Tuyệt Đại Con Rể

Chương 18: 18: Chê Cười




“Rác rưởi?”Tiêu Diệu Vân chỉ cảm thấy buồn cười, nếu như không nhìn lầm, cái hộp này chính là từ thời vua Càn Long của triều đại nhà Thanh, thứ đã được dùng trong cung điện.

Tài liệu sử sách có ghi chép đó là một thứ đồ rất quý báu, được dát vàng thật.

Rất rõ ràng, cái hộp này dãi dầu sương gió, nhìn mới đặc biệt.

Thế nhưng là nhìn kỹ, thiết kế và họa tiết của cái hộp vô cùng tinh xảo! Chỉ là một cái hộp, nhưng e rằng đều đáng giá cả mấy chục triệu? vậy mà lại bị xem như rác rưởi?! Có lẽ nguyên nhân chính là kỹ năng nghề nghiệp, Tiêu Diệu Vân mở ra túi xách cầm tay của cô ra, lấy ra một chiếc kính lúp.

Nhà họ Tiêu đời đời kinh doanh đồ cổ, ra ngoài thỉnh thoảng cũng gặp phải những đồ tốt.

Cho nên kính lúp là thứ nhất thiết phải mang theo trong người.

“ Giám đốc Tiêu, cô làm cái gì vậy?”bà Từ không nhịn được nói: “Đây chỉ là rác rưởi mà thôi, sẽ có người giúp việc đem cái hộp này ném vào thùng rác ngay thôi!.” Không ít đàn ông nhìn bộ dạng chăm chú của Tiêu Diệu Vân, nước bọt đều phải rớt xuống.

Cô gái này dáng người thật sự rất cân đối , rất đẹp, không chỉ gợi cảm không thôi mà chính xác là hoàn mỹ không một tì vết.

Tiêu Diệu Vân không nói chuyện, khi cô nhìn xuyên qua kính lúp, nhìn vào chiếc hộp gỗ này, trên trán của cô lại đổ mồ hôi hột! phía trên cái hộp này, là hình đầu rồng được chạm khắc tinh tế và còn dduocj dát vàng thật ! Mặc dù đã đi qua năm tháng nhưng vẫn có thể nhìn ra được bằng kính lúp.

Nhưng mà không thể nghi ngờ được nữa, cái hộp này tuyệt đối là chiếc hộp được vua Càn Long dùng.

Vừa rồi cô đánh giá là mấy chục triệu, tuyệt đối là đã đánh giá thiếu.

Cái hộp này, ít nhất trăm triệu! “Giám đốc Tiêu, mời cô qua bên này ngồi.”.

Lúc này, Tống Tử Ngôn cung kính đi qua, hướng về phía Tiêu Diệu Vân: “Giám đốc Tiêu, yến hội đã bắt đầu rồi”.

Tiêu Diệu Vân đem kính lúp cất vào túi lại, nhẹ nói: “Cái hộp này..


Là quà tặng hôm nay sao?”.

“Không phải, không phải!” Tống Tử Ngôn nhanh miệng nói: “Giám đốc Tiêu cô đừng hiểu lầm, hôm nay khách tới, đều là người có máu mặt đại vị, ai lại đem loại đồ thấp kém như hàng hóa vỉa hè đến chứ.

Ha ha!” Dù sao họ Tống cũng là dòng họ có máu mặt, nếu như ngay cả loại này quà tặng thấp kém này cũng nhận, nói ra sẽ mất mặt biết mất chứ! Tống Tử Ngôn vừa nói, vừa đem hộp với lấy chiếc hộp muốn ném vào thùng rác.

Bà Từ vừa nhìn vừa liếc mắt tán thưởng Tống Tử Ngôn.Anh ta đúng là không phụ lòng bà thiên vị, thương yêu bấy lâu nay.
“Khoan đã” Tiêu Diệu Vân vội mở miệng lần nữa, hãy đem chiếc hộp đó tới đây.

Cô bây giờ xem như hiểu ra, hóa ra người ở đây đều không biết về món đồ này, đều không biết nó là đồ cổ có giá trị và thậm chí không biết mức độ đắt giá của nó! Lại còn cho rằng đây là một món hàng hóa vỉa hè? Thật tình không biết, đây chính là tuyệt thế bảo bối a! Cô mang tâm tình kích động, chậm rãi đem hộp mở ra.

Cũng chính lúc này, Tiêu Diệu Vân cả người kinh động! Thân thể mềm mại run lên! “Cái này..

Không phải chứ, không nhìn lầm chứ?!Quạt cầm tay thời vua Càn Long triều Thanh?!Cái này sao có thể!” Tiêu Diệu Vân cắn thật chặt cắn môi, chặt đến mức như muốn chảy máu ra vậy! 
Mọi người đều biết, cả đời của vua Càn Long có duy nhất hai việc yêu thích.

Thứ nhất yêu thích chính là khắc dấu.

