Tuyệt Đại Con Rể

Chương 66: 66: Múa Rìu Qua Mắt Thợ




“Anh lặp lại lần nữa?” Cô nhân viên kia cũng tức giận: “Anh có thấy buồn nôn hay không vậy, không mua nổi thì cũng đừng tới trung tâm mua sắm cao cấp như chỗ này.

Mặc hàng vỉa hè còn có mặt mũi tới chỗ như thế? Mấy người thử quần áo, làm bẩn quần áo thì làm sao bây giờ? Coi như không làm bẩn, sau khi thử xong mấy người cũng phủi mông một cái rồi đi, làm ảnh hưởng tới thời gian của nhân viên tiệm chúng tôi!”
“Đúng vậy, cô nói đúng lắm.” Lúc này, người phụ nữ phúc hậu kia cũng cười nói: “Người ta làm nhân viên cửa hàng cũng không dễ dàng gì.

Mấy người không mua cũng đừng thử.

Dưới lầu có cái chợ nhỏ, quần áo nơi đó mới thích hợp với mấy người.”
“Lăng Thành, chúng ta đi thôi.” Lúc này, Giai Kỳ kéo Lăng Thành một cái, thấp giọng nói.

Kỳ thực Giai Kỳ cũng là cố ý muốn trêu đùa Lăng Thành một chút, cũng không thật sự bảo hắn mua cho cô.

Lăng Thành ra hiệu cho Giai Kỳ đừng nói chuyện, cười híp mắt nói: “Tôi không chỉ muốn mua món này, tất cả các mẫu có trong tiệm mấy người, chỉ cần là size vợ tôi mặc vừa, tôi sẽ mua hết.” Âm thanh vừa dứt, một tấm thẻ ngân hàng bị vứt qua.
Cô nhân viên kia nhịn không được bèn bật cười, nhận lấy thẻ ngân hàng: “Được thôi, sáng nay chúng tôi vừa mới nhập hàng xong.

Có tất cả tám mươi mẫu.

Mỗi mẫu một cái, như vậy tổng cộng là 1 tỷ 980 triệu.

Hôm nay nếu như số dư trong thẻ ngân hàng của anh không đủ, tôi sẽ báo cảnh sát bắt anh.” Cô nhân viên kia vừa nói vừa đi đến quầy hàng.

Cô làm sao biết thẻ ngân hàng Vọng Cơ chứ?!
Thế nhưng chỉ nghe thấy một tiếng “tích” vang lên.


Vậy mà… Quẹt thẻ thành công?! 1 tỷ 980 triệu, quẹt thẻ thành công?! Tất cả mọi người đều choáng váng! Thẻ ngân hàng bình thường sau khi quẹt thẻ sẽ trực tiếp ra hóa đơn.

Thế nhưng đây là thẻ của ngân hàng Vọng Cơ, sau khi quẹt thẻ, trên máy tính ở quầy thu ngân hiện lên số dư còn lại! Chỉ có điều từ góc độ này chỉ có mấy cô nhân viên cửa hàng mới có thể nhìn thấy! Cái này… Đây là… 580 tỷ?! Một chuỗi số 0 thật dài khiến cho mấy cô nhân viên cửa hàng kia chân như nhũn ra, ngay lập tức ngồi xổm trên mặt đất!
“Thật xin lỗi, vừa rồi có lỗi với ngài, thật xin lỗi!” Cô nhân viên kia cũng sắp khóc rồi, không ngừng xin lỗi, cửa hàng trưởng cũng tự mình đi ra, gói kỹ hơn 100 bộ quần áo lại.

“Không cần nói xin lỗi.” Lăng Thành cười một tiếng, chỉ vào một cô nhân viên khác nói: “Tất cả trích phần trăm hoa hồng đều chuyển cho cô.

Mặt khác giúp tôi đưa mấy bộ quần áo này đến biệt thự nhà họ Tống.” Âm thanh vừa dứt, Lăng Thành kéo Giai Kỳ nhanh chân rời đi.

Lưu lại một đám người hai mặt nhìn nhau ở phía sau! Nhà… Nhà họ Tống? Chẳng trách có nhiều tiền như vậy, hóa ra là nhà họ Tống.
“Anh mua nhiều như vậy làm gì.” Ra đến bên ngoài, Giai Kỳ nhẹ giọng hỏi.

Lăng Thành cười híp mắt nhìn cô: “Đây không phải là lần đầu tiên mua quần áo cho vợ sao, vợ của tôi mỗi ngày phải đổi một bộ.” “Ấu trĩ.” Giai Kỳ liếc hắn một cái, trong lòng lại rất đắc ý: “Đúng rồi, sao anh lại có nhiều tiền như vậy, đừng nói với tôi lại là bạn anh cho mượn nhé.” Gần 2 tỷ đó.

Bạn gì mà lại quan tâm Lăng Thành như vậy chứ.
Kết quả ngay tại lúc này, cách đó không xa truyền đến âm thanh rối loạn tưng bừng.

