Tuyệt Đại Con Rể

Chương 70: 70: Còn Ra Cái Thể Thống Gì Nữa!




“Lăng Thành, anh trước tiên cởi trói cho chúng tôi đã.

Còn nữa, đám người vừa rồi là ai vậy? Bọn hắn tìm anh làm cái gì?” Giai Kỳ nhẹ giọng hỏi.

Lăng Thành gãi gãi đầu: “Không có gì, tôi cũng không quen biết bọn hắn, chỉ là hiểu nhầm thôi, bọn hắn tìm lộn người.”
Chuyện làm đường chủ của Thông Thiên Giáo, Lăng Thành tuyệt đối không nói ra được.

Dù sao danh tiếng của Thông Thiên Giáo thật sự rất không tốt.

Lăng Thành vừa nói vừa cởi trói cho ba cô gái.

Kết quả ngay vào lúc này, chỉ nghe thấy cửa phòng bị mở ra, ngay sau đó truyền đến một tiếng quát lớn! “Lăng Thành? Cậu đang làm gì?”
Nhìn ra cửa, chỉ thấy Tiêu Thanh Sơn, ba của Tiêu Diệu Vân, đang đứng ở đó, vẻ mặt âm trầm, trong mắt mang theo kinh ngạc cùng phẫn nộ, khóe mắt cũng run rẩy theo! “Còn ra cái thể thống gì nữa!!” Tiêu Thanh Sơn vỗ ngực, vô cùng tức giận, trực tiếp vứt cái cặp công văn trên tay xuống đất: “Tôi biết người trẻ tuổi mấy người bây giờ tư tưởng rất phát triển, nhưng mà cũng không thể như này được! Ba người… lại còn trói gô lại, mấy người… Mấy người còn ra thể thống gì không cơ chứ!”
Tiêu Thanh Sơn lại vỗ ngực, hít thở mạnh! Ông đã giáo dục con gái từ nhỏ, nhất định phải giữ mình trong sạch! Bây giờ khiến ông tức giận, khiến ông không thể nào chấp nhận được chính là, cô con gái luôn luôn nhu thuận nghe lời của ông cũng tham dự vào.

Cái này còn ra thể thống gì nữa!
“Ba không dạy được con, đây là tội của ba!” Cơ thể của Tiêu Thanh Sơn lui về phía sau mấy bước, mắt trợn trắng lên, thiếu chút nữa ngất đi.
“Bác Tiêu!” Lăng Thành tay mắt lanh lẹ, cũng không để ý đến việc cởi trói cho các cô nữa, nhanh chóng đỡ được Tiêu Thanh Sơn.

Cái này cái này cái này, bác ấy nghĩ đi đằng nào rồi??? Lăng Thành chỉ cảm thấy dở khóc dở cười! Tính tình bác già này ghê quá…
Mà lúc này, sắc mặt của ba người Tiêu Diệu Vân, Giai Kỳ, Uyển Đình trong nháy mắt cũng nóng cháy lên, trong lòng vô cùng xấu hổ.


Kết quả ngay vào lúc này, Tiêu Thanh Sơn liếc mắt nhìn bàn trà, lần này, bác già hoàn toàn không chịu nổi nữa! Khăn giấy! Phía trên còn có nước mũi, cực kỳ rõ ràng!
“Lăng Thành, cậu!” Sắc mặt Tiêu Thanh Sơn trắng bệch, môi cũng phát run! Con gái bảo bối của ông! Tại sao lại bị hắn làm nhục rồi! Cô con gái của ông được dạy dỗ đàng hoàng, thông minh có văn hóa lại hiểu lễ nghĩa, dung mạo xinh đẹp không nói, còn vô cùng dịu dàng.

Không biết có bao nhiêu người muốn theo đuổi con gái ông! Cái tên Lăng Thành này có chỗ nào tốt? Ở trong mắt người khác, hắn chỉ là một thằng con rể ở rể!
“Cái đó… cái đó… Bác Tiêu bớt giận, bác suy nghĩ nhiều quá, cháu xin phép đi trước ạ.” Lăng Thành gấp gáp không chịu được.

Mẹ nó chứ, bây giờ không chạy thì còn chờ tới lúc nào? Nếu còn không đi, bác già này có thể viết ra hẳn một quyển kịch bản phim truyền hình!
Nghĩ tới đây, hắn nhanh chóng cầm lấy cây kéo, cởi trói cho ba cô gái.

Kết quả lúc đó tay chân luống cuống, còn đụng phải ngực Tiêu Diệu Vân, mềm nhũn! Có điều lúc này hắn nào có tâm tình hồi tưởng lại cảm xúc trên tay, vội vã mang theo Giai Kỳ và Uyển Đình, phóng ra khỏi nhà họ Tiêu giống như chạy trốn vậy.
Bọn họ chân trước vừa đi, Tiêu Thanh Sơn đã ôm ngực, ngay lập tức ngồi đơ người trên ghế sa lon.

