Tuyệt Đại Con Rể

Chương 77: 77: Không Chịu Nổi!




Thời tiết ở thành phố Đại Phong rất kỳ quái, có lẽ là chịu ảnh hưởng của khí hậu ven biển nên ban ngày nóng, buổi tối lạnh.

Có điều có một nơi cho dù rất nóng cũng có rất nhiều người vào.

Chính là Cổ Vận Các.
Không sai, ở cửa ra vào Cổ Vận Các có vài sạp hàng vỉa hè.

Đều là bán đồ cổ, rất nhiều người yêu thích đồ cổ đều tụ tập ở đây, ngóng trông mình có thể nhặt nhạnh được đồ tốt.

Nhặt được một món đồ cổ có giá trị, nửa đời sau cũng không lo chuyện cơm áo.
Phía trước mấy cái quán nhỏ, khách hàng cùng chủ quán mặt đỏ tới tận mang tai đang tranh chấp.

Một hồi tiếng động cơ truyền đến, Lăng Thành dừng xe lại.

Nhìn lướt qua quán nhỏ, xác định không có đồ tốt, hắn trực tiếp đi thẳng lên lầu.
Đi đến trên lầu trên của Cổ Vận Các, Tiêu Diệu Vân cũng đã chờ đợi ở đó từ lâu.

Nhìn thấy hắn tới, Tiêu Diệu Vân đạp giày cao gót đi qua, cười híp mắt hỏi: “Sao bỗng nhiên anh lại muốn xem loại sách về binh khí này vậy?” Tiêu Diệu Vân rất kỳ quái, trong nghề đồ cổ, loại binh khí ít được chú ý, Lăng Thành nghiên cứu thứ này làm gì?
Lăng Thành cười cười: “Không có gì, chỉ là dạo gần đây bỗng nhiên cảm thấy có chút hứng thú với binh khí cổ đại thôi.” Tiêu Diệu Vân ồ một tiếng, cắn môi, thấp giọng nói: “Mấy lời ba tôi nói hôm đó có chút khó nghe, anh đừng để ý.” Lời còn chưa nói hết, trên mặt Tiêu Diệu Vân đã hiện lên một vòng đỏ ửng.
Nói đến cái chuyện xấu hổ kia, ba cô gái bị trói, Lăng Thành đứng ở trước mặt các cô, tình cảnh này đúng là ai nhìn thấy cũng sẽ hiểu lầm.

Lăng Thành tỏ vẻ chẳng sao cả: “Không sao, tôi vốn cũng không để bụng.” Sau đó Lăng Thành thuận miệng hỏi một câu: “Bác Tiêu bây giờ chắc không hiểu lầm nữa nhỉ?” Đôi môi đỏ của Tiêu Diệu Vân hơi bĩu ra, nghĩ đến lời ba nói, toàn thân lập tức không được tự nhiên.
Ba nói, cô có thể ở bên Lăng Thành, nhưng hắn nhất định phải ly hôn Giai Kỳ, hơn nữa không thể dây dưa với những cô gái khác… Những lời này cứ vang vọng bên tai cô, Tiêu Diệu Vân chỉ cảm thấy mặt mình nóng bỏng.

Tim đập càng nhanh hơn.


Cô… sẽ không phải thật sự yêu thích Lăng Thành chứ?
Chịu đựng tâm tư rối bời trong lòng, Tiêu Diệu Vân thấp giọng nói: “Ba tôi không hiểu lầm, tôi đã giải thích rõ ràng rồi.” Lăng Thành cười híp mắt hỏi: “Cô giải thích như thế nào?” “Tôi… Tôi chỉ là ăn ngay nói thật thôi mà.” Lúc này, Tiêu Diệu Vân sốt ruột không được, hoàn toàn chính là một cô bé ưa xấu hổ, quả thực vô cùng hấp dẫn.
Ha ha, không nghĩ tới dáng vẻ xấu hổ của Tiêu Diệu Vân cũng xinh đẹp như vậy.

Lăng Thành nở nụ cười, muốn tiếp tục trêu chọc vài câu, khóe mắt liếc qua người bên cạnh, bèn bỏ ý định đó đi.
Tình huống gì đây? Giữa tiểu thư và cái tên Lăng Thành này xảy ra chuyện gì vậy? Sao hôm nay tiểu thư giống như biến thành người khác thế? Lúc này, người phụ trách Vương Bình của Cổ Vận Các đứng ở một bên ngơ ngác nhìn, mặt mũi tràn đầy mơ hồ.
Phải biết rằng, Tiêu Diệu Vân ở trước mặt nhân viên như bọn hắn vẫn luôn tỏ ra cao ngạo, từ trước tới giờ không thể hiện cảm xúc ra mặt.

Hôm nay ở trước mặt cái tên Lăng Thành này lại tỏ ra xấu hổ.

