Tuyệt Đại Con Rể

Chương 88: 88: Hắn Là Nhà Tiên Tri Sao




Đúng vậy nha, Lăng Thành chỉ dựng một cái nhà cỏ, như vậy thì ở kiểu gì.

Tiêu Diệu Vân và Giai Kỳ đều bất đắc dĩ.

Mà Lăng Thành cười ha ha một tiếng, làm như đương nhiên, nói: “Làm ra một cái cũng đã không dễ dàng gì, hơn nữa buổi tối lạnh như vậy, ba người chúng ta chen chung một chỗ cũng ấm hơn được chút, đúng hay không?”
Ha ha, đêm nay có hai người đẹp bầu bạn bên cạnh, hắn làm sao có thể dựng thêm một cái nhà cỏ chứ? Giai Kỳ xấu hổ đỏ bừng mặt, tức giận nói: “Có phải anh còn muốn ngủ ở giữa hay không hả? Nghĩ hay thật đấy.”
Vừa nói xong bèn cười tủm tỉm kéo tay Tiêu Diệu Vân: “Đi, chúng ta đi ngủ đi.” Sau khi bước vào nhà cỏ, âm thanh của Giai Kỳ từ bên trong truyền ra: “Lăng Thành, anh ở ngoài đó canh chừng giúp chúng tôi nha, anh là tốt nhất đó!”
Một câu nói kia khiến cho xương cốt hắn cũng phải mềm nhũn ra.

Trong ấn tượng cảu Lăng Thành, cô chưa từng dịu dàng với hắn như vậy.

“Hai người thật sự nhẫn tâm vứt tôi ở bên ngoài à?” Lăng Thành tỏ vẻ đau khổ, kêu lên một tiếng.

Giai Kỳ cười đáp lại: “Chẳng lẽ anh còn thật sự muốn ngủ ở bên trong, Diệu Vân còn chưa có bạn trai đâu.”
Haizz, thật là phiền muộn mà!
Ngồi ở bên cạnh nhà cỏ, Lăng Thành châm một điếu thuốc, sau đó nhắm mắt lại.

Không biết qua bao lâu, Lăng Thành bị đông cứng đến tỉnh.

Nghe được hô hấp đều đều của hai cô gái ở bên trong, hắn nhịn không được nuốt nước miếng.
Ngủ say rồi? Cơ hội tốt như vậy, hắn có nên đi vào nhìn một chút hay không? Nhìn một chút chắc không sao đâu.

Lăng Thành cười hắc hắc, bèn muốn lặng lẽ chui vào.

Kết quả là trong nháy mắt này, một tiếng vang thật lớn xé trời mà tới!

“Oanh!” Âm thanh này lớn đến mức nào? Thật giống như bom nổ trên đất bằng! Nghe âm thanh này tựa như là từ hang núi bên kia truyền đến! Giai Kỳ và Tiêu Diệu Vân cũng đồng thời bị giật mình tỉnh giấc, vẻ mặt mờ mịt từ bên trong chui ra, còn chưa biết xảy ra chuyện gì.
“Hang núi bên kia xảy ra chuyện rồi, hai người cứ đợi ở đây, đừng đi đâu.” Quẳng xuống một câu như vậy, Lăng Thành nhanh chóng đi về phía hang núi.

Nhìn bóng lưng hắn, hai cô gái liếc nhau, khiếp sợ không thôi! Thế mà… Thế mà bị hắn đoán trúng rồi?! Hang núi đó thật sự không an toàn! Hắn, hắn là nhà tiên tri sao?! Các cô rất muốn đi qua xem, nhưng nghĩ tới lời dặn của Lăng Thành thì lại nhịn xuống.
Tê! Lăng Thành đuổi tới trước cửa hang núi, một màn trước mắt khiến hắn cảm thấy kinh hoàng! Hang núi sập! Chỗ cửa hang bị một hòn đá lớn cao chừng hơn mười mét chặn lại, chỉ lộ ra một cái khe hở nhỏ ở phía trên.

Bên trong toàn là tiếng la thét chói tai, không ít người đều bị sợ đến choáng váng, không ngừng cầu cứu.

Thế nhưng rừng núi hoang vu như này thì làm gì có người?
“Cứu với!” “Tôi muốn ra ngoài, tôi muốn đi ra ngoài...” Nghe từng tiếng cầu cứu, Lăng Thành nhanh chóng leo lên tảng đá lớn, từ khe hở nhìn vào bên trong.

Chỉ nhìn thấy bên trong cơ hồ đều bị đá vụn chôn vùi, bây giờ chỉ còn lại khoảng trống rộng chưa đến 100m².

Người của mười mấy gia tộc chen chúc chung một chỗ, trên người dính đầy tro bụi, vô cùng chật vật, vài cô gái nhát gan còn trực tiếp khóc lên.
Có điều may mắn chính là hình như không xảy ra án mạng, chỉ là có mấy người bị thương, xem ra cũng bị đập không nhẹ.

