Tuyệt Đại Con Rể

Chương 36: 36: Hay Là Để Tôi Xem Một Chút




Nhìn thấy Lăng Thành nhẹ nhàng gật đầu, Y Nguyệt quay về phía bà cụ nhàn nhạt mở miệng: “Vậy cứ như vậy đi.”
Thấy Y Nguyệt chấp nhận, bà cụ trong lòng thả lỏng một chút.

Chỉ cần Y Nguyệt không truy cứu nữa, vậy thì dễ làm rồi.

Nhưng mà đúng vào lúc này, Y Nguyệt đột nhiên đổi lời: “Chuyện này coi như bỏ qua, có điều tôi có một điều kiện!” “Cô Nguyệt cứ nói!” Bà cụ không hề nghĩ ngợi đáp lại.

Y Nguyệt đi qua, đứng lại bên cạnh Giai Kỳ, nhìn một vòng đám người chung quanh, chậm rãi nói: “Từ hôm nay trở đi, công tác bồi dưỡng cùng những công việc khác sau này của tôi đều do cô Giai Kỳ quản lý, không cần những người khác trong nhà họ Tống mấy người nhúng tay, tôi chỉ tin tưởng một mình cô ấy thôi.

Hiểu chưa?”
Gì cơ? Nghe nói như thế, tất cả mọi người lại một lần nữa trợn tròn mắt.

Y Nguyệt nói như vậy, đồng nghĩa với việc đem toàn quyền phó thác cho Giai Kỳ, không có chuyện của người khác nữa rồi , cho dù là bà cụ cũng không tư cách tham dự vào.
“Được, được, cô Nguyệt đã nói như vậy rồi, nhà họ Tống chúng tôi đương nhiên ủng hộ.” Cho dù trong lòng bà cụ rất không tình nguyện, nhưng cũng không có biện pháp khác, không thể làm gì khác hơn là chịu đựng cay đắng trong lòng, cười gật đầu.

Nhất thời, nhìn thấy bà cụ đồng ý, mấy người trẻ tuổi trong nhà họ Tống ánh mắt nhìn về phía Giai Kỳ đều không che giấu được hâm mộ.

Cho dù hình tượng của Y Nguyệt tạm thời bị hạ thấp, nhưng mà công ty Hoa Ngưu khẳng định có năng lực khiến cho cô nổi tiếng, có được sự công nhận như vậy của một siêu sao trong tương lai, Giai Kỳ về sau chẳng phải là kiếm bộn tiền hay sao? Tống Tử Ngôn thực sự là khóc không ra nước mắt mà!
Lúc này, Y Nguyệt nhàn nhạt nở nụ cười, quay người rời đi.

Dáng người của cái cô Y Nguyệt này, thật sự là quá đẹp.


Không ít phái nam nhìn chằm chằm thân hình của cô.
Kết quả thời điểm đi đến bên người Lăng Thành, Y Nguyệt dừng lại.

“Anh Thành, nếu không còn chuyện gì khác, vậy tôi đi trước nha!” Y Nguyệt hơi hơi khom lưng, giọng điệu cung kính mở miệng nói.
Gì?! Anh Thành?! Y Nguyệt thế mà lại gọi tên vô dụng này là anh Thành?! Tất cả mọi người trợn tròn mắt, từng người há to miệng nói không ra lời! Đến cả bà cụ cũng suýt chút nữa ngã từ trên ghế xuống!
Không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của đám người nhà họ Tống, Lăng Thành gật gật đầu: “Ừ, cô mau đi đi.” Nghe nói như vậy, Y Nguyệt giống như nhận được thánh chỉ, giẫm giày cao gót rời đi.
Sau khi Y Nguyệt rời đi, Lăng Thành đứng lên, thư giãn cánh tay một chút, chậm rãi nói: “Người trong nhà xảy ra chuyện, lại để cho một người ngoài tra ra chân tướng, thực là nực cười mà.” Giọng điệu lộ ra sự mỉa mai không hề che giấu chút nào.

Bà cụ sắc mặt biến đổi, rất là lúng túng, trên mặt những người khác cũng đều tỏ ra phức tạp, không phản bác được.

Mà nói xong những lời này, Lăng Thành cũng chậm ung dung đi ra khỏi phòng họp.
Vừa ra tới bên ngoài, sau lưng truyền tới tiếng kêu khẽ của Giai Kỳ: “Lăng Thành, chờ đã.” Lăng Thành dừng chân, quay đầu cười híp mắt nhìn cô: “Vợ à, có chuyện gì vậy?” Nghe được Lăng Thành xưng hô như vậy, Giai Kỳ cắn môi.

Nếu như đặt mình vào hoàn cảnh trước kia, bản thân đã tức giận từ lâu rồi.

Thế nhưng vào lúc này, cô vẫn hỏi ra nghi hoặc trong lòng: “Trước khi anh đến, có phải là đã biết chân tướng rồi không? Với cả....!Anh với Y Nguyệt là sao vậy?”
Hử? Cảm nhận được giọng điệu một câu cuối cùng kia của Giai Kỳ, rõ ràng là hơi khác thường, Lăng Thành cười ha hả trêu đùa một câu: “Cô đây là...!đang ghen à?” Sắc mặt Giai Kỳ thoáng cái mất tự nhiên.