Nghe nói vua Càn Long có mười mấy con con dấu tự tay mình khắc!Việc yêu thích thứ hai, chính là làm thơ.

Vua Càn Long cả đời này, viết hơn 40.000 bài thơ.

Nhưng mà những bài này thơ, phần lớn không theo quy luật, vì thế có rất ít người học thuộc.

Nhưng mà có một bài thơ, lại làm cho mọi người nhớ rất rõ ràng.

Đó chính là: “Một cánh hai cánh ba bốn cánh; Năm cánh sáu cánh bảy tám cánh; Chín cánh mười cánh cánh cánh bay; Bay vào hoa lau đều chẳng thấy”.


Nghe nói vua Càn Long viết ra bài thơ này, vô cùng vui, lập tức cho họa sĩ tốt nhất, vẽ lên một bức tranh, dùng bức tranh này, làm một cái quạt xếp.

Sau đó viết bài thơ của mình lên quạt.

Hơn nữa còn đóng ấn mười mấy con dấu lên, trông vô cùng đặc biệt.

Cái quạt xếp này, cũng được nổi tiếng khắp triều đại nhà Thanh.

Về sau cây quạt này, luôn được bảo tồn tại Tử Cấm thành.

Thế nhưng sau khi triều Thanh bị hủy diệt, Tử Cấm thành bị người phương Tây càn quét đến mức không còn sót lại một thứ gì.

Cái quạt xếp này cũng từ đó mất đi tin tức.

Bây giờ..

bây giờ..

vậy mà có thể tận mắt nhìn thấy! Tiêu Diệu Vân đã không khỏi kích động, chân có chút mềm nhũn.

Cô nhịn không được cầm điện thoại di động lên, chụp vội một tấm hình cho cha cô! Cái này cây quạt, đối với bất luận bảo tàng nào mà nói, cũng là bảo bối quý giá nhất, dù cho chỉ có thể nhìn ngắm một chút, cũng đã đủ mãn nguyện rồi.

!“Giám đốc Tiêu, cô hãy ném cây quạt này đi, đừng để bẩn đôi tay ngọc ngà của cô”.

Tống Tử Ngôn cười híp mắt nói: “Tôi biết, cô là chuyên gia đồ cổ, hàng nhái y hàng thật, xuất hiện tại họ Tống nhà chúng tôi, thật là để cô chê cười rồi!”.


“Hàng nhái?” Tiêu Diệu Vân nhướn nhẹ lông mày nói.

Từ khi lên bảy tuổi tôi đã bắt đầu tiếp xúc đồ cổ, bây giờ hành nghề vài chục năm, cô chưa từng nhìn sai bất kỳ một món đồ nào cả. 
Thứ này rõ ràng là hàng thật! “Mọi người đã sai lầm rồi!” Tiêu Diệu Vân nhẹ nhàng nói: “Cái quạt xếp này...”.

“Cái quạt xếp này là...”.

Giờ khắc này, Lăng Thành lập tức đứng lên, đi đến trước mặt Tiêu Diệu Vân, đem quạt xếp cầm về.

Mọi người đều biết, hôm nay là mừng thọ của bà Từ, nhưng có mấy ai biết hôm nay cũng chính là ngày sinh nhật của anh ta đâu! Lăng Thành nắm thật chặt nắm đấm.

“Không có người nào biết hôm nay cũng là sinh nhật của mình thì thôi, mình hà cớ gì phải ôm giận trong bụng làm gì? Tất nhiên bọn họ không biết tốt xấu, cái cây quạt này không tặng cũng được!”.

“Ngươi?” Tiêu Diệu Vân nhìn Lăng Thành.

Lần trước ở Đông Lâu Lạc Hải, người nhường chỗ cho cô ta chẳng phải anh ta sao? Nghe nói anh ta là con rể nhà họ Tống, không có một chút địa vị nào.

Cái quạt xếp này, tại sao có thể là của anh ta chứ? “Đúng, giám đốc Tiêu, cái cây quạt này dởm này chính là của anh ta!” Tống Tử Ngôn lớn kêu một tiếng: “Ngoại trừ tên vô dụng này, thì liệu còn có ai có thể keo kiệt, bủn xỉn tới mức đem một cây quạt cũ nát làm quà mừng thọ chứ?”. 
“Tôi tặng đồ hàng nhái? nhưng làm sao so bằng viên dạ minh châu nhân tạo của anh được!” Lăng Thành lạnh lùng nói: “Bà nội thương anh như thế, anh lại tặng một viên dạ minh châu chỉ đáng mấy chục triệu, anh không thấy xấu hổ trong lòng? Còn tôi, tôi tặng một chiếc quạt xếp cổ, mọi người lại coi khinh không nhận.

