Tuyệt Đại Con Rể

Chương 89: 89: Loại Chuyện Này Cũng Có Thể Làm Được!




Lâm Tuyết cũng không biết, bình thường cô luôn cao cao tại thượng, làm sao có thể nói ra mấy lời như vậy.

Âm thanh vừa dứt, sắc mặt cô trong nháy mắt đỏ lên, dưới ánh trăng chiếu rọi trở nên vô cùng quyến rũ động lòng người.
Lăng Thành nhíu chặt lông mày.

Nói thật, cho dù nghe thấy cô nói mấy lời như thế, hắn cũng không muốn cứu cái tên Hách Kiến này! Tên này một bụng ý nghĩ xấu xa, lúc ban ngày còn dẫn cá mập thật tới, suýt chút nữa tạo thành án mạng.

Thật sự không có cách nào tha thứ cho hắn.
“Anh trai tốt, anh trai tốt nè, anh mau cứu hắn đi mà…” Giọng của Lâm Tuyết rất nhỏ, lắc lắc cánh tay Lăng Thành, lặp lại lần nữa.

Nhìn thấy nữ thần của mình gọi người khác là anh trai, trong lòng Hách Kiến vô cùng khó chịu.

Nhưng lúc này, hắn cũng không dám nói nhiều thêm một câu nào.
Lăng Thành thở dài một hơi, nghe thấy giọng nói nũng nịu kia khẩn cầu hắn, hắn rốt cuộc vẫn lấy dây thừng ra, cứu Hách Kiến lên.

Sau khi cứu được tên kia, Lăng Thành cũng lười nói chuyện cùng hắn, quay người đi về phía nhà cỏ.
“Lăng Thành, anh giỏi thật đó.” Lúc sắp đi đến nhà cỏ, Giai Kỳ đã đứng đợi hắn ở đó, mặt mũi tràn đầy mừng rỡ, nhịn không được hô lên một câu.

Vừa rồi những người khác đi qua bên cạnh nghỉ ngơi, Giai Kỳ bèn hỏi thăm một chút, biết là Lăng Thành cứu từng người bọn hắn ra.

Đây là chính ông chồng vô dụng của cô sao? Sao hắn lại giống như không gì là không làm được vậy?
Lăng Thành mỉm cười, rất bình tĩnh nói: “Cũng không có gì, muộn lắm rồi, nhanh nghỉ ngơi đi.” Giằng co hơn nửa đêm, mọi người quả thật đều mệt mỏi.

Không bao lâu sau, mọi người đã ngủ say hết.
Lăng Thành cũng đang ngủ say thì nghe thấy di động đinh đinh đinh kêu lên không ngừng.

Cmn! Hơn nửa đêm rồi, ai còn nhắn tin vào giờ này vậy? Lăng Thành tức giận mở điện thoại lên, lại là tin nhắn của Y Nguyệt gửi tới?! Có điều lần này không phải là ảnh chụp, mà là một đoạn tin nhắn chữ.

“Anh Thành, mấy tấm hình kia là cô Đường bảo tôi gửi cho anh.

Cô ấy cũng muốn tới công ty Hoa Ngưu, cho nên để cho tôi giới thiệu một chút, anh Thành anh thấy có được hay không?” Đường Lam cũng muốn làm người nổi tiếng? Lăng Thành lẩm bẩm một câu, từng khung cảnh thời còn là học sinh lập tức hiện lên trong đầu hắn.
Lúc đi học, Đường Lam đã nhiều lần giáo huấn hắn.

Ký ức để lại cho hắn ấn tượng sâu nhất chính là, Đường Lam thường xuyên nói hai câu, câu đầu tiên là: Lăng Thành cậu không muốn học thì cút nhanh lên.

Câu thứ hai là: tôi giữ thể diện cho cậu mà cậu lại không cần, tiết này đứng đấy mà nghe giảng.
Lúc đó, hắn thật sự rất sợ Đường Lam, cô ta thật sự rất nghiêm khắc.

Nhưng không thể không nói, mấy năm không gặp, Đường Lam càng ngày càng hấp dẫn, mấy tấm hình vừa nãy, tấm nào cũng có góc chụp hoàn hảo.

Nói thật, bên trong giới giải trí, loại hình giống như Đường Lam thật đúng là không có.

Không chừng sau khi ký hợp đồng, cô ta thật sự có thể nổi tiếng.
Trong lòng suy nghĩ vậy, Lăng Thành bèn gửi cho Y Nguyệt một tin nhắn thoại: “Được thôi, ngày mai cô đến công ty nói với Trâm Hy một chút, để cho cô ấy sắp xếp phỏng vấn Đường Lam.” Gửi xong tin nhắn thoại, Lăng Thành đang định trở về nhà cỏ, lúc này bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, hắn bèn đi về phía dốc núi cách đó không xa.
Lúc trước Tôn Đại Thánh có nói, Lý Nam chính là ở chỗ này này ăn phải La Hán Huyết Quả rồi trúng độc, La Hán Huyết Quả lại là nguyên liệu quan trọng để luyện chế đan dược! Quả nhiên, đi đến chỗ đó, Lăng Thành rất nhanh đã tìm được La Hán Huyết Quả.