Chỉ thấy ở chỗ rẽ phía trước có rất nhiều người tụm lại, chật như nêm cối! Mà trong đám người có một bóng người xinh xắn, vô cùng bắt mắt, không phải Tiêu Diệu Vân thì là ai?
“Tổng giám đốc Tiêu, sao cô ta lại ở chỗ này?” Giai Kỳ cũng nhìn thấy Tiêu Diệu Vân, nhịn không được nói một câu: “Đi, chúng ta cũng đi xem một chút.” Vừa chen vào trong đám người, chỉ thấy một lái buôn bán đồ cổ đang cầm một thanh kiếm loang lổ vết rỉ trên tay, đứng đó nước miếng tung bay nói: “Tôi đã nói với mấy người rồi, thanh kiếm này là bảo vật gia truyền của tôi, đã truyền mấy chục đời rồi, theo như lời ông nội của tôi nói, đây là cổ vật từ thời nhà Hán, nhìn rỉ sắt phía trên mà xem…”
Xung quanh nổi lên một trận cười vang.

“Từ thời nhà Hán cơ đấy, đừng khoác lác nữa.” “Đúng vậy, vừa nhìn đã biết là đồ giả.” Sắc mặt lái buôn đỏ lên, bèn bắt đầu tranh luận với mấy người đó.


Lăng Thành nhìn một vòng, phát hiện không chỉ có Tiêu Diệu Vân ở đó, mấy ông chủ tiệm đồ cổ bên cạnh Cổ Vận Các cũng ở đó, không chỉ có như thế, còn có mấy ông chủ hắn chưa gặp bao giờ, xem ra cũng là dân chơi đồ cổ.
Lúc này, Tiêu Diệu Vân cũng nhìn thấy Lăng Thành, gật đầu cười.

Không nghĩ tới trùng hợp như vậy, ở đây cũng có thể gặp phải hắn.

Chỉ có điều… Giai Kỳ chưa bao giờ đi dạo phố với hắn, hôm nay sao lại đi cùng hắn.
Lăng Thành cười với Tiêu Diệu Vân, sau đó ánh mắt tập trung trên thanh kiếm cổ trong tay lái buôn.

Hửm? Hoa văn trên thân kiếm có chút đặc biệt, mà ở chỗ không bị rỉ cũng hiện lên vầng sáng kỳ dị đang chuyển động.

Thanh kiếm này có chút thú vị.
“Ông chủ, thanh kiếm này bao nhiêu tiền?” Sau khi quan sát một hồi, Lăng Thành mở miệng hỏi thăm.

Lái buôn khoa tay múa chân: “800 triệu, một ngàn cũng không thể thiếu.” Đang nói chuyện, con mắt lái buôn hấp háy, lộ ra vẻ gian manh! Mọi người xung quanh cũng không khỏi hít một ngụm khí lạnh.

“Điên rồi à?” “800 triệu? Sao không đi cướp luôn đi.” “Chưa thấy tiền bao giờ à, cộng tất cả mấy thứ ông bày ra lại cùng lắm cũng chỉ 8 triệu.”
Đám người lên tiếng, Tiêu Diệu Vân với mấy ông chủ tiệm đồ cổ cũng đều lắc đầu cười thầm.

Cái ông chủ bán đồ cổ này thật là biết lòe người, một thanh kiếm nát lại hét giá 800 triệu.

Nhưng mà càng làm cho bọn hắn kinh ngạc lại là ở khúc sau.


“800 triệu sao? Được, tôi muốn mua.” Lăng Thành hơi suy tư một chút, gật đầu nói.
Oa! Lần này, tất cả mọi người đều xôn xao.

Hắn thật sự muốn mua? 800 triệu mua một thanh kiếm nát, não người này có vấn đề à? Giờ phút này, mấy ông chủ tiệm đồ cổ cũng âm thầm lắc đầu.

Bọn họ đã đứng ở đây nhìn một lúc lâu, thanh kiếm của tay lái buôn kia chẳng liên quan gì đến hai chữ “đồ cổ” cả, nói trắng ra thì chính là một khối sắt vụn.

Chỉ có Tiêu Diệu Vân là khẽ nhíu mày, như có điều suy nghĩ.
Giai Kỳ đối với đồ cổ hoàn toàn là người ngoài nghề, có điều sau khi nhìn thấy phản ứng của mọi người xung quanh, bèn muốn khuyên Lăng Thành một chút.

Có điều nghĩ đến năng lực giám định của Lăng Thành, cô lại nhịn xuống.

Mặc dù vậy, sông có khúc người có lúc, Lăng Thành cho dù có năng lực cũng không thể nhẹ dạ như thế, kiếm này rõ ràng là đồ giả! Cho dù có là đồ thật thì thân kiếm cũng đã bị gỉ hết rồi, cũng không đáng giá như thế.
“Nhìn đi, vẫn là người anh em kia biết nhìn hàng.” Ở đây hưng phấn nhất phải kể tới tay lái buôn kia, nhìn thấy Lăng Thành trả tiền, tay lái buôn bèn đưa kiếm cổ cho Lăng Thành, vẫn không quên giơ ngón tay cái với Lăng Thành.

