Tuyệt Đại Con Rể

Chương 41: 41: Người Chạy Mất Rồi!




“Đây là đan dược gì vậy?” Lâm Tuyết tò mò hỏi.

Lăng Thành vốn muốn nói cái này là Thần Tiên Đan, nhưng nghĩ lại, đây là lần đầu tiên hắn luyện ra cái thứ này, còn không biết có hiệu quả thật hay không, bèn tùy tiện nói: “Tôi cũng không biết, cái này là một người bạn của tôi tặng cho tôi.” Lâm Tuyết cạn lời.

Anh cũng không biết là cái gì, thế mà lại đưa cho tôi ăn?
Có điều, cho dù hơi nghi ngờ một chút, Lâm Tuyết vẫn nhận lấy nhét vào miệng.

Lăng Thành nhìn cô chằm chằm, trong mắt lộ ra sự chờ mong.

Một phút trôi qua, Lăng Thành dò hỏi: “Như thế nào?” Lâm Tuyết lắc đầu: “Chẳng có cảm giác gì cả.” Mẹ nó...!Lăng Thành thầm chửi một câu.

Thần Tiên Đan cái gì chứ, có thể trợ giúp người tu luyện đột phá bình cảnh cái gì chứ, tất cả cmn đều là lừa đảo.
Nhìn gương mặt lúng túng của Lăng Thành, Lâm Tuyết cũng không để ở trong lòng, có điều vẫn căn dặn Lăng Thành: “May mà thể chất của tôi mạnh, nếu là người khác ăn vào chỉ sợ sẽ sinh bệnh, về sau đừng có tặng người ta mấy thứ linh tinh như vậy nữa.”
Nói xong những lời này, đội cảnh sát gọi điện thoại tới, Lâm Tuyết phải ra ngoài.

Lăng Thành cũng không tiện chờ đợi ở đây, bèn tạm biệt Lâm Tuyết.
Vừa lái xe rời khỏi cư xá, Giai Kỳ bỗng nhiên gọi điện thoại tới.

“Anh đang ở đâu vậy?” Sau khi thông máy, Giai Kỳ ngữ khí rất hoảng hốt và lo lắng: “Trong nhà xảy ra chuyện rồi.” “Sao vậy?” Lăng Thành giật mình hỏi.


“Người bạn người nước ngoài tên Tony của ba tôi đột nhiên biến mất, ba tôi lấy tiền của gia tộc, toàn bộ....!Thôi vậy, không nói với anh nữa.”
Nói còn chưa dứt lời, Giai Kỳ bèn bực bội cúp điện thoại.

Chính bản thân Giai Kỳ cũng không hiểu, cô gọi điện thoại cho Lăng Thành để làm gì.

Tuy gần đây hắn tìm được công việc, tiến bộ hơn so với trước kia, nhưng chuyện lớn thế này, hắn làm sao giúp được chứ? Lắc đầu, Giai Kỳ lập tức chạy tới biệt thự nhà họ Tống.
Lăng Thành bị Giai Kỳ cúp điện thoại, không để ý chút nào, lắc đầu cười cười.

Lập tức nghĩ đến chuyện Tống Thế Long cầm tiền nhà họ Tống đi đầu tư.

Cái người tên Tony kia rõ ràng là không đáng tin, đây nhất định là một âm mưu.

Chẳng qua là lúc đó trong con mắt tất cả mọi người nhà họ Tống chỉ có tiền, bây giờ cũng nên để bọn họ thử nếm mùi đau khổ.

Có điều...!Giai Kỳ là con gái của Tống Thế Long, đến lúc đó khẳng định sẽ bị liên lụy.
Hô! Suy nghĩ như thế, Lăng Thành thở sâu.

Thôi vậy, suy cho cùng cũng mang danh nghĩa vợ chồng, tôi lại giúp cô lần nữa vậy.
Quyết định xong, Lăng Thành mở danh bạ trong điện thoại ra, gọi cho một số điện thoại trong đó.


“Ngài Lăng.” Đối phương sau khi nhận được điện thoại, ngữ khí vô cùng cung kính.

“Tiểu Khải, có chuyện cần cậu đi xử lý giúp tôi một chút.” Lăng Thành thản nhiên nói.
Tiểu Khải tên đầy đủ là Bành Khải, là tổng giám đốc chấp hành của công ty Khoa Học Kỹ Thuật Thánh Long, mặt ngoài anh ta là tổng giám đốc, nhưng thật ra ông chủ chân chính lại là Lăng Thành.

5 năm trước, Lăng Thành đầu tư thành lập Khoa Học Kỹ Thuật Thánh Long, giao toàn quyền kinh doanh cho Bành Khải.

Thời gian 5 năm, Khoa Học Kỹ Thuật Thánh Long từ một công ty nhỏ, từng bước phát triển thành xí nghiệp số một số hai trong ngành.

Đương nhiên, rất nhiều người cũng không biết những điều này, bao gồm cả nhà họ Lăng.
“Xin ngài Lăng phân phó.” Bành Khải không hề nghĩ ngợi đáp lời.

