Tuyệt Đại Con Rể

Chương 7: 7: Nhường Chỗ Ngồi




Nghe thấy những lời mắng nhiếc quá đáng của Uyển Đình, Giai Kỳ cuối cùng cũng khẽ lên tiếng: “Uyển Đình, em đừng nói nữa!”.

Không thể không nói dáng vóc của Uyển Đình cũng rất xinh đẹp, cô ta nhanh chân bước về phía Giai Kỳ, như đang đi biểu diễn người mẫu vậy, rất đẹp.
“Công ty của vợ tôi thiếu 500 triệu, cô làm sao biết tôi sẽ không giúp được gì!?” Lăng Thành cười híp mắt nhìn cô ta.

“Tôi nhớ, lúc trước cô đã từng nói với tôi nếu tôi có thể lấy ra được 500 triệu cô sẽ gọi tôi một tiếng ‘cha’ đúng không?”
“Đúng!”.

Uyển Đình chậm rãi đứng lên và nói: “Đâu? Anh móc ra đây cho tôi xem.

Hôm nay anh mà không ấy ra được thì anh phải gọi tôi một tiếng “mẹ” đó!”.
Lăng Thành nhẹ nhàng ngồi trên ghế, rồi cầm cái túi bẩn xách ngược lên đổ ra, đồ trong túi đó ào ào rơi ra trên mặt bàn, tất cả không gian và con người trong phòng đó như bị đứng hình mất mấy giây, từng xấp tiền mặt màu đỏ, giống như thác nước cứ thế tuôn xuống, đến ngay cả chiếc ghế sô pha siêu to cũng không còn đủ chỗ chứa nữa, rất nhiều tiền đã rơi xuống nền nhà.
“Cái này...!đây là...”, Uyển Đình không thể tưởng tượng nổi những thứ mình đang nhìn thấy, cô ta ngạc nhiên đến không nói ra được lời nào”.

“Tiền...!tiền..., đây đúng là 500 triệu sao?”.

Lúc này Tịnh Lâm cũng đi tới, vốn ban nãy đang cáu giận bây giờ thay đổi 180 độ mắt sáng lên, Uyển Đình và Hân Hân chân tay như run lên, 500 triệu tiền mặt đặt trước mặt, thật khó tin vào mắt mình.
“Giờ thì hãy gọi to lên cho tôi, gọi đi”, Lăng Thành vuốt vuốt tóc, mặt đầy kiêu hãnh chờ nghe Uyển Đình gọi mình một tiếng “cha”.


Uyển Đình nhìn về phía Lăng Thành, cười lạnh nhạt nói: “Lăng Thành, anh đừng tưởng tôi không biết, mỗi ngày chị Giai Kỳ cũng chỉ cho anh 200 nghìn đồng, số tiền này của anh e rằng cũng chẳng phải sạch sẽ gì!?”.
Những lời này cũng khiến cả người Giai Kỳ như run lên, cô vội kéo tay Lăng Thành vào phòng riêng rồi đóng sập cửa lại,Giai Kỳ thấp giọng nói: “Lăng Thành, số tiền kia ở đâu mà ra, anh hãy nói thật cho tôi biết đi, có phải anh đã làm việc gì không sạch sẽ đúng không?”
“Sạch sẽ, yên tâm đi, tôi đã vay từ chỗ bạn tôi”.

Lăng Thành thở dài một hơi.

Anh ta bây giờ là tổng giám đốc công ty Hoa Ngưu, nhưng anh ta vẫn chưa muốn cho Giai Kỳ biết thân phận của mình sớm như vậy.

Bởi vì bây giờ nếu để lộ thân phận ra, Giai Kỳ chắc chắn chỉ có thể cho rằng anh ta gặp vận may thôi.
Trong phòng khách, hai người bạn thân của Giai Kỳ cũng đã rời đi.

“Một tiếng ‘cha’ cũng không gọi được sao? Đúng là dám chơi không dám chịu!” Lăng Thành lẩm bẩm mấy câu, rồi anh ta bình thản ngồi lên ghế sô pha nghịch điện thoại.
Mấy ngày hôm nay, thành phố Đại Phong không có lấy một ngày yên tĩnh.

Ai cũng đã biết tin công ty giải trí lớn nhất thành phố Đại Phong đã đổi tổng giám đốc.

Vô số công ty quảng cáo, tìm tới cửa để tìm kiếm cơ hội hợp tác.

Thế nhưng tên tổng giám đốc mới này rất kỳ quái, các đối tác hợp tác trước đó đều bị từ chối ngay từ ngoài cửa.

Thế nhưng lại đồng ý hợp các cùng với công ty nhà họ Tống.

Giai Kỳ lúc này vừa mừng vừa lo sợ, cô ta chờ cả nửa ngày nhưng vẫn không gặp được tổng giám đốc của công ty Hoa Ngưu, mãi lúc sau cô thư ký tổng giám đốc mới gọi điện ra và báo lại với cô rằng ngày mai cô có thể trực tiếp đem hợp đồng đến ký, địa điểm tại khách sạn Nam Hải thành phô Đại Phong.
“Đứng lên! Đây là chỗ anh có thể ngồi sao?Nhanh lên mau nhường chỗ cho giám đốc Tiêu đi!” Nói những lời này chính là Tống Tử Ngôn.