Đúng vậy, mình đây là làm sao vậy? Làm sao lại quan tâm tới quan hệ giữa anh ta và Y Nguyệt như vậy?
“Tôi và Y Nguyệt là bạn học, chuyện này là tôi gọi điện thoại hỏi cô ấy nên mới biết.” Thấy Giai Kỳ có chút ngượng ngùng nói không ra lời, Lăng Thành cười ha hả mở miệng nói.

Giai Kỳ bừng tỉnh, đồng thời còn có chút hồ nghi: “Nếu là bạn học, vì sao cô ấy lại khách sáo với anh như vậy?” “Cái này ấy à...” Lăng Thành xoắn xuýt một chút, có chút phát sầu nên giải thích thế nào mới ổn, đúng lúc này, điện thoại di động trong tay bỗng đổ chuông.

“Úi chết, nhất định là ông chủ phát hiện tôi lén chạy ra ngoài, không nói chuyện với cô nữa, tôi phải đi về làm việc.” Nghe thấy có điện thoại, Lăng Thành nhanh chóng vẫy tay tạm biệt Giai Kỳ, sau đó nhanh chân đi ra bên ngoài.

Sau đó lấy điện thoại di động ra, cuộc điện thoại này là Tiêu Diệu Vân gọi tới.
“Lăng Thành, anh có rảnh không? Tôi bên này có chuyện cần anh giúp đỡ.” Vừa thông máy, Tiêu Diệu Vân bèn nhanh chóng mở miệng, giọng điệu rất gấp gáp.
“Được, tôi tới ngay đây.” Lăng Thành gật gật đầu, nghe giọng điệu của cô, hình như là có việc gấp.

Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.

Ấn tượng của bản thân đối với cái cô Tiêu Diệu Vân này cũng không tệ lắm.
Cúp điện thoại, Lăng Thành lái xe chạy tới Cổ Vận Các.

Vừa mới xuống xe đã thấy Cổ Vận Các bị vây ba tầng trong ba tầng ngoài, đều là người đến hóng hớt.

Lăng Thành vừa đi vào đã thấy bên cạnh mấy ông chủ tiệm đồ cổ cũng ở đó, đám người mồm năm miệng mười bàn tán.

“Vừa nhìn đã biết đây là đồ dỏm rồi!” “Đúng vậy, dỏm đến mức không thể dỏm hơn được ấy!”
Lăng Thành chen qua đám người đi vào, thấy một người đàn ông đầu trọc, trong ngực ôm một bình hoa sứ rực rỡ nhiều màu, đang đứng ở trước quầy.

Rất rõ ràng, hắn muốn bán cái bình hoa này đi.

Mọi người chung quanh đang bình luận bình hoa là đồ thật hay đồ giả.


Trước mặt vị đầu trọc này, ngoại trừ Tiêu Diệu Vân cùng Vương Bình, còn có một người đàn ông trung niên.

Người đàn ông này, trên người mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, mang theo kính mắt, điệu bộ như đại sư.

Đây chính là ba của Tiêu Diệu Vân, Tiêu Thanh Sơn.

Đồng thời ông ta cũng là gia chủ nhà họ Tiêu, thương gia đồ cổ nổi danh nhất thành phố Đại Phong!
Lúc này, Tiêu Thanh Sơn đang xem xét bình hoa kia.

Có điều trong đám người này còn có một bóng người quen thuộc.

Tống An Nhiên! Cô ta vì sao cũng ở chỗ này? Lăng Thành trong lòng buồn bực.

Có điều nghĩ lại, nhà họ Tống cùng nhà họ Tiêu quan hệ rất tốt, Tống An Nhiên hẳn là đến tìm Tiêu Diệu Vân chơi.

Trong lòng suy nghĩ, Lăng Thành nhịn không được nhìn Tống An Nhiên nhiều thêm vài lần.

Không thể không nói, Tống An Nhiên quá đẹp.

Người xinh đẹp trang điểm thế nào cũng đẹp, hôm nay Tống An Nhiên mặc một chiếc váy dài có quai màu đỏ rượu, tóc đen được búi lên, gợi cảm mê người lại không mất đi vẻ uyển chuyển trang nhã.
Nhìn thấy Lăng Thành, Tống An Nhiên cũng khẽ giật mình.

Anh ta sao lại tới đây? Cũng tới hóng hớt à? Nghĩ thầm, Tống An Nhiên nhớ đến lần trước tại tiệc mừng thọ của bà nội , Lăng Thành bình xét chiếc vòng tay mình tặng, lúc đó nói đạo lý rõ ràng, không khỏi lại cảm thấy nghi hoặc.

Có điều, hai người rất ít gặp nhau, cho nên Tống An Nhiên trong lòng có chút hiếu kỳ, cũng không chào hỏi Lăng Thành.

Lúc này, Tiêu Thanh Sơn đang thưởng thức bình hoa trong tay gã đầu trọc, tất cả mọi người chung quanh đều dài cổ quan sát, không dám thở mạnh.

Mấy ông chủ tiệm đồ cổ cũng nín thở ngưng thần.

Làm gia chủ nhà họ Tiêu, trình độ của Tiêu Thanh Sơn ở trong giới đồ cổ đã đạt đến cấp đại sư.

Ở trước mặt hắn, ai dám nói lung tung?
“Đồ sứ này của anh, vẻ ngoài đúng là tinh xảo, phẩm chất cũng không tệ, nhưng mà cái tạo hình này ấy à, tôi lại nhìn không ra đây là sản phẩm từ thời đại nào.” Tiêu Thanh Sơn nhìn một hồi, lắc đầu nói với gã đầu trọc.

Gã đầu trọc ánh mắt chớp động, cười nhẹ một tiếng: “Nhà họ Tiêu mấy người trong giới đồ cổ tên tuổi vang dội nhất, một cái bình sứ nho nhỏ, ông chủ Tiêu chẳng lẽ lại nhìn không ra? Ông đừng đùa tôi .” Tiêu Thanh Sơn cười nhạt một tiếng: “Đồ sứ, bắt nguồn từ đời Hán, đến triều Đường Ngũ Đại thời điểm mới từ từ thành thục, thẳng đến triều nhà Thanh mới đạt được thành công vang dội, đồ sứ trước đời nhà Thanh, phần lớn đều tao nhã chất phác, mà đồ sứ triều Thanh lại tinh xảo hoa lệ.” “Bình sứ này của anh, tạo hình đại khí hùng hậu, rất có phong cách đời Đường Tống, nhưng màu men phía trên quá diễm lệ, giống như thủ pháp miêu tả đời nhà Minh Thanh, lại nhìn dưới đáy hiện lên hình bầu dục, có chút giống phong cách phương tây...” Nói đến đây, Tiêu Thanh Sơn như cười như không nhìn gã đầu trọc: “Cho dù thứ này của anh tinh mỹ vô cùng, nhưng lại là sản phẩm dở ông dở thằng chẳng ra sao cả, nếu như tôi đoán không sai, hẳn là đồ vật thời cận đại, có điều tay nghề nung của công tượng có thuần thục đến như thế cũng rất khó có được.”
Tiêu Thanh Sơn vừa mới nói xong, mọi người chung quanh từng người sắc mặt khâm phục, nhịn không được khen ngợi.

“Quả nhiên vẫn là ông chủ Tiêu học thức uyên bác mà.” “Không tệ, vừa rồi tôi vẫn luôn không nắm chắc được, bây giờ nghe ông chủ Tiêu nói vậy, giống như gạt mây thấy được sương mù, cả người đều thông suốt rất nhiều.” “Khó mà được gặp ông chủ Tiêu một lần, hôm nay xem như có thêm kiến thức rồi.”
Trong sự tán thưởng của mấy ông chủ tiệm đồ cổ, gương mặt Tiêu Diệu Vân cũng mừng rỡ tự hào.

Vừa rồi lúc gã trọc đầu này cầm bình sứ tới Cổ Vận Các, Tiêu Diệu Vân vừa nhìn thấy một cái đã trực tiếp ngây người, sau đó mấy ông chủ tiệm đồ cổ cũng không nhìn ra cái bình hoa này là thật hay là giả.

Cho nên Tiêu Diệu Vân trước tiên gọi Lăng Thành tới, đồng thời lại gọi điện thoại cho ba.
Lúc này, nghe Tiêu Thanh Sơn nói chắc chắn như thế, gã đầu trọc ánh mắt lóe lên nét phức tạp, lập tức cười nói: “Nếu ông chủ Tiêu đã nói là vật này không phải cổ vật mà là sản phẩm thời hiện đại , vậy tôi hỏi ông, trên thế gian hiện giờ có cái thế gia đốt sứ nào có thể làm ra đồ vật tinh xảo như vậy?” “Cái này...” Tiêu Thanh Sơn nhíu nhíu mày, do dự không nói gì.
Đúng lúc này, Lăng Thành tiến lên phía trước, nói: “Nếu không thì để cho tôi nhìn một chút?” Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người ở đây đều ngẩn ra.

“Tên nhóc này, lần trước chẳng qua là cậu đánh bậy đánh bạ đoán đúng, bây giờ lại muốn đến lòe người nữa à?” “Ông chủ Tiêu đã nói rõ ràng như vậy rồi, cậu còn tới hóng hớt cái gì?” “Đúng vậy đó, mau đi xuống đi, đừng tự rước mất mặt nữa .” Một giây sau, mấy ông chủ tiệm đồ cổ bèn bắt đầu nhao nhao cười cợt.

Mẹ kiếp, thằng nhóc này có bệnh à? Ông chủ Tiêu cũng đã kết luận xong rồi, tên nhóc này lại còn nói muốn nhìn? Đây là đang hoài nghi ông chủ Tiêu đấy à?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.