Đại tiểu thư sẽ không vừa ý cái tên con rể ở rể này chứ?
“Nếu như trong tiệm không có chuyện gì thì tôi đi trước đây.” Lúc này, Lăng Thành cũng phát giác được bầu không khí trong tiệm cứ sai sai, quay về phía Tiêu Diệu Vân nói.

Tiêu Diệu Vân gật gật đầu: “Được.” Lăng Thành gật đầu, đi ra khỏi Cổ Vận Các.
Ra đến bên ngoài, đang muốn lái xe rời đi, lúc này điện thoại trong túi vang lên.

Thấy là số lạ, Lăng Thành nhíu mày, nghe máy.

“Anh Thành, là em, Hà Thiên Hựu đây.” Điện thoại vừa được kết nối, âm thanh hưng phấn của Hà Thiên Hựu đã truyền tới: “Anh Thành, nhóm huynh đệ tụi em đào được không ít Hoa Song Sắc rồi, em đi đâu đưa cho anh bây giờ?”
Hà Thiên Hựu khách sáo nói, ngữ khí lại lộ ra vẻ lo lắng.

À, hóa ra là chuyện luyện chế thuốc giải.

Lăng Thành nhẹ gật đầu, hẹn hắn đến công ty Hoa Ngưu.

Hoa Song Sắc là thứ tốt, chỉ cần có thứ này thì có thể luyện chế rất nhiều đan dược! Ví dụ như Tật Hành Đan, Thụy Miên Đan, đều cần phải có Hoa Song Sắc.

Trong văn phòng tổng giám đốc, trước bàn làm việc, Lăng Thành mặt mày hớn hở.

Khá lắm, ước chừng có mấy chục gốc Hoa Song Sắc.

Xem ra lúc trước Hà Thiên Hựu không nói láo, quả nhiên có một nơi mọc rất nhiều Hoa Song Sắc.
Trong lòng suy nghĩ, Lăng Thành bèn bận rộn luyện chế đan dược.

Mấy tiếng sau… Lăng Thành cất kỹ mấy chục viên thuốc giải vừa luyện chế xong, lau mồ hôi trán một cái.

“Anh Thành, anh chính là phụ mẫu tái sinh của tụi em!” Nhận lấy thuốc giải mà Lăng Thành đưa tới, Hà Thiên Hựu không khỏi kích động, hốc mắt cũng ướt.
Sau đó, hắn từ trên người lấy ra một miếng ngọc bài nhỏ: “Anh Thành, cái này là ngọc bài mà đường chủ của Thông Thiên Giáo chúng tôi mang bên mình, là tượng trưng cho thân phận đường chủ, lần trước đi gấp quá, em quên đưa cho anh, anh Thành nhất định phải cất kỹ, sau này lỡ như đụng phải người của Thông Thiên Giáo, sinh ra hiểu lầm thì đưa ngọc bài này ra, bọn họ sẽ biết anh là người của mình.”
Lăng Thành gật gật đầu, nhận lấy cất ở trên người, sau đó vỗ vai Hà Thiên Hựu, cười nói: “Nhanh đi cứu các huynh đệ khác đi.” Hà Thiên Hựu trịnh trọng gật đầu, sau đó vội vàng đi mất.

Hắn chân trước vừa đi, Lăng Thành đã không nhịn được mở “Vô Cực Đan Thuật” ra.

Bây giờ có nguyên vật liệu rồi, xem xem Hoa Song Sắc có thể luyện được những đan dược gì!
Chạng vạng tối, tại Tống Gia.

Giai Kỳ cùng Uyển Đình ngồi ở trên ghế sa lon.

Thời tiết quá nóng.

Lúc này các cô mặc váy ngắn, trên tay cầm kem lạnh.


Giai Kỳ nói khẽ: “Tiểu Đình, thật không nghĩ tới, em bỗng nhiên trở thành bà chủ công ty địa ốc, em quen biết nhân vật lớn nào vậy, ai đầu tư cho em?”
Giai Kỳ quá hiểu tình huống của Uyển Đình.

Mặc dù gia cảnh của cô không tệ, tại thành phố Đại Phong này cũng có chút nhân mạch, nhưng đột nhiên thành lập một cái công ty địa ốc lớn như vậy, Giai Kỳ như thế nào cũng không dám tin.
Trong mắt Uyển Đình lóe lên sự phức tạp, cười nói: “Mới quen được một người bạn.” Cô cũng không dám nói vị đại nhân này vật chính là Lăng Thành.

“Có cơ hội thì giới thiệu cho chị một chút đi.” Giai Kỳ không để ý đến vẻ mặt của Uyển Đình, cảm thấy rất hứng thú nói.
Uyển Đình lúng túng một chút, trên mặt lập tức nặn ra một nụ cười: “Được… được thôi…” Lúc này, Tịnh Lâm cũng đi tới.

