Tuyệt Đại Con Rể

Chương 82: 82: Anh Đừng Dọa Tôi!




Trong nháy mắt đó, tất cả mọi người đều che miệng lại, có vài người nhát gan thậm chí còn gào thét rầm trời! Miệng con cá mập kia lớn như cái chậu, đỏ lòm, đột nhiên mở ra cắn về phía Giai Kỳ!
“Không!” Giai Kỳ nhắm chặt mắt lại, sự tuyệt vọng lan tràn trong lòng cô.

Cô trôi nổi ở đó, đợi chờ cái chết đến gần.

Nhưng mà cô nằm mơ giữa ban ngày cũng không nghĩ đến, cái miệng lớn đỏ lòm kia không chạm vào cô.
Cô chậm rãi mở mắt, một màn trước mắt này khiến cô hoảng hốt không thôi! Không chỉ có cô, lúc này tất cả mọi người đều hít một ngụm khí lạnh, không khí lặng ngắt như tờ! Chỉ thấy Lăng Thành cưỡi trên người con cá mập, tóm lấy vây cá, từng quyền từng quyền đấm lên người con cá mập!
Cái gì?!Ngơ ngác, yên lặng không một tiếng động! Yên tĩnh đến mức nghe được cả tiếng kim rơi xuống đất! Cá mập run rẩy kịch liệt, hàm răng sắc bén cắn vào cánh tay Lăng Thành tạo ra những vết thương sâu hoắm, máu tươi ào ào chảy ra!
“Đi, mau bơi đi!” Lăng Thành hét to lên, ánh mắt đỏ như máu! “Thế còn anh… Anh phải làm sao bây giờ...” Thân thể Giai Kỳ run lên, cũng không biết vì cái gì mà đôi mắt trở nên cay xè, nước mắt thi nhau rơi xuống! Là tôi trách oan anh, Lăng Thành, tôi trách oan anh rồi! Tại thời khắc sống còn, chỉ có anh bảo vệ tôi...
“Đi, bơi đi!” Lăng Thành đau đớn gào thét, hắn sắp không còn chút sức lực nào rồi! Nghe thấy tiếng hắn gào thét, Giai Kỳ cắn chặt môi, cô biết, mình còn ở lại chỗ này sẽ trở thành gánh nặng, cô cũng chỉ có thể cầu nguyện ở trong lòng, sau đó bơi về phía bờ.
Ngay sau đó, tất cả mọi người mới phản ứng lại, dồn dập bơi vào bờ!
“Aaaaa!” Lăng Thành kêu lên một tiếng đau đớn, con cá mập kia quá khỏe, ngay lập tức tránh thoát sự kìm kẹp của Lăng Thành, cấp tốc đuổi theo đám người! Lúc này tất cả mọi người đã sắp tới được bờ.

Nhưng Tiêu Diệu Vân đã tiêu hao rất nhiều thể lực, mới bơi được 1⁄3 quãng đường.

Thấy con cá mập kia bơi thẳng đến chỗ cô, cả người Tiêu Diệu Vân chìm trong sợ hãi, dưới cái áp lực kinh hoàng ấy, cô chỉ cảm thấy chân mình nhũn ra.
“Nhanh, bơi chậm đến chỗ tôi!” Lăng Thành kêu to.

Nghe thấy hắn la lên, Tiêu Diệu Vân tỉnh táo hơn một chút, nhanh chóng lên tiếng đáp lại, sau đó cố gắng bơi qua, chỉ là tốc độ của cô quá chậm.

Lúc này, đám người ở trên bờ nhìn thấy tình huống đó, từng người đều lo lắng không chịu được, nhất là những người theo đuổi Tiêu Diệu Vân kia, hận không thể ngay lập tức lao xuống nước làm anh hùng cứu mỹ nhân.
Nhưng nghĩ đến sự hung ác của con cá mập kia, những người này lại bỏ ý định đó đi, chỉ đành đứng ở bên bờ, quay về phía cô lớn tiếng chỉ huy.


“Diệu Vân, cá mập ở ngay phía sau cô kìa, bơi nhanh một chút!” “Còn chưa đến 5m nữa, gắng sức lên!”
Giờ phút này, Lăng Thành cuối cùng cũng tiếp cận được cô, một tay ôm lấy eo Tiêu Diệu Vân! Cùng lúc đó, nội lực từ đan điền điên cuồng tràn ra khắp cơ thể cô! Tiêu Diệu Vân chỉ cảm thấy rằng cô sắp ngất xỉu đến nơi, nhưng khi Lăng Thành ôm cô, cô giống như có nguồn năng lượng dùng không hết.

Trong lòng cô đột nhiên sinh ra cảm giác an toàn.
“Tôi giúp cô ngăn nó lại, cô bơi về phía bờ.” Lăng Thành tới gần bên tai cô, khẽ nói.

Giờ phút này, thân thể Tiêu Diệu Vân run rẩy kịch liệt! Từ nhỏ đến lớn, chưa từng có người đàn ông nào cách cô gần đến vậy.

Lập tức tai cô đỏ lên, cảm giác toàn thân tê dại, nhẹ gật đầu.

Hắn...!Hắn thật sự có thể mang đến cho người ta cảm giác an toàn...
Tiêu Diệu Vân vừa bơi vừa suy nghĩ lung tung trong đầu.

Cô không quan tâm tới thân phận con rể Tống Gia của hắn, không quan tâm! Ở bên hắn, trời có sập xuống cũng không sợ.

Trong lòng suy nghĩ miên man, chợt nhìn thấy Giai Kỳ ở trên bờ.

Tiêu Diệu Vân lập tức tỉnh táo lại, khuôn mặt trong nháy mắt đỏ bừng, ngại ngùng không thôi.

Sao cô có thể có loại suy nghĩ này?
Ào ào! Đúng lúc này, ở nơi xa bọt nước văng khắp nơi! Có thể trông thấy rõ ràng một con cá mập dài khoảng hơn mười mét, bắn lên một vùng bọt nước, há miệng lớn cắn về phía Lăng Thành! Mẹ nó, con cá mập lớn như vậy!
Cmn, may mắn hắn chạy nhanh! Hách Kiến mừng thầm trong lòng.


Mặc dù vừa rồi bỏ lại Lâm Tuyết khiến cô không vui, có điều dù sao thì mạng hắn cũng quan trọng hơn! Cái tên Lăng Thành này chắc chắn xong đời, hắn nhất định sẽ chết ở chỗ này!
Đang nghĩ ngợi thì thấy con cá mập kia tung người vọt lên, cắn về phía Lăng Thành một phát! Mặc dù hắn là người tu luyện, tốc độ rất nhanh, thế nhưng vẫn không tránh thoát được hàm răng sắc bén kia, cánh tay bị cắn rách.
“Oa!” Mọi người ở trên bờ kinh hãi kêu lên, chỉ thấy máu tươi trong nháy mắt nhuộm đỏ một khoảng nước biển! Không đợi mọi người phản ứng lại thì đã thấy đầu Lăng Thành dần dần chìm xuống nước.

Con cá mập kia cũng bơi theo sau.

Mặt nước tạm thời khôi phục sự tĩnh lặng.
”Xong rồi, xem ra tên này không sống nổi.” “Ha ha, ai bảo hắn khoe khoang.” Bây giờ người ở trên bờ nhìn thấy một mảng nước biển đỏ au kia, lại thêm cá mập không ngừng lăn lộn, không ít người dồn dập lắc đầu, chỉ là bên trong ánh mắt không hề có sự đồng cảm, phần nhiều là lạnh nhạt.

Mọi người xem thường con rể ở rể, chết thì cũng chết rồi.
Trong khi mọi người đang nghị luận sôi nổi, chân Giai Kỳ lại run không chịu được, cơ hồ ngồi tê liệt xuống đất.

Hắn...!Thật sự đã chết rồi sao? Không, sẽ không đâu, cô không cho phép hắn chết, cô không cho phép!
“Mấy người đừng đứng đó nhìn nữa, nhanh xuống cứu người, cứu người đi!” Trong lúc đau lòng, Giai Kỳ lớn tiếng quay về phía mọi người xung quanh gào lên.

Sắc mặt của tất cả mọi người đều phức tạp, ánh mắt trốn tránh không nhìn Giai Kỳ.

Điên rồi chắc, ai mà dám xuống cứu? Một con cá mập dài hơn mười mét đó, ai dám xuống cứu, chán sống rồi à?
Hắn chỉ là một tên con rể ở rể, chết thì chết thôi.

Không có người nào khác bị thương đã là may mắn lắm rồi! Ai bảo tên này ra oai, nhất định phải làm anh hùng đi cứu người khác đâu?

Giai Kỳ không hề từ bỏ, đeo giày cao gót vào, đi về phía trước hai bước: “Tống Tử Ngôn, cùng là người của Tống Gia, cậu cũng thấy chết mà không cứu sao?!” Giai Kỳ không tiện cầu xin người trong mấy gia tộc khác, chỉ có thể đem hi vọng gửi gắm trên người Tống Tử Ngôn.
Tống Tử Ngôn cười khổ, tỏ vẻ rất đau lòng: “Haizz, tình huống Lăng Thành, tôi cũng rất khó chịu, nhưng kỹ năng bơi của tôi không tốt, hơn nữa đây lại là cá mập, coi như tôi xuống đó thì cũng là đi chịu chết.”
Ngoài miệng thì nói như vậy nhưng trong lòng của hắn lại vô cùng hưng phấn và đắc ý.

Nghe thấy mấy lời giả tạo của hắn, thân thể Giai Kỳ lảo đảo, hoàn toàn tuyệt vọng.

Nhưng Tống Tử Ngôn còn chưa nói xong, cười lạnh một tiếng: “Giai Kỳ, là cô hại chết Lăng Thành! Cô cứ nhất định phải tham gia cuộc thi đấu kia! Trận đấu này nếu bị thua sẽ mất trắng 100 tỷ! May mắn có con cá mập này, Tống Gia chúng tôi mới không mất 100 tỷ! Lăng Thành cũng coi như làm được một chuyện tốt, một cái mạng đổi 100 tỷ! Cô nhớ kỹ, cái chết của hắn đều là do cô!”
Nghe thấy lời này, nước mắt Giai Kỳ ào ào rơi xuống.

Cô muốn phản bác, thế nhưng một câu cũng không nói ra được.

Mặt nước tĩnh lặng vô cùng, chỉ có máu tươi nổi lên.

Lăng Thành cùng con cá mập kia đã 2 phút rồi chưa trồi lên.
Không người nào biết, giờ phút này, Lăng Thành ở dưới nước đã sắp rơi vào tình trạng kiệt sức! Dựa vào nghị lực kiên cường, hắn ở dưới nước chiến đấu cùng con cá mập kia.

Lăng Thành mặc dù chật vật, thế nhưng con cá mập kia cũng cực kỳ khổ sở.

Trên thân thể nó có vô số vết thương lớn nhỏ.

Thế nhưng loài động vật như cá mập này, càng ngửi thấy máu tươi thì càng hưng phấn! Ánh mắt nó đỏ lựng lên, miệng lớn lại mở ra, lại xông lên một lần nữa!
Không xong rồi?! Lăng Thành nắm chặt nắm đấm, cơ thể vọt lên, né tránh cú tấn công này.

Cùng lúc đó, hắn dồn khí xuống đan điền! “Oanh!” Kèm theo một tiếng vang trầm thấp, bên người Lăng Thành đột nhiên hình thành một dòng nước chảy xiết!
“Cửu Long Thăng Thiên!” Ánh sáng màu vàng trong nháy mắt bao trọn lấy Lăng Thành! Cùng lúc đó, chín con rồng màu vàng kim sáng chói trong nháy mắt quay xung quanh hắn! Chín con rồng này rõ ràng là được hình thành từ nội lực, thế nhưng mỗi một con đều sinh động như thật! Kỹ năng này là hắn trộm được từ trong tay Hà Thiên Hựu.

Mà Hà Thiên Hựu lại trộm được từ chỗ của Thông Thiên Giáo Chủ!

Võ học đỉnh cấp của Thông Thiên Giáo, Cửu Long Thăng Thiên!
“Rống!” Một tiếng rồng gầm đinh tai nhức óc từ đáy nước truyền ra.

Chín con rồng vàng kim điên cuồng quay xung quanh Lăng Thành!
“Chết!” Lăng Thành kêu lên một tiếng đau đớn, nháy mắt sau đó, chín con rồng điên cuồng va đập vào người con cá mập! Phanh! Thân thể khổng lồ của con cá mập kia trong nháy mắt bị lật ngửa, vết thương chồng chất! Không đợi nó phản ứng lại, Ẩm Huyết Kiếm xuất hiện trong tay Lăng Thành, một kiếm đâm vào bên trong cơ thể con cá mập, máu tươi tuôn ra không ngừng!
“Chuyện gì vậy? Sao lại nhiều máu như vậy?!” Trên bờ, tất cả mọi người đều ngớ người, bọn hắn không nhìn thấy tình hình dưới nước, chỉ có thể nhìn thấy máu tươi loang ra trên mặt nước càng ngày càng nhiều.
“Cái tên ở rể kia bị cắn chết rồi…” Bên trong đám người, cũng không biết là ai nói ra một câu như vậy.

Ngay sau đó, Giai Kỳ lớn tiếng bật khóc! Không, hắn không chết, hắn không chết! Dáng vẻ của Lăng Thành hiện lên rõ ràng ở trước mắt cô.

3 năm, kết hôn 3 năm, từng khoảng khắc trong 3 năm đó giống như cuốn phim chiếu lên trong đầu cô!
Anh không thể chết, anh không thể chết! Tôi còn chưa yêu thương anh tử tế, anh đừng dọa tôi… Anh đừng dọa tôi có được không… “Lăng Thành!” Nước mắt Giai Kỳ rơi xuống như mưa, cô chạy đến bờ vịnh, cuống họng đã không phát ra được bất cứ âm thanh nào!
“Tôi không cho phép anh chết, Lăng Thành, anh có nghe thấy không, anh lên đây cho tôi, tôi không cho phép anh chết! Anh lên đây cho tôi, anh mau lên đây!” Giai Kỳ khóc lóc thảm thiết, ngồi bệt xuống bờ vịnh, từng chuyện cũ hiện lên trong đầu cô, nước mắt không ngừng rơi xuống!
“Tôi không cho phép anh chết, anh có nghe thấy không, anh có nghe thấy không...” Âm thanh của cô càng ngày càng nhỏ, cả người không còn chút sức lực nào.
“Ai nói tôi chết rồi?” Giờ phút này, một tiếng cười bất cần đời đột nhiên truyền đến.

Phóng tầm mắt nhìn qua, Lăng Thành chậm rãi ló đầu lên trên mặt nước.

Toàn thân hắn bị máu tươi nhiễm đỏ, nhưng mà tay phải của hắn lại lôi theo thi thể của con cá mập kia.

Con cá mập dài hơn mười mét cứ thế bị hắn lôi lên trên bờ!
“Nướng nó lên, đủ ăn không?” Lăng Thành lộ ra vẻ tươi cười.

Dưới ánh mặt trời, chàng trai trở nên vô cùng loá mắt.
Âm thanh không lớn, lại vang lên vô cùng rõ ràng!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.