“Ba đừng nóng giận mà, ba suy nghĩ nhiều rồi, ba thật sự hiểu nhầm Lăng Thành rồi, sự thật không giống như ba nghĩ đâu.” Tiêu Diệu Vân nhanh chóng giải thích.
“Vậy con nói một chút cho ba nghe, rốt cuộc chuyện gì xảy ra?!” “Vừa rồi có một đám người đột nhiên xông vào…” Tiêu Diệu Vân thấp giọng kể lại chuyện vừa nãy.

Có điều, Hà Thiên Hựu với Lăng Thành ở trong phòng ngủ nói cái gì thì cô cũng không biết.
“Một đám người xông đến nhà chúng ta, trói ba đứa các con lại? Sau đó người ta chưa làm gì đã đi mất?” Nghe con gái kể xong, Tiêu Thanh Sơn tức giận không nhẹ: “Con gái, con thật sự cho rằng ba con già rồi nên hồ đồ phải không? Lý do hoang đường như thế, con cho rằng có thể lừa ba được à?”
“Ba…” “Diệu Vân, con trước hết nghe ba nói đã.

Ba biết, mấy người trẻ tuổi các con tư tưởng so với thế hệ của ba thì thoải mái hơn một chút, cách chơi bời cũng nhiều, nhưng mà con đừng quên, con là đại tiểu thư nhà họ Tiêu, hơn nữa, cái tên Lăng Thành kia cũng có vợ rồi.”
Nói đến đây, Tiêu Thanh Sơn từ từ nhắm hai mắt lắc đầu: “Cái cô Giai Kỳ kia cũng thật là, tại sao có thể dung túng người đàn ông của mình làm ra loại chuyện này không biết nữa?” “Con...” Sắc mặt Tiêu Diệu Vân ửng đỏ, buồn bực không chịu được.

Xem ra hôm nay giải thích cũng không xong.


Tiêu Thanh Sơn cũng càng nghĩ càng giận: “Ba thực sự nghĩ mãi mà không rõ, cái tên Lăng Thành kia thì có gì tốt, ngoại trừ biết giám định một chút cổ vật ra thì hắn còn có tài cán gì nữa?”
Tiêu Diệu Vân dứt khoát không nói câu nào, đứng ở nơi đó lẳng lặng lắng nghe.

“Có điều con gái này, nếu con thật sự thích hắn, ba là ba con, ba tôn trọng lựa chọn của con, có điều ba có một điều kiện.

Hắn nhất định phải ly hôn với Giai Kỳ, đúng, còn có cô gái kia nữa, tên là Uyển Đình phải không? Cũng phải đoạn tuyệt quan hệ với cô ta nữa! Nhất định phải đảm bảo hắn một lòng một dạ với con mới được.”
“Ba, ba nói bậy bạ gì đó, con nói muốn ở bên hắn bao giờ...” Tiêu Diệu Vân xấu hổ đến mức khuôn mặt đỏ bừng, giậm chân một cái.

Nhưng mà ngoài miệng thì nói như vậy, trong đầu Tiêu Diệu Vân lại hiện ra dáng vẻ của Lăng Thành, trong lòng nổi lên gợn sóng.

Có điều… Lăng Thành thật đúng là khiến cho người ta nhìn không thấu.

Lúc nào cũng có thể mang đến cho người ta sự bất ngờ không tưởng tượng được.
Trong miệng người khác, hắn chỉ là một tên vô dụng, yếu đuối, không được tích sự gì.

Thế nhưng sau khi tiếp xúc với hắn, cô có cảm giác hắn giống như một vùng biển sâu thăm thẳm, khiến cho người ta không nhìn thấu được, hơn nữa khi đi cạnh hắn rất có cảm giác an toàn.

Kỳ quái, tại sao cô lại có ý nghĩ như vậy chứ… Ý nghĩ này vừa lóe lên, mặt Tiêu Diệu Vân càng đỏ hơn…
Sau khi rời khỏi nhà họ Tiêu, Giai Kỳ xuống xe ở cửa siêu thị.

“Lăng Thành, anh đưa Tiểu Đình về đi.” Giai Kỳ nói: “Tôi đi mua một ít đồ ăn, buổi tối… nấu cơm cho anh…” Nấu cơm cho hắn? Kết hôn đã 3 năm, nấu cơm mỗi ngày là phần việc của hắn.


Hắn chưa từng nghĩ tới Giai Kỳ sẽ nấu cơm cho hắn?
“Được, được!” Lăng Thành nhẹ gật đầu, đưa mắt nhìn Giai Kỳ đi vào siêu thị, sau đó khởi động xe, đưa Uyển Đình về nhà.