Chỉ lạ là, bên cạnh anh ta là một cô gái cao ráo trẻ đẹp.

Nhìn thấy cô gái này, Giai Kỳ liền ra lệnh cho Lăng Thành đi cùng cô:“mau đứng lên đi, anh không có mắt sao?”.
Nhà họ Tiêu là một dòng họ chuyên kinh doanh đồ cổ từ lâu đời, nghe nói nếu công tất cả đồ cổ của nhà họ Tiêu lại ít cũng phải khoảng hơn mười mấy tỷ.

Lần này nhận lời mời của bà Từ mà đến đây.


Lần đầu tiên đến, cô ta chú ý ngay đến Giai Kỳ, bởi vì vừa nhìn đã thấy dưới chân Giai Kỳ đang mang một đôi giày cao gót cực kỳ đẹp.

Không phải là Mộng Như Ý sao? Bấy lâu nay Tiêu Vân Diệp thích đôi giày cao gót này ai ai cũng đều biết.

Nhưng cô ta lại không có được đôi giày này, không phải vì cô ta không đủ tiền mua mà là vì đôi Mộng Như Ý này là bản giới hạn, cả thế giới chỉ có 99 đôi! Đôi giày này, không phải cứ có tiền là có thể mua được, mà nó còn phụ thuộc vào việc có mối quan hệ mới có thể mua đến tay được.

Lăng Thành vờ như không nghe thấy, vẫn cứ thản nhiên ngồi đó cắn hạt dưa.

Nhìn thấy bộ dạng này của anh ta, Giai Kỳ nổi giận lên: “Anh có phải điếc không vậy? Tử Ngôn đang nói chuyện với anh đó, anh không nghe thấy sao?’.

Nếu như hôm nay vì Lăng Thành mà Giai Kỳ đắc tội với Tiêu Diệu Vân thì hậu quả thật khó lường.

Mặc dù đã mượn Lăng Thành 500 triệu nhưng trong mắt Giai Kỳ, Lăng Thành vẫn chỉ là một tên vô dụng, anh ta chỉ hay gặp may, chứ chẳng phải người tài giỏi gì cả.
“Được”, nhìn thấy Giai Kỳ mở lời, Lăng Thành cười cười, đứng lên và đi tránh ra phía sau chiếc bàn lớn bên cạnh.
Tống Tử Ngôn cười khinh bỉ, rồi kéo chiếc ghế ra: “Giám đốc Tiêu, mời cô ngồi.

Người ban nãy là thằng đến làm con rể của nhà họ Tống chúng tôi, ăn không ở chùa, mỗi ngày chỉ biết ở nhà, ít được gặp những người có vị thế, nên anh ta rất ngốc, mong cô đừng chấp vặt với anh ta.”
“Ừm”, Tiêu Diệu Vân nhẹ nhàng lên tiếng.

Ngồi trên ghế, nhưng ánh mắt của Tiêu Diệu Vân lại chỉ chú ý đến đôi Mộng Như Ý trên chân Giai Kỳ.

Đôi giày thật sự quá đẹp, quá hoàn mỹ, tin chắc rằng bất kỳ cô gái nào mang lên chân đều trở nên khí chất gấp mấy lần.


“Cô Giai Kỳ, mạn phép cho tôi hỏi...” Tiêu Diệu Vân không nhịn được nữa mà mở miệng hỏi: “Xin hỏi, đôi giày này của cô, là mua ở đâu vậy?”.
Giai Kỳ nhẹ nhàng nở nụ cười, trong lòng vô cùng vui mừng.

Không ai là không biết Tiêu Diệu Vân là mỹ nữ nổi tiếng khắp thành phố Đại Phong này, thế nhưng bây giờ cô ta lại nhìn Giai Kỳ với ánh mắt đầy sự ngưỡng mộ.

Giai Kỳ lúc này tỏ vẻ vô cùng tịnh tâm, “Là một người bạn tặng”Giai Kỳ nhẹ nói.

Tuy âm thanh không lớn nhưng người ở những bàn bên cạnh đều không nhịn được quay sang nhìn.

Hơn nữa, Giai kỳ và Tiêu Diệu Vân thật sự là hai cực phẩm ngồi cùng một chỗ, thật sự là quá đẹp.

Lúc này Tiêu Diệu Vân mặc một bộ váy hoa ngắn nhẹ nhàng, đôi chân thon gọn nõn nà, tất cả làm say đắm biết bao chàng trai.
“Cô Giai Kỳ này, tôi có thể hỏi về người bạn đó của cô không? cô có thể gọi điện cho người bạn của cô được không?” Tiêu Diệu Vân nóng lòng mở lời.

Đây là một cơ hội tốt biết bao để cô có thể kết giao với con gái cưng của nhà họ Tiêu.

Giai Kỳ cắn nhẹ môi, khẽ gật đầu và rút điện thoại ra, bấm số gọi đến cho Hạc Hiên..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.