Tuyệt Đại Con Rể

Chương 166: 166: Dẫn Em Đi Học Hỏi Thêm




Tô Cẩm tiếp tục nói: "Thật ra việc luyện thuốc không hề khó tí nào, chỉ nắm bắt đúng tỉ lệ hàm lượng và điều chỉnh độ ấm thật tốt là sẽ thành công thôi, nhưng mà bây giờ có rất nhiều công thức thuốc thời xa xưa đã biến mất khỏi dòng lịch sự”.
"Chẳng hạn như tiên đan, lôi linh đan đều biến mất khỏi dòng lịch sử, đó là những loại thuốc hết sức tuyệt vời nhưng chẳng còn người nào biết đến nó nữa”.
Nói tới đó thì Tô Cẩm lại tiếc nuối than thở.

Ha ha, cô giáo này cũng khá thú vị.
Tiên đan và lôi linh đang là những loại thuốc quý trong mắt cô ấy, nghe tới đó Lăng Thành lại vui vẻ.
Nói thật lòng thì trong "thuật luyện đan Vô Cực" thì tiên đan và lôi linh đan chẳng phải là loại thuốc quý hiếm gì cho cam vì thứ quý giá hơn lôi linh đan còn rất nhiều, lôi linh đan cũng không phải là loại khó luyện chế, chỉ cần tổng cộng bảy tám loại nguyên liệu là thành.
Trong thuật luyện đan Vô Cực có một loại thuốc phải đến cấp bậc vũ thánh mới dùng được tên là Thiên Hư đan cần đến hơn năm mươi loại nguyên liệu.
Cái đó mới gọi là phức tạp.
Nghĩ thế nhưng Lăng Thành vẫn không nói gì.
Tô Cẩm lại lên tiếng nói: "Lăng Thành, nếu em đã cảm thấy thích thú với đan dược thì chủ nhật này thành phố Đại Phong có tổ chức đại hội luyện đan đấy, tôi đưa em theo để học hỏi thêm được không?"
Đại hội luyện đan?
Lăng Thành ngạc nhiên: "Luyện đan mà cũng có thi đấu nữa hả?" Đúng là thế giới rộng lớn còn rất nhiều điều kỳ thú.
Tô Cẩm gật đầu cười ha ha nói: "Người tu luyện có đại hội luận võ thì tất nhiên
cũng có đại hội luyện đan chứ sao, sáu môn phái lớn sẽ tổ chức một đại hội luyện đan cách nhau ba năm”.
Nói tới đó, Tô Cẩm lại tập trung nghiêm túc hơn: "Em nên biết rằng có rất ít thầy luyện đan trong số những người ly luyện.

Bởi vì luyện đan có rất nhiều công thức đã biến mất từ lâu, rất nhiều người tu luyện cảm thấy học luyện đan chỉ là một chuyện hết sức xa vời, không ai muốn học nên lĩnh vực này cực kì ít ỏi”.
Lăng Thành gật đầu, cô ấy nói rất đúng.
Bản thân anh cũng quen khá nhiều người, dù họ là người tu luyện hay là con cháu nhà tài phiệt thì cũng không có ai biết luyện đan là gì cả.

Sau khi học luyện đan thì rất nhiều người đều nhìn anh như đấng cứu thế vậy.
Chẳng hạn như Chu Lam, nữ thần lạnh lùng như cô mà cũng gọi mình là anh trai vì một viên tiên đan.
Cả cô gái Dương Tĩnh cũng vậy, là một trong những người số một số hai dưới thế giới ngầm thành phố Đại Phong nhưng một hai đòi theo anh học.
Bấy giờ, Tô Cẩm lại nói thêm: "Trong đại hội luyện đan, chúng ta cần chọn ra thầy luyện đan giỏi nhất trong sáu môn phái.

Trong trận đấu, người luyện được loại đan được càng hiếm thì lại càng có điểm cao, người đó sẽ có khả năng giành được giải quán quân.

Lần này trong đại hội luyện đan có giải nhất là một phần thưởng bí mật, giải hai và ba là một cơ hội được học sáu kỹ năng của sáu môn phái lớn."
Mẹ ơi, còn có thưởng nữa hả?
Nghe thế, Lăng Thành bắt đầu rục rịch.
Không cần biết có giành được giải nhất hay không, dù chỉ là giải hai hoặc ba thôi cũng tốt.
Tô Cẩm tiếp tục nói: "Tôi cũng tham gia đại hội luyện đan lần này, đúng lúc chỗ tôi đang thiếu một đan đồng.