Được! Vậy thì tôi sẽ thu lại” lời nói vừa dứt, Lăng Thành đem quạt xếp đặt vào trong túi. 
“Anh! anh đúng là thần kinh rồi!?!” Tống Tử Ngôn lập tức cáu giận: “Anh nói đồ của ai tạng không đáng giá mấy chục triệu chứ? Một tên kém hiểu biết lại vô dụng như anh mà cũng dám phán xét tôi sao? Anh có tin tôi cho người dạy dỗ cho anh một bài học nhớ đời không hả?”
“Thôi!” bà Từ cuối cùng cũng lên tiếng: “Hôm nay là ngày lành tháng tốt, đừng có ồn ào như vậy.

Chúng ta ngồi xuống nói chuyện”.
Tống Tử Ngôn hướng về phía Lăng Thành lườm một cái, ngay sau đó trở lại trên chỗ ngồi.

Tiêu Diệu Vân được xem như là khách quý, vốn nên ngồi ở phía trước nhất, thế nhưng là cô ta lại đi theo Lăng Thành, đi đến chỗ ngồi bên cạnh.

“Quý cô, xin hỏi tôi có thể ngồi ở chỗ này được không?” Tiêu Diệu Vân nhìn về phía Tịnh Lâm, hỏi.
“Có thể, đương nhiên có thể!” Tịnh Lâm vừa được gọi là quý cô liền cười híp mắt nói: “Lăng Thành, cậu còn không nhanh chóng nhường chỗ ngồi cho giám đốc Tiêu!”.


“Không phải, không phải, cô hiểu lầm ý của tôi rồi!” Tiêu Diệu Vân nhẹ nhàng nở nụ cười: “Ý của tôi là, tôi có thể ngồi ở bên cạnh anh ta không?” Nói xong, Tiêu Diệu Vân chỉ chỉ tay vào Lăng Thành.

Gì chứ?! Tiêu Diệu Vân tuy là giọng nói âm thanh không lớn, nhưng những người ngồi ở mấy bàn xung quanh đều có thể nghe rõ ràng từng câu chữ! Chuyện gì đây chứ? tình huống này là sao?! Một mỹ nhân như cô ta lại muốn ngồi gần với một tên bần tiện như anh ta? Đối với Lăng Thành, các cô gái khác trốn còn tránh còn không kịp! Cô ta lại còn muốn ngồi ở bên cạnh anh ta? Tịnh Lâm cũng ngây ngẩn cả người.

Ý nghĩ đầu tiên chính là, Lăng Thành vừa rồi đắc tội với cô ta sao? “Giám đốc Tiêu, chuyện này, Lăng Thành là một tên ngốc, có đắc tội với cô thì cũng mong cô bỏ qua cho!” Tịnh Lâm nói: “Cô đừng chấp vặt với cậu ta làm gì cả.”. 
“Thưa cô, cô hiểu lầm rồi ạ” Tiêu Diệu Vân mặt hơi hơi đỏ lên: “Tôi có đôi lời muốn nói cùng anh ta”.

Câu nói vừa dứt, phía dưới mọi người xôn xao cả lên! Cùng Lăng Thành thì có chuyện gì tốt để nói chứ?? Một thân vẻ nghèo túng, trông thấy anh ta đều cảm thấy khó chịu! Một cô gái xinh đẹp như vậy lại ngồi cạnh Lăng Thành? Họ làm thế nào mà có đề tài chung để nói chuyện chứ? Tịnh Lâm chần chờ một chút, vẫn gật đầu, nhường lại chỗ ngồi, rồi chuyển về phía sau ngồi.

Lúc này Giai Kỳ, cũng không nhịn được nhìn về phía bên cạnh.

Trong lòng của cô ta, vẫn cảm thấy Lăng Thành là một tên vô dụng, sẽ không có cô gái nào thích anh ta.

Thế nhưng là bây giờ, Tiêu Diệu Vân đột nhiên nói muốn ngồi ở bên cạnh anh ta, trong lòng Giai Kỳ có chút không dễ chịu.

Trực giác của con gái nói cho Gia Kỳ biết, Tiêu Diệu Vân muốn ngồi bên cạnh Lăng Thành, nhất định là có nguyên nhân.

Lúc này bên người Lang Thành, có cả ba người cực đẹp.

Tiêu Diệu Vân, Tống Giai Kỳ, Tống An Nhiên.

Toàn bộ ánh mắt của đám đàn ông, đều liếc về phía này, rồi ánh mắt của họ rơi vào cơ thể của ba cô gái, không ngừng nhìn lên rồi lại liecs xuống.

Không thể không nói, ba cô gái này này, thật là mỗi người mỗi vẻ. 
“Xin chào...!Xin hỏi...” Tiêu Diệu Vân nhìn Lăng Thành rồi mở miệng nói chuyện.

Thế nhưng là lời còn chưa dứt, cô ta liền đem lời nuốt trở về.

Bởi vì cô ta phát hiện, Lăng Thành căn bản không nhìn cô! Trong lòng có chút tự ái, cô ta đã chủ động đến bắt chuyện, vậy mà anh tại không hề để ý đến cô một chút nào cả?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.