Kỳ thực thanh kiếm cổ này là do tay lái buôn kia phát hiện được bên trong nước bùn ở bờ một con sông, vốn là tuỳ tiện hét giá, không nghĩ tới thật đúng là có người mua.
Dưới sự thổn thức của tất cả mọi người, Lăng Thành bọc kiếm cổ lại.

Lúc này, Tiêu Diệu Vân chỉ vào một cái mâm sứ có đáy phủ men xanh ở bên chân lái buôn, nhẹ nhàng mở miệng hỏi: “Ông chủ, cái này anh bán thế nào?” Lăng Thành chú ý tới, Tiêu Diệu Vân vừa mới mở miệng, mấy ông chủ tiệm đồ cổ kia đều vực dậy tinh thần.

Tiêu Diệu Vân với mấy ông chủ tiệm đồ cổ sở dĩ xuất hiện ở chỗ này, cũng không phải là đi dạo phố, mà là từ trong miệng người khác nghe được rằng bên phố đi bộ Hồng Kỳ này có một cái quán bán đồ cổ, trong quán xuất hiện một cái mâm sứ thời Tống, bèn cố ý tới xem một chút.
Trông mua bán đồ cổ có rất nhiều thứ cần chú ý, bao gồm nhìn mặt mà nói chuyện, làm sao để cò kè mặc cả.

Mà Tiêu Diệu Vân chính là thừa dịp lái buôn vừa bán xong một món, tìm được thời cơ thích hợp mới hỏi thăm.

“Người đẹp đây thật có mắt nhìn, cái mâm sứ này là bạn của tôi nhượng lại cho tôi, lúc đó nói là thứ tốt, nếu cô thích thì bán cho cô với giá 200 triệu, cô cầm lấy đi.”

Bấy giờ, lái buôn cười ha hả quay về phía Tiêu Diệu Vân nói.

Tiêu Diệu Vân không có trả lời, mà là trầm ngâm suy nghĩ.

Mấy ông chủ tiệm đồ cổ ở bên cạnh lại nhao nhao mở miệng.

“Ông chủ này, ông có biết vị tiểu thư đang đứng trước mặt ông là ai không? Thế mà dám ra giá 200 triệu?” “Đúng vậy, cái mâm sứ này của ông tôi đã xem được một lúc lâu rồi, sắc men không tệ, hoa văn tinh tế, có điều còn thiếu chút khí tức cổ vận.” “Không sai, thứ này của ông nhìn như đồ nhân tạo ấy, vẽ màu cũng là thủ pháp thời Tống, có điều lại là đồ giả, cùng lắm cũng chỉ là một món hàng mô phỏng cao cấp mà thôi.” “Không đến cái giá 200 triệu ấy đâu.”
Nghe thấy lời nói của mấy ông chủ tiệm đồ cổ, gương mặt tay lái buôn tỏ vẻ chẳng sao cả: “Thứ này của tôi chính là cái giá này, mấy người thích thì mua không thích thì thôi.” Lời này vừa nói ra, mấy ông chủ tiệm đồ cổ đều âm thầm lắc đầu.

Tiêu Diệu Vân trong nháy mắt cũng mất hứng thú.

Vật này là đồ giả, nhưng cũng đáng ít tiền.

50 triệu thì còn được.

Nhưng 200 triệu thì… Đồ đần mới mua.
“Ông chủ, để cho tôi xem chút.” Đúng lúc này, Lăng Thành mở miệng.

Mới vừa kiếm được 800 triệu từ trong tay Lăng Thành, lái buôn không khỏi kích động, không nghĩ nhiều bèn đưa mâm sứ cho Lăng Thành.

Mấy ông chủ tiệm đồ cổ cũng chăm chú nhìn Lăng Thành.

Lăng Thành cầm mâm sứ trong tay nhìn kỹ một chút, sau đó lại đưa tay gảy một cái, chậm rãi nói: “Như loại mâm sứ này, nếu là đồ phỏng chế cao cấp thì sẽ nghe thấy có tạp âm, nhưng âm thanh cái này phát ra lại rất trong, hơn nữa, nhìn mới tinh như thế cũng không phải bởi vì vừa mới sản xuất ra không lâu, mà là bởi vì chủ nhân trước của cái mâm sứ này rất yêu quý nó, người đó cũng hiểu một chút kiến thức bảo dưỡng đồ cổ, cho nên lúc đầu nhìn sẽ có cảm giác giống như vừa mới được nung ra.”
Nói xong những lời này, Lăng Thành đi qua đưa mâm sứ cho Tiêu Diệu Vân, thấp giọng nói: “Dựa vào kinh nghiệm của tôi thì cái này không phải đồ giả, tuyệt đối đáng giá 200 triệu.” Nghe thấy lời này của Lăng Thành, Giai Kỳ có chút nóng nảy, nói khẽ: “Lăng Thành, không nên nói lung tung, tổng giám đốc Tiêu tự nhìn được thật giả.

Anh đừng múa rìu qua mắt thợ.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.