Lúc này bà mặc quần jean, vừa chín chắn lại gợi cảm.

So với Uyển Đình và Giai Kỳ, giá trị nhan sắc vậy mà không kém chút nào.
“Tiểu Đình, đến ăn trái cây nào.

Tiền đồ của con chắc chắn không tệ đâu, vừa đó mà đã trở thành bà chủ của Bất Động Sản Đại Phong rồi.” “Dì cứ nói đùa, con đây cũng chỉ là đi làm công cho người khác.

Ông chủ thực sự là một người khác cơ ạ.” Uyển Đình khiêm tốn cười nói.
Tịnh Lâm không cho là đúng, nói: “Giống nhau cả mà, Giai Kỳ nhà chúng tôi không phải cũng giống vậy à? Nói là người quản lý xí nghiệp Tống Gia, thực ra còn không phải là đang giúp gia tộc kiếm tiền hay sao?” Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng gương mặt Tịnh Lâm lại tràn đầy kiêu ngạo.
Uyển Đình cười cười đang muốn đáp lại, đúng lúc này, cửa phòng khách bị đẩy ra, Lăng Thành đi vào.

Buổi trưa đọc sách một chút mà đã hoa cả mắt.

Có điều đáng để vui mừng chính là cái Hoa Song Sắc này thật sự là thứ tốt mà! Nó là nguyên liệu của ít nhất mấy chục loại đan dược!
Mặt mũi Giai Kỳ tràn đầy mừng rỡ: “Lăng Thành, anh đã về rồi.” Lăng Thành gật gật đầu, nói: “Uyển Đình tới chơi à, mấy người cứ trò chuyện đi.” Sau đó bèn trực tiếp lên lầu.

Uyển Đình âm thầm thở phào rồi lại ngồi xuống.
Ngược lại Tịnh Lâm lại có chút không vui, nhìn thấy Lăng Thành lên lầu bèn bĩu môi: “Cái tên Lăng Thành này xảy ra chuyện gì vậy, nói chuyện với Uyển Đình mà chẳng có quy củ gì cả.

Cũng không biết bưng trà rót nước, thực sự là chiều mãi thành quen rồi.”
Từ lần trước được Lăng Thành tặng cho một sợi dây chuyền trị giá mấy tỷ, thái độ của Tịnh Lâm đối với Lăng Thành có một chút thay đổi, có điều trong lòng còn chưa thay đổi hoàn toàn cách nhìn về hắn.


Uyển Đình bây giờ phát triển tốt như vậy, Lăng Thành đúng là không có mắt nhìn người, cũng không biết bưng trà rót nước hầu hạ!
“Dì à, không có việc gì đâu, con không khát nước…” Uyển Đình vội vàng nói.

Để cho Lăng Thành hầu hạ mình? Nói đùa cái gì chứ!
Đi đến phòng ngủ, Lăng Thành không kịp chờ đợi lấy quyển cổ thư kia ra, chính là quyển cổ thư ghi chép binh khí mà Tiêu Diệu Vân cho hắn.

Quyển cổ thư này nhìn có vẻ cổ xưa, bìa sách cũng đã ngả màu, phía trên viết rõ mấy chữ to: Thượng Cổ Binh Khí.
Mở sách ra, bắt đầu tìm kiếm Ẩm Huyết Kiếm.

Kết quả còn chưa tìm được, đã nghe thấy cửa phòng bị mở ra.

Tịnh Lâm dáng vẻ gợi cảm mê người đi tới, trừng Lăng Thành một cái: “Lăng Thành, ngày mai đi mua hai bộ quần áo.

Đừng có lúc nào cũng mặc mấy bộ quần áo nát ấy nữa.

Bây giờ Kỳ Nhi là chủ tịch xí nghiệp Tống Gia rồi, cậu đừng làm mất mặt nó!”
“À.” Lăng Thành gật gật đầu.

Thấy hắn bày ra vẻ mặt này, Tịnh Lâm cảm thấy không vui: “Gia tộc Hách Thị sẽ tổ chức một buổi dạo chơi ở ngoại thành.

Mười mấy gia tộc khác đều tham gia.

Cậu ăn mặc sạch sẽ một chút, đừng làm Kỳ Nhi mất mặt.

Tôi nhắc nhở cậu lần cuối đó.”
Gia tộc Hách Thị? Không nhịn được nghĩ đến Hách Kiến, chồng chưa cưới của Lâm Tuyết.

Nhà bọn hắn tổ chức dạo chơi ngoại thành? “Tôi đang nói chuyện với cậu đó, cậu có nghe thấy không hả?” Tịnh Lâm có chút nóng nảy: “Cậu nhìn cách ăn mặc của cậu xem, không biết giống cái gì nữa! Chỉ biết làm mất mặt Kỳ Nhi thôi!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.