Đếm qua một chút, có tận mười mấy quả.
Ha ha, xem ra lần du xuân này là chuyến đi không tệ nha.

Hắn vừa lẩm bẩm vừa hưng phấn ngắt lấy ngắt để…
Biệt thự Lăng Gia.
Hôm nay là một ngày trọng đại, Lăng lão gia tử xuất quan! Lăng lão gia tử chính là ông nội của Lăng Thành ông nội.

5 năm trước bế quan, hôm nay xuất quan.

Lăng Gia vô cùng náo nhiệt! Tất cả mọi người trong gia tộc đều hội tụ về đây, không chỉ có như thế, rất nhiều nhân vật tai to mặt lớn cũng tới.

Ở thành phố Đại Phong, lão gia tử của Lăng Gia tuyệt đối là một nhân vật truyền kỳ.

Lăng Gia là do ông một tay gây dựng nên.

Có điều vào mười năm trước, Lăng lão gia tử bèn rút lui khỏi giới kinh doanh.

Sau khi đem xí nghiệp của gia tộc giao cho Lăng Thiệu Huy, Lăng lão gia tử bắt đầu đắm chìm vào Phật học.
Đương nhiên, ngay từ đầu trong lòng Lăng lão gia tử có sự ăn năn sám hối, bởi vậy mới tin vào Phật.

Thời gian chìm nổi, cái sự ngươi lừa ta gạt ở trong đó là điều mà người bình thường không cách nào tưởng tượng được, Lăng lão gia tử làm ăn nhiều năm như vậy, tất nhiên cũng đã làm không ít việc trái với lương tâm.
Có lẽ là tìm sự an ủi cho tâm hồn nên lão gia tử mới tin Phật.

5 năm trước, lão gia tử trong một lần tình cờ đã gia nhập vào phái Thiếu Lâm.

Lão gia tử có một người bạn tốt tên là Dương Bất Nhị.

Dương Bất Nhị là người phái Võ Đang, người trong giang hồ xưng ông là Bất Nhị Đạo Sĩ.
5 năm trước, Dương Bất Nhị tặng cho Lăng lão gia tử một bản tâm pháp “Dịch Cân Kinh”.

Phái Thiếu Lâm và phái Võ Đang tình như anh em, quyển “Dịch Cân Kinh” này chính là một loại công pháp mà bậc tiền bối của hai phái cùng sáng tác, cho nên đệ tử Thiếu Lâm và đệ tử Võ Đang đều có thể tu luyện.

Đương nhiên, chỉ có để tử nòng cốt mới có thể tu luyện.

Đệ tử thông bình thường đều không được phép xem.
Sau khi nhận được “Dịch Cân Kinh”, Lăng lão gia tử bèn bắt đầu bế quan lĩnh hội, thời gian trôi qua rất nhanh, chỉ chớp mắt đã qua 5 năm.

Bây giờ Lăng lão gia tử cuối cùng cũng có chỗ lĩnh ngộ, vào hôm nay sẽ xuất quan!

Chiếm được tin tức này, một vài nhân vật lớn của thành phố Đại Phong thậm chí là các vùng lân cận đều rối rít chạy tới chúc mừng.
Trong biệt thự bày đầy tiệc rượu, đủ loại sơn hào hải vị cái gì cần có đều có.

Đến cả nhân viên phục vụ cũng phải chọn các cô gái xinh đẹp ưa nhìn.

Mọi người mong mỏi trông ngóng, lão gia tử của Lăng Gia cuối cùng cũng xuất hiện.
Một thân Đường trang màu trắng làm nổi bật lên khí chất tiên phong đạo cốt của ông, sắc mặt hòa ái lại mang theo một loại khí chất không giận cũng có thể toát ra sự uy nghiêm, vô cùng khí thế.
“Ông nội.” Con cháu Lăng Gia đứng thành hai hàng chỉnh tề, cung kính hô lên, vẻ mặt từng người đều không che giấu được sự phấn chấn và vui sướng trong lòng.

Lão gia tử xuất quan, có ông tọa trấn Lăng Gia, sau này Lăng Gia ở thành phố Đại Phong này tất nhiên sẽ càng thêm huy hoàng!
Người của mọi tầng lớp đến đây chúc mừng cũng đều dồn dập tiến lên, khách sáo chào hỏi.

Lăng lão gia tử cười gật đầu, nhìn xung quanh một vòng, chậm rãi nói: “Tôi bế quan 5 năm này, trong gia tộc có xảy ra chuyện gì hay không?” Trong số con cháu Lăng Gia, Lăng lão gia tử yêu thích Lăng Thành nhất, lúc này nhìn thấy Lăng Thành không có mặt, trong lòng không khỏi hơi kinh ngạc.
Ngày ông xuất quan, cháu trai bảo bối này của ông khẳng định phải có mặt chứ.

Sao lại không có ở đây? Âm thanh vừa dứt, đám người Lăng Gia đều hai mặt nhìn nhau, sắc mặt phức tạp.

Đâu chỉ là xảy ra chuyện.

Chỉ sợ một lúc lâu cũng nói không hết được.
“Ông nội, một nhà ba người Lăng Thành đã bị chúng con trục xuất khỏi gia tộc rồi.” Đúng lúc này, con dâu cả Trần Vân đứng ra nói.

Trục xuất khỏi gia tộc? Vẻ mặt Lăng lão gia tử đột nhiên trở nên nghiêm trọng, nhìn chằm chằm Trần Vân: “Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?”
Con trai Lăng Thiên Hằng của ông trời sinh tính tình khiêm tốn, vợ nó Tô Nguyệt cũng hiền thục nết na.

Cháu trai Lăng Thành mà ông thích nhất càng khiến người ta yêu thích.

Tại sao lại trục xuất khỏi gia tộc?
Thấy phản ứng của lão gia tử, Trần Vân cười thầm một chút, tiếp tục nói: “Ông nội, người không biết đó thôi, Lăng Thành chính là một tên mặt người dạ thú! Ba năm trước, Lăng Thành dùng tài chính của gia tộc để mua cổ phiếu dầu thô.

Chúng con đuổi hắn đi, hắn lại đi làm con rể ở rể.


Không nghĩ tới hắn gặp may, cổ phiếu vậy mà tăng giá.

Sau này hắn giả mù sa mưa lấy ra 30 tỷ trợ giúp Lăng Gia chúng ta vượt qua khó khăn, kết quả bây giờ lại thừa cơ làm nhục vợ mới cưới của Vương Viêm!”
Ồ.

Âm thanh vừa dứt, tất cả những người đến đây chúc mừng đều xôn xao.

Lăng Gia vậy mà lại có loại người khốn nạn cặn bã như vậy? Loại chuyện xấu làm nhục em dâu này cũng có thể làm ra được.

Có điều không ai dám lên tiếng nghị luận, cái này dù sao cũng là việc nhà của Lăng Gia, bọn họ là người ngoài, nào dám tuỳ tiện xen vào.
Nhất là lão gia tử của Lăng Gia còn ở đây, khí thế thật sự là quá mạnh, mọi người đang có mặt ở đây cũng có không ít người tu luyện, có thể cảm nhận được thực lực của lão gia tử đã đạt đến Võ Tướng tầng ba! Thực lực này rất khủng bố!
Một luồng nội lực khổng lồ dao động, từ trong cơ thể lão gia tử bắn ra! Tĩnh! Lặng ngắt như tờ.

Toàn bộ sảnh lớn Lăng Gia cơ hồ nghe được cả tiếng kim rơi.

Sắc mặt Lăng lão gia tử cực kỳ khó coi: “Con nói đều là thật?”
Lăng Thành nhận được sự yêu thích vô bờ của ông, hắn mặc dù ngang bướng từ nhỏ, nhưng bản tính không xấu! Ông không tin cháu trai mình sẽ làm ra chuyện như vậy.

Thấy khuôn mặt ông nội âm trầm dọa người, trong chớp mắt này, trong lòng Trần Vân có chút hoảng: “Ông nội, con nào dám lừa người, những gì con nói đều là lời nói thật.” “Đúng vậy, ông nội, Lăng Thành làm con rể ở rể của Tống Gia, chuyện này toàn bộ thành phố Đại Phong đều biết, mà việc hắn làm nhục vợ Vương Viêm, người Lăng Gia chúng ta cũng có thể làm chứng.”
Lăng Nghệ đứng ở một bên cũng nhanh chóng mở miệng nói, gương mặt rất nghiêm túc.

Cùng lúc đó, mấy con cháu khác của Lăng Gia cũng rối rít gật đầu.

Lăng lão gia tử hít thở sâu, tựa hồ đang kiềm chế lửa giận, nghiêng đầu nhìn về phía con trai cả Lăng Thiệu Huy: “Chúng nó nói đều là thật?”
Gương mặt Lăng Thiệu Huy tràn đầy hổ thẹn, cúi đầu nói: “Ba, là con thẹn với sự tín nhiệm của người, thân là tộc trưởng, không quản được con cháu trong nhà.

Con là bác cả của Lăng Thành, nó làm ra cái chuyện thương thiên hại lý này, con cũng có trách nhiệm, con thân là tộc trưởng lại không dạy dỗ được nó.”
Hô! Lăng lão gia tử không nói chuyện mà là nhắm mắt lại, thở dài một hơi.

Đường đường nhị thiếu gia của Lăng Gia, vậy mà lại tự ý mua cổ phiếu dầu thô! Làm con rể ở rể cho nhà khác! Mặt mũi của gia tộc đều bị nó vứt sạch! Chuyện này cũng có thể nhẫn nhịn! Thế nhưng ông ngàn lần không nghĩ đến, loại chuyện làm nhục em dâu này mà Lăng Thành cũng có thể làm ra được!
Thấy lão gia tử lên cơn giận dữ, Trần Vân lại nói: “Ông nội, ba mẹ của Lăng Thành cũng đáng giận! Có thể dạy dỗ ra đứa con trai không biết xấu hổ như vậy, bọn họ cũng không phải người tốt gì.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.