Vết thương không được xử lý kịp thời cũng sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Chủ yếu là hiện tại cái hang núi này, không biết vì sao mà đá vụn rơi xuống không ngừng.

Viên nhỏ thì to bằng nắm đấm, viên lớn thì lớn hơn quả bóng rổ.

Nếu bị nện trúng, đoán chừng không chết cũng tàn tật.
Gọi điện thoại cầu cứu? Ít nhất 3 tiếng nữa mới có người tới cứu viện.


Bây giờ đá vụn không ngừng rơi xuống, đoán chừng ngay cả 10 phút cũng không chịu đựng nổi, chẳng mấy chốc sẽ lại đổ sụp xuống! Đã có người bị đá vụn đập trúng, trên đầu ào ào đổ máu.
“Im lặng hết đi, Đại Thánh đâu?” Lăng Thành kêu to lên.

Trong chốc lát, trong hang núi bèn an tĩnh lại, ánh mắt mọi người đều hướng theo âm thanh nhìn về phía Lăng Thành.

Trong lòng mọi người rất kinh hoảng, nhưng trong chớp mắt này họ lại nhớ tới lời Lăng Thành nói.

Ứng nghiệm rồi.

Không phải hắn nói chuyện giật gân, cũng không phải lòe người.

Nơi này quả thực không an toàn.
“Thành Tử, tôi ở đây này.” Đúng lúc này, trong hang núi truyền đến giọng nói của Tôn Đại Thánh.

“Tôi kéo cậu lên!” Lăng Thành bẻ gãy rất nhiều nhánh cây, bện thành một cái dây thừng.

Dùng nhánh cây bện dây thừng, đây chính là một môn “tuyệt kỹ”.

Trước đây thời điểm hắn còn ở nông thôn, một ông lão là ngư dân đã dạy cho hắn.
Dây thừng vừa được bện ra vừa dài lại vừa chắc chắn, vừa vặn có thể cứu người lên.

Hai vợ chồng Tôn Đại Thánh nắm lấy dây thừng, dưới sự giúp đỡ của Lăng Thành thành công rời khỏi hang núi.

Đến tận giờ phút này, những người khác trong hang núi cũng hoàn toàn phản ứng lại: “Lăng Thành, anh Thành, kéo tôi lên trước...” “Lăng Thành, cứu tôi trước đi...” “Anh Thành, trước tiên cứu vợ tôi với, vợ của tôi đang mang thai hai tháng…”
Trong hang núi, đá vụn tiếp tục rơi xuống không ngừng, đoán chừng rất nhanh sẽ lại đổ sụp.


Dưới loại tình huống này, ai cũng muốn được cứu ra ngoài trước tiên, càng về sau càng không an toàn!
Hách Kiến gào khóc, trực tiếp chen lên phía trước nhất, ngửa đầu nhìn Lăng Thành, mặt mũi tràn đầy mong đợi: “Anh Thành, anh Thành, trước tiên cứu tôi đã, tôi có thể cho anh tiền…” Lúc này hắn đã không để ý tới ân oán nữa, hắn bây giờ chỉ muốn mạng sống!
Lăng Thành cười híp mắt nhìn hắn: “Hách Kiến, có phải cậu quên mấy lời cậu nói lúc trước rồi không? Có phải chính miệng cậu nói nếu cậu cầu xin tôi thì phải gọi tôi một tiếng ba hay không?”
“Anh!” Tên này khinh người quá đáng! Nếu là không có người khác thì cũng thôi đi, bây giờ xung quanh tận mấy trăm người! Hơn nữa Lâm Tuyết còn ở bên cạnh hắn!
Lăng Thành cười lạnh một tiếng, không thèm để ý đến hắn, lớn tiếng nói: “Tất cả mọi người im lặng chút, tôi sẽ cứu hết, có điều phải ưu tiên phụ nữ.” Âm thanh vừa dứt, Lăng Thành nhìn Lâm Tuyết: “Mau tới đây, còn chờ cái gì.”
Hắn vậy mà cứu mình trước tiên! Lâm Tuyết vừa mừng vừa sợ, nhấc giày cao gót đi qua.

Từ góc độ của Lăng Thành vừa hay nhìn thấy được cái khe sâu trước ngực của cô, dáng người của cô gái này thật sự là quá tốt.
Ực! Lăng Thành âm thầm nuốt nước miếng một cái, sau đó buông dây thừng xuống.

Bởi vì cô đeo giày cao gót cho nên cho dù nắm lấy dây thừng thì dưới chân vẫn bị trượt đi, suýt chút nữa ngã xuống đất.
Lăng Thành tay mắt lanh lẹ, ôm được eo của cô, sau đó ôm cô lên.

Trông thấy một màn này, Hách Kiến lửa giận ngút trời! Mẹ kiếp! Cô vợ chưa cưới kiêu ngạo của hắn thế mà lại bị tên này đụng vào!
Lâm Tuyết ngại ngùng không chịu được.