Trên xe chỉ có hai người, Uyển Đình trở nên vô cùng câu nệ.

Trông thấy cô như vậy, Lăng Thành cười một tiếng: “Đừng lo lắng, tôi cũng không ăn thịt người.” “Không… Không lo lắng.” Uyển Đình thấp giọng nói, hai tay đặt ở giữa hai chân, chân tay luống cuống.
Hắn không ăn thịt người, nhưng trong lòng Uyển Đình sợ hắn! Lần trước ở Xuân Giang Hoa Nguyệt Dạ, cô tận mắt nhìn thấy Nhật Tử Đằng ba nuôi của Vương Việt Bân vậy mà lại cúi gập người trước mặt Lăng Thành! Hôm nay, người đàn ông này lại thông qua điện thoại mắng mỏ Lục Sơn Quân.

Uyển Đình hối hận rồi, lúc trước cô còn không xem Lăng Thành như con người, thường xuyên bảo hắn giặt quần giặt áo, còn thường xuyên xem thường hắn, sỉ nhục hắn.

Thế nhưng ai biết được hắn ta lại nhẫn nhịn như thế...
“Cô là bạn tốt nhất của Giai Kỳ.” Lăng Thành mở miệng nói: “Tôi kết hôn với Giai Kỳ 3 năm, tôi biết cô đối xử với Giai Kỳ không tệ, có chuyện gì tốt cô đều nghĩ đến cô ấy đầu tiên.

Như vậy đi, hôm nay tôi cũng nói cho cô một tin tốt.” Nói đến đây, Lăng Thành nhìn cô một cái, mở miệng lần nữa: “Tôi chuẩn bị mở một công ty địa ốc.

Có thể tuyển dụng cô làm giám đốc.”
“Có… có thật không?” Trên mặt Uyển Đình khó che giấu được sự vui sướng! Lăng Thành cười một tiếng, nhẹ gật đầu.

Gần đây hắn cẩn thận nghiên cứu, bây giờ chỉ có hai ngành nghề là có tương lai tốt nhất.

Thứ nhất chính là ngành giải trí.

Thứ hai chính là bất động sản.

Hai cái ngành nghề này, tương lai trong vòng 10 năm tuyệt đối sẽ phát triển ổn định, càng ngày càng tốt.


Con người bây giờ đều thích theo đuổi thần tượng, xem thần tượng còn quan trọng hơn so với chính mình.

Bọn họ cũng không ngại chi tiêu số tiền lớn cho thần tượng của mình.
Cho nên sản nghiệp làm về mảng giải trí tương lai sẽ vô cùng khả quan.

Có điều hắn đã có công ty Hoa Ngưu rồi.

chương trình Siêu Sao Tài Năng bây giờ vô cùng hot.

Mà bây giờ cũng là thời điểm đầu tư một chút vào mảng bất động sản.

Tên Lục Sơn Quân kia chẳng phải buôn bán bất động sản tốt lắm sao? Nghe Lục Sơn Quân nói gần đây muốn đi các tỉnh bên ngoài để phát triển.

Cho nên hắn mở công ty địa ốc cũng sẽ không xung đột với Lúc Sơn Quân.
Xung quanh thành phố Đại Phong có vài miếng đất, vị trí địa lý cũng không tệ, đoán chừng trong vài năm tới sẽ khai thông hệ thống tàu điện ngầm, chỉ cần thành lập công ty địa ốc, trước hết mua lại vài miếng đất kia, đến lúc đó chắc chắn kiếm lời to!
Mở công ty địa ốc, phải tìm một quản lý đáng tin cậy.

Uyển Đình mặc dù là phụ nữ, nhưng trước kia từng làm việc tại công ty địa ốc, gần đây làm việc ở công ty lắp đặt thiết bị.

Kinh nghiệm của cô về mảng bất động sản đúng là rất phong phú.
“Tiền lương của cô sẽ gấp năm lần tiền lương bình thường.” Lăng Thành hất tay áo nói.

Uyển Đình được ưu ái mà run sợ! Gấp năm lần tiền lương bình thường, cái này…
“Cảm ơn, cảm ơn… ba.” Uyển Đình vừa mừng vừa sợ, lúc này cô thật sự muốn thơm người đàn ông này một miếng! “Không cần cám ơn, tôi có điều kiện.” Lăng Thành hất tay áo: “Tôi trả lương cao cho cô là bởi vì cô thường xuyên ở cùng Giai Kỳ, nếu như sau này Giai Kỳ gặp phải chuyện gì, cô phải cho tôi biết đầu tiên.”
“Con gái cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!” Uyển Đình cười hì hì nói.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.