Nếu cậu thấy hứng thú với việc luyện đan thì làm đan đồng hỗ trợ tôi đi”.
Nói tới đó thì ánh mắt Tô Cẩm lóe lên vẻ chờ mong: "Lăng Thành, ba năm đại hội luyện đan mới được tổ chức một lần, cơ hội này rất hiếm, cậu phải tranh thủ nắm bắt.

Nó sẽ giúp cậu học hỏi được rất nhiều”.
Phù!
Lăng Thành thở sâu, cười cười gật đầu nói: "Được rồi”.
Anh cũng không muốn đi lắm nhưng nghĩ đi nghĩ lại thấy tới xem cho biết cũng được, nếu là đại hội luyện đan thì chắc chắn tới lúc đó sẽ có rất nhiều người tài giỏi, bọn họ sẽ có nhiều nguyên liệu hơn để luyện đan.


Nếu anh mau được chút nguyên liệu từ tay bọn họ thì cũng là chuyện tốt.

Thứ Lăng Thành thiếu nhất bây giờ chính là nguyên liệu để làm thuốc!
Hôm nay là thứ bảy, học viện Võ Thuật không có lớp dạy.
Mấy hôm trước Tô Cẩm đã làm nổ lò luyện đan vì thao tác sau nên Lăng Thành cũng bị thương, dù vết thương không nặng nhưng kế hoạch ăn cơm với Lê Hoàng Tú Anh lại bị bỏ ngỏ.
Hôm qua Giai Kỳ đã xuất viện, vì Nhật Lệ chữa trị kịp thời nên Giai Kỳ đã khá hơn rất nhiều..
Bấy giờ Lăng Thành đang nằm trên giường ngủ say thì chợt nghe thấy tiếng mở cửa lén lút, sau đó là hương thơm ập tới.
Bộp...
Sau đó Lăng Thành lại cảm nhận được đôi môi mỏng đang hôn lên khóe môi mình, Giai Kỳ cười nói: "Chồng ơi dậy thôi, mặt trời sắp chiếu đến mông rồi kia kìa”.
Lần này bị thương nặng lại không chết, Giai Kỳ đã hiểu ra một chân lý.

Cuộc sống này rất có có được.
Cô phải trân trọng nó, trân trọng mỗi một giây phút được ở bên cạnh Lăng Thành.
Lăng Thành cười hì hì ngồi dậy ôm Giai Kỳ vào lòng.
Vợ anh ngày càng dịu dàng khiến con người ta kìm lòng không đặng đó.
Giai Kỳ hừ hừ từ chối, gương mặt xinh đẹp kia thoáng đỏ ửng, cô nói: "Chồng, đừng phá nữa, mẹ đang ở ngoài đấy."
Ban ngày ban mặt thế này ngượng chết đi được, Lăng Thành buông tay ra và cười mặc quần áo xuống giường.
Giai Kỳ lại kéo lấy cánh tay anh nói: "Chồng này, hôm nay chẳng mấy khi anh được nghỉ ngơi, chúng ta đi dạo phố được không?"
"Được thôi!" Lăng Thành đáp ngay không cần suy nghĩ.


Anh có thể cảm nhận được sự ỷ lại của vợ với mình.
Giai Kỳ sung sướng, vội vàng đi thay quần áo.

Khi chọn giày thì cô chợt cầm
đôi Tình Yêu Pha Lê lên xem rồi cuối cùng vẫn đặt xuống.
Lăng Thành hết sức khó hiểu bàn cười hơ hớ hỏi: "Đôi giày này em mang vào trông đẹp lắm, sao lại đặt xuống thế?"
Gương mặt Giai Kỳ thoáng vẻ phức tạp, cô nói: "Chồng à, em không mang nó đâu, hay là lát nữa đi dạo phố anh mua cho em một đôi giày cao gót khác đi được không? Em muốn mang đồ anh tặng."
Đến tận hôm nay Giai Kỳ vẫn không biết đôi Tình Yêu Pha Lê này là quà của ai cho.
Bây giờ tình cảm của cô với Lăng Thành ngày càng tốt lên, cùng anh ra ngoài dạo phố thế này mà mang giày người khác tặng thì cứ thấy nó là lạ sao sao ấy.
Nếu đôi giày này không đắt đỏ và hiếm có như thế thì Giai Kỳ đã ném đi từ lâu rồi.
Lăng Thành giật mình rồi kiềm lòng không đậu lại cười lên: "Cô vợ ngốc của tôi ơi, đôi Tình Yêu Pha Lê này chính là quà anh tặng em đấy."
Ha ha, anh biết vợ anh đáng yêu làm mà.

Cô tưởng giày do người khác tặng, đây là đôi giày trị giá mấy chục tỷ, có người ngoài nào đi tặng cho cô ấy món quà đắt đỏ thế này mà không nói tên ra đâu cơ chứ?
Giai Kỳ nghe thế thì cả người khẽ run lên, không nói nên lời! Cái gì?
Tình Yêu Pha Lê là quà anh tặng ư?
Bấy giờ, cảm giác hạnh phúc không thể nói thành lời bao trùm lấy cô, Giai Kỳ lập tức nhào vào lòng Lăng Thành ngay không hể do dự.
Giai Kỳ bây giờ vừa cảm động rồi lại áy náy, khẽ nói: "Xin lỗi anh nhé chồng, ngày xưa em luôn hiểu lầm anh như thế”.
Lại chả.
Hồi nhận được Tình Yêu Pha Lê cô còn tưởng đây là quà Hạc Hiên tặng cho đấy.

Kết quả thì sao? Hạc Hiên chỉ tặng cho cô đôi hàng nhái cao cấp...
"Chồng, anh gạt em về chuyện gì đó đúng không?" Bây giờ Giai Kỳ đã chợt nhận ra, cô đẩy Lăng Thành: "Tại sao anh lại có nhiều tiền thế này? Một đôi Tình Yêu Pha Lê hơn một trăm tỷ.


Anh có biết buổi đấu giá La La không? Đôi Tình Yêu Pha Lê được bán với giá ba trăm năm mươi tỷ đồng đấy.

Anh lấy đâu ra tiền thế?"
"Còn nữa, hôm đó Lôi Hoành đến để đòi nợ cơ mà, tại sao bọn họ lại sợ anh như thế?" Giai Kỳ đặt câu hỏi liên tục như súng liên thanh.
Lăng Thành nhoẻn miệng cười, thật ra anh nên kể cho Giai Kỳ nghe về chuyện của mình từ lâu rồi.

Bây giờ nhìn vào đôi mắt khó hiểu của Giai Kỳ, Lăng Thành lên tiếng: "Thật ra anh là con thứ hai..."
Reng reng reng.
Con thứ hai của nhà họ Lăng, câu đó còn chưa kịp dứt thì tiếng điện thoại đã đột ngột vang lên dồn dập/
Lăng Thành lấy điện thoại di động ra xem thì đó là cuộc gọi đến từ Hoàng Dự.
Lần trước Lăng Thành đến đảo Thông Thiên bị giáo chủ phu nhân cho làm Thông Thiên Tôn Giả nên sau khi trở về thành phố Đại Phong thì Lăng Thành trở về trả vị trí đường chủ lại cho Hoàng Dự.
Anh nghe điện thoại, giọng nói của Hoàng Dự ở đầu dây bên kia vang lên: "Anh Thành, anh đang ở đâu thế?"
"Ở nhà đây, sao vậy?"
"Anh Thành, ba ngày tới là sinh nhật của giáo chủ Thông Thiên Giáo, bây giờ anh là Tôn Giả của Thông Thiên rồi nên phải đến đảo một chuyến để tặng quà mừng thọ cho giáp chủ.

Anh Thành quên rồi hả?" Hoàng Dự nói.
Lăng Thành xấu hổ cười gượng, trong đầu anh lại là hình ảnh với giáo chủ phu nhân.
"Anh Thành? Anh Thành?" Hoàng Dự ở đầu dây bên kia thấy Lăng Thành không nói gì bèn gọi.
"À à à, nghe đây”.

Lăng Thành hoàn hồn, nói: "Ba ngày nữa mới là tiệc mừng, không vội”.
Anh nói xong lập tức ngắt điện thoại, bây giờ chuyện quan trọng nhất là phải đưa vợ đi dạo phố.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.