Bành Khải giống với mấy người Vương Việt Bân, Lục Sơn Quân kia, trước đây cũng thuộc dạng trắng tay chẳng có gì cả, nếu không phải do Lăng Thành có mắt nhìn người thì sợ rằng cho đến bây giờ hắn ta vẫn chỉ là nhân viên quèn của một công ty nhỏ nào đó thôi.
Lăng Thành nói khẽ: “Cậu lập tức sắp xếp một chút, phái người đi một chuyến tới nhà họ Tống ở thành phố Đại Phong....”
Mấy phút sau, yên lặng nghe xong sự phân phó của Lăng Thành, ở đầu dây bên kia điện thoại, Bành Khải gật gật đầu: “Tôi hiểu rồi thưa ngài Lăng, tôi lập tức đi làm.”....
Tại biệt thự nhà họ Tống.
Lúc này, toàn bộ người nhà họ Tống đều tụ tập ở sảnh lớn bên trong biệt thự, loạn cào cào hết cả, bà cụ ngồi ở đó, mặt mũi vô cùng âm trầm.

Tống Thế Long đứng ở một bên, mặt mũi tràn đầy hổ thẹn cùng hoảng sợ.


Ở chung quanh, đám người nhà họ Tống giống như đang tra hỏi phạm nhân, vây quanh Tống Thế Long lên giọng hỏi tội.

“Tống Thế Long, đều là tại ông!” “Trước kia ông thề thốt nói rằng có thể kiếm tiền, kết quả thì sao?” “Tôi biết ngay mà, cái người tên Tony mà ông nói không đáng tin, quả nhiên...” “Bất kể như thế nào, hôm nay ông nhất định phải cho chúng tôi một lời giải thích.”
Một đám người càng nói càng tức giận, ánh mắt phun lửa, cơ hồ muốn ăn tươi nuốt sống Tống Thế Long.

“Mọi người đừng nóng vội, chuyện này khẳng định có biện pháp giải quyết.” Giai Kỳ đứng ở một bên, lo lắng nói.

Lúc này còn có thể không vội sao! Nhà họ Tống lớn như vậy, lại chỉ bởi vì ba cô mà phá sản! Tịnh Lâm cũng nhanh chóng mở miệng: “Đúng vậy đó, cùng là người một nhà, mọi người trước hết đừng kích động như vậy.” Nhưng mà mọi người chung quanh cơ bản không có ai để ý tới mẹ con các cô.
Lúc này, bà cụ vô cùng thất vọng, nhìn về phía Tống Thế Long: “Thế Long à, con làm mẹ thất vọng quá, con nói đi, chuyện này phải làm sao bây giờ?” Tống Thế Long vẻ mặt đau khổ cầu xin: “Con cũng không nghĩ đến sự tình lại trở nên như vậy, cái ông Tony kia không nói một lời cứ thế mất tích, con cũng đang suy nghĩ tất cả biện pháp để tìm được hắn mà.”
Lúc này, trong đám người không biết là ai đột nhiên nói: “Tống Thế Long, tại sao tôi lại có cảm giác, tất cả mấy chuyện này đều là cái bẫy ông thiết kế ra vậy?”.

Một viên đá dấy lên ngàn cơn sóng, lập tức những người khác cũng nhao nhao kêu to tán thành.

“Đúng vậy, nhất định là ông cùng cái ông Tony kia hợp tác lừa tiền của chúng tôi.” “Ông mau nói đi, cái ông Tony kia ở đâu?” “Diễn trò giống thật đấy, Tống Thế Long...”
Tống Thế Long vẻ mặt cầu xin, cũng sắp khóc đến nơi: “Tôi thật sự không biết Tony ở đâu, tôi cũng là người bị hại mà, hơn nữa, tôi làm sao có thể hợp tác với người ngoài lừa gạt người nhà mình chứ?” Nhưng mà mọi người cũng không thèm chịu nể mặt mũi, từng người càng nói càng kích động, sắp muốn ra tay đánh người đến nơi.
Đúng lúc này, một giọng nói bối rối vang lên: “Lão phu nhân, không xong rồi, tộc trưởng Dịch Khải Liêm nhà họ Dịch tới, còn có mấy khách hàng khác của nhà chúng ta cũng tới.”
Vừa mới nói xong, bèn thấy có mấy người đi đến.

Cầm đầu chính là tộc trưởng nhà họ Dịch Dịch Khải Liêm.

“Bà à, cái hạng mục hai mà nhà chúng ta vừa mới hợp tác kia, tôi cảm thấy cần phải tạm ngừng.” Dịch Khải Liêm đi về phía bên này, nhìn bà cụ, nói thẳng vào vấn đề.

Sắc mặt bà cụ cứng đờ: “Tộc trưởng Dịch, tại sao đột nhiên lại muốn ngừng hợp tác vậy?”

Lúc này, tổng giám đốc Quách Trường của tập đoàn Đại Đỉnh đi tới, trên mặt lộ ra vẻ chế nhạo, cười nói: “Bà này, sự hợp tác của chúng ta cũng chấm dứt, hơn nữa, bà cũng không cần giả bộ hồ đồ, chúng tôi đều lấy được tin tức, tập đoàn Nhạc Vân nhà mấy người dạo gần đây đầu tư hết vốn liếng ra nước ngoài, hơn nữa còn mất cả chì lẫn chài.” Tạm ngừng một chút, Quách Trường tiếp tục nói: “Bây giờ tài chính của công ty của mấy người đã bị cắt đứt hoàn toàn rồi.” “Không sai, tập đoàn mấy người sắp biến thành cái xác rỗng ruột rồi, còn lấy cái gì hợp tác với chúng tôi?” Quách Trường vừa dứt lời, tổng giám đốc của một công ty khác bèn lớn tiếng nói.
Nhìn tình huống này, thân thể bà cụ run lên, cố giả bộ tươi cười nói: “Các vị, xin các vị nghe tôi nói đã, tình cảnh của tập đoàn Nhạc Vân chúng tôi không nghiêm trọng như các vị nghĩ đâu, về chuyện hợp tác...”
Không đợi bà cụ nói xong, Dịch Khải Liêm lắc đầu, ngắt lời nói: “Bà à, bà không cần giải thích, chúng tôi cũng không phải người ngu, nể tình chúng ta trước kia từng hợp tác với nhau, chúng tôi không cần tiền thù lao giai đoạn sau của hạng mục lần này nữa, mấy người trước hết trả tiền đặt cọc cho chúng tôi là được.” “Đúng, còn có chúng tôi nữa.” “Tôi cũng không muốn đợi đến lúc tập đoàn Nhạc Vân nhà mấy người phá sản, đến lúc đó mới đến đòi thì muộn rồi.” Cùng lúc đó, Quách Trường cùng các đối tác khác đều nhao nhao mở miệng, ngữ khí không cho phép nghi ngờ.
Lúc này, tất cả mọi người nhà họ Tống không chịu được nữa.

“Tộc trưởng Dịch, các người như vậy là bỏ đá xuống giếng.” “Đúng vậy, các người tại sao có thể như vậy chứ?” “Trước kia thời điểm tập đoàn Nhạc Vân chúng tôi còn tốt, từng người các người chủ động chạy tới hợp tác, bây giờ chúng tôi gặp phải phiền phức, các người lại đến đòi nợ, thật sự là hành vi của tiểu nhân...”
Đối mặt với sự chỉ trích của đám người nhà họ Tống, nhóm người Dịch Khải Liêm cùng Quách Trường cũng không cam lòng tỏ ra yếu thế, trong lúc nhất thời tại sảnh lớn biệt thự, hai bên cãi nhau chí chóe.

Bà cụ dường như bị chọc giận đến mức muốn ngất đi, cuối cùng vỗ bàn: “Đủ rồi, tất cả đừng ồn nữa.” Đợi đám người hai bên yên tĩnh lại, bà cụ thở sâu, nhìn Dịch Khải Liêm mấy cái, rất là thành khẩn mở miệng: “Tộc trưởng Dịch, tổng giám đốc Quách, đã đến nước này rồi, tôi cũng không nói được gì nữa cả, tôi đây tuổi đã cao, coi như các vị nể mặt tôi, thư thả cho tôi mấy ngày, có được không?”
Dịch Khải Liêm cùng mấy người Quách Trường liếc nhau, sau đó, Dịch Khải Liêm gật đầu nói: “Vậy được rồi, tôi cho các vị thời gian ba ngày.

Bà à, bà biết mấy người Lục Sơn Quân, Cửu Hạ Như Ân, Cẩm Tiêu Quân rồi đó, chắc chắn sẽ không quỵt tiền của chúng tôi, đúng không?” Nói xong những lời này, Dịch Khải Liêm quay người rời khỏi sảnh lớn.
“Đúng vậy, tổng giám đốc Dịch nói không sai.

Bà này, thời điểm bà làm tiệc mừng thọ, những nhân vật tai to mặt lớn kia đều tới tặng quà, bọn họ sẽ giúp bà.

Nếu ba ngày sau chúng tôi vẫn không lấy được tiền, chúng ta sẽ gặp nhau ở toà.” Lúc này, Quách Trường quẳng xuống một câu xong cũng rời khỏi đó.

Ngay sau đó, các đối tác khác cũng đều lần lượt bỏ đi.
Giờ phút này, bà cụ ngồi đờ đẫn trên ghế, mặt xám như tro.

Thiếu nợ những khách hàng này, ước chừng hơn 10 tỷ, thời gian chỉ có ba ngày, bà biết gom góp ở đâu ra? Bà vốn không quen biết mấy người Cẩm Tiêu Quân kia,! Trước đây vào sinh nhật của bà, chính bà cũng không biết tại sao bọn hắn lại tới tặng quà mà!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.