinh” này rất lợi hại, quả nhiên là môn phái Thiếu Lâm có một không hai!
Lúc này, anh đã hoàn toàn lĩnh hội được quyển sách, đồng thời sức lực cũng tăng lên.

Quan trọng nhất là nội lực của anh so với trước kia đã tăng hơn vô số lần! Anh chắc chắn rằng sức mạnh hiện tại của mình, cho dù không sử dụng Cửu Long Thăng Thiên, anh vẫn có thể đánh bất cứ ai ở cấp độ của mình!
Khi đến sân thể dục, Lăng Thành sửng sốt.
Chết tiệt.
Tại sao không có ai? Sân thể dục tối đen như mực, và cả học viện chỉ có một mình anh.
Ôi chao, Lăng Thành vỗ trán nhớ tới hôm nay là Tết Trung Thu, học viện đóng cửa.
Đang nghĩ đến đây, anh đã nghe thấy tiếng điện thoại réo.
Nhiều thông báo như vậy, là ai thế?
Trong lòng thầm lẩm bẩm một câu, Lăng Thành mở máy, lập tức mỉm cười.
Điện thoại đầy những lời chúc phúc.
“Chúc anh trai Lăng một Tết Trung Thu vui vẻ, việc tốt anh Lăng làm em gái này sẽ không bao giờ quên.” Từ Cửu Hạ Như Ân.
“Chúc anh Lăng may mắn, sức khỏe dồi dào, sống lâu trăm tuổivà có một Tết Trung Thu vui vẻ.” Từ Cẩm Tiêu Quân.

Trời ạ, Cẩm Tiêu Quân, đứa trẻ này, không thể hiểu nổi, gửi tin nhắn dịp Tết Trung Thu mà may mắn, rồi sống lâu trăm tuổi? Trung Thu mà chúc như thế này thì có chút không thích hợp lắm?
Anh lướt tiếp, có hàng tá tin nhắn chúc mừng.

Lục Sơn Quân, Vương Viện Bân, Dương An,…Tất cả những người này đều gửi tin nhắn cho anh.
Trong số đó, tin nhắn thu hút Lăng Thành nhất là của Nguyễn Khải, Chủ tịch của Công ty công nghệ Thăng Long.
Tin nhắn này chỉ vỏn vẹn vài chữ: “Anh Lăng, Trung Thu vui vẻ.

Anh Long, anh đưa chị dâu đến phố Vạn Tuế chơi đi, em đảm nhận toàn bộ khu vực này.

Trên đường lúc này có rất nhiều người, nếu anh đến, anh Lăng nhớ thông báo cho em, em sẽ lái trực thăng chở em đi một vòng phố Vạn Tuế, giúp anh khỏi phải chen chúc chỗ đông người.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.