Nhiều người nhìn như vậy, hắn lại ôm cô lên lên.

Có điều lúc này tất cả mọi người đang chờ được cứu mạng, không ai chú ý tới vẻ mặt của Lâm Tuyết.
Lăng Thành tiếp tục dùng dây thừng cứu người, sau mười mấy phút, người bị nhốt ở bên trong ngoại trừ Hách Kiến ra thì tất cả đều được kéo lên.

Sau khi kéo người cuối cùng lên, Lăng Thành đặt mông ngồi ở phía trên tảng đá, thở dốc.

Mẹ nó, cũng may hắn là người tu luyện, thể lực và sức chịu đựng đều mạnh hơn rất nhiều so với người bình thường.

Mặc dù vậy nhưng cứu mấy trăm người này ra cũng khiến hắn mệt đến ngất ngư.
Cuối cùng trời cũng tốt lên, mưa cũng dần tạnh.


Lăng Thành chỉ chỉ rừng cây cách đó không xa: “Mọi người qua bên kia nghỉ ngơi đi, chỉ cần không tới gần cái hang núi này thì sẽ không có nguy hiểm gì nữa.” Mặc dù có mấy người bị thương, có điều sau khi được cứu ra ngoài đã kịp thời xử lý vết thương, cũng không nguy hiểm đến tính mạng.
Đám người dồn dập gật đầu, đi về phía rừng cây, tất cả mọi người đều nói gì nghe nấy.

Lúc trước bọn họ không tin lời Lăng Thành nói, còn mở miệng trào phúng, bây giờ phải chịu đau khổ, ai còn dám chất vấn hắn nữa.
Nhưng mà chỉ có một người không nhúc nhích.

Đó chính là Lâm Tuyết.

Lăng Thành đứng lên, xoay cổ tay một chút: “Ê? Sao còn chưa đi?” Mẹ nó, vừa rồi kéo mấy trăm người lên, cả cánh tay sắp thành tàn tật rồi.
Lâm Tuyết cắn môi, nhìn người duy nhất vẫn kẹt lại phía dưới là Hách Kiến, thấp giọng nói: “Lăng Thành, Hách… Hách Kiến hắn còn chưa lên, anh mau cứu hắn với.” Mặc dù ban ngày bị cá mập tấn công, Hách Kiến không để ý đến an nguy của cô mà chạy trốn trước tiên.

Nhưng dù nói thế nào thì hắn cũng là chồng chưa cưới của cô, cô không thể mặc kệ không quản hắn.
Mà lúc này Hách Kiến ở trong hang núi cũng nghẹn một bụng tức! Cái tên ngu ngốc Lăng Thành này rõ ràng là đang trả thù hắn!
Rầm rầm! Trong hang núi lại có rất nhiều tảng đá rơi xuống, có mấy tảng to bằng quả bóng rổ trực tiếp rơi xuống trước mặt hắn.

Hách Kiến bị dọa đến mức mặt mũi trắng bệch, trong nháy mắt bèn luống cuống mở miệng kêu to: “Anh Thành, anh Thành, lúc trước là tôi sai rồi, xin anh kéo tôi lên đi.

Tôi sẽ nhớ kỹ đại ân đại đức của anh...” Lúc này không thể mạnh miệng, còn mạnh miệng nữa thì mạng cũng không còn!
Chỉ có Lăng Thành là có dây thừng trong tay, người khác muốn cứu hắn cũng đều bất lực! Lăng Thành cơ bản không để ý tới hắn, nghiêng đầu cười híp mắt nhìn Lâm Tuyết: “Tại sao tôi phải cứu hắn? Chồng chưa cưới của cô có bản lĩnh lắm mà, lúc trước còn giết được cả cá mập cơ mà, một cái hang núi nho nhỏ không làm khó được hắn đâu.”
Nói xong những lời này, Lăng Thành bèn muốn quay người rời đi.

Lúc này Hách Kiến sốt ruột đến mức sắp khóc, nhanh chóng gào lên: “Con cá mập mà tôi giết là giả, lúc đó là tôi cố ý giả vờ cool ngầu, anh Thành, van anh, đừng bỏ tôi lại đây.

Ở đây có thể lún xuống bất cứ lúc nào, tôi không muốn chết ở đây, anh Thành, anh là anh ruột của tôi có được không!”
Trong lòng Lăng Thành nén cười.

Con cá mập cậu giết chết là giả, cái này còn cần cậu nói nữa à? Mấy trăm người đi du xuân, có ai là không nhìn ra? Mẹ kiếp, cái tên ngốc này ngày nào cũng kiếm chuyện gây gổ, vậy cứ để hắn đợi trong hang núi đi.
Nhìn thấy Lăng Thành thật sự muốn đi, Lâm Tuyết cũng nhịn không được nữa, nhấc giày cao gót bước nhanh theo sau, bắt được cánh tay của hắn: “Anh trai tốt à, anh trai tốt ơi, anh kéo hắn lên đây đi, coi như tôi